Tội Phạm (Hãn Phỉ)
Chương 6: Cả hai không hẹn

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tù nhân được tắm trong nhà tắm riêng của nhà giam, chỉ có hơn 20 buồng tắm, mà người đông như mắc cửi, vì vậy, mỗi tuần, các ca thay phiên nhau tắm rửa chỉ có một lần tắm như chiến đấu kéo dài mười lăm phút (mười lăm phút bao gồm cởi quần áo và mặc quần áo). Muốn đến vòi hoa sen phải kéo tay bóp cổ ẩu đả người khác.

Bốn góc nhà tắm cũng được gắn thiết bị giám sát, đừng hòng phạm nhân nào làm chuyện xấu.

Thiệu Quân định đưa người đàn ông này vào phòng vệ sinh của quản giáo trong tòa văn phòng để tắm.

Anh dẫn La Cường đi qua hành lang, tay hắn vẫn bị còng, hai người một trước một sau cách nhau ba bước, cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra.

Một người đồng nghiệp nhìn thấy anh, lẩm bẩm: “Tôi nói này thiếu gia, anh định đưa La Lão nhị vào tòa nhà văn phòng à, anh không sợ có chuyện gì xảy ra sao? Anh không sợ một ngày nào đó người này sẽ nổi điên gây thương tích cho anh …”

Thiệu Quân nói: “La Cường không điên, anh ta muốn làm gì trong đầu anh ta hiểu rất rõ, và tôi nắm chắc được tâm lý anh ta.”

“Hơn nữa, người như La Cường, nếu anh ta thật sự muốn gây thương tích cho người khác, ai có thể ngăn cản đây? Tuýp người như anh ta, chỉ cần cho anh ta sự tín nhiệm, anh ta sẽ ngoan ngoãn.”

Thiệu tam gia đã đánh bay tất cả những nghi ngờ như thế.

Phòng tắm dành riêng cho quản giáo không lớn, chỉ có bốn vòi phun.

Đứng trước tủ chứa đồ, cả hai lặng lẽ cởi quần áo.

Thiệu Quân ném đôi bốt da to tướng xuống sàn, liếc nhìn La Cường cởi bỏ bộ đồng phục tù nhân, để lộ cơ vai săn chắc và khuôn ngực rộng qua khóe mắt.

Nước đang lạnh, phải mất một lúc để nóng lên.

Tiếng nước ào ào như đánh vào sự ngập ngừng trong lòng.

Hơi nước màu trắng từ từ bốc lên trong phòng tắm, làm mờ đi khuôn mặt của hai người, cả hai đều không nhìn chăm chú vào nhau, nhưng dường như từng giây từng phút, từng tấc trên cơ thể đều trần trụi hiện ra, lộ ra cả máu thịt đỏ tươi, không còn gì sót lại.

La Cường đứng dưới vòi sen, để nước nóng phun khắp người, từ từ kỳ cọ.

Bọt nước chảy xuôi len theo những chân râu cứng trên mặt hắn, nước chảy dọc theo các rãnh cơ bắp phác họa nên những dòng chảy chứa đầy sự cám dỗ.

Trên vai và lưng có vài vết sẹo cũ, hầu như là những vết thương trí mạng những năm ấy. Trải qua năm tháng lắng đọng, vết thương gớm ghiếc dần biến thành những đường trắng mỏng tinh tế, nom như những con rồng.

Một bên bụng dưới lộ ra một hình xăm đen tuyền, đường nét nổi bật trên làn da ẩm ướt, giống như một con dã thú mê người thủ thế chờ đợi, kéo dài đến rừng rậm rậm rạp kia…

Thiệu Quân lê dép, lảo đảo trong tấm màn nước, với chiếc khăn quấn ngang hông.

“Tôi chà lưng cho anh nhé?”

Xuyên thấu qua hơi nước, âm thanh có vẻ như không còn quá chân thực, lâu lắm rồi La Cường chưa nghe Thiệu Quân nói lại câu nói ấy.

La Cường nặng nề “Ừ” một tiếng, chống tay lên tường, cúi đầu xuống, từ cổ xuống thắt lưng tạo thành một đường thẳng.

Thiệu Quân lặng lẽ kỳ cọ cho hắn một lúc, ngón tay  mềm mại lướt trên làn da bị nước nóng hun đến ửng đỏ, buồn bã đếm những vết sẹo chi chít chất chồng trên cơ thể người đàn ông này.

Anh đã đếm không biết bao nhiêu lần, mà dù có đếm bao nhiêu lần đi nữa, những vết sẹo cũng không tự dưng sinh thêm vài cái, cũng sẽ chẳng bớt đi. 

Sau khi chà lưng, hai tay Thiệu Quân vòng qua nách và sườn, kỳ cọ đến ngực La Cường.

Chợt bàn tay bị túm lấy, La Cường kéo Thiệu Quân thuận thế ngã vào vòng tay hắn.

Anh chống tay cố gắng né tránh miệng của La Cường, vùng vẫy thúc khuỷu tay vào hắn! La Cường tóm lấy khuỷu tay anh, vặn nó về phía sau, mang người đang định vùng vẫy vào lại vòng tay một lần nữa, lồng ngực lớn ôm trọn phía sau lưng của Thiệu Quân.

“Thiệu Quân.”

Âm thanh gần sát bên tai, mà cũng lại như cách nhau đã hàng thế kỷ.

“An còn định giở trò à? Đừng làm phiền tôi nữa…”

La Cường đặt cằm lên cổ Thiệu Quân, cọ mặt vào mặt anh, hai cánh tay rắn rỏi vòng quanh, siết chặt lấy eo, oằn người ôm chặt lấy người trước mặt.

Thiệu Quân nói giọng mũi: “Buông ra, anh là ai vậy? Đừng làm cái bộ dạng đó với tôi”

“Không buông….Anh không buông đâu.”

“Tôi đọc lại quy tắc nhà giam cho anh nhé, anh có muốn nghe không?”

La Cường cười cười dỗ dành, hắn hôn nhẹ lên vành tai, kéo đến sau tai, hôn lên tóc, nụ hôn càng lúc càng sâu, giọng nói như đặc nghẹn lại, không thể khống chế.

Thiệu Quân đe dọa: “Bị nhìn thấy anh sẽ bị xử tử ngay đó.”

La Cường cười gằn: “Lúc vào em khóa cửa rồi, em tưởng anh không thấy à?”

“Anh muốn làm gì?”

La Cường áp bên mặt thô ráp vào vành tai anh: “Anh muốn làm em.”

“Con mẹ nó, anh dám!”

“Anh muốn em ra.”

“Không.”

Thiệu Quân bất ngờ cố gắng giãy giụa, nhưng đều vô ích.

Hai cánh tay của La Cường càng ngày càng siết chặt, như một con trăn lớn tìm thấy con mồi, xương cốt toàn thân co rút dữ dội, siết người trong lòng gần như ngạt thở.

Các khớp xương của Thiệu Quân khẽ vang lên kèn kẹt, anh phải mở miệng khó khăn thở mấy từng hơi, mặt và cổ đỏ bừng lên.

“Thiệu Quân, em chưa kết hôn …” La Cường thở hổn hển, giọng nói mất khống chế từ từ khô khốc lên.

“Sao anh dám chắc tôi không hết hôn!” Giọng Thiệu Quân mang theo oán giận.

“Nếu có vợ em sẽ không về đây nữa.” La Cường chắc chắn nói.

Thiệu Quân hừ một tiếng nặng nề trong khoang mũi.

“Em có vợ còn dám về đây sao? Em có gan thì cứ thử, xem ông đây có thể buông tha em hay không! …”

Giọng La Cường nửa đe dọa, nữa càn rỡ. Mọi ngày hai người nói chuyện đều là như thế, anh nói gì em đốp chát lại câu đó, cũng thành quen. La Cường biết, Thiệu Quân không chạy được.

“Thiệu Quân…”

La Cường phát ra một tiếng gầm trầm đục trong cổ họng, như một con dã thú đau đớn khát cầu nhục dục, dục vọng thể xác như theo câu nói bùng cháy lên, làm cổ họng hắn chảy máu. Kìm nén quá lâu, toàn thân nóng bừng, chỉ cần một chút cọ xát nhỏ với nhau đã thấy tê rần như giật điện!

Không có camera hoặc giám sát trong phòng tắm của quản giáo.

Thiệu Quân biết, La Cường cũng biết.

Nếu lúc này La Cường siết anh đến chết, cũng chẳng ai hay.

Nhưng La Cường sao nỡ để Thiệu Quân khó chịu.

Hắn nới lỏng một chút, vươn một tay vòng qua eo Thiệu Quân, tháo khăn tắm anh xuống vắt lên vai.

Hắn nhìn phía sau anh từ vai xuống. Cơ thể Thiệu tam gia rất đẹp, hai cánh mông tròn săn chắc nối liền với vòng eo nhỏ cong cong, cặp chân dài thẳng tắp mạnh mẽ, đẹp đẽ từ đỉnh đầu đến tận gót chân.

La Cường rất thích, đặc biệt là cặp chân dài kia.

Dòng nước chảy ào ào che lại tiếng thở dốc ngày một nặng nề hơn.

La Cường một tay vuốt ve bụng dưới, bàn tay mướt bọt xà phòng xoa nắn trên đùi, tay kia cầm lấy cậu nhóc đang dần cương cứng của Thiệu Quân, tuốt một đường từ trên đỉnh xuống gốc, cảm nhận người trong lồng ngực khẽ run rẩy. Hắn cầm lấy nơi mỏng manh mềm mại của anh bằng một tay, ngón tay khéo léo xoa nắn lên gân nổi lên, tuy nhẹ nhàng nhưng lại đượm một sự thô lỗ và dục vọng áp bách của đàn ông, khiến thứ trong tay hắn càng thêm nóng cứng.

“Muốn không? Thiệu Quân…”. Giọng La Cường khàn khàn quyến rũ, hắn liếm láp lấy vành tai Thiệu Quân, khẽ nói.

Hắn cầm vật cương cứng trong tay, ngón tay chặn lại không cho anh xuất tinh, gần như thèm thuồng tận hưởng sự vật lộn trong những hơi thở dốc của Thiệu Quân.

La Cường cũng đã cương, hắn đè ngực lên lưng anh, mê mẩn cọ xát thứ cứng rắn vào rãnh mông anh, rồi đẩy dương v*t vào giữa cặp đùi đang chụm lại, mải mê cử động, không để ý đến sự quật cường và tức giận chảy xuống từ mắt người kia.

Thiệu Quân thừa dịp La Cường nhắm mắt thở ra tiếng rên sảng khoái đầu tiên, đột nhiên duỗi khuỷu tay ra thúc thật mạnh vào ngực La Cường.

Những khát khao nhục dục và sự kích động không thể kiểm soát trên cơ thể anh làm anh căm ghét, làm anh phát rồ, làm anh tuyệt vọng!

La Cường sửng sốt.

Ngực bị khuỷu tay đánh trúng, da đỏ bừng lên một mảng, nhưng La Cường không đánh trả, cũng không động đậy.

Hắn nhìn đôi mắt Thiệu Quân dần đỏ lên, những lọn tóc tán loạn mướt đẫm nước và khuôn ngực đỏ bừng.

Thân dưới của Thiệu Quân vẫn đang cương, giọt nước trong suốt lấp lánh trên đuôi những lọn tóc mềm mại, khóe mắt đỏ hoe như sắp chảy ra máu.

Thiệu Quân đứng dưới vòi, mở nước thật mạnh cọ rửa cơ thể, cố gắng đàn áp, che giấu đi dục vọng của mình. Dép lê lõm bõm trên mặt sàn xăm xắp nước, như đang giẫm từng bước lên trái tim anh, đau lắm, nên anh cởi dép, tàn nhẫn ném mạnh vào tường gạch men đối diện….

Cả hai chiến tranh lạnh như thế cũng đã nửa năm, cũng chẳng ai thấy vui vẻ hơn ai.

Cứ như thế không biết khi nào kết thúc, khi nào mới có thể nhìn thấy cuối con đường.

“Thiệu Quân, đừng như vậy nữa.”

La Cường khàn giọng nói.

“Đừng như thế nào?”

Thiệu Quân vẫn đang lõa người, ướt sũng nước, giận dữ nhìn hắn.

“Nó là em trai anh, anh chỉ có một đứa em. Anh muốn nó sống tốt bên ngoài. Là anh nợ nó, anh nên làm như thế … Chúng ta có thể thông cảm cho nhau được không?” Đôi mắt La Cường sẫm đen như mực, nhìn thẳng vào anh.

“Được thôi, anh với em trai quý hóa của anh muốn làm gì thì làm đi, đừng dây vào tôi nữa.” Thiệu Quân trừng mắt.

Hai người thở hổn hển, nhìn nhau chằm chằm không buông, cả hai đều không muốn nhường nhau một bước nào.

“Vậy em muốn anh phải làm sao đây?” La Cường lạnh mặt hỏi.

“Khi nào thì có thể giảm án?” Thiệu Quân nói không chút nghĩ ngợi.

“Con mẹ nó giảm hình phạt là chuyện anh có thể quyết định sao?”

“Đúng vậy. Nếu anh sự muốn đi ra ngoài, sớm muộn gì cũng có cách, La Cường anh hiểu quá những chuyện này mà.” 

Thiệu Quân cắn môi.

“La Cường, tôi chưa bao giờ gặp một tên khốn nào ích kỷ như anh. Lúc anh đi tự thú, anh có nghĩ đến tôi không? Tôi đã đồng ý với anh như vậy sao? Ai kêu anh đi tự thú?!” Thiệu Quân gầm nhẹ.

“…… Mình anh làm mình anh chịu,anh có lỗi với Tam nhi nhà anh, cũng có lỗi với cả em! Anh nhận tội, anh chịu cải tạo có được không, đây không phải là thứ em dạy anh khi anh vừa vào đây sao.” La Cường nói một cách lạnh lùng.

“Anh giết người, tự kết án chung thân, anh còn bảo đáng bị như vậy. Vậy sao anh không đi nhận án tử hình ngay luôn đi? Còn ở đây làm gì? Mẹ nó, anh còn ở đây đùa giỡn với tôi để làm gì?”

“Anh làm như thế thì khác gì cũng phán cho tôi cái án chung thân …” Thiệu Quân vùi mặt vào cánh tay.

La Cường khẽ run, ngổn ngang dâng lên trong đáy mắt, lạnh lẽo không nói nên lời.

Nhà tù Thanh Hà là nhà tù dành cho các trọng tội, giam giữ nhiều tội phạm khét tiếng khắp Bắc Kinh.

Năm mươi phần trăm tù nhân ở đây nhận bản án tử hình ân xá, La lão nhị là một trong số đó.

La Cường không thể ra ngoài suốt cả đời này. Hắn sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời mình trong tù.

Thiệu Quân trần truồng ngồi xổm dưới màn nước xối, ôm lấy mặt, nước mắt trào ra theo kẽ tay.

Trước mặt người khác, anh chưa từng khóc. Chưa bao giờ anh trải qua một chuyện khó khăn đến như thế.

Năm năm trước, khi mới bước chân vào nhà tù này, anh chưa từng nghĩ mình sẽ vui vẻ ở lại đây như ngày hôm đó, nghĩ sẽ bó buộc vào nơi này, thế ngoại đào nguyên, để Tam gia tiêu diêu tự do tự tại, hưởng thụ sự vui vẻ dù người khác không ủng hộ.

Và cũng chưa bao giờ nghĩ muốn ra khỏi nơi này như ngày hôm nay, không phải vì chán nản, không phải vì quá cực khổ, mà là vì đau đớn, vì khó chịu, vì sự tuyệt vọng như một cái khóa sắt bóp chặt vào tim anh, để nó quặn đau nhỏ máu.

Ngày hôm đó, Thiệu Quân bước ra khỏi phòng tắm, mặc đồng phục và đôi giày da lên cơ thể còn đang ướt nhẹp.

“La Cường tôi sẽ không để yên cho anh. Anh đã hủy hoại tôi rồi.”

Thiệu Quân chùi mạnh hốc mắt, lau đi những vết nước ướt trên mặt.

“La Cường, chừng nào anh giảm án, chừng nào anh có thể ra tù, thì hẵng đến gặp tôi. Nếu cả đời này anh cứ như vậy, thì cả đời này tôi cũng sẽ như vậy, tôi đấu một mất một còn với anh.”

Thiệu Quân nói một cách tàn nhẫn, ngón tay thô bạo kéo rách đồng phục, tựa như một cậu nhóc to xác nổi giận, quay mặt đi khỏi La Cường, khuôn mặt đẹp méo mó đi vì bi thương.

Tính khí nóng nảy ngang tàng lại trở về, anh vẫn là Thiệu tam công tử, là Thiệu Tam gia gia cơ mà.

Anh đã bao giờ bị ấm ức chưa? Đã bao giờ anh bị người khác phụ lòng như thế chưa? Tên khốn La Cường vin vào cái gì mà dám đối xử với anh như thế!

“Em ép anh phải vượt ngục đúng không?”

La Cường vẫn bất động, gương mặt hắn vẫn còn vương bọt nước.

“Đừng nói nhảm nữa.” Thiệu Quân quay mặt đi chỗ khác.

“Ý em không phải thế à, anh còn đường nào khác sao?”

“Tôi không bảo anh vượt ngục! Tôi không có ý đó!”

Thiệu Quân tức giận đến rống lên.

La Cường lấy ra một điếu thuốc trong túi quần áo, ngón tay ướt đẫm, không có bật lửa, chỉ có thể dùng nước bọt nhắm một chút mùi thuốc lá nhàn nhạt trong điếu thuốc, bóng người ngược sáng vẽ thành một pho tượng điêu khắc đen kịt  bên cửa sổ.

Đêm đó, La Cường lặng lẽ ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn của trưởng ban, thức suốt một đêm.

Hắn nhìn vào camera trong góc phòng. Hắn biết, người ấy cũng đang nhìn hắn qua màn hình.

Hai người cứ thế nhìn nhau thật xa, chuyện cũ rõ ràng trước mắt, từng việc từng chuyện lại hiện về, chảy trong bóng tối, trong giây phút đó, phảng phất dường như đã nhìn nhau cả một đời…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương