Buổi sáng hôm sau, tôi bỏ đi một cách lặng lẽ.

Hôm ấy mặt trời ló dạng rất sớm, tôi mong rằng sẽ là một ngày đẹp trời.
"A Kiệt...!Anh hãy sống thật hạnh phúc hết quãng đời còn lại! Bây giờ không còn em nữa, không còn một kẻ phiền phức hay lẽo đẽo theo chân anh như ngày trước..."
"Không còn một kẻ hay hỏi anh khi nào mới về nhà, không còn kẻ luôn lặng thầm đứng phía sau cầu mong anh thành công trong cuộc sống."
Gió thổi nhẹ nhàng, lành lạnh trong không khí không mấy hân hoan, trong lành.

Tôi vừa bước, vừa thở dài, những tưởng sương lạnh sớm mai còn vươn nơi đầu mày, khóe mắt.

Tôi cứ ngỡ bản thân dần hóa thành tro bụi trôi theo ánh mặt trời vàng nhạt nhẽo về hướng tây xa xa.
Không còn một kẻ lầm lụi, quạnh quẽ cô độc mỗi ngày trong căn nhà trống vắng, tôi bây giờ chỉ biết lang thang trên con đường đông người qua kẻ lại, chỉ biết thẩn thờ ngắm nghía cảnh vật xung quanh của đô thị phồ hoa, tấp nập.
"Cả một đời tưởng chừng an yên hạnh phúc, đến cuối cùng lại bất an, hoang mang tột cùng."
"Cả một đời tưởng chừng nắm trong tay tất cả, đến cuối cùng lại mất tất cả trong tầm tay."
Tôi vừa đi vừa chầm chậm tiến sâu vào tâm trí, một lần nữa khơi dậy biết bao nhiêu buồn vui của quá khứ, của một tình yêu giả tạo mà bản thân luôn trông chờ và gây dựng.
Có lẽ, tại căn nhà đó, họ cũng đã biết, tôi bỏ đi thật rồi.
Không ồn ào, vội vã, chỉ thầm lặng quen dần cuộc sống mới không có tôi.


Chắc là như vậy...
Tôi đứng lại, ánh mắt nhìn về hướng cây cầu tả ngạn Ái giang, có chút rưng rưng, day dứt khó tả sâu thẳm tận đáy trái tim khô cằn.
- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi và Tu Kiệt nắm chặt tay nhau đứng trên cây cầu ấy, cùng nhau hướng mắt về phía Tây chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt trần của hoàng hôn buông xuống.
Một màu tím huyền hòa quyện với ánh cam vàng nồng đượm hơi ấm của tia ánh sáng yếu ớt đọng lại trên bầu trời.
Cả hai vẫn nắm chặt tay nhau, một chút cũng không muốn buông rời.
Tôi bất giác nhìn trộm khuôn mặt tuấn tú của A Kiệt, mỉm cười hòa nhã.

Đôi mắt của anh ấy vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía trước, không một chút lung lay.
Anh ấy bỗng giật mình quay phắt về phía tôi khiến tôi cũng giật mình một phen, tim như muốn đào hố lọt ra bên ngoài.
"Mặt anh dính gì à? Sao cứ chăm chú nhìn mặt anh thế?"
Tôi lắp bắp không nói thành lời, khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ như trái gấc chín.

"Em...!Em có nhìn gì anh đâu.

Không có...!Không có nhìn mà!"
Anh ấy xoa nhẹ mái tóc tôi, cũng cười một trận lớn, càng khiến tôi xấu hổ hơn.
Tu Kiệt là vậy, anh ấy lúc nào cũng chọc tôi xấu hổ đến phát khóc, nhưng sau đó lại cuống cuồng xin lỗi và bẹo má của tôi.
Anh ấy ôm tôi vào lòng vuốt ve, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai:
"Anh làm em xấu hổ sao, anh có nên chọc em thêm nữa không nhỉ?"
"Không nhé!" - Tôi đưa tay lên ôm trọn lấy khuôn mặt của mình, trong miệng lẩm bẩm.
Ánh mặt trời tắt dần, để lại trên bầu trời vài ngôi sao sáng lẻ tẻ nhấp nháy, lúc ẩn lúc hiện, huyền ảo lung linh.
"Anh yêu em."
Tu Kiệt vừa nói vừa trìu mến nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh đầy xúc động, chan chứa yêu thương, ngọt ngào.
Tôi cũng nhìn anh ấy, nhoẻn miệng đáp:
"Em cũng yêu anh, cả một đời em sẽ chỉ mãi yêu một mình anh."
"Chúng ta sẽ trường trường cửu cửu đúng không?" -Tôi hỏi tiếp, đôi mắt vẫn hồn nhiên nhìn A Kiệt.
Anh ấy im lặng một khắc rồi đáp:
"Được.


Chúng ta sẽ trường trường cửu cửu!"
Cả hai chúng tôi vẫn đứng đó, vẫn nắm chặt lấy bàn tay của nhau, mặc cho bóng tối đang dần bao phủ cả bầu trời.
Giây phút ấy xuyến xao đến lạ.

Khi nghĩ về, tôi vẫn dâng trào cảm xúc không thôi.
Anh ấy kéo tôi dạo quanh bờ sông một vài phút nữa.

Trên con đường thẳng tắp được ánh đèn đường chiếu rọi, anh ấy cùng tôi tâm tình với nhau.
Cả hai cùng hôn nhau thắm thiết, một nụ hôn nồng cháy, lưỡi hoà quyện vào nhau.
Tôi cảm nhận rõ sự mềm mại, dịu ngọt của bờ môi ấy, càng say mê hơi thở khó cự từ anh.

Phút chốc, Tu Kiệt lại đá lưỡi một cái thật đê mê vô cùng.
Và ngày hôm đó khắc sâu vào tâm trí của tôi.

Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chuyện ấy cũng qua lâu rồi, nhưng tôi cứ chấp niệm không dứt.
Tiếng ho khan phá tan suy nghĩ của tôi.

Như mọi lần, máu vẫn thấm đỏ chiếc khăn tay trắng tinh nho nhỏ.
Tôi vô thức đưa tay ra nắm, như muốn cảm nhận được hơi ấm từ người ấy xung quanh.
Vậy mà đáp lại chỉ là hơi lạnh của không khí, chỉ là nỗi buồn cô độc không một tia nắng chiếu rọi, sưởi ấm.

Cô đơn đã lâu, cảm tưởng đã quen dần, nhưng vẫn không tài nào quen được.
Tôi ngồi bệt thẫn thờ dưới nền đất lạnh, dựa lưng vào thành cầu nghỉ ngơi lấy sức.
Cả cơ thể tôi tê rần, đau nhức như bị hàng ngàn mũi kim châm chích sâu tận xương tủy.
Cũng khá lâu sau đó, cũng không rõ mốc thời gian, tôi mới tới được ga tàu điện ngầm của thành phố và bắt chuyến xe về làng Lá.
Tôi bâng khuâng suy nghĩ một lúc rồi ngồi nhìn ra cửa sổ tàu, hai bàn tay đan xen các ngón vào nhau.
Ba năm trước, Tu Kiệt đã từng đưa tôi về làng, cùng nhau vui chơi, cùng nhau bắt đom đóm lập lòe trong đêm tối mỗi ngày.
Cả hai đã từng cùng nhau có những kỉ niệm đẹp, luôn luôn bên cạnh với nhau ân tình chung thuỷ.
Thế nhưng bây giờ khi muốn quay trở lại nơi đó, cứ thấy lạ...!Nhưng cũng có chút quen thuộc, thân thương.
Quen là quen cái mùi hương dịu ngọt, trong lành của miền quê núi rừng.

Quen cách sống thoải mái không gò bó, chật hẹp của đô thị tấp nập.
Lạ là vì ngày trước đi đâu cũng có đôi, bây giờ lẻ loi như chim gãy cánh, lìa đàn.

Lạ là vì cách chia hai ngã, mỗi người một hướng đi riêng biệt.
Không còn đồng hành cùng nhau trên chuyến xe cuộc đời, không còn đồng tưởng, đồng lòng như đã từng như thế.
(còn tiếp).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương