Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Toàn bộ tòa nhà được cảnh sát bao vây, dây cảnh giới màu vàng giăng xung quanh thi thể Đàm ngũ gia

Có năm tòa nhà cao tầng trong khu chung cư này, mỗi tòa nhà cao 25 ​​tầng, hàng nghìn người sống trong đó. Chuyện vừa xảy ra, hiện trường đông đúc bao nhiêu người túm tụm ra xem chật như nêm cối. Một mớ hỗn độn xe taxi và các phương tiện giao thông khác đậu dọc bên đường, thậm chí có tài xế còn mở cửa xe chạy xuống xem người chết.

Chính những người vây quanh hóng chuyện này đã che giấu sự có mặt của Thiệu Quân tại hiện trường lúc ấy. Ngày càng có nhiều cảnh sát đến, Thiệu Quân cố gắng hạ vành mũ xuống, lo lắng quét khóe mắt ra xung quanh, sợ có người quen nào trong cục công an nhận ra có công tử nhà Thiệu Quốc Cương trong xe.

Thiệu Quân lo lắng, cứ liên tục vươn tay sờ sờ chiếc điện thoại di động trong túi quần, phân vân không biết có nên gọi cho La Cường hay không.

La Cường nói với anh, nếu không quá mức nghiêm trọng thì đừng gọi, nhỡ ông đây đang bí mật theo dõi, em gọi đến thì bại lộ anh!

Thiệu Quân đang nghĩ ngợi, chợt đỉnh đầu “rầm” “rầm” hai tiếng!

Anh giật mình ngẩng đầu lên, một thanh niên mặc cảnh phục dùng tay đập vào kính xe: “Này, này, đứng đây làm gì vậy?”

Thiệu Quân bình tĩnh hạ cửa xe xuống: “Làm sao vậy?”

Viên cảnh sát xua tay: “Đường này giới nghiêm rồi, anh không thể đỗ ở đây! Anh quay đầu xe đậu qua đường bên kia đi!”

Thiệu Quân dùng giọng điệu rất lưu manh của mình lẩm bẩm: “Nguyên con đường to như thế sao lại không cho đậu xe …”

Anh lạnh lùng thoáng liếc một cái dưới vành mũ, nhìn xung quanh, khởi động xe nhanh như chớp bỏ chạy.

Thiệu Quân rẽ ngoặt dừng ở một góc khuất của ngã tư, chỉ lộ ra đuôi xe, dừng lại rồi lại cảm thấy không ổn, nấp thế này nhỡ đâu La Cường không nhìn thấy anh, lo lắng rồi bại lộ, không ai tiếp ứng, hắn phải làm sao đây? 

Nghĩ ngược nghĩ xuôi, rối càng thêm rối, anh cắn răng lấy điện thoại di động ra bấm số của La Cường. Điện thoại và số điện thoại của La Cường đã được chuẩn bị trước để phục vụ cho ‘công việc’ này.

Chuông điện thoại bất ngờ vang lên từ phía sau làm Thiệu Quân sợ đến nhảy dựng lên khỏi ghế, suýt nữa đụng phải nóc xe!

Anh ngoảnh đầu lại.

Điện thoại của La Cường nằm trơ trọi trên ghế sau.

Thiệu Quân đập hai lòng bàn tay vào vô lăng, bĩu môi, nhỏ giọng chửi rủa.

Tên khốn này tính toán kỹ lắm rồi, biết Tam gia gia không nhịn được phải gọi điện thoại, nên cố tình không mang theo điện thoại liên lạc, để cho anh sốt ruột chờ đợi như ngồi trên đống lửa …

Cũng khó trách sao Thiệu Quân lại lo lắng đến thế. Anh biết quy cách mà đội cảnh sát hình sự thăm dò hiện trường vụ án mạng: cảnh sát bên ngoài đã chặn đường, phong tỏa hiện trường. Các thành viên cốt lõi của đội chắc chắn đã cầm súng tiến vào tòa nhà, chặn tất cả các lối ra trong hành lang. Làm thế nào La Cường có thể đi ra đây?!

Thiệu Quân nghĩ tới nghĩ lui, mồ hôi trên cổ đều rịn ra hết, lông mi ướt đẫm, trong lòng đột nhiên hốt hoảng sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại La Cường nữa.

Thực sự chỉ khi kề bên hiểm cảnh sinh tử mới nhận ra mình khắc sâu người này vào tim đến cỡ nào, bản thân mình quan tâm đến người này nhiều đến bao nhiêu…

Thiệu Quân nổ máy khởi động xe, định đi vòng quanh hiện trường một lần nữa, hy vọng có thể thấy được La Cường. Anh đang định đạp ga thì cánh cửa sau tai phát ra tiếng vỗ nhẹ.

Bóng dáng quen thuộc vụt vào trong xe, đầy mùi thuốc súng và máu tanh, La Cường vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí sát khí chém giết vẫn còn đọng lại giữa hai chân mày, trông mệt mỏi, ngực phập phồng thở dốc.

La Cường: “Đi.”

Thiệu Quân kinh ngạc, trái tim thất lạc của anh bỗng trở lại đúng vị trí.

La Cường bình tĩnh đến đáng sợ, hừ nói: “Chờ sốt ruột lắm phải không?”

Thiệu Quân: “……”

Ai sốt ruột chờ? Thiệu Quân chợt cảm thấy lòng mình lại kiên định, nhìn La Cường một cái nhìn đầy kiêu ngạo qua kính chiếu hậu, răng nanh hung hăng cắn điếu thuốc, dùng lưỡi cuộn khói thuốc vào miệng, nhai vài cái như đang hưởng thụ vị thuốc, bộ dạng này là học từ La Cường.

Chiếc xe từ từ lách vào làn đường, phóng đi không gấp gáp rồi nhanh chóng biến mất trong biển xe mênh mông …

La Cường bỏ lại Trình Vũ hôn mê, đi ra khỏi nhà, đội cảnh sát hình sự đã bắt đầu quét toàn bộ tòa nhà, tìm kiếm những kẻ tình nghi. La Cường từ từ đi xuống cầu thang cứu hỏa ở phía bên kia tòa nhà, mang theo một hộp dụng cụ, giả vờ ở trong cầu thang để sửa chữa dây điện, trốn ngày dưới mí mắt cảnh sát, rồi trà trộn vào nhóm nam nữ trong vũ trường, đi ra khỏi cửa …

La Cường ngồi dang rộng hai chân trong xe, ngẩng cổ lên, hít thở sâu vài hơi.

Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại lên, gửi nhanh hai tin nhắn, sau đó rút sim điện thoại ra bóp nát thành từng mảnh, ném mảnh vụn ra ngoài cửa kính xe.

Hắn lột bỏ chiếc áo khoác đang mặc trên người, lộ ra những vệt máu trên ngực, mùi tanh tưởi nồng nặc tràn ngập cả thùng xe.

Thiệu Quân không hỏi gì cả.

Còn hỏi gì nữa?

Chỉ cần tên khốn đó trở về và vẫn còn sống, Thiệu Quân cũng không muốn hỏi thêm gì.

La Cường cởi bốt da to, ném lại cho người ngồi trước, mang giày vải của mình vào.

Hắn đột nhiên không đành lòng, có chút áy náy, dưới sự bình tĩnh của thể xác là cảm xúc mãnh liệt của tâm hồn, hắn từ phía sau vuốt cổ Thiệu Quân một cái.

Hai tay La Cường từ từ trượt xuống, áp lên ngực Thiệu Quân, vỗ vỗ như đang dỗ dành một đứa trẻ, môi hắn kề sát tóc Thiệu Quân, dịu dàng hiếm thấy, như muốn an ủi người kia, đừng lo lắng …

Hôm đó, cả hai không dừng lại, nhanh chóng phóng xe thẳng ra khỏi thành phố. Chạy đến địa điểm đã định trước, họ đổi xe, lần nữa ngồi vào xe của Thiệu Quân, thần quỷ vô tung, không thể điều tra ra dấu vết.

Họ nghỉ chân ở một nơi hoang vu. Thiệu Quân rất thông thuộc địa hình vùng ngoại ô Thanh Hà, điều khiển xe đến nơi có nước dưới chân núi gần đó, sông lớn tách thành một vài dòng suối nhỏ ở đây, nước suối trong vắt chảy róc rách len qua những viên đá lớn phủ đầy rêu…

Chiếc xe đậu trên một vùng bằng phẳng ở bãi đá, đốt lửa trại bên suối để thiêu rụi quần áo và dụng cụ dính máu.

La Cường liếc nhìn Thiệu Quân, chỉ tay nhắc nhở: “Giày của em.”

Thiệu Quân: “Hả?”

La Cường: “Quay lại nhớ vứt đôi giày đi. Anh đã mang, trên đó có vết máu.”

Thiệu Quân: “Ừm.”

La Cường lo lắng, lại dặn thêm một lần: “Đừng quên đó.”

Thiệu Quân: “… Biết rồi.”

Một thác nước nhỏ đổ xuống trên vách đá núi, tạo thành một bức màn nước mỏng rộng khoảng một mét. Nước đổ xuống mặt đá, bao năm xói mòn đã mào ra một hồ nước cạn đầy tiếng nước róc rách.

La Cường lột bỏ lớp quần áo cuối cùng, trần như nhộng nhảy xuống hồ nước.

Thiệu Quân đi vào ghế sau dọn dẹp những dấu tích trong xe, lâu lâu lại liếc nhìn ai đó. Chỗ sâu nhất của hồ chỉ chạm tới hông La Cường. La Cường đi thẳng đến vách đá, vùi thân mình trong thác nước nhỏ, mặc cho băng giá của thác nước xuân ngấm vào cơ thể từ đầu đến chân!

La Cường ngẩng đầu nhìn đỉnh vách núi, ánh mắt ngẩn ngơ.

Những tảng đá lộ ra trên vách đá cao vài thước, cây cỏ mọc ra từ những kẽ hở, dù điều kiện sống khắc nghiệt, vẫn ngoan cường hấp thụ không khí trong lành của núi, tự do tự tại mà sinh sôi.

La Cường hé miệng, để nước lạnh dội vào mặt, yết hầu và ngực rửa sạch vết thương và vết máu còn sót lại. Cơ bắp toàn thân bị cột nước dội đau đớn, lớp da trên đầu vai và ngực đông cứng thành một màu đỏ sẫm, nước rửa trôi theo đầu ngón tay đỏ bừng và thô ráp, như muốn rửa đi những máu tươi từng dính trên bàn tay này..

La Cường nắm chặt tay, thả lỏng cổ họng, gào thét thật dài trong làn nước dày đặc nặng nề, trút ra ngọn lửa hoang dại tích tụ nhiều năm trong lồng ngực …

Hắn ra khỏi nhà tù, vi trong đầu còn người vướng bận.

Lúc này hắn đang đứng ở ngã tư đường, nhìn phong cảnh con đường phía trước, rồi lại quay đầu đi từng bước quay về, vẫn là vì một người hắn vướng bận trong lòng.

Hai người, một người trong hồ nước, một người trên bờ.

Thiệu Quân ngây ngốc nhìn La Cường, đôi mắt mơ hồ thất thần.

La Cường cũng nhìn anh, cả người bị bao bọc trong nước, gương mặt lạnh lùng trong dòng nước xiết càng thêm khắc sâu, giống như một bức tượng màu lục lam hoàn mỹ. Từng đường nét trên ngực và bụng đều vô cùng sắc sảo, đám lông xoăn rậm rạp ở bụng dưới được nước suối chải vuốt, cuộn trên mặt nước, lộ ra thứ hùng vĩ cường tráng mạnh mẽ kia.

Rừng núi vắng lặng, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ đập trong lồng ngực của nhau.

Thiệu Quân sắc mặt tái nhợt, hầu hết trượt trượt, anh vươn tay cởi cúc cổ áo mình.

Ngón tay của anh không ngừng run rẩy, rối rắm nhưng hưng phấn mở bung áo sơ mi, lộ ra khuôn ngực sạch sẽ, sau đó không chút do dự tiếp tục cởi bỏ quần.

Anh lần đầu tiên vứt bỏ hết sự kiêu ngạo và dè dặt của mình trước mặt La Cường, tự lột sạch từ đầu đến chân, mạnh mẽ ném quần lót ra khỏi đầu ngón tay, như trút hết oán hận trong tuyệt vọng!

Thiệu Quân thở dồn dập, bước chân trần lên những tảng đá gồ ghề, nóng lòng muốn nhảy xuống hồ nước.

Nhưng vừa mới nhảy vào Thiệu Quân đã hét lên thảm thiết, như một con cá trắng trần trụi, gần như lao thẳng lên khỏi mặt nước!

Cái lạnh tê tái khiến nửa người dưới anh nổi đầy da gà, máu cũng muốn đông lại, trời ơi lạnh quá!!!!!!

Nước lạnh thế này mà con mẹ nó La nhị đồ khốn nạn này không biết là nước lạnh à! Thế mà còn ngâm mình trong đó “ôm cây đợi thỏ”, chờ Tam gia đây xuống, chẳng phải đang cố ý lừa Tam gia đây à?!

Thiệu Quân rú lên vùng vẫy trong hồ, rõ ràng là biết bơi nhưng lại như sắp chết đuối trong một hồ nước chỉ cao đến chim. Lúc này La Cường đột nhiên thoát ra khỏi bức màn nước, bước những bước to lao về phía Thiệu Quân, ôm người cách đó vài bước vào vòng tay của mình …

Từng lỗ chân lông cực kỳ lạnh lẽo chật vật của Thiệu Quân ngay lập tức được bao bọc trong khuôn ngực rộng lớn ấm áp của La Cường, một luồng nhiệt bao bọc lấy trái tim anh, làm nó như tan chảy. Khuôn mặt La Cường như mờ ảo dưới màng nước, ánh mắt đau đớn khi động tình thậm chí còn không quá chân thật khiến anh run lên. La Cường mãnh liệt hôn lên miệng Thiệu Quân, ngay lập tức nhận được phản ứng nóng bỏng nhất, hai đôi môi nóng rực quấn vào nhau, mút mát gặm cắn. La Cường cắn khóe miệng Thiệu Quân, hôn lên mặt, lên mắt, lên cổ đứa trẻ hắn yêu tha thiết, dùng nhiệt độ nóng bỏng trên khuôn ngực ủ ấm cơ thể lạnh lẽo của Thiệu Quân. Thiệu Quân hai mắt đỏ hoe, mũi đỏ bừng, không biết là do lạnh, lo lắng hay là hưng phấn quá độ mà sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cả người run như một con thỏ!

Hai người ôm lấy cơ thể nhau, vuốt ve, cọ xát, hôn lấy như thể chưa đủ gần, chưa đủ thỏa mãn những yêu thương.

Giữa núi non sơn thủy hữu tình, cả cuộc đời dài dằng dẵng dường như cuối cùng cũng tụ về một điểm thời gian. Sự phấn khích đang xen dịu dàng lúc này còn hơn cả quá khứ tương lai muôn sông nghìn núi, là một cầu vồng tuyệt đẹp vắt ngang đỉnh núi cao nhất.

La Cường có thể cảm thấy Thiệu Quân run lên vì lạnh trong vòng tay mình, các đầu ngón tay trắng bệch. Hắn kéo người không ngừng gặm nhấm mình ra, đột nhiên cúi đầu, ôm ngang hông bế bổng anh lên!

“Này … anh … Á á á —-“

Thiệu Quân bị La Cường kéo lên khỏi mặt nước, trời đất trước mắt như quay cuồng. Anh trần trụi, túm chặt lấy vai La Cường.

Anh đá đạp lung tung trước người La Cường, La Cường lập tức một tay ôm lấy đùi anh, một tay vỗ vào mông anh: “Đừng có lộn xộn.”

(tư thế bế này là giống vác bao gạo lên vai chứ không phải bế công chúa nha…)

“A -” Thiệu Quân giận dữ gầm nhẹ: “Anh dám đánh em?!”

La Cường khiêng người lên bãi đá, đi về phía xe, đẩy người vào ghế sau xe rồi đè lên anh.

Băng ghế sau xe chỉ rộng một mét, cả hai ôm nhau nằm nghiêng, ghì chặt nhau vào lồng ngực. Một người to lớn trước mặt như vậy, phải ôm như thế nào để đối phương mãi an ổn trong lồng ngực mình, để cất đối phương vào tim mình, không bao giờ thả ra, không bao giờ buông tay…

Chưa bao giờ Thiệu Quân lại chủ động như lần này, anh đẩy La Cường lên ghế sau rồi cưỡi lên.

La Cường giãy ra, bình tĩnh nói: “Em làm gì?”

Thiệu Quân hai mắt đen láy, không nói gì, từ trên cao nhìn xuống, cổ cong lên, giống như một con thú đực đang khát khô cổ, bỗng anh cúi đầu cắn một cái lên hạt đỏ trên ngực La Cường!

“Ưm … *** con mẹ … “

La Cường bị cắn đau, đang định phát điên, chợt miệng Thiệu Quân trượt xuống dưới, từng chút cắn vào bụng dưới hắn, cắn ra một chuỗi dấu răng, giữa hai chân thở ra hơi nóng, đột nhiên há miệng ngậm lấy dương v*t hắn!

“Hưm……”

Cổ La Cường gồng cứng lên, ánh mắt lập tức mất đi ý thức. Hắn kinh ngạc nhìn Thiệu Quân vùi đầu vào giữa hai đùi mình, hắn không ngờ Thiệu Quân lại như vậy.

La Cường vừa mới tắm rửa sạch sẽ dưới suối nước, làn da ướt sũng một tầng mát rượi khoan khoái, hạ thể của hắn hơi mềm nhũn vì nước lạnh giờ đang lười biếng bán cương. Hắn được Thiệu Quân để thứ đó vào miệng, máu nóng trong người hắn trướng căng lên não khiến làn da mỏng manh ở thái dương sắp không chịu nổi, luồng máu gào thét như phá tan mạch máu, toàn bộ dồn xuống phần phía dưới …

Thiệu Quân khẽ cau mày, mở miệng cho vào, mới nhận ra mình không biết liếm. Bên kia La Cường dẫn thiên binh vạn mã phi nhanh lên cây cầu dẫn vào thành, còn tòa thành của anh lúc này đang run rẩy, tiến không được lùi cũng không xong, đâm lao đành phải theo lao.

La Cường chống hai cùi chỏ đỡ thân trên, thấp giọng nói: “Làm được không?”

Thiệu Quân lẩm bẩm: “Không… chưa từng làm … không biết.”

La Cường không khỏi phì cười, thích thú hướng dẫn: “Mím môi lại, che răng đi, đừng có cắn anh đó.”

Thiệu Quân miễn cưỡng ậm ừ: “Nhiều chuyện quá … liếm anh phiền chết bỏ …”

La Cường ngạo nghễ hỏi: “Nếu em không liếm anh thì liếm ai nữa?”

Thiệu Quân đảo mắt dưới hàng mi dài, uy hiếp: “Nói nhảm nữa là em cắn anh đó…”

Mặc dù Thiệu Quân chưa từng làm cái việc mất mặt này cho người khác, nhưng dù sao thì anh vẫn là một người đàn ông, da mặt dày dạn, không biết xấu hổ, học mọi thứ rất nhanh.

Nếu ai đó bắt anh làm điều này, đàn anh Trâu dám bắt anh điều này, anh sẽ đá vào mặt tên đó, đánh cho nằm đo đất.

Nhưng Thiệu Quân muốn làm cho La Cường, không phải vì bất cứ điều gì khác, cũng không phải do cuộc cá cược cảnh sát có kiểm tra khoang đông lạnh trước đó không, chỉ đơn giản là vì thích người trước mặt. La Cường luôn không thể nhận được những điều tốt nhất từ ​​người khác, đến lượt Thiệu Quân, anh muốn mang đến cho La Cường những điều tốt đẹp nhất, để La Cường được thoải mái và hạnh phúc.

Anh cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm quanh thứ đó của La Cường, khoang miệng chậm rãi ma sát. Anh thậm chí có thể cảm giác được cái thứ này đang nhanh chóng to ra trong miệng, phình đầy khoang miệng anh, thành hình dạng hoàn chỉnh nhất và hoàn hảo nhất. Thứ đàn ông của La Cường vừa to vừa dài, khí thế ngút trời, bộ gốc quá lớn anh không thể nuốt hết nổi, thứ cứng rắn nóng rực trong khoang miệng không ngừng càn quét anh, thiêu đốt, va chạm cổ họng anh …

“Sao mà…… của anh…..”

Thiệu Quân lẩm bẩm, đang định phàn nàn, sao mà cái thứ của anh càng ngày càng lớn, La Cường lại phình thêm một phân nữa trong miệng, lao thẳng vào cổ họng anh, chặn lại nửa câu sau của anh, không thể kêu lấy một tiếng!

Thiệu Quân cố gắng hết sức chịu đựng, kiên trì làm. La Cường phía dưới anh chậm rãi ngả người xuống, thở hổn hển, cơ bụng dưới càng cong cứng hơn vì khoái cảm, run rẩy trước mặt khiến anh nóng mắt, càng thêm kích thích. Anh liếm mạnh, vuốt ve hai bắp đùi vạm vỡ của La Cường, lắng nghe tiếng thở dốc nặng nề người đàn ông này phát ra trong lồng ngực khi bị lửa dục nhấn chìm.

La Cường hai mắt đỏ bừng, ngửa mặt thở dốc, bị cái màn thầu hư hỏng này gây sức ép, trái tim già nua như bị ném trong chảo dầu, sắp sôi lên. 

Hắn ôm mặt Thiệu Quân bằng cả hai tay, mê đắm nhìn anh. Hông hắn thúc vào miệng Thiệu Quân hết đợt này đến đợt khác, nhìn người thanh niên đang hút lấy thứ tráng của mình, khóe mắt chậm rãi chảy ra vài giọt nước vì khó chịu. Biểu cảm của Thiệu Quân khi ấm ức thật sự mê người, chân mày run rẩy, đuôi mắt dài thanh mảnh, có giọt nước trên mi, híp mắt, khẽ nhăn mũi, giống như một con mèo … Nhưng người đàn ông này cổ nổi gân xanh, yết hầu nhô cao, bả vai trần những đường cong, hiện ra rõ ràng cơ thể nam tính của một người thanh niên trưởng thành. Thoạt nhìn có vẻ hơi mâu thuẫn, nhưng lại quyện vào nhau rất tuyệt vời, đủ đẻ làm La Cường điên cuồng, làm bất cứ kẻ nào cũng phải điên cuồng!

La Cường không thể giữ được nữa, hắn kẹp mạnh hai đùi, ôm chặt đầu Thiệu Quân thậm chí cả nửa người khóa lại giữa hai chân mình!

Thiệu Quân bị hắn vặn thô bạo, mặt anh đỏ bừng, thở không nổi.



Phần tên chương “tuyệt chỗ thâu hoan”, có nghĩa là làm tình trong lúc khó khăn nguy hiểm nhất, chắc là chế từ câu “tuyệt chỗ phùng sinh” (cố gắng sống trong điêu kiện khắc nghiệt)

./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương