Edit:Ross
Rõ ràng cậu chỉ tiến lại gần hơn một chút,nhưng Chúc Nam Tinh cảm thấy hơi thở của mình dường như bị rút cạn.

Cô ngơ ngác nhìn Kỳ Hạ, nhìn thấy chính mình qua đôi mắt đen lay của cậu.

Chỉ có chính mình.

“Ờm……ờm”Chúc Nam Tinh vô thức nói lắp.

Chỉ trách khí tức của Kỳ Hạ quá mạnh,đôi mắt nhíu lại,ngoại trừ trả lời các vấn đề khác thì trong đầu cô gần như trống rỗng.

“Ờm cái gì?” Kỳ Hạ vẫn không buông tha.

Ngón tay cậu có chút lạnh, cọ vào da cằm cô,không nhịn được xông thẳng lên da đầu.

Chúc Nam Tinh cảm thấy mình sắp bị ngạt thở đến chết.

Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp,vì thế cô tỏ vẻ vô tội,chậm rì rì đưa tay lên nắm lấy cổ tay Kỳ Hạ.

Da thịt chạm vào nhau,bàn tay cô ấm áp, nhiệt độ cậu lại lạnh.

Cả hai người đều bất giác run lên.

“Trước tiên buông tôi ra được không?.

”Đối mặt với Kỳ Hạ như vậy,Chúc Nam Tinh thật ra có chút lúng túng, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, không thể không động thân được,”Tôi khó thở”.

Kỳ Hạ lúc này mới để ý tới Chúc Nam Tinh sắc mặt có chút không tự nhiên đỏ lên,khóe môi cậu nhếch lên, có chút vui vẻ.

Khóe miệng đang bị thương, nhếch lên, cơn đau khiên cậu nhanh chóng thu lại nụ cười.

“Tôi cũng đâu có véo mũi hay bịt miệng cậu?” Kỳ hạ bất động thanh sắc mím khóe môi.

Giây tiếp theo, đóng băng.

Ngón tay khẽ chạm vào khóe miệng cậu, không chạm vào vết thương.

“Cậu đừng cười!” Chúc Nam Tinh cau mày,lo lắng hỏi:”Cười đau hơn sao?”
Kỳ Hạ chưa một lần nào mềm lòng với bất kể ai trong đời,từ khi còn nhỏ, ra phố đánh nhau cũng không một lần kêu đau.

Nhưng tối nay, trước mặt cậu là cô gái nhỏ rất nghiêm túc và hình như trong đôi mắt còn có chút đau lòng,im lặng một lúc lâu,sau đó khẽ “ừm” một tiếng,lại thở dài một hơi rồi nói,giọng rất nhẹ:”Đau chết đi được.


Màn đêm buông xuống, mọi người đều đã say giấc nồng, cậu trằn trọc nằm trên giường,vòng tay ra sau đầu.

Trong bóng tối,cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.


Rèm cửa trong phòng không được kéo ra, ánh trăng len lỏi xuyên qua, chiếu lên tường.

Kỳ Hạ quan sát một lúc lâu,thẳng đến khi mơ hồ nhìn thấy một gương mặt non nớt trắng nõn, với đôi mắt đen trong veo,con ngươi khẽ trầm mặc gơn sóng.

Sau một lúc im lặng, Kỳ Hạ đột nhiên trở mình, co chân lại thành quả bóng dưới chăn bông, thấp giọng thì thào:”Fuck”
Điên rồi à?
Đàn ông ai lại đi kêu đau?
*
Chúc Nam Tinh đối với tài ngủ nướng là thiên phú dị bẩm,nhưng đên cuối tuần,cô vẫn không thể ngủ được đến giờ cơm trưa.

Nghe nói năm hai là giai đoạn quan trọng nhất của cao trung,cho nên hầu như lúc nào thần kinh của Chúc Nam Tinh đều căng thẳng,không dám thả lỏng.

Cũng chỉ có cuối tuần là ngủ ngon giấc.

Hôm nay cũng theo thường lệ, cô ngủ tới giờ ăn trưa, vừa xuống lầu, liền phát hiện Kỳ Hạ đã dậy rồi.

hơn nữa đã ngồi vào bàn ăn.

Mặt trời giữa trưa tràn ngập sau lưng, Chúc Nam Tinh không thấy rõ mặt cậu.

Mọi người theo tiếng động ngước mắt lên, Kỳ Hạ cũng vậy.

Bất quá cậu lại thản nhiên, tùy ý hơn so với mọi người.

Cậu khẽ nâng mí mắt lên,nhìn cô bằng ánh mắt hờ hững,rồi hơi ngả người ra phía sau, tựa lưng vào ghế.

Từ góc độ của Chúc Nam Tinh, có thể thấy đầu gối cậu đang uốn cong trong khi người lại duỗi thẳng.

Rất dài cũng thực thẳng.

Chiếc quần thể thao mà cậu mặc hôm nay có một đường kẻ màu trắng đối xứng bên hông quần, càng giúp đôi chân trông dài hơn.

Chúc Nam Tinh không biết chuyện gì đang xảy ra,cậu chỉ là đảo nhẹ mắt qua,nhưng chân cô lại như mềm nhũn.

Nhất định là do bóng ma tâm lý tuổi thơ tạo thành!
“Nam Tinh, mau tới ăn cơm,hôm nay đặc biệt làm món ườn xào chua ngọt cho con đây!”Chúc Cửu Tứ kéo một cái ghế bên cạnh.

Chúc Nam Tinh nghe thấy có món sườn chua ngọt, nháy mắt đã quên luôn việc phải “trốn Kỳ Hạ”, chạy như bay vào chỗ ngồi.

Mùi hương thơm lừng ve vãn quanh chóp mũi, nhìn thôi đã ứa nước miếng!
Ngay khi vừa cầm đũa lên định gắp,dư quang liếc nhìn một vết thương sưng đỏ trên cổ tay bên cạnh.

Chúc Nam Tinh hoàn hồn, nhìn lên Kỳ Hạ.

Cùng vết thương nơi khóe miệng cậu.

Qua một đêm, miệng vết thương càng trở nên rõ ràng.


Tối hôm qua trời tối,không nhìn rõ được nhiều chỗ,Chúc Nam Tinh còn tưởng chỉ bị trầy xước một chút trên mặt, bây giờ xem ra nó thật sự nghiêm trọng rồi.

Khóe mắt, miệng và trán đều phủ một lớp xanh tím khủng khiếp, sườn mặt có một vết xước nông.

Những vết thương này càng làm cậu trở nên kiêu ngạo, gương mặt vô cảm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đều làm người ta cảm thấy hơi đáng sợ.

Chúc Nam Tinh thật sự cảm thấy kỳ quái, Kỳ Hạ mới chỉ là một học sinh Cao Trung, tại sao lại lắm thì địch như vậy?
Có lẽ do ánh mắt dò xét của cô quá mức rõ ràng,Kỳ Hạ về sau không trốn tránh, còn thoải mái đón nhận.

Chúc Nam Tinh ngẩn ra,còn chưa kịp rời ánh mắt,liền nghe thấy tiếng Chúc Cửu Tứ:”Ăn cơm.


Chúc Nam Tinh trầm giọng, với đũa gắp một miếng sườn vào miệng,cắn hai miếng,cô cảm thấy đây là miếng sườn khó ăn nhất mà cô từng ăn.

Sau bữa trưa, Kỳ Hạ tự rửa chén đũa, chào Chúc Cửu Tứ rồi quay lên lầu.

Chúc Nam Tinh ngồi trên ghế sô pha nhìn cậu đi lên lầu,sau đó chống càm lên gối,vẻ mặt buồn bực.

Chúc Cửu Tứ thấy thế liền mỉm cười bước tới hỏi:”Con gái yêu của ba sao vậy?ngủ không ngon hay ăn không ngon?”
Chúc Nam Tinh bĩu môi nhìn Chúc Cửu Tứ, sau mấy giây,thở ra một hơi dài yếu, khô khốc nói:”Ba không hiểu đâu!”
Chúc Cửu Tứ liền làm bộ thương tâm, khoa trương nói:”Trời ơi, áo bông nhỏ của tôi có bí mật, không muốn nói cho siêu nhân ba ba biết.


Những lời này đều là lời lúc nhỏ Chúc Cửu Tứ hay nói với cô.

Chúc Nam Tinh cả người nổi một tầng da gà:”Ba ba à! người đừng nói nữa,thật ngây thơ!”
Chúc Cửu Tứ cười ra tiếng, xoa xoa mái tóc ngắn rối tung của Chúc Nam Tinh:”Sợ sao?Không cần lo lắng cho Kỳ Hạ, cũng đừng tò mò,đó là cuộc sống của cậu ấy, cậu ấy tự mình sống tốt.


Chúc Nam Tinh vốn không lo lắng về điều này, nhưng lúc này có chủ đề ở đây, cô cũng có vài lời muốn hỏi.

“Hình như cậu ấy đánh nhau?” giọng Chúc Nam Tinh rất thấp,một bên nói một bên lén nhìn lên lầu,sợ Kỳ Hạ đột nhiên xuất hiện,hiểu lầm cô đang cáo trạng.

“Ba biết.


“Vậy tại sao ba không hỏi cậu ấy?”
Nếu là cô, cô nhất định sẽ nổi điên lên mất!
Chúc Cửu Tứ cười,”Vậy con cho rằng là Kỳ Hạ đánh người khác trước?”
Chúc Nam Tinh nghiêng đầu suy nghĩ một chút,mặc dù Kỳ Hạ không giống với những học sinh ngoan khác, nhưng lại không có dáng vẻ lưu manh.


Vì từ trước đến giờ luôn ở một mình,nên cậu chắc chắn chưa từng chủ động chọc tức một ai đó.

Cũng không đùa giỡn các nữ sinh khác.

“Ừm….

hẳn là không phải đâu!”Chúc Nam Tinh nói,”Cậu ấy giống lười chủ động tấn công người khác.


Cả ngày ngoại trừ ngủ, chỉ đi đi lại lại một chút, như một ông già.

Chúc Cửu Tứ nghe xong lời của Chúc Nam Tinh không ngăn được mà cười,theo sau gật đầu phụ họa, “Ba cũng cảm thấy hư vậy,con xem lúc nào cậu ấy cũng mang một bộ dáng uể oải ra khỏi phòng.


Vừa dứt lời,chỉ nghe trên lầu một tiếng vặn cửa giòn giã.

Sau đó, Kỳ Hạ liền xuất hiện ở cửa tầng hai.

Cậu đi xuống, lễ phép nói:”Chú, cháu ra ngoài một chuyến.


Chúc Cửu Tứ: “……”
Chúc Nam Tinh nhìn biểu tình của Chúc Cửu Tứ,ngã vào ghế sô pha cười ngắc nghẻ.

Chúc Cửu Tứ làm bộ dáng như không có chuyện gì,cười hỏi:”Hôm nay cháu có về không?”
“Không ạ” Kỳ Hạ nói”Tối mai sau tiết tự học ẽ về ạ!”
“Được rồi, đi đi” Chúc Cửu Tứ đối với Kỳ Hạ không có bắt ép,”Chú ý an toàn”
“Vâng ạ.

Tạm biệt chú.


Ngay sau khi Kỳ Hạ rời đi,Chúc Nam Tinh sực nhớ ra lời của Chu Thư Đồng nói hôm qua, muốn tối nay cùng ăn cơm tâm sự.

Cô “ai” một tiếng, ném gối lại lên ghế.

Vội đuổi theo.

Kỳ Hạ chân dài, bước đi rất lớn.

Chúc Nam Tinh thở hổn hển chạy theo,cuối cùng chỉ có thể hét lên:”Kỳ Hạ, đợi một chút”
Kỳ Hạ nghe thấy tiếng liền dừng lại, xoay người.

Ánh mặt trời làm cậu không mở đước mắt,híp mắt lại:”Có việc gì?”
Chúc Nam Tinh nghĩ thầm dù sao cũng không phải cô hẹn, nói cũng không có gánh nặng:”Chu Thư Đồng nói muốn cùng cậu ăn một bữa cơm.


“Không đi.

” Kỳ Hạ khước từ hoàn toàn, quay lưng.

Chúc Nam Tinh: “……”
Nhìn thân ảnh cao gầy kia,đôi mắt Chúc Nam Tinh trợn tròn ngạc nhiên.

Đồ trúc mã đáng ghét!

*
Buổi tói trước khi ra ngoài,Chúc Nam Tinh cố tình chạy tới bên cạnh Chúc Cửu Tứ,đứng thẳng người, bắt chước dáng vẻ của Kỳ Hạ:”Ba tối nay con ra ngoài một lát!”
Chúc Cửu Tứ buông tờ báo trong tay ra:”Mấy giờ về?”
Chúc Nam Tinh còn chưa nghĩ tới điều đó, mà diễn vẫn phải diễn cho đủ:”Không về, con sẽ trở về sau tiết tự học tối mai!”
Chúc Nam Tinh nghe xong liền mỉm cười gật đầu, sau đó khiếp sợ nói:”Không được!”
Chúc Nam Tinh vốn không nghĩ sẽ không trở về,nhưng vẫn cố diễn:”Vì sao a! Chẳng nhẽ con không phải áo bông nhỏ yêu thích của ba sao!”
Chúc Cửu Tứ kéo cô vào lòng mình, âu yếm gãi mũi cô quát yêu:”Ấu trĩ!”
Dứt lời, hai ba con đều cười.

Trước khi đi, Chúc Cửu Tứ vẫn cố ý nói công đạo:”Con gái không được qua đêm ở bên ngoài.

Dù gì Kỳ Hạ cũng là con trai,có khả năng bảo vệ mình,cậu ấy cũng có nơi để đi.


Chúc Nam Tinh gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Chúc Cửu Tứ lại nói: “Quan trọng nhất chính là,Kỳ Hạ vừa tới nhà của chúng ta,có rất nhiều chuyện chúng ta không hiểu,không nên nhúng tay vào cuộc sống của cậu ấy quá nhiều.


Chúc Nam Tinh lại lần nữa gật đầu, tỏ vẻ đã từơng tật.

Chúc Cửu Tứ lại nói thêm mấy lời công đạo chú ý an toàn,Chúc Nam Tinh mới thuận lợi ra cửa.

Cách nhà cô khoảng 100 mét là trạm xe buýt,có xe chạy thẳng ra chợ đê.

Chu Thư Đồng đã đứng chờ từ trước, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lập tức ra đón.

Lần đầu tiên nhìn thấy túi quai chéo hình Peppa Pig của cô,không nói hai lời niết mặt khen một câu,”Người của xã hội.


Chúc Nam Tinh cười hì hì vặn eo khoe khoang.

Chu Thư Đồng duỗi đầu nhìn lại:”Trúc mã của cậu đâu?”
Chúc Nam Tinh nghe đến đây liền bĩu môi,oán khí nói:”Không có đến”
“Vì cái gì vậy?”Chu Thư Đồng rất thất vọng,cô không từ bỏ, tiếp tục thăm dò quả thật không thấy Kỳ Hạ.

“Đại khái cậu ta không muốn cùng chúng ta đi chơi”
Chúc Nam Tinh thật sự có chút tức giận,nhưng không phải vì Kỳ Hạ từ chối không muốn đi chơi, mà là thái độ của cậu ta.

Quá tệ!
Bởi vì Kỳ Hạ không tới,nên cũng không cần gọi Tôn Dương cùng Lý Hạ ra.

Buổi tiệc”đón gió tẩy trần” biến thành buổi tối liên hoan khuê mật.

Đề tài chủ yếu xoay quanh Kỳ Hạ.

“Tiếp theo cậu tính làm gì?” Chu Thư Đồng vẫn rất tò mò không biết cô định tiếp tục tiếp cận Kỳ Hạ như thế nào.

Chúc Nam Tinh vẫn còn giận thái độ của Kỳ Hạ hôm nay,ăn mấy viên cũng không hết giận.

Cuối cùng cũng nuốt trôi thức ăn xuống miệng, buông đũa xuống, vẻ mặt trịnh trọng.

Từng câu từng chữ, hùng hổ phun ra bốn chữ: “Dạy hắn làm người!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương