Edit:Ross
Sáng sớm hôm sau,khi Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng gõ cửa của ba ba,phản ửng đầu tiên của cô không phải là lăn qua lăn lại rồi dụi mắt, mà là lấy chăn bông trùm kín lên đầu.

Cả người co lại thành một quả bóng.

Chúc Cửu Tứ gõ cửa để xác định Chúc Nam Tinh có thức dậy trước khi ông bước vào không:”Ba vào đó!”
Ông vừa nói vừa đi đến bên giường,trên giường là một mớ nhộng tằm khiến ông bật cười:”Con gái dậy thôi nào,kem đánh răng bàn chải nước ấm đề chuẩn bị hết rồi,chỉ đợi mỗi con dùng thôi!”
Chúc Nam Tinh bất động thanh sắc,:”Hôm nay con không muốn ăn cơm!”
“Làm sao mà không ăn sáng được!” Chúc Cửu Tứ vừa nói vừa kéo chăn bông.

Chúc Nam Tinh”Ai nha” một tiếng quấn chăn chặt hơn,giọng nói yếu ớt phát ra từ chăn bông:”Hôm qua con thức khuya làm đề,thực đó, giờ con rất buồn ngủ, ba gói lại vào túi,lát mang đi học con ăn sau cũng được!”
Chúc Cửu Tứ quay đầu nhìn thấy đống sách toán giấy nháp vuwat lung tung trên thảm, đau lòng thở dài.

Khom lưng cho hết sách vở vào cặp sách, lúc này mới ra ngoài.

ngay sau khi Chúc Cửu Tứ một chân trước bước ra ngoài,Chúc Nam Tinh liền nhảy ra khỏi giường bằng chân sau.

Cô để chân trần bước xuống,khóa trái cửa lại, thất thần ngồi vào bàn trang điểm.

Trong gương, cô gái có mái tóc bù xù, làn da trắng và đôi mắt đen tròn.

Tuy nhiên, thoạt nhìn thì cánh môi hồng có vẻ sưng lên.

Qua một đêm, các vệt ửng đỏ trên môi chưa hoàn toàn tan hết, các vết đỏ ửng vẫn còn xuất hiện quanh môi.

Gì, đây chính là phiên bản thu nhỏ của miếng xúc xích trong phim.

Chúc Nam Tinh ôm mặt, khó chịu và bất lực.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói trầm thấp, nhàn nhạt của Kỳ Hạ vang lên.

“Là tôi”
Chúc Nam Tinh khẩn trương, căng thẳng sống lưng:”Sao, sao vậy?”
“Rời giường.

” Kỳ Hạ nói.

“Ồ,được, tôi dậy ngay đây!”Chúc Nam Tinh vẫn còn rất căng thẳng,sợ Kỳ Hạ bảo cô ra mở cửa.

Mãi đến khi tiếng bước chân trên hành lang vang lên, Chúc Nam Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Không biết từ bao giờ, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, Kỳ Hạ có thể cảm nhận được người này có phải là Kỳ Hạ hay không.


Không biết….

.

Kỳ Hạ có cảm thấy giống vậy?
Chúc Nam Tinh ở lì trong phòng cho tới khi chuẩn bị đi học,Kỳ Hạ một lần nữa lại gõ cửa, Chúc Nam Tinh”ồ”, nhanh chóng đeo balo đi ra ngoài.

Mở cửa, cô gái nhỏ đã trang bị đầy đủ vũ khí.

Kỳ Hạ nhướng mày, tầm mắt rơi vào gương mặt của Chúc Nam Tinh chỉ lộ ra đúng một con mắt:”Lạnh như vậy?”
Còn khăn quàng cổ và khẩu trang.

Chúc Nam Tinh gật đầu lia lịa,sợ Kỳ Hạ nhìn thấy gì, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Nhìn thấy ba và mẹ đang ngồi trên bàn ăn, mơ mơ hồ hồ chào hỏi:”Ba mẹ buổi sáng tốt lành,bọn con đi đây!”
“Mang bữa sáng nữa” Chúc Cửu Tứ đứng dậy,cầm trên tay bánh mỳ nóng hổi,sau đó nói:”Mua thêm sữa đậu nành uống, không được mua trà sữa!”
“Vâng, vâng vâng, con hiểu rồi!”Chúc Nam Tinh cầm lấy bữa sáng bước thẳng ra ngoài đầu không ngoái lại.

Trên xe buýt có đầy đủ hệ thống máy sưởi.

Chúc Nam Tinh đang đeo khẩu trang dày và không thoáng khí,trong môi trường như thế này không tránh khỏi việc khó hô hấp.

Chỉ trong một hai phút, mặt cô đỏ bừng, hơi thở cũng dần trở nên nặng nhọc hơn.

Kỳ Hạ lúc đầu không để ý,cho đến khi tới trường,bên tai tiếng bánh xe biến mất,cậu mới nhận ra xung quanh có gì đó không ổn.

Nghiêng đầu,cô gái ngực đang phập phồng kịch liệt.

Kỳ Hạ dời tầm mắt,ánh mắt dừng ở gương mặt Chúc Nam Tinh
Chúc Nam Tinh lúc này đang kích động muốn xuống xe hít thở không khí trong lành, thấy Kỳ Hạ bất động, cô thúc giục:”Xuống xe!”
Kỳ Hạ nheo mắt,giơ tay tháo bỏ khẩu trang của Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh lập tức trợn tròn đôi mắt,cậu vừa mới chạm tới chóp mũi cô, tay lập tức bị ấn xuống.

Lòng bàn tay hơi lạnh,khiến cô bất giác run lên.

Cô có thể cảm nhận được rõ nhiệt độ của Kỳ Hạ, và còn có cả xương cổ tay nhô lên nữa.

“Quấn chặt như vậy, ở đây? Cậu không sợ chết ngạt à?”Kỳ Hạ nhíu mày, không buông.

Ánh mắt Chúc Nam Tinh đảo qua cho tới khi học sinh xung quanh đi hết, đầu ngón tay chuyển động, nhắc nhở:”Xe sắp đi rồi!”

Kỳ Hạ rút tay về, xuống xe.

Chúc Nam Tinh chột dạ mà theo sau.

Cả hai đều im lặng trên suốt quãng đường vào trường học, Chúc Nam Tinh chợt nhớ ra mình đã quên mua sữa đậu.

Cô nghĩ đi lại nghĩ tới miệng mình,ăn được bữa sáng sao đây?
Kỳ Hạ vừa ngồi vào chỗ cũng nhớ tới, liếc nhìn bàn của Chúc Nam Tinh, đứng dậy rời khỏi phòng học.

Chúc Nam Tinh nghĩ rằng Kỳ Hạ đi vệ sinh,sau khi cậu rời đi mới yên tâm tháo khẩu trang xuống.

Chiếc khăn vẫn giữ nguyên che đi nửa khuôn mặt cô.

Chưa được vài phút, Chu Thư Đồng tay cầm bánh bao xuất hiện ở cửa sau.

Cô đặt cặp sách lên bàn, lấy ra hai ly trà sữa,đặt một ly sang cho Chúc Nam Tinh, nói thẳng:”Uống luôn đi, còn nóng!”
Chúc Nam Tinh nhì thấy là trà sữa trân châu,lập tức chuyển hướng cú ý.

Cô đưa tay cầm ly trà sữa áp lên mặt.

Nhiệt lập tức xông tới làm máu nóng lên,ngay cả lồng ngựccũng thoải mái.

“Cảm ơn cậu, Đồng Đồng à!”Chúc Nam Tinh quay đầu lại, đôi mắt cười thành hai đường đen đen trên mặt.

Chu Thư Đồng xua xua tay, ném một câu:”Đừng khách khí!”, sau đó nghiêng đầu muốn hỏi cô có ăn bánh bao hay không,nhưng vừa nhìn thấy lập tức sững sờ.

Sau đúng năm, sáu giậy,Chu Thư Đồng mới có phản ứng, cô ho khan vài tiếng đem luôn miếng bánh bao chui ra,sau đó vừa cười vừa nấc, “hahaahahaahah, mẹ ơi,cậu tối hôm qua làm cái gì vậy?haahahaa, này là ai đột kích cậu trao cho nụ hôn say đắm chăng? Hahahaahhaah”.

“Cái gì đột kích hôn cơ?”Kỳ Hạ bước vào với chai sữa thủy tinh.

Sau đó Chúc Nam Tinh mới nhớ tới cái miệng của mình, kinh hãi cúi gằm mặt vào khăn.

Nhìn hành động của cô, Chu Thư Đồng lại cười to hơn, làm nhiều người trong lớp đồng loạt nhìn sang.

Vì sợ bị chú ý, Chúc Nam Tinh nằm luôn xuống bàn, kéo lấy góc áo Chu Thư Đồng:”Đừng cười nữa!”
Chu Thư Đồng cười đến chảy cả nước mắt, cô ngồi xuống, đặt cặp sách trước mặt,tiến tới gần mặt Chúc Nam Tinh dỗ dành cô lộ miệng.

Chúc Nam Tinh lắc đầu kiên quyết.

“Đừng keo kiệt như vậy, để tớ xem xem nào!”Chu thư Đồng tiếp tục dụ dỗ.


Lúc này, Kỳ Hạ duỗi tay đem sữa bò tới trước mặt Chúc Nam Tinh, hỏi:”Nhìn cái gì?”
Chu Thư Đồng nhìn thấy Kỳ Hạ hai mắt liền sáng lên, cô nhớ rõ rằng Chúc Nam Tinh và Kỳ Hạ đang sống cùng nhau.

Chắc có lẽ….

.

sẽ biết lý do?
“Kỳ ca”Chu Thư Đồng cố ý kéo dài ngữ điệu, giọng đầy không mấy có hảo cảm:”Tại sao miệng ngôi sao nhỏ của chúng ta lại sưng lên vậy!”
“Không không có sưng!”Chúc Nam Tinh lo lắng giải thích,vô tình để lộ ra vẻ mặt, “Chỉ là vấn đề thị giác.


Kỳ Hạ nhìn thấy rõ.

Cậu cũng có chút sửng sốt,ngay sau đó nhớ tới hiểu lầm ngày hôm qua, nở một nụ cười xấu xa.

Kỳ Hạ vừa mỉm cưởi, Chu Thư Đồng lại bắt đầu cười theo.

Chúc Nam Tinh bực tới nỗi, đem khẩu trang ra đeo vào một lần nữa.

Sau tiết tự học,Chu Thư Đồng cùng Chúc Nam Tinh tới phòng y tế lấy dụng cụ loại bỏ sắc tố, trên đường liền nhìn thấy Tôn Dương cùng Kỳ Hạ đang tới căng tin.

Lúc lướt qua Chúc Nam Tinh, có kéo khăn của cô, Chúc Nam Tinh buộc phải đi theo hướng Kỳ Hạ.

Cô nhìn chằm chằm, ngẩng đầu lên hỏi:”Làm trò gì vậy?”
Kỳ Hạ mỉm cười, định tháo khẩu trang của cô ra,bị Chúc Nam Tinh che lại.

“Để tôi xem một chút!” Kỳ Hạ dỗ dành.

Chúc Nam Tinh liên tục lắc đầu.

“Chậc chậc” Kỳ Hạ cảm thấy Chúc Nam Tinh hôm nay không đáng yêu tẹo nào.

Cậu nắm lấy tay Chúc Nam Tinh định tháo khẩu trang của cô ra, đột nhiên phía sau phát ra một giọng nói.

“Kỳ ca”
Là Trương Chi.

Kỳ Hạ ngừng trêu chọc Chúc Nam Tinh, buông tay” Có việc?”
Trương Chi gật đầu, có phần không biết nói thế nào.

Hai bên đều không dễ chọc, hắn chỉ muốn an phận tốt nghiệp thôi.

“Điều đó … Anh Cao nói … anh ấy nói …”
“Mày đang nói cái gì vậy?lắp ba lắp bắp”Tôn Dương đá Trương Chi.

Trương Chi chưa kịp nói thì điện thoại của Kỳ Hạ rung lên, cậu lấy ra một tin nhắn từ Hồ Mộc.


“Đừng tới.

” Hai chữ.

Trước mặt Kỳ Hạ, Hạ Nham mặc quần áo của cậu đi ra từ cửa tiệm của Hồ Mộc,trong lòng lộp bộp một chút, quay đầu bỏ đi.

Tôn Dương không biết chuyện gì đang xảy ra nên đi theo, “Kỳ ca, có chuyện gì vậy?”
Chu Thư Đồng và Chúc Nam Tinh cũng theo sau.

Kỳ Hạ:”Tao đi ra ngoài một chuyến!”
Tôn Dương vẻ mặt ngưng trọng nhìn Kỳ Hạ:”Tao đi cùng mày!”
Chu Thư Đồng cũng không hỏi nhiều:”Tôi sẽ bao che cho mấy cậu, yên tâm đi đi!”
Chúc Nam Tinh tim như treo trên cuống họng một hồi, cô cũng không biết nói gì,nhưng lại phát hiện chính mình như không có tác dụng gì.

Chỉ có thể sốt sắng nhìn chằm chằm Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ cảm nhận được tầm mắt phía sau, nhìn lại, hình ảnh Chúc Nam Tinh đang lo lắng.

Cậu dừng lại, làm động tá bậm môi, giơ tay xoa xoa đầu Chúc Nam Tinh:”Tôi sẽ không sao!”
Chúc Nam Tinh vành mắt đỏ bừng,cô không biết mình đang cảm thấy gì, cô cũng không muốn cậu đi, và cô hy vọng cậu sẽ không bị ràng buộc.

“Đừng quên uống sữa!” Kỳ Hạ nói.

Chúc Nam Tinh gật gật đầu, “Chú ý an toàn!”
Kỳ Hạ ừm một tiếng,xoay người hướng rừng cây nhỏ đi,mới vừa đi một bước, liền cảm giác cổ tay áo bị túm chặt.

“Kỳ Hạ đừng bị thương nưa!”
Kỳ Hạ cắn chặt răng, không nói gì, chỉ quay ra cười với cô.

Kỳ Hạ cùng Tôn Dương mới vừa đi,Chu Thư Đồng thở dài, khẽ xoa đầu Chúc Nam Tinh“Đừng nhìn,thành hòn vong phu giờ!”
Chúc Nam Tinh không có tâm tình nói giỡn, trầm mặc không phản bác.

Cả hai dừng lại thêm vài giây trước khi đến phòng y tế.

Lúc này, một nữ sinh cầm cốc nước ấm chạy tới dưới tàng cây”Oánh Oánh, cậu đang nhìn gì vậy?”
Kiều Oánh Oánh nhìn về phía rừng cây nhỏ, lại nhìn về phía phòng y tế,lắc đầu nói: “Không có việc gì, đi thôi.


Trên đường, Kiều Oánh Oánh nói:”An Di, hôm trước giáo viên bảo cậu cho mọi người điền thông tin vào phiếu kiểm tra thể chất phải không?”
“Phải, nhưng vẫn chưa có cho mọi người điền!”ủy viên thể dục An Di nói
Kiều Oánh Oánh “ừm” một tiếng,”Có thể liền điền đi, điền sớm đưa cho giáo viên luôn!”
“Được rồi, để tí nữa nghỉ giải lao, cho mọi người điền!”
“Tiết tiếp theo không phải tiết tự học à?”Kiều Oánh Oánh”Tiết sau vừa đủ thời gian”
“Cũng đúng.

” An Di cười cười.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương