Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Một nhóm người sôi nổi đến tận nửa đêm, đám bạn thượng vàng hạ cám đứng dậy giải tán, lái xe thể thao trên đường Vành Đai Bốn phóng đi, chỉ còn lại nhóm ba người.

Thiệu Quân túm Trần Đại thiếu lại, không cho anh ta giao du với đám bạn kia, say rượu đua xe tự tìm đường chết.

Trầm Bác Văn uống say hoàn toàn, để một người phục vụ trẻ tuổi đỡ vào phòng vệ sinh phía sau, hồi lâu cũng không thấy đi ra, chắc là lại tòm tem với em nào trong đó rồi.

Thiệu Quân ngồi trên quầy bar, rót rượu vào ly đá uống hết ly này đến ly khác.

Sở Tuần từ phía sau đi tới, cầm lấy ly của anh: “Đừng uống nhiều đá, đau bụng, bụng của mày giờ không còn đủ ‘linh kiện’ đâu.”

Thiệu Quân hai mắt đỏ hoe, khó chịu: “Cứ để tao yên.”

Thiệu Quân lấy nửa ly rượu mạnh trên quầy bar, ngửa cổ uống hết. Đồ uống chảy xuống khóe miệng tràn đầy cổ anh, chất lỏng nóng rát kích thích mạch máu nơi cổ.

Sở Tuần hé miệng hừ nói, “Này… cái ly đó tao đang uống mà…”

Thiệu Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tuần Nhi, tao phải gặp dì của mày, tao có chuyện muốn hỏi dì. Bây giờ dì mày đã ngủ chưa?”

Sở Tuần: “Nhìn đồng hồ đi, mấy giờ rồi?”

Thiệu Quân: “Mai mấy giờ bố của dì ngủ dậy? Tao đến nhà dì chờ dì ngủ dậy.”

Sở Tuần nhìn anh chằm chằm: “Tiểu Quân nhi, đến mức đó à? Lại hỏi thăm tên tù nhân kia? … Rốt cuộc mày bị làm sao vậy?”

Thiệu Quân nâng đôi mắt ngấn nước lên, không biết diễn tả như thế nào, chỉ có thể nói: “Tù nhân đó, đã cứu mạng tao, hai lần.”

Sở Tuần nhìn Thiệu Quân từ trên xuống dưới một hồi lâu, thẳng thừng nói: “Tao không thấy tù nhân đó cứu mày. Tao tấy ngược lại, là hắn ta hại mày thì đúng hơn.”

Mấy năm Thiệu Tam gia trong nhà tù Thanh Hà, những người bạn thân thiết xung quanh anh như Sở thiếu và Trầm thiếu, thực sự có thể khẳng định Thiệu Quân đã khác trước rất nhiều. Thiệu tiểu tam nhi vốn không phải là kiểu người luôn hướng ngoại, thích nói chuyện phiếm với bạn bè. Sau vài năm không hay thân thiết với nhau, cộng với việc anh cũng đã gần 30 tuổi, Thiệu Quân giờ thậm chí còn ít nói hơn, trong lòng đè nén không biết bao nhiêu tâm sự.

Trong mắt người khác, gương mặt Thiệu Quân trở nên lạnh lùng hơn, tính tình càng hướng nội …

Đêm đó, Thiệu Quân không về nhà, cũng không trở về Thanh Hà, anh ngủ một đêm trong căn hộ văn phòng của Sở nhị thiếu.

Sáng sớm hôm sau, anh thật sự kéo Sở công tử đến nhà dì Sở. Vừa tinh mơ đã đến gõ cửa nhà, bồn chồn đến mức cửa vừa mở anh đi vào ngay.

Dì Sở Tuần nhìn thấy Thiệu Tiểu tam nhi, trong lòng cũng tức giận, muốn dạy dỗ một chút, nhưng đứa bé này là con người khác, không phải con ruột của bà, bà cũng không thể xe vào dạy dỗ Thiệu Quân quá nhiều.

Dì Sở nhìn anh nói: “Quân Quân, lần này con đã làm phiền bố bao nhiêu chuyện rồi? Hôm đó lễ đính hôn của con ở khách sạn Quốc tế cũng mời dì đến. Con có biết sau này xấu hổ như thế nào không?”

Thiệu Quân cúi đầu, cắn ngón tay.

Móng tay của anh được cắt rất sát, không có gì để gặm, anh không nhịn được bắt đầu dùng răng cắn cắn ngón tay mình, như một loài gặm nhấm.

Nhà dì Sở những người lớn đều là cán bộ cấp cao, cô cũng được coi là xuất thân danh gia vọng tộc, có địa vị cao trong giới, sắc bén đánh giá vấn đề này: “Bố cháu mấy năm nay đang lên như diều gặp gió, vì vậy có rất nhiều người muốn ăn bám, nịnh bợ, cố gắng hết sức để kết thông gia với gia đình cháu. Kết quả là cháu đó, đúng là, ngang nhiên bỏ chạy để lại người ta. Những người cố gắng kết hôn nhưng không leo lên được nhân cơ hội này bơm nó thành một trò cười to cho thiên hạ, cháu có biết cháu làm gia đình nhà Đào cảm thấy mất mặt lắm không? Người ta không chừng đang hận chết cháu đấy.”

Thiệu Quân biết mình đã sai, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lần sau cháu sẽ đi biếu quà cho bác Đào… Nhưng bố cháu cũng phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Ông ấy cứ tự ý làm mọi việc không quan tâm người khác nghĩ gì.”

Dì Sở giễu cợt: “Cháu nói bố cháu thế vậy cháu có khác gì bố không? Cháu có để tâm đến người khác chưa?”

Thiệu Quân cúi đầu, mím chặt miệng, tiếp tục gặm móng tay.

Dì Sở suýt chút nữa nói thẳng, hai tên họ Thiệu nhà cháu đều là những tên lưu manh, cặn bã!

Sở Tuần dùng ấm điện đun sôi nước, từ từ lọc trà nhiều lần, nhấm nháp nếm thử trà ngon. Dì của anh ta có đủ loại trà quý chất đầy phòng, từ Kim Tuấn Mi đến Đại Hồng Bào, tất cả đều là các quan chức miền nam đến Bắc Kinh biếu tặng xu nịnh.

Sở Tuần chen mồm chọc ghẹo Thiệu Quân: “May là tao không có em gái. Nếu có em gái khá là chắc kèo sẽ bị tên khốn mày lừa tình.”

Thiệu Quân liếc người này một cái, trong lòng nghĩ: “Thôi đi, Tam gia đây không có lừa gạt đùa giỡn làm bậy bạ gì Tiểu Tuần mày, không nói giúp anh em thì thôi lại còn thêm dầu vào lửa.”

Dì Sở chỉ vào Sở Tuần: “Tiểu Tuần, đừng tưởng rằng dì không biết cháu ngày đó đã làm gì.”

Sở Tuần lẩm bẩm nói: “Tất cả đều tại Tiểu Tam nhi mà…”

Sở Nhị Thiếu lè lưỡi, rụt cổ giả vờ thơ ngây sợ sệt, kỳ thật anh ta không sợ hãi chút nào.

Hôm đó, dì Sở đứt quãng kể lại chuyện với Thiệu Quân.

Hơn mười năm trước, vào những năm 1990, đất nước đang trong thời kỳ hội nhập tư bản, chuyển đổi doanh nghiệp nhà nước và cải cách tài chính hừng hực khí thế. Các hệ thống và quy định khác nhau chưa hoàn thiện. Một số cán bộ vi phạm pháp luật kỷ luật đã lợi dụng lỗ hổng trong luật pháp, tham ô tài sản nhà nước, thu tiền bất chính, quan chức và doanh nghiệp cấu kết với nhau, buôn lậu gian lận. Các quan chức này đóng vai trò như một chiếc ô che chở cho vũ khí nhập lậu của nhóm thế giới ngầm, và mạng lưới thế giới ngầm cũng rửa tiền cho các thế lực đứng đằng sau, chia của tiêu tang.

Thiệu Quân biết lúc La lão nhị trở về từ biên giới Vân Nam, hắn làm giàu bằng cách buôn lậu vũ khí giữa hai miền nam bắc. Trong những năm đó, người dân rải rác sử dụng các loại súng và đạn dược ở nhiều nơi, chợ đen bán chúng với giá vài nghìn nhân dân tệ, một số tổ chức xã hội đen thậm chí còn trang bị cả súng tiểu liên tối tân hơn cả cảnh sát. La Cường dám làm chuyện này, hơn nữa lại còn làm lớn như vậy, năm đó những kẻ buôn vũ khí trên đường Bắc Kinh sớm muộn gì cũng bị bắn chết. La Chiến thậm chí không biết số tiền liên quan đến các giao dịch chết người này. La tam nhi lúc đó bị bắt, bị cảnh sát bức cung khai ra chuyện anh trai của mình,nhưng hắn chưa bao giờ tham gia vào những việc kinh doanh đó, không biết được chi tiết.

Những người lăn lộn trong thế giới ngầm, kiếm đủ tiền rồi, sẽ từ từ muốn thoát khỏi nó. Vì vậy, sau đó, La Cường dần chuyển trọng tâm kinh doanh sang lĩnh vực giải trí và kinh doanh quán bar, hộp đêm, đồng thời đầu tư xây dựng các khách sạn và khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh nhằm mục đích ổn định nửa đời sau cho hai anh em, cho đến khi vụ việc kết thúc trong tù.

Dì Sở nói, muốn tẩy trắng đâu dễ dàng như vậy, hắn tẩy trắng, những người khác vẫn còn đen, người phía sau có thể dễ dàng buông tha cho hắn sao?

Khi đó, bên trên cũng đã điều tra một lần, điều tra xử lý hành vi tham nhũng bất chính của các quan chức cấp dưới, suýt chút nữa đã tìm ra người chủ chốt. Lúc này, có một bí thư thành ủy, năm đó bị lôi lên cùng một con thuyền, trong lòng có quá nhiều chuyện mờ ám, muốn chạy trốn trước nhưng kết quả lại bị bịt miệng.

Thiệu Quân nghe đến đây, không khỏi cắt ngang lời dì Sở: “Cháu biết, thư ký họ Tần mà cô nhắc đến không muốn bỏ trốn, nên họ Lưu đã thuê người bắn chết ông ta. Chuyện này họ Lưu chịu trách nhiệm lớn nhất.”

Cho dù là đối với người nhà Sở công tử, Thiệu Quân cũng không nơi nhiều việc nhà kinh thiên động địa đáng xấu hổ của mình ra.

Dì Sở gật đầu nói: “Quân Quân, cháu biết hết rồi, vậy cháu đến hỏi dì làm gì?”

Thiệu Quân hỏi: “Vì vậy, đây là vụ án lớn mà La Cường và cảnh sát làm rúng động? … Nếu anh ta chỉ cung cấp chứng cứ, sao anh ta lại liên lụy nặng đến thế?”

Dì Sở nhướng mày nói: “La lão nhị sao có thể không liên quan? Vụ án này là hắn gây ra mà.”

Thiệu Quân ngẩng mạnh đầu lên, hỏi với vẻ mặt khác: “Không phải tên sát nhân thực sự là họ Lưu sao? Chính nhà Lưu thuê người giết thư ký Tần mà, sau đó thì bịt miệng kẻ sát nhân kia, không phải sao?”

Dì Sở trầm tư ngồi xuống ghế sô pha lắc đầu: “Thằng nhóc này lú lẫn rồi à? Nếu kẻ giết người mà biết bị giết, làm gì còn có ai kéo nhà Lưu ngã ngựa? Nhưng thật ra đúng là ông ta cũng mấy lần định giết người diệt khẩu.”

Sắc mặt Thiệu Quân đột nhiên thay đổi: “Kẻ sát nhân lúc đó không phải hắn đã chết sao?”

Dì Sở nhìn anh: “Ai nói với cháu là kẻ đó đã chết? Cháu nghe tin vịt từ đâu vậy?”

Sở Tuần ngồi một bên nghe, không có hứng thú với những chuyện lộn xộn này, dùng cùi chỏ chọt Thiệu Quân một cái: “Kẻ sát nhân là ai? Ai đã chết?”

Dì Sở lặp lại lời nói lúc trước của mình: “Một người đã nhuộm đen, muốn tẩy trắng không thể dễ dàng như vậy, sau này người ta dễ dàng buông tha cho hắn sao? Việc họ Lưu dùng La lão nhị giết người tương đương với việc nắm lấy nhược điểm của người này, để hắn ta sẽ không bao giờ rửa sạch tội ác, và không thể chạy trốn. Nhưng phạm nhân dưới tay ông ta đó cũng không vừa gì, rất ngoan độc ranh ma. Hắn ta đã bí mật sao chép nhiều mảnh bằng chứng, liều chết trở mặt tố cáo họ Lưu.”



Gương mặt Thiệu Quân từ từ tái đi, cả người rơi vào trạng thái bàng hoàng và hỗn loạn, mười ngón tay cấu vào đệm sofa, chất lỏng trong mạch máu như lạnh đi, đông đặc lại …

Anh thật sự ngu ngốc, hơn nửa năm nay, sống như một tên đần, đầu óc như quyện lại thành keo dán.

Lúc đó trong đầu chỉ có một ý nghĩ rối rắm lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, La Cường có lỗi với anh, La Cường nợ anh, và La Cường, tên khốn nạn, kiếp này hắn cũng không thể trả hết những gì đã nợ anh.

Nhưng anh thậm chí còn không dành thời gian để xâu chuỗi trước sau cẩn thận, cố gắng hiểu, tại sao La Cường lại thực xin lỗi anh? Từ đó đến nay, La Cường rất nhiều lần muốn nói nhưng lại do dự, khi hắn nhìn anh với ánh mắt như vậy, là hắn đang muốn nói gì với anh?

Thiệu Quân mắt đỏ hoe.

La Cường đâu chỉ nợ anh năm năm anh tự giam mình trong ngục sâu, năm năm thanh xuân của anh, năm năm anh dốc tình cảm từ tạ ruột can mình, anh trả giá, anh chìm sâu vào hắn!

Tất nhiên, Thiệu Quân đã hỏi Thiệu Quốc Cương về vụ án này.

Thiệu Quốc Cương vì muốn thuyết phục anh về nhà, thay đổi công việc và đính hôn đã nói gì?

Thiệu Quốc Cương nói với anh rằng, kẻ sát nhân thực sự đứng sau tội ác đã bị bố điều tra ra rồi. Hung thủ đã đền tội. Bố con cả đời thanh danh trong sạch, chưa bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp xấu xa, bố không có lỗi gì với con cả! Quân Quân, con về nhà đi.

Thiệu Quốc Cương thậm chí còn lấy ra một bản sao của một trang lời thú tội họ Lưu viết. Thiệu Quân đã đọc thử, rõ ràng ông ta đã thừa nhận sự thật rằng mình đã mua hung giết chết Tần Thừa Giang, Thư ký Tần chỉ là nạn nhân của một cuộc thanh trừng nội bộ.

Khi mọi thứ thực sự kết thúc, tính so đo hiếu thắng của Thiệu Quân lại trở nên bình tĩnh lại.

Con người là thế, càng không có được thì càng kêu gào. Khi Thiệu Quân còn trẻ, tâm lý nổi loạn vì mẹ mà cố tình làm xấu mặt bố, phản nghịch với bố. Thiệu Quốc Cương gần như cũng đã bó tay với tính khí của anh.

Sau khi anh bị thương và nhập viện, Thiệu Quốc Cương lần lượt chạy đến bệnh viện, nói chuyện với bác sĩ trực, cãi nhau với nhân viên y tế, ngồi trong phòng chờ đỏ mắt cả đêm. Thiệu Quân nhìn thấy hết, cất những điều đó vào trong tim. Thiệu Quốc Cương cũng đã ngoài năm mươi, gần sáu mươi rồi, tóc bạc hai bên thái dương có thể nhuộm, dáng người vẫn cao thẳng, nhưng tuổi tác không thể nào trẻ lại được. Khuôn mặt nghiêm nghị và cứng nhắc quanh năm cũng bắt đầu đầy những nếp nhăn trũng sâu quanh khóe mắt và môi.

Cục trưởng Thiệu ngày càng tiến xa, địa vị ngày càng lớn, được bên trên trọng dụng. Những người ở vị trí cao luôn phải tính toán trù tính mỗi ngày. Dân thường mỗi ngày đi chợ, mặc cả cò kè vài ba đồng ở chợ rau có phiền não riêng của dân thường, quan chức cấp cao cũng có phiền não quan chức cấp cao, bị áp lực, bè cánh đấu đá, sẽ có vô số những con mắt nhìn chằm chằm từ mọi hướng, dõi theo từng bước đi của mình, thèm khát ganh tị cái ghế mình đang ngồi.

Thiệu Quân lúc đó cũng có hơi nghi ngờ, thận trọng hỏi: “Kẻ sát nhân là ai? Người mà con nhìn thấy … là ai?”

Thiệu Quốc Cương giọng nhẹ nhàng, không muốn nói thêm: “Kẻ sát nhân đã chết.”

Thiệu Quân: “Đã chết?”

Thiệu Quốc Cương: “Kẻ giết người là thủ hạ của họ Lưu, họ là Vương, tên là Vương Kỳ Chí, sau này đã chết.”

Thiệu Quân chưa bao giờ nghe nói về người tên Vương Kỳ Chí này, anh không quan tâm đó là ai, lúc đó anh đã hơi hoài nghi, nhưng anh nhanh chóng lắc đầu xua tan hoài nghi đó, không muốn suy nghĩ thêm.

Lúc Thiệu Quân đánh cược với cha mình, Thiệu Quốc Cương rống lên một câu “Trong lòng con xem bố là kẻ giết người bao nhiêu năm nay sao?”, lòng ông khi đó đau khổ biết bao nhiêu. Thiệu Quốc Cương thực ra không làm chuyện xấu. Anh vẫn luôn hiểu lầm bố, ương ngạnh đấu đá với bố.

Hiếm khi Thiệu Quân có cảm giác tội lỗi và áy náy với bố mình, bao năm qua anh không đối xử tốt với Thiệu Quốc Cương nhưng bố anh có thực sự đối xử thô bạo với anh bao giờ đâu? Tại sao hai bố con lại thành ra như vậy?

Mẹ mất rồi, bố già đi từng ngày, ông bà ngoại đã 80. Đếm ngón tay, bên người anh còn lại bao nhiêu người thân? Thiệu Quân không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, anh cũng đã trưởng thành.

Trong lòng anh hối hận nhưng cũng không buông xuôi, anh không muốn dễ dàng khuất phục Thiệu Quốc Cương, càng không muốn quay lại con đường đã trải thảm sẵn cho anh, trở thành con khỉ trong lòng bàn tay những người khác.

Nhưng, cho đến tận hôm nay, Thiệu Quân mới nhận ra rằng anh thực sự là một con khỉ, một con khỉ lớn bị bố anh và tên khốn La Cường đó xoay vòng vòng! Hai người được anh coi như người thân đấy lại bắt tay với nhau ‘phán’ cho anh một bản án chung thân.

Thiệu Quân nhíu đôi lông mày đen, bướng bỉnh cắn chặt môi …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương