Edit:Ross
Giọng của thiếu niên lười biếng lại tùy ý, âm cuối bởi vì tâm tình sung sướng mà khẽ cất lên.
Một cơn gió thoảng qua khiến tâm phiền ý loạn.
Chúc Nam Tinh nghe thấy ý đồ trêu chọc của Kỳ Hạ,trong nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng.
Nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, làm cho ai cũng không kìm được điều chỉnh lại hơi thở.
“Không gọi!” cô buồn bực.
Thanh âm mang chút dỗi hờn.
Như một hòn đá không kịp phòng ngừa ném vào giữa mặt hồ phẳng lặng,gơn sóng nhộn nhạo,những ngọn sóng lăn tăn vòng lại vòng lại, kéo dài vô tận.
Kỳ Hạ ánh mắt trầm trầm,không trêu cô nữa.
Cậu đứng thẳng, giọng nói không còn ý tứ đùa giỡn:”Mau về đi!”
Chúc Nam Tinh từ nhỏ đã không thích nói chuyện với người khác,cho nên chủ đề tán gẫu cũng theo đó mà bay.
Kỳ Hạ đột nhiên trở nên nghiêm túc,sắc mặt ửng hồng trên gương mặt Chúc Nam Tinh cũng tan dần.
Cô ngẩng đầu, có chút do dự, “cậu không về sao?”
“Không về” vẻ mặt cậu kiêu ngạo trở lại, lông mi dày khẽ nhíu, khó có thể suy đoán ra cậu đang nghĩ cái gì.
“Vậy còn ăn cơm____”
Nói còn chưa dứt lời, đã bị Kỳ Hạ đánh gãy.
“Tôi cũng chưa biết, nói sau đi.”Kỳ Hạ liếc Chúc Nam Tinh một lúc,như thể sẽ nói với cô một câu”Có ăn”
“Ừm” Trong giọng khó nén thất vọng.
Cô gái nhỏ thất vọng đến mức Kỳ Hạ khó lòng bỏ qua được:”Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Chúc Nam Tinh thận trọng quay lại nhìn đám thanh niên trong quán, chỉ cần nghĩ tới Kỳ Hạ cùng với bọn họ là một nhóm, trong lòng liền khó chịu.
Vì thế trầm mặc mấy giây,Chúc Nam Tinh lại lần nữa nhìn về phía Kỳ Hạ,cũng không rõ cậu có đáp ứng yêu cầu của cô không, nên không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Đến nỗi bàn tay nhỏ trong ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm, ướt đẫm mồ hôi.
Kỳ Hạ không sợ ánh nhìn của người khác, nhưng lại không chịu được cái nhìn từ đôi mắt lấp lánh của Chúc Nam Tinh.
Vì che giấu, cậu cau mày, không khỏi thúc giục:”Nói đi”
Chúc Nam Tinh vội tới nỗi các khớp ngón tay siết chặt lại, khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của câu, liền lấy hết dũng khí:”Anh Kỳ Hạ anh có thể đưa em về không, em sợ!”
Kỳ Hạ: “……”
Cậu có chút giật mình,sau một lúc lâu còn cười một tiếng,từ trên xuống dưới nhìn Chúc Nam Tinh “Học ai vậy?”
Hơi tệ nha!
Chúc Nam Tinh trong lòng chửi thầm, không phải cậu bảo tôi kêu sao?
Bất quá lời này cô cũng chỉ dám nói ở trong lòng thôi,dù sao cô bây giờ cũng là đạo nhân, đạo nhân phải có tư cách của đạo nhân.
Chẳng hạn như làm “điều thiện”.
“Không học ai cả, hồi nhỏ không phải tôi luôn kêu cậu như vậy sao?”Chúc Nam Tinh nghiêm túc nói.
Đúng là như vậy thật!
Trong trí nhớ, khi còn nhỏ,mỗi khi nhìn thấy Chúc Nam Tinh, trong miệng lúc nào cũng ngậm kẹo,mơ mơ hồ hồ đuổi theo cậu, hét lên”Anh trai”
Thanh âm mềm mại, chân vừa ngắn lại vừa nhỏ lon ton chạy sau.
Ngay cả tuyết rơi vào mùa đông cũng khiến cô khóc.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hạ liền cong môi cười,lười biếng mà giơ tay vỗ vỗ đầu Chúc Nam Tinh:”Đứng đây đợi một lát!”
Chúc Nam Tinh vẻ mặt mờ mịt,tại chỗ bất động,sau đó nhìn Kỳ Hạ bước tới quầy ăn vặt,không biết cùng những người đó nói cái gì, chân dài lại quay trở lại.
Khi ngang qua cô, Kỳ Hạ khẽ liếc:”Đi thôi”
Chúc Nam Tinh”Ồ” nhanh chóng đuổi theo.
Một cao một thấp càng lúc càng xa,ánh nắng chói chang của buổi trưa chiếu trên đầu, gió thoảng qua, làn tóc khẽ lay động.
Hai bóng trên mặt đất gần như đan vào nhau.
Tronh hoàn cảnh này còn nhìn thấy cảnh tượng tươi đẹp trước mắt,tiếng thở dài này đến tiếng thở dài khác phát ra từ trong tiệm.
“Quái, không phải nói Kỳ Hạ mới chuyển tới đây không quen biết ai sao.Lần trước có người đến gặp anh ấy ở cao trung, rõ ràng là anh ấy trốn học một mình, sao tự nhiên đào ra một cô thanh mai đáng yêu này vậy?”
“Rốt cuộc là em gái hay thanh mai trúc mã vậy?”
“Khoảng thời gian trước còn có nghe đồn Kỳ Hạ đem một nữ sinh làm tới khóc, chính là Chúc Nam Tinh sao?”
“A, khi nào lại lưu hành lại tổ hợp lão đại với học bá vậy?”
“Cậu không hiểu chuyện này sao? Chỉ có học tra mới có cơ hội biến khuyết điểm của mình thành ưu điểm.Kỳ Hạ số 1 trong mấy cái này rồi!”
“Từ từ, bọn mày như thế nào biết Kỳ Hạ thành tích kém?”
“Ờ….nhìn qua rất giống.”
“Cũng phải…….”
Trên xe buýt, hai người đang là vấn đề thảo luận của người khác không hề hay biết gì.
Chúc Nam Tinh ngồi ghế cạnh cửa sổ, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.
Trên xe cũng không còn nhiều chỗ lắm, đa số đều là ghế tình nhân.
Kỳ Hạ không ngồi,đứng ở bên tay vịn ghế trước mặt Chúc Nam Tinh, trên cổ đeo tai nghe,sợi dây dài màu đen quấn quanh cổ cậu, tạo cho thiếu niên khí chất không người lạ nào tới gần.
Kỳ Hạ đứng thẳng,hơi nghiêng đầu, ánh nắng ấm liền chiếu vào khuôn mặt cô.
Có chút buồn ngủ,ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phủ lên mặt cô một tầng ánh sáng dịu, lông mi đen nhánh trở nên trong suốt.
Làn da trắng nõn hơi mờ,màu môi càng trở nên sống động hơn.
Chỉ vì động tác gật gù, mà gương mặt phì nộn của cô gái nhỏ càng lộ rõ hơn.
Kỳ Hạ nhìn cô bất giác cười một tiếng, âm thanh trên tai nghe nhỏ dần cho tới khi không còn tiếng động.
Đang định giơ tay tháo tái nghe,chiếc xe buýt đột ngột phanh gấp.
Kỳ Hạ nắm lấy tay vịn quan sát Chúc Nam Tinh, quả nhiên liền thấy cô theo quán tính, không kiểm soát mà nhào người về phía trước.
Kỳ Hạ phản ứng nhanh, một tay đưa qua___
Chúc Nam Tinh tỉnh táo, mở mắt ra.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bỗng xộc vào mũi.
Cô ngây người chớp chớp mắt, tự hỏi mình đang ngủ sao hiện tại…..cả khuôn mặt đều nằm trong lòng bàn tay Kỳ Hạ.
Hai người im lặng nhìn nhau,cho tới khi người bên cạnh phát ra tiếng cười nhạo, một hai tiếng,dần dần nhiều lên.
Kỳ Hạ mấp máy đôi môi mỏng,gương mặt đen kịt phun ra hai chữ:” Ngồi thẳng.”

Chúc Nam Tinh lập tức luống cuống tay chân, nhấc cằm ra khỏi tay Kỳ Hạ, vội vàng ngồi thẳng lưng, bịt tai trộm chuông mà đưa mắt ra ngoài nhìn cảnh vật.
Giả bộ như không có gì xảy ra.
Một nửa khuôn mặt thiếu nữ đều nhuộm hồng, đến lỗ tai cũng đỏ như rỉ máu.
Ngay cả cổ cũng hơi hồng.
Kỳ Hạ khẽ liếc, cúi đầu khóe miệng cong cong, đôi mắt đong đầy ý cười.
Xe đã đến nơi,Chúc Nam Tinh cúi đầu,đi theo Kỳ Hạ như cái đuôi nhỏ.
Kỳ Hạ chốc chốc lại quay đầu nhìn, Chúc Nam Tinh để ý liền ở trong lòng lẩm bẩm.
Tôi có bị bắt cóc đâu mà nhìn cái gì mà nhìn.
Nào biết mới vừa nói thầm xong, dưới chân liền vấp phải hòn đá,mắt cá chân vẹo qua, cả người lảo đảo sang một bên, sắp ngã.
Kỳ hạ nghe thấy tiếng quay đầu liền vội túm lấy, con ngươi thoáng lạnh lẽo:”Ngồi không được, mà đi cũng chẳng xong”
Chúc nam Tinh bị một trận gắt gao ôm vào lồng ngực, ủy khuất, vành mắt phiếm hồng:”Tôi đâu cố ý đâu!”
Kỳ Hạ lực đạo không nhẹ buông cô ra,lạnh lùng liếc cô một cái, không nói gì.
Cậu im lặng, Chúc Nam Tinh càng ủy khuất.
Tức cái gì mà tức,định khoe cái bản mặt đen như đít nồi của cậu à.
Hai người một đường trầm mặc về đến nhà,sắp đến cửa, Chúc Nam Tinh mới nhớ ra mục đích hôm nay trở về.
Mọi ngày, Chúc Nam Tinh sẽ không về nhà vào buổi trưa,nhưng hôm nay lại khác, mẹ cô đã về rồi.
Đi công tác hơn nửa tháng, Chúc Nam Tinh rất nhớ mẹ.
Thế là cô vội chạy nhanh vào nhà, ánh mắt ủy khuất bất mãn vừa rồi liền lập tức biến mất, cô đưa chân trái lên chân phải, đặt chân phải lên chân trái tháo giày,bay lên lầu mà không thèm đi dép.
Vừa bước lên bậc thang đầu tiên, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Nam Tinh”
Kỳ Hạ nghe thấy tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Chúc Nam Tinh lao về phía nhà bếp, bổ nhào vào vòng tay một người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám, chiếc váy vừa vặn tôn lên vóc dáng quyến rũ, tinh xảo của bà.
Khí chất dịu dàng, ngũ quan cũng kinh diễm.
Khi còn nhỏ, Kỳ Hạ cũng từng gặp qua mẹ của Chúc Nam Tinh lúc ấy thường sẽ kêu lên “Dì Trình”
Dì Trình diện mạo trong trí nhớ với bây giờ cũng không quá khác biệt,vẫn như cũ mắt hạnh mày đẹp,nụ cười ôn nhu như làn nước mùa thu.
So với chú Chúc, thì Chúc Nam Tinh càng giống mẹ hơn.
Trình Ninh Diệc sớm đã biết trong nhà có thêm một đứa nhỏ, vì vậy sau khi ôm ấp với con gái một lát,lập tức qua đây chào hỏi.
“Là Kỳ Hạ phải không!” Trình Ninh Diệc cười,”Càng lớn càng đẹp trai, cao ráo, nhớ cháu hồi bé trong tiểu khu đã xuất sắc rồi”
Trong kí ức của Kỳ Hạ,dì Trìn vẫn luôn dịu dàng thân thiện,đối xử với ai cũng chân thành.
Cho nên thái độ của Kỳ Hạ với Trình Ninh Diệc cũng nghe lời hơn, thả lỏng bản thân,đáp lại:”Chào dì Trình ạ, đã lâu không nhìn thấy dì!”
Trình Ninh Diệc có ấn tượng khá tốt về Kỳ Hạ, hồi còn bé mấy đứa nhóc khác bắt nạt Chúc Nam Tinh, chỉ có cậu đứng ra giải vây.

Sau mấy năm,Chúc Nam Tinh cũng tương đối dính thằng bé.
Trước mắt thiếu niên đã trổ mã ra dáng người lớn hơn một chút,thậm chí còn bắt mắt hơn.Nhớ tới gia đình Kỳ Hạ, trong mắt Trình Ninh Diệc bất giác hiện lên tia thương cảm,bà chủ động nắm lấy tay Kỳ Hạ:”Nghe nói cháu cùng Tinh Tinh nhà dì học cùng một lớp?trước kia Nam Tinh có một mình nên dì vẫn không yên tâm, hiện tại có cháu, cũng không cần lo nghĩ cho con bé nữa!”
Chúc Nam Tinh bỗng không hiểu nổi tại sao mình lại bị gạt sang một bên,trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô nắm lấy gối, ngồi nép vào một góc ghế sô pha, nhìn mẹ ruột cùng người khác nói chuyện say sưa.
Chúc Cửu Tứ thấy thế liền trêu chọc:”Ồ bảo bối nhà chúng ta là đang ghen tị sao?”
Trình Ninh Diệc nghe được lời nhắc nhở,cười cười,sau đó liền đem Kỳ Hạ tới bên cạnh bàn ăn.
Chúc Nam Tinh đứng dậy, đi theo, nhắm mắt làm cái đuôi nhỏ.
Chúc Cửu Tứ nhìn thấy liền cười lớn.
Không khí gia đình hòa thuận khiến Kỳ Hạ có chút không quen, lúc ăn cơm cũng trầm mặc ít lời.
Trình Ninh Diệc không cảm thấy khó xử,thấy thái độ Kỳ Hạ có chút xa cách,cũng không thể cùng cậu trò chuyện được nữa,thỉnh thoảng chỉ ắp cho cậu một ít thức ăn.
Phải nói đến Chúc Nam Tinh, lúc đầu cô cũng hơi ghen tị với Kỳ Hạ, bây giờ lại nhiều hơn điểm xót xa.
Chúc Nam Tinh chỉ mới biết tới hoàn cảnh gia đình Kỳ Hạ gần đây, khi cậu còn học sơ trung, gia đình cậu tan vỡ.

Nguyên nhân do một người đàn ông lạ mặt tới tận cửa nhà Kỳ Hạ, muốn gặp em trai và mẹ cậu.Lúc này, ba Kỳ Hạ mới biết đứa con trai út thực chất là con của vợ mình với một người đàn ông khác.
Trước hoàn cảnh này, ba cậu giao toàn bộ quyền lựa chọn cho mẹ Kỳ Hạ,không ngờ bà ta lại chọn cùng con trai út và người đàn ông kia rời đi.
Nghe nói lúc ấy Kỳ Hạ mới tham gia trại hè về, liền phát hiện ba mẹ mình ly hôn,cậu đã đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ba mình.
Mười ba mười bốn tuổi đã phải trải qua loại sự tình này, không có gì lạ khi một thiếu niên tuổi nhỏ lại phá lệ ngông cuồng như vậy.
Nghĩ đên đây, Chúc Nam Tinh không khỏi thở dài,quyết định tha thứ cho Kỳ Hạ về những hành vi đáng ghét ngày hôm nay.
Sau khi ăn cơm xong,Chúc Nam Tinh muốn ngủ trưa một lát,lúc cùng Kỳ Hạ lên lầu, cô hỏi cậu:”Cậu không ngủ trưa à?”
Kỳ Hạ lắc đầu.
“Ồ”, không nói gì nữa.
Cho đến khi hai người cùng nhau đi tới cửa phòng Kỳ Hạ, cậu mở cửa, cô đột nhiên nói:”Nếu không cậu ngủ một lát đi, lên lớp lại ngủ gà ngủ gật!”
Lời vừa dứt,Kỳ Hạ dừng nắm then cửa,nghiêng đầu nhướng mày:”Sao? Không cho tôi ngủ à?”
Khuôn mặt nhỏ của Chúc Nam Tinh nghẹn đến đỏ bừng,cuối cùng dũng cảm không sợ gật đầu,”ừm, không cho!”
Kỳ Hạ nở nụ cười:”Tại sao?”
Chúc Nam Tinh tự hỏi nửa ngày, mới nhớ ra nhiệm vụ của mình:”Tôi là tổ trưởng, tổ trưởng có trách nhiệm làm tổ viên nghe theo mình, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói chuyện vô nghĩa một cách nghiêm túc.
Kỳ Hạ cười nhạo một tiếng, vặn then cửa vào phòng.
Trực tiếp bày tỏ thái độ coi thường lời nói của Chúc Nam Tinh, thật thiết thực.
Chúc nam Tinh gương mặt xám xịt “…….”
Thật là xấu tính!
Buổi chiều cô cùng Kỳ Hạ trở về trường,Chúc Nam Tinh bởi vì thời gian ngủ trưa quá ngắn, trên đường đi học đều mơ mơ màng màng.
Khi đến cổng trường,Kỳ Hạ túm lấy Chúc Nam Tinh, ngăn cản cô tiếp tục nhắm mắt mà đi.
“?” Chúc Nam Tinh nhìn lại.
Kỳ Hạ chỉ vào căng tin.”Tôi đi mua đồ,cậu vào lớp trước đi.”
Chúc Nam Tinh lập tức lắc đầu như trống bỏi,”Tôi chờ cậu, mau nhanh lên”

Kỳ Hạ vô cảm nhìn Chúc Nam Tinh, cô làm bộ như không nhìn thấy gì,ưỡn thẳng lưng.
Lúc này, cô bỗng nghe thấy có người nhắc đến tên Kỳ hạ, vểnh tai lên nghe, nhích từng bước về phía phát ra âm thanh, tới một con hẻm.
Cô thăm dò, trong con hẻm nhỏ có ba bốn thanh niên ăn mặc như du côn.Tên tóc đỏ không biết đang nhai cái gì, vẻ mặt căng thảng:”Kỳ Hạ đúng không?Toàn bọn trứng thối sợ nó!”
Tóc vàng khí thế yếu hơn một chút,”Không phải nó ở nơi khác tới sao,hồi trước ở tam trung cũng không nghĩ nó lợi hại như vậy, tao cũng lấy được một ít thông tin về nó.”
Tóc đỏ nói:”Lấy được cái gì tốt,còn không phải là côn đồ một lũ sao, so ai hơn ai cái gì,một lũ giả tạo?”
Nghe đến đó, Chúc Nam Tinh nhịn không được nhíu nhíu mày.
Trong lòng cô, Kỳ Hạ không phải là lưu manh hay côn đồ gì hết,cậu ấy chỉ là một thiếu niên không được quan tâm nên mới hơi nổi loạn thôi.
Chúc Nam Tinh cũng không hứng thú nghe nữa, chẳng may lại nghe thấy mấy lời lẽ không hay.
“Được rồi, chúng ta đừng nói đến nói đến nó nữa,cũng không biết được có bị cái mẹ gì không nữa.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Chúc Nam Tinh ngồi xổm xuống, nhặt một viên đá.
Cô không ngu đến nỗi trực tiếp cùng bọn họ đối đầu..

Vì vậy tìm tới một góc khuất, ném từng viên một.Cô có thị lực rất tốt, nên chọi đá cũng khác với mọi người,mục tiêu dù hơi xa, nhắm chuẩn cực chính xác, hướng thắt lưng của bọn họ mà ném.Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, bọn họ đã ăn gần chục viên,tơi tả,trọng điểm là không có tìm được nơi ném ra.Còn nghĩ là mấy đứa ranh con đáp xuống từ trên lầu, vài người không tránh được, hùng hùng hổ hổ chạy tám hướng chửi bới.
Chúc Nam Tinh rất thông minh, không ném lên mặt mà ném lên người, chọn những chỗ quần áo mỏng.

Mỗi khi đáp trúng một người, biểu tình của cô lại” Tôi rất lợi hại”, sau đó lại nhắm mắt, tiếp tục bắn.Cô ném xong, định chạy thì bị ai đó túm cổ xách lên.Chúc Nam Tinh sửng sốt, quay lại đó là thầy chủ nhiệm.
“Thầy, thầy…..” cô trừng to mắt
Nguyên Thuần quay đầu lại, thấy Kỳ Hạ, điếu thuốc trên tay cậu còn chưa dập.
“Được rồi cùng lên văn phòng!” Nguyên Thuần buông Chúc Nam Tinh ra, sải tay bước về phía trước.
Chúc Nam Tinh bĩu môi đi theo sau, không nghĩ tới cổ áo phía sau lại bị Kỳ Hạ túm được.

Cô buộc phải lùi về sau”A”, “Cậu đang làm gì vây?”
Kỳ hạ nhướng mày:”Cậu vừa làm trò gì?”
Chúc Nam Tinh ấp a ấp úng không muốn nói,Kỳ Hạ thấp giọng”hửm”, Chúc Nam Tinh đè giọng giải thích mọi chuyện.Nhưng mấy lời bọn họ nói cô chỉ đổi thành”Bọn họ mắng chửi cậu rất thậm tệ”.Kỳ Hạ nghe xong sửng sốt một chút,rất nhanh phản ứng lại, mí mắt rũ xuống, “Ồ” một tiếng, vội vàng buông câu “Lần sau đừng lo lắng”, sải bước đi về phía trước.
Hai người lần lượt đến văn phòng,Chúc Nam Tinh giải thích hai ba câu về hậu quả, cúi đầu không muốn thừa nhận mình sai.
Nguyên thuần dạy dỗ nói: “Có chuyện gì không thể hài hòa giải quyết? là con gái lại động tay động chân với giang hồ?”
Chúc Nam Tinh nhỏ giọng nói thầm, “Em không có!”
Nguyên thuần lại nói: “Em à học sinh,ra ngoài phải chú ý cử chỉ lời nói của bản thân”
Chúc Nam Tinh mếu máo,rất không tán thành:”Họ nghị luận về người thân của em,không làm chút cái gì mới là không đúng, chẳng lẽ em cứ mặc bọn họ nhục mạ về gia đình em sao ạ?”
Toàn bộ quá trình”nói chuyện”, Kỳ Hạ giống như đến dự thính.

Cậu dựa vào bức tường cạnh bàn làm việc, mí mắt luôn rũ xuống, hàng mi dày che giấu cảm xúc trong con ngươi.
Khi nghe thấy mấy lời này mới sửng sốt,nghiêng đầu nhìn Chúc Nam Tinh.
Mặt trời chiếu ngoài cửa sổ, nhìn từ bên cạnh,khuôn mặt dịu dàng của Chúc Nam Tinh như được nhuộm vàng.
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô,Kỳ Hạ bỗng nhiên cảm thấy một góc trái tim của mình sụp đổ.
Đáng yêu quá!
Kết quả cuối cùng của cuộc trò chuyện là Chúc Nam Tinh phải viết một bản kiểm điểm 1000 từ,Kỳ Hạ bị tịch thu một bao thuốc lá và bổ sung thêm một bản kiểm điểm 500 từ vì tội hút thuốc trong trường
Vì việc này, Chúc Nam Tinh cả buổi chiều đều không vui.
Tan học cũng không có tâm trạng ăn cơm.
Nằm trên bàn viết bản kiểm điểm một cách trung thực.
Chu Thư Đồng đau lòng xoa đầu cô:”Tiểu đáng thương của tớ muốn ăn gì? Tớ mua cho cậu!”
Chúc Nam Tinh bẹp miệng lắc đầu,muốn dùng bút chọc thủng một lỗ trên tờ giấy.Chu Thư Đồng cười cười, ghé vào lỗ tai cô:”Cậu hào hiếp ra tay trợ giúp,lão đại Kỳ ca cảm động rớt nước mắt, chiều nay cũng không ngủ gật nha!”
Chúc Nam Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu,:”Thật sao?”
Chu Thư Đồng ra sức gật đầu.Chúc Nam Tinh cảm giác bực tức trong lòng tan đi phân nửa,cắn bút vẫn chọn không ăn.:”Tớ không có thời gian, còn phải viết bản kiểm điểm nữa.”
Trong sự nghiệp học tập trước đây của Chúc Nam Tinh, chưa một lần nào phải viết bản kiểm điểm,cho nên lần này không chỉ là vết nhơ trong cuộc đời cô mà còn là một khó khăn rất lớn.
Chu Thư Đồng nhìn thấy sự khó xử của Chúc Nam Tinh, nghĩ nghĩ rồi quay đầu gõ lên mặt bàn của Kỳ Hạ.Không biết có phải là nguyên nhân khiến cậu ấy không ngủ trong lớp hay không, nhưng hiện tại cậu ngủ mất tiêu rồi.Nghe được tiếng động, cậu nhăn nhó ngửa đầu lê, nhìn thấy là con gái cậu nén khó chịu:”Có chuyện gì?”
Chu Thư Đồng nói: “Cậu đã viết bản kiểm điểm chưa? Tiểu khả ái nhà tôi không biết viết!”Chúc Nam Tinh nghe thế liền “Ừm” lập tức che miệng Chu Thư Đồng lại,sau đó điên cuồng lắc đầu với Kỳ Hạ:” Không cần, tôi tự viết!”
Kỳ Hạ không thèm bỏ lời Chúc Nam Tinh vào lỗ tai,một tay đút vào ngăn bàn lấy một tờ giấy đưa qua.Chu Thư Đồng nắm lấy tay Chúc Nam Tinh, vẻ mặt tiếp nhận cảm tạ.
Dùng hai tay nhận lấy.
Tuy nhiên, khi xem qua, cô ấy đã sửng sốt, “Tại sao người viết lại là Chúc Nam Tinh?”
Chúc Nam Tinh vừa nghe thấy liền quay ra nhìn, đúng là vậy.
Hai người đặt lên bàn một tờ giấy mỏng, nhìn từ đầu đến cuối.Chúc Nam Tinh rốt cuộc ý thức được,Kỳ Hạ giúp cô viết bản kiểm điểm.
“Quả thật giác ngộ nha!”Chu Thư Đồng sờ sờ cằm,”Đọc tiểu thuyết toàn nữ chính giúp nam chính viết, đến hai người lại ngược lại nha!”
Chúc Nam Tinh nghe xong phản bác:”Cái gì mà nữ chính nam chính, cậu đừng nói hươu nói vượn!”
Vốn dĩ cô định cầm bản kiểm điểm trả lại cho Kỳ Hạ nhưng lại nhìn cái ót của cậu, do dự.
Liên tục hai lần quấy rầy giấc ngủ của cậu, chắc chắn sẽ phát hỏa đi?
Chu Thư Đồng nhân cơ hội khuyên can, “Được rồi,Kỳ ca của chúng ta cũng là người có lý lẽ, biết cậu vì cậu ấy mà phạm lỗi, nam tử hán như cậu ấy phải giúp cậu gánh vác hậu quả rồi, nhận đi nhận đi.”
Có lẽ trước sự “xúi giục” của Chu Thư Đồng, Chúc Nam Tinh bèn cắn môi chấp thuận.
Khi Chu Thư Đồng đi ăn, Chúc Nam Tinh vẫn không đi ở yên tại chỗ,nguyên nhân là do bản kiểm điểm, cả buổi chiều lơ đãng nghe không vô, rất nhiều chỗ vẫn chưa hiểu.
Chu Thư Đồng nghe vậy cũng không miễn cưỡng cô,tự mình đi.
Các học sinh khác cũng dần dần đi hết,lớp học trở nên yên tĩnh.Đằng sau tiếng thở đều đều của thiếu niên,Chúc Nam Tinh quay đầu lại nhìn, nhớ tới lời của Chu Thư Đồng, Kỳ Hạ vì cô mà không ngủ gật trong giờ, tâm trạng liền thoải mái hơn rất nhiều.
Thoải mái tới mức dù biết sắp phải đọc sách toán nhưng cô cũng không thấy phiền.
Thời gian lặng lẽ trôi qua,Chúc Nam Tinh lại trước sau thất thần.Bản kiểm điểm cô kẹp trong sách toán, mỗi khi giở ra xem, trong đầu chỉ nghĩ tới”Chúc Nam Tinh” trên đó.Tương tự như con người của Kỳ Hạ, nét bút cũng rất sắc sảo.Ở góc độ nào cũng đều rất cứng cáp.Đúng thật nét chữ nét người.
Nghĩ đến đây,Chúc Nam Tinh đem bản kiểm điểm ra, nhìn vài lần, bỗng nhiên nhớ tới một việc.


Viết bản kiểm điểm lần này, không chỉ có cô mà Kỳ Hạ cũng phải viết.

Cậu cho thầy Nguyên ngốc sao?
Viết hai bản đều cùng một nét chữ.Vì vậy trong mười phút tiếp theo, Chúc Nam Tình liền chép và kiểm tra lại.

Không bỏ sót bất kỳ từ nào,cách thức cũng giống nhau y như đúc.
“Này” sau lưng liền truyền đến một giọng nói trầm khàn.
Chúc Nam Tinh bị trì trệ, cũng may vừa viết xong, bỏ vào ngăn bàn rồi.
“Gì vậy?” Cô quay đầu.
“Muốn ăn cái gì?” Kỳ Hạ hỏi.
“tôi không muốn ăn!” Chúc Nam Tinh lắc đầu.
Kỳ Hạ nhìn cô một cái:”Vậy tôi cứ mua bừa vậy!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Hống hách!
Kỳ Hạ cơ hồ cùng Chu Thư Đồng trước sau tiến vào,trong tay cậu xách theo một hộp sữa và một cái sandwich,trong bao nilong có thể thấy rõ có một quả trứng gà.
Chu Thư Đồng đi theo phía sau cậu,nhìn chằm chằm nửa ngày mới hỏi:”Kỳ ca cũng ăn trứng sao?”
Kỳ Hạ ngồi vào chỗ, ngón tay chỉ Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh quay đầu lại,Kỳ Hạ nhìn về phía Chu Thư Đồng nói:”Là cô ấy!”
Chu Thư Đồng há miệng thành hình chữ “O”,gật đầu lia lịa, sau đó đưa cho Chúc Nam Tinh, nhìn đầy ẩn ý.Chúc Nam Tinh mặc kệ cô ấy, nhận lấy đồ của Kỳ Hạ, nói cảm ơn,Kỳ Hạ xua xua tay, móc điện thoại ra chơi game.
Chu Thư Đồng thăm dò nhìn thoáng qua,:”Oa, Kỳ ca cũng chơi cái này à,cuối tuần làm mấy ván đấu giải không?”
Không chờ Kỳ Hạ trả lời, Chúc Nam Tinh nhanh nhảu nói:”Cuối tuần bọn tớ có việc!”
Nghe thấy tiếng, Kỳ Hạ nhướng mày,không màng thua thắng,nhìn về phía Chúc Nam Tinh.
Biểu tình đại kháilà:”Sao tôi không biết?”
Chúc Nam Tinh chột dạ mà sờ sờ cái mũi,không để ý tới Kỳ Hạ cùng Chu Thư Đồng nói:”Dù sao cũng không có thời gian, để tuần sau đi!”
Vẻ mặt Chu Thư Đồng không hề có chút thất vọng, thậm chí còn có tia kinh hỉ.Chúc Nam Tinh đang cầm hộp sữa ấm,cảm nhận được nhiệt độ không đổi trong lòng bàn tay,cố gắng phớt lờ ánh mắt phía sau.
Thứ bảy.

Buổi sáng 5 giờ rưỡi.Cửa phòng của Kỳ Hạ bị gõ.
Trong lòng đột nhiên sinh ra bực bội,Kỳ Hạ hung hăng đạp mấy quyển sách dưới mặt đất, nheo mắt hướng ra khỏi cửa.
mở cửa, biểu cảm cau có:”Có việc gì?”
Giọng rất khàn.
Cửa phòng mở ra đồng thời ánh sáng chiếu vào.Kỳ Hạ nhắm nghiền hai mắt.sắc mặt hơi trắng,nửa thân trên trần trụi, bên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi.Cũng giống như lần đầu tiên cô gõ cửa, đường nhân ngư này rồi cơ bụng này vẫn không thiếu dù chỉ một chút.
Sau khi thích ứng với ánh sáng,Kỳ Hạ mở mắt.Chỉ thấy trong tầm mắt, Chúc Nam Tinh đang đội một cái mũ bóng chày, mặc đồ thể thao.Sự xuất hiện của cô làm Kỳ hạ tỉnh táo đi đôi chút.
“Rời giường đi!”Chúc Nam Tinh biểu tình thực hưng phấn,”Tôi đưa cậu ra ngoài chơi”
Kỳ Hạ: “……”
Cậu quay đầu lại nhìn đồng hồ trên bàn học,rõ ràng vừa mới nhảy số 5:36, đúng bốn chữ số Ả Rập và một dấu câu.Nghiến răng nghiến lợi,Kỳ Hạ nhìn về phía chúc Nam Tinh, mặt vô cảm, trầm giọng “Chúc Nam Tinh,cậu không sợ tôi sẽ đánh chết cậu à?”
Chúc Nam Tinh: “……”
Có …….sợ chứ trông cái biểu tình này không sợ mới là lạ.
Nhưng…….
Chúc Nam Tinh nuốt nước miếng, lui về phía sau một bước, “Tôi đã đăng ký một khóa học trải nghiệm cuộc sống trên mạng … chỉ một ngày thôi.

Đi với tôi đi mà.”
Kỳ Hạ bỗng nhiên cười,cậu giơ tay đẩy, cả cánh cửa mở ra, cậu nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, nhướng mày, màu đen của con ngươi mang theo tia tức giận nhàn nhạt:”Cậu lặp lại một lần nữa xem nào?”
“Ặc …..” Chúc Nam Tinh sợ hãi không dám nói.
“Đây là có việc mà cậu nói sao?”Kỳ Hạ tức giận hỏi.Chúc Nam Tinh chột dạ gật gật đầu.
Giây tiếp theo, Kỳ Hạ cười lạnh một tiếng, giơ tay đóng cửa lại.
Cửa bị đóng sầm lại không một lời nào.
Vì để làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nên cô không nói qua chuyện này với Kỳ Hạ, bị cự tuyệt cũng là hợp tình hợp lý.
Chúc Nam Tinh hốc mắt phiếm hồng tự an ủi bản thân,cô không thể bước xuống cầu thang.Nhìn xuống phía dưới thì tầm nhìn đã mờ đi, dứt khoát ngồi trên cầu thang.Mười phút sau Kỳ Hạ lại mở cửa, thu hết cảnh tượng trước mặt vào mắt.
Có một cái đầu nhỏ ở cầu thang, đang tủi thân một mình.

Kỳ Hạ tức đến bật cười,bước tới đá vào tay vịn bên cạnh.

Chúc Nam Tinh cũng rất buồn ngủ, lại muốn ngồi ôm chân khóc một lát, kết quả nước mắt vừa rơi một giọt liền cảm thấy mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt thất thần.
Kỳ Hạ rũ mắt, “Đi đâu?”
Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, giây tiếp theo đột nhiên đứng lên.Kỳ Hạ đột nhiên bị cô đâm phải, trong mũi sộc lên mùi dầu gội đầu.

Trong tay là vòng eo mềm mại của thiếu nữ, vô thức siết lại, như thể muốn véo véo một cái.Không kịp chuẩn bị, Kỳ Hạ trong cơn mơ hồ lập tức thanh tỉnh.Cậu cụp mắt ánh mắt rơi vào chiếc gáy của cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay mình,một vài sợi tóc vàng nhạt rơi ra khỏi chiếc mũ trên làn da trắng nõn của cô.Tạo thành một sự tương phản trực quan rõ nét.Đồng tử Kỳ Hạ càng đậm hơn, ánh mắt quét qua vành tai ửng đỏ của cô gái, liền buông tay.
“Chúc Nam Tinh” Giọng nói có vẻ rất bình tĩnh.
Chúc Nam Tinh không dám nhúc nhích, giọng như muỗi kêu:”Hả??”
Kỳ Hạ:”Lỡ đâu tôi thật sự đánh cậu thì sao?”
Chúc Nam Tinh: “……”
Kỳ Hạ: “Khóc sao?”
Chúc Nam Tinh: “……”
Cuối cùng, trước khi Kỳ Hạ động thủ, Chúc Nam Tinh đã vội vàng chui ra từ ngực cậu,không cẩn thận đem mũ rớt xuống.Một đường từ lầu hai rớt xuống lầu một.
Chúc Nam Tinh ngẩn ngơ với mái tóc vàng ngang vai bù xù, ở một chỗ phát ngốc.

Kỳ Hạ chế nhạo, giơ tay lên xoa xoa đầu cô, chậm rãi bước xuống tầng, nhặt mũ lên rời đi.Cô gái còn đang ngơ ngác lập tức có phản ứng, ôm đầu chạy nhanh xuống dưới, một tay túm lấy cánh tay thiếu niên, một tay với mũ.Đôi môi mỏng của chàng trai cong lên,dễ dàng đưa mũ xa khỏi tầm với của cô gái.

sau đó tay dài với ra, vòng về sau cổ kéo co vào lồng ngực.
Thanh âm hơi trầm:”Còn có lần sau, cậu cứ đợi đấy!”
Chúc Nam Tinh nắm lấy mái tóc xù của mình, điên cuồng gật đầu.
*
Kỳ Hạ chưa từng nghe nói về khóa trải nghiệm cuộc sống gì đó trên báo mạng cả, nhưng có điều, trên đường đi, Chúc Nam Tinh rất hưng phấn,vì vậy cũng không nói gì, lặng lẽ theo cô suốt chặng đường.
Cuối cùng cũng dừng lại ở cuối một con phố.
Không khí vào sáng sớm rất dễ chịu, nhiệt độ cuối mùa thu vẫn còn hơi thấp.
Kỳ Hạ mặc áo len, bên ngoài một lớp áo khoác.


Quay đầu liền nhìn thấy đôi tay nhỏ bé của Chúc Nam Tinh đỏ ửng lên, cậu dừng lại:”Chúc Nam Tinh”
Chúc Nam Tinh “Ai” một tiếng, lui hai bước, ngửa đầu, “Làm sao vậy?”
Kỳ Hạ dùng hai đầu ngón tay siết cổ áo Chúc Nam Tinh lại, kéo nhẹ, thấy một cái áo lông bên trong.
Hài lòng mà buông ra, nâng nâng cằm, “Không có việc gì, tiếp tục đi thôi.”
Chúc Nam Tinh vẻ mặt không thể hiểu được.
Hai người đi tới bên cạnh một chiếc xe rác, Chúc Nam Tinh nhìn vào điện thoại chỉ chỉ:” Chính là nó!”
Kỳ Hạ không hiểu.
Chúc Nam Tinh cắn cắn môi, rốt cuộc nói ra mục đích:”Sáng hôm nay,chúng ta ở đây dọn rác, ở con phố này.”
Kỳ Hạ: “……”
Nhìn thấy ánh mắt nhấp nháy của cô gái, Kỳ Hạ không dám tin vào điều này.Không đợi cậu bày ra thái độ hoài nghi,cô gái trước mặt đã giơ điện thoại di động lên.Trên màn hình, các thông tin liên quan được viết rõ ràng.
Giây tiếp theo, liền nghe thấy Chúc Nam Tinh nghiêm túc nói:”Kỳ Hạ, tôi chỉ có thể dùng cách này để nói với cậu, chúng ta ở độ tuổi này phải ra súc học hành chăm chỉ, nếu không chúng ta sẽ phải làm việc chân tay để nuôi gia đình, thật sự rất cực khổ.

Trong trường hợp cậu tệ hơn nữa, cậu lấy vợ, nhưng vợ cậu lại thích hoa, cậu không thể ngừng việc mỗi ngày mua hoa tặng cô ấy, hiện tại hoa rất đắt, nhìn cửa hàng bán hoa của mẹ tôi xem, bông nào bên trong cũng rất quý.”
Kỳ Hạ không có ý muốn trả lời.
Tiếng lải nhải của Chúc Nam Tinh vẫn tiếp tục,Kỳ Hạ một chữ cũng nghe không vào,xoay người tìm cái chổi, an an tĩnh tĩnh mà quét đường phố.
Cả đời này, cậu vậy mà không nghĩ tới, trong từ điển sống của cậu lại có chữ quét đường.Trên thực tế, sẽ không mất nhiều thời gian để quét một con phố, nhưng khi xong thì mặt trời đã treo trên cao.
Hơi nóng ập đến, trán cậu lấm tấm mồ hôi.Kỳ Hạ tình cờ ngồi xuống một chỗ mát mẻ nghỉ ngơi, từ xa liền thấy Chúc Nam Tinh chạy tới.

Trong tay hình như cầm một chai nước lạnh, một bên chạy tới phất phất tay.
Ngốc.
Kỳ Hạ nâng đầu gối lên, hơi co chân lại,một tay đỡ thái dương, nghiêng đầu nhìn Chúc Nam Tinh.

Cho tới khi cô chạy tới bên cạnh cậu,đưa bình nước tới trước mặt, nở một nụ cười.
Sự mát mẻ làm giảm bớt cái nóng,Kỳ Hạ nhìn hai má đỏ ửng của Chúc Nam Tinh,lồng ngực nổi lên từng cơn, nâng cánh tay lên,chạm vào vành nón của cô.Mũ bị nâng lên một chút,không khí lưu thông.
“Nóng thì bỏ ra” Kỳ Hạ nói.
Chúc Nam Tinh lắc đầu, “Trong chốc lát còn phải đi chuyển gạch, tôi không muốn mặt mình bị rám nắng”.
Kỳ Hạ vừa nhấp một ngụm, liền bị sặc, làm đổ một phần ba chai nước ra ngoài.

Nước đổ dưới chân, gương mặt cậu khiếp sợ:”Cậu vừa nói cái gì?”
Chúc Nam Tinh uống một ngụm nước lớn, hai má phồng lên, nhìn chằm chằm, giả bộ không tiện nói.
Một giờ sau, Kỳ Hạ cùng Chúc Nam Tinh vòng hơn nửa cái Hoa thành,xuất hiệ trên một công trường.Vì những thông tin liên quan được đưa lên mạng nên những người lao động ở đây không khỏi bất ngờ trước những sinh viên dám đến trải nghiệm cuộc sống.
Nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sự kết hợp kỳ lạ như thế này, một cô bé ngoan ngoãn và một cậu bé nhìn qua thực không dễ chọc.
Dĩ nhiên họ đi theo một nhóm tới
“Đến đây đăng ký thông tin.” Người phụ trách nói.Chúc Nam Tinh lần đầu tiên tới công trường, còn cảm thấy rất hứng thú, tinh thần phấn chấn đi điền đầy đủ thông tin cá nhân, còn chạy dưới ánh nắng mặt trời đi lấy mũ bảo hộ.
Kỳ Hạ nhìn thấy tay chân gầy guộc của cô, rồi cái mũ bảo hộ màu vàng trên đầu, nhíu mày.
“Di chuyển gạch chắc rất vất vả phải không?”Chúc Nam Tinh nhìn các chú công nhân xung quanh, khuôn mặt ai cũng khắc sâu dấu vết của thời gian.Làm việc cả ngày lẫn đêm dưới ánh nắng mặt trời khiến làn da của họ bị nứt nẻ, trông rất xót xa.

Mấy đứa con của họ, chắc tự tự như Kỳ Hạ ngủ trong lớp, không học hành chăm chỉ, đánh nhau sau giờ học, còn vất vào một đống tiền lớn để hút thuốc và uống rượu.
Nghĩ đến đây, Chúc Nam Tinh nói với Kỳ Hạ:”Cha mẹ rất vất vả kiếm tiền, sau này đừng hút thuốc uống rượu nữa dduocj không?”
Kỳ Hạ xốc mắt nhìn Chúc Nam Tinh, cười:”Những vị khách kia đâu?”
Chúc Nam Tinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút,”Thôi, cậu đáp ứng hay không thì nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu trở về!”
Kỳ Hạ nhìn biểu tình nghiêm túc của cô,dùng ngón trỏ ấn vào trán cô một cái:”Chuyển gạch đi!”
Chúc Nam Tinh kiêu ngạo hất cằm:”Hừ!”
Bởi vì chỉ là trải nghiệm cuộc sống, nên nhiệm vụ và nhịp điệu tương đối nhẹ nhàng.
Trong lúc đó, Chúc Nam Tinh bị trầy da, Kỳ Hạ trong lòng nhảy dựng, ôm lấy cô vào phòng nghỉ.Tìm được nhân viên công tác hỏi rõ ràng bồn rửa tay ở bên kia, liền túm lấy nón tay bầm tím của Chúc Nam Tinh ấn vào vòi nước.

sắc mặt Kỳ hạ quá mức dọa người làm Chúc Nam Tinh kinh hồn tá hỏa.thiếu niên khom lưng,trông thì giống như dùng sức, nhưng thật ra lại rất cẩn thận.

Ngón tay cậu thon dài,khi chạm vào tay cô không dám dùng lực.

Vặn vòi nước, đặt nó dưới dòng nước.Nước chảy chậm rãi, nhiệt độ mát lạnh làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng người.
Chúc Nam Tinh nhìn Kỳ Hạ, tầm mắt dừng ở đôi môi đang mím chặt của cậu,khuôn mặt sắc cạnh, đôi mắt sâu thăm thẳm.Loáng thoáng, giống như dáng vẻ hồi bé vẫn còn tìm thấy được.mặt ngoài lạnh lùng nhưng thực chất rất ôn nhu.

Chúc Nam Tinh chuyển mắt qua cánh tay đắc lực của Kỳ Hạ, rồi bờ vai hơi cong của cậu.
Tự đáy lòng trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ.
Từ từ nâng tay lên, ngón tay rơi vào khuôn mặt của Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ ngẩn ra,đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay của Chúc Nam Tinh.

Cậu nghiêng đầu nhìn Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh lúc này mới phản ứng lại chính mình đang làm gì,mặt cô đỏ bừng,, sau đó ấp úng nói:”Cậu….mặt cậu hình như bị thương!”
Kỳ hạ:”Ồ”, lãnh đạm nói:”Không có việc gì!”
Sau đó vặn vòi nước, tìm một tờ giấy sạch giúp Chúc nam Tinh lau sạch đầu ngón tay,Cuối cùng đeo băng cá nhân vào.
Chúc Nam Tinh cong cong ngón tay,”Có chút xấu!”
Kỳ Hạ hừ lạnh một tiếng,”Là ai bảo băng cá nhân nhân vật hoạt hình mới đẹp!”
Chúc Nam Tinh ánh mắt sáng lên, “Đúng không?cậu cũng cho rằng nó rất đẹp!”
Kỳ Hạ: “……”
Lười nói với cậu.
Xoay người đi vào phòng nghỉ.Chúc Nam Tinh theo sau, kéo kéo ống tay áo cậu,“Chúng ta trở về đi?”
Kỳ Hạ:”ý của cậu không phải làm thêm một giờ nữa sao?”
Chúc Nam Tinh lắc đầu:”Cả người cậu đều bị tránh nắng rồi!”
Kỳ Hạ nghĩ thầm”Cậu còn biết quan tâm tôi” chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Chúc Nam Tinh nói:”Nhìn xem, nếu không học giỏi sau này sẽ phải dãi nắng dầm mưa, làn da bị phơi đến tcháy nắng, cậu sẽ trở nên xấu xí”
Kỳ Hạ trong vài giây không nói nên lời,ngay sau đó khẽ cười một tiếng, khom lưng cúi người, đem mặt đưa qua đi.
khóe môi hàm chứa nụ cười xấu xa:”vậy cậu có thể qua đó lau giúp tôi,thuận tiện đưa khẩu trang cho tôi”
Chúc Nam Tinh nhìn thiếu niên khóe miệng đong đầy ý cười, tim không tự chủ đập liên hồi.
Cô sững sờ nhìn Kỳ Hạ, rồi giơ tay lên tặng cậu một cái tát, chậm rãi phun ra một câu:”Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Kỳ Hạ: “……”
Thật muốn trừng trị cậu!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương