Tội Phạm (Hãn Phỉ)
-
Chương 52
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Cũng chính vào năm đó, khi những vết sẹo thể xác và những đau đớn tinh thần do trận động đất lớn gây ra vẫn chưa lành hẳn, quốc gia lại hoan nghênh một sự kiện quốc tế thu hút sự chú ý của toàn thế giới, dùng vầng hào quang chói lọi của Thế vận hội Olympic để che đi những xúc động, bất an trong lòng dân như dòng nước chảy ngầm.
Khu nhà tù mới Thanh Hà được trang trí, sơn phết lại trên quy mô lớn, và một cổng vòm lớn hoàn toàn mới được xây dựng trên con đường chính dẫn vào trang trại từ lối ra đường cao tốc, đổi từ sáu cột thành tám cột, dù có lũ lụt cũng không sợ nữa. Những tấm băng rôn đỏ được treo khắp nơi trong khu vực xưởng sản xuất, khí thế lao động tăng ngút trời.
Một năm đó, khu vực nhà tù này là cơ sở thí điểm quản lý nhà tù nhân tính hóa và hiện đại hóa của thành phố, nghênh đón vô số đoàn thanh tra và đoàn khách du lịch từ khắp nơi đến.
(mình tưởng mình đọc nhầm nhưng khách du lịch thật ạ, chả hiểu du lịch vào nhà tù làm gì….)
Các tù nhân lúc năm giờ sáng đã bị trạm canh gác thổi còi báo thức.
“Bà mẹ nó trời còn chưa sáng, dậy sớm vậy? Bà nội tao còn chưa dậy sớm như thế!” Có người than thở một tiếng.
“Hôm nay có đoàn khảo sát, động viên đến thăm. Mau gấp chăn lại đi. Đừng quên rửa mặt đánh răng! Nhanh đi rửa bát cơm với giày dép đi, không kịp rửa thì giấu cho kỹ!” Thiệu Tam gia cất giọng rống lên trong hành lang.
“Anh hai, mấy người này lại tới thăm chúng ta!”
“Thích đến thăm ông đây thế thì bảo để bọn họ sống hai ngày trong đây hưởng thụ thử xem có vui không?”
Tập thể dục buổi sáng, chạy các vòng trên sân thể dục, khẩu hiệu hô to đến vang trời. Một nhóm đồng hương quốc tế vận âu phục giày da, dáng đi trang nghiêm nhiệt tình theo dõi và vỗ tay tán thưởng bên ngoài sân thể dục.
La Cường dẫn đầu đại đội một hô khẩu hiệu, hô xong lầm bầm than thở: “Mẹ kiếp, bố mày hét khẩu hiệu trông đã ngu xuẩn lắm rồi, đám người đó còn vỗ cho tràng pháo tay chết tiệt, trông còn ngu xuẩn hơn cả tao!”
Một đám đàn em phụt một tiếng, suýt chút nữa cười ồ thành tiếng.
Vào thời điểm Thế vận hội đang sôi nổi, đoàn điều tra lần này không phải là các cơ quan, ban ngành trong nước xuống để tiến hành giáo dục tư tưởng chống tham nhũng cho nhân viên công vụ, mà là một tổ chức nhân quyền quốc tế không có gì làm, ăn no rồi suốt ngày đến Trung Quốc đến để điều tra nhân quyền cho các tù nhân.
Khu nhà tù mới Thanh Hà có thư viện, phòng học văn hóa, phòng giải trí, sân bóng rổ, căng tin, nhà máy, phòng tắm, tiệm cắt tóc, phòng điều tiết tâm lý, bác sĩ tâm lý toàn thời gian, và thậm chí cả một đội công tác từ viện kiểm sát đến đóng quân ở khu giam, chuyên tiếp nhận những lời phàn nàn của tù nhân. Vì vậy, nhà tù Thanh Hà ít sợ các tổ chức nhân quyền bới lông tìm vết, mỗi khi có đoàn khách nước ngoài về, cục sẽ cho xe chở thẳng đến Thanh Hà.
Các tù nhân cùng nhau ăn sáng, vùi đầu húp cháo gạo kê, ăn bánh ngô và dưa cải muối. Những cô gái tóc vàng nhìn theo, ngưỡng mộ: “Nhìn kìa, họ ăn ngon làm sao, gourmet Chinese food!”
Những người nước ngoài kéo vài người trong ban bảy ra trò chuyện, muốn hỏi từ miệng các tù nhân một số câu hỏi ưa thích từ các phương tiện truyền thông phương Tây.
Nhím và Thuận Tử giang hai tay vô tội nói: “Mấy người hỏi cái gì vậy? Quản giáo chưa từng đối xử tệ với chúng tôi, Đội trưởng Thiệu rất tốt với chúng tôi, đánh bài, đùa giỡn với chúng tôi, mua đồ ăn vặt cho chúng tôi, còn tặng quà sinh nhật cho chúng tôi nữa!”
La Cường nói: “Mấy người hỏi ông đây có ý kiến gì không à? Dĩ nhiên là có, nên thay mấy giáo viên hướng dẫn ở khu giam số ba đi. Tôi cần thay vài giáo viên có ngoại hình, đẹp mắt, để ông đây ngắm cho thoải mái!”
“Ngoại trừ chương trình tin tức mỗi đêm, thì có thể cho chúng tôi xem mấy cái khác được không? Xem cái loại phim mà tất cả đàn ông đều thích xem ấy?”
“Còn nữa, cái TV nhỏ trong buồng giam này là để xem hay trang trí vậy? Chả hiểu sao đi làm cái loại hình thức này. Đoàn đi thăm đến thì TV bật lên, nhưng mấy người vừa rời đi là họ tắt TV không cho ông đây xem nữa!!! “
Vì vài lời này, sau đó, trong một góc không người, Thiệu Tam gia và La Lão nhị lại giằng co náo loạn một hồi.
Thiệu Quân nheo mắt: “Anh định làm gì? Lại còn tìm vài trai đẹp. Em đẹp trai như vậy mà vẫn chưa vừa lòng anh sao? Còn ai đẹp trai hơn em à?”
La Cường thản nhiên cười: “Có một anh chàng tóc nâu đẹp trai trong đoàn thanh tra, kéo anh lại chuyện rất lâu. Trông cậu đó rất được mắt.”
Trong mũi Thiệu Quân có mùi chua: “Thấy được mắt thì anh đi tìm cậu ta đi? Em cũng đang định đi ra ngoài tìm ai đó trẻ đẹp đây.”
La Cường cười xấu xa, trêu chọc anh: “Em không cần phải ra ngoài tìm, chuyển đến nhà giam nữ bên cạnh là được rồi. Cả một nhóm đàn bà con gái, tất cả đều trẻ đẹp, có thể làm cho em sống như hoàng đế…! “
Thiệu Quân đỏ mặt: “Cút đi!”
La Cường đang cố tình chọc Tiểu Thiệu tam gia. Hôm đó Đội trưởng Thiệu đưa một nhóm lớn tù nhân trở về sau buổi lao động ngoài trời trên nông trường, đi trên triền núi cao, chỉ cần từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy được khung cảnh của nhà tù nữ.
Một đám nam tù nhân mấy năm không gặp phụ nữ, lúc này ước gì có thể vươn cổ nhìn vào, hai mắt lồi ra.
Một nhóm nữ tù nhân trong sân đang chơi bóng rổ, họ ngừng chơi lần lượt nhìn ra, cũng đã lâu không gặp một người đàn ông nào.
Các nữ tù nhân quét mắt một cái đã nhắm ngay được đến người nào đấy đẹp trai nhất trong đám đông, đội mũ cảnh sát, lắc lắc hông khi đi, thế là các cô đồng thanh huýt sáo về phía Thiệu Tam gia! Thiệu Quân giả vờ như không nhìn thấy, chảnh chọe bước đi tiếp, kéo mũ thật thấp. Các nữ tù nhân đuổi theo hét lên: “Này, anh cảnh sát, đến nhà tù của chúng em đi”!
Có một nữ tội phạm táo bạo khiêu khích Thiệu Quân, cô ta đột nhiên vén áo phông, thậm chí cởi cả áo lót, bộ ngực đầy đặn của cô phơi ra ngoài, run rẩy quyến rũ dưới ánh mặt trời!
Các nam tù nhân trên triền núi đều phát điên lên, la hét huýt sáo ồn ào, gọi to: “Tam gia của chúng ta không thể thua được, Tam gia cậu tuột quần đáp lễ mấy cô đi!”
Thiệu Quân bình thường thấy người ta dâm đãng cũng chưa thấy qua cái kiểu vô tư trước đám đông thế này, anh mặt mũi đỏ bừng, ôm đầu vặn hông chạy thật nhanh …
Việc lần đó đã trở thành câu chuyện phiếm kinh điển trong khu vực nhà tù thứ ba. Danh tiếng Thiệu Tam gia lan xa trong bán kính 80 dặm ở khu Thanh Hà, không ai không biết đến, đến nỗi quản giáo thị sát công việc còn đến hỏi: “Tiểu Thiệu, gần đây rất nhiều tù nhân trong đội nữ đã để ý kiến, đề nghị cậu chuyển qua bên khu nhà tù nữ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu có muốn vào khu nữ không? Nếu muốn, tôi sẽ chuyển cậu qua đó vài ngày và làm công tác tư tưởng cho họ nha, thấy thế nào? “
La Cường luôn trêu chọc Thiệu Quân vài câu, hai người họ pha trò đùa giỡn nhau, nhưng trong sâu thẳm trái tim họ, dường như nó lại giống như một sự thăm dò.
Chưa bao giờ hứa hẹn với nhau, rồi lại luôn muốn nhận được những lời như vậy từ miệng nhau, để có thể thấy an lòng.
Con đường này đi được bao xa, đến bến nào thì buộc phải dừng lại, đường ai nấy đi, không còn vướng bận… Không ai muốn nghĩ nhiều về khi đó, có nghĩ cũng vô ích.
Khi đó, không ai ngờ rằng mọi chuyện sẽ trở nên ngoài dự đoán.
Mùa xuân sau sinh nhật 27 tuổi, Thiệu tiểu tam nhi nhận được cuộc gọi từ một trong những người bạn học đại học của mình.
“Tiểu Quân, là anh, Trâu Vân Giai…”
“Tiểu Quân, tù nhân mà lần trước cậu nhờ anh chăm sóc, La Chiến ấy…”
Thiệu Quân nghe vậy vội vàng hỏi: “La Chiến bị làm sao?”
Trâu Vân Giai cười mấy tiếng trong điện thoại: “Sốt ruột vậy à? Anh ta là ai vậy? Là gì của cậu?”
Thiệu Quân lo lắng nói: “Anh ta không là gì của tôi cả, anh ta xảy ra chuyện gì?”
Trâu Vân Giai nói: “Không có gì xảy ra cả… chỉ là anh ta được thả hôm nay, vừa rời nhà tù 15 phút trước! Anh làm theo lời cậu dặn, đích thân ra cổng tiễn. Tên này cũng có thế lực nhỉ, không phải người thường. Cả một nhóm anh em đông đúc lái xe đến đứng đón trước cổng. “
Thiệu Quân cuối cùng cũng yên tâm, bĩu môi hừ một tiếng trong khoang mũi.
Bạn học bên kia điện thoại thì thào: “Này, Tiểu Quân, chúng ta đều bận công việc, đã lâu không gặp nhau, cậu quên anh rồi sao?”
Thiệu Quân lại hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Sự thật là thế, anh đã quên bên kia lâu lắm rồi.
Trâu Vân Giai nén giận: “Cậu đừng cứ lo cho người hiện tại mà bỏ quên người cũ nha. Người ta vừa ra khỏi tù cậu đã nguội lạnh với anh rồi!”
Giọng Thiệu Quân hơi không thoải mái, nhưng nể mặt người bên kia đang không vui, vẫn nói: “Ai nguội lạnh với anh? Không, tại tôi bận quá…”
Trâu Vân Giai vội vàng nói: “Tiểu Quân, hay hôm nào mình gặp nhau nhé? Cùng lắm thì anh tới Thanh Hà tìm cậu, cậu có một căn nhà thuê..”
Thiệu Quân chột dạ, vội vàng nói: “Đừng, đừng tới tìm tôi.”
Giọng Trâu Vân Giai trở nên chua chát: “Này, Tiểu Quân, cậu … có “bạn” khác rồi phải không? Phải La Chiến không, ngoại hình đẹp mắt này, đúng không?”
Thiệu Quân thực sự rất khó chịu chỉ muốn đập điện thoại, anh gầm gừ, “Tên khốn La Chiến đó không là gì của tôi cả! Không liên quan gì đến tôi hết!!!!”
Tại sao Thiệu Quân lại khó chịu như thế? Là vì hai tháng trở lại đây, tâm tình La Lão nhị trở nên khang khác.
La Cường nghe nói La Tiểu tam nhi qua hai lần hoán cải, bản án giảm xuống còn ba năm rưỡi, sắp sửa mãn hạn tù, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, mất hồn mất vía.
Người đàn ông này giờ ngồi trong nhà xưởng hai tiếng cũng chưa dán xong một cái lồng chim, mắt cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc ăn cơm ở căng tin, đôi đũa ăn cơm suýt chút chọc vào mũi, không biết đang nghĩ gì.
Thiệu Quân cũng nhìn thấy từ camera, ban đêm trước khi tắt đèn, La Cường đã ngừng cởi quần áo dắt chim đi dạo khiêu khích anh, thay vào đó, hắn ngồi xếp bằng trên giường, bất động nhìn vào bức ảnh treo trên đầu giường.
Đây là chính sách quản chế nhân tính hóa được thực hiện sau khi chuyển vào trại giam mới, mỗi phạm nhân được treo một khung ảnh trên tường chỗ đầu giường, bên trong lồng ảnh của gia đình, hay người mà họ nhớ thương nhất.
Hồ Nham và Nhím treo hình bố mẹ.
Thuận Tử đương nhiên treo ảnh vợ và con gái.
La Cường thì sao?
La Cường treo ảnh em trai mình.
Đó là một bức ảnh cũ lúc cả hai anh em đều còn trẻ, cắt cùng kiểu tóc húi cua, mặc bộ tây trang đen giống nhau, áo sơ mi hở ba cúc trước ngực khoe cơ bắp tuyệt đẹp. Năm đó La Chiến 20 tuổi, La Cường 30 tuổi, La Chiến từ phía sau choàng tay qua cổ anh trai mình, ánh mắt La Cường lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười. Hai khuôn mặt giống hệt như nhau, thậm chí hai hàng răng trắng lộ ra khi cười toe toét cũng được sắp xếp y đúc như nhau.
Thiệu Quân lạnh lùng hỏi hắn: “Ui chà, người ta toàn treo ảnh mẹ và vợ mình, anh đi treo hình tên ngốc nào vậy? Nhìn cái trò vui ngớ ngẩn này …”
La Cường nói, “Anh không có mẹ, anh cũng không có vợ.”
Thiệu Quân không chịu thua: “Anh không lấy vợ sao? Anh lấy em trai làm vợ luôn đi!”
La Cường cười, vươn tay sờ tóc Thiệu Quân, nói: “Anh rất muốn treo ảnh em, nhưng treo lên mọi người trong phòng đều có thể nhìn thấy.”
Thiệu Quân bĩu môi lầm bầm: “Anh treo thử cho em xem, có chuyện gì anh không dám làm đâu? Chỉ là anh không muốn thôi! Anh ngon thì treo cho em xem đi!!!”
Dưới gối La Cường có một hũ phấn nhỏ mà Tiểu thiếu gia mua cho hắn. Phấn từ lâu đã dùng hết, không mua mới, hắn cũng không vứt cái hũ đi. Hắn cảm thấy làm vậy cũng giống như giữ tình cảm của Thiệu tiểu tam nhi lại trong lòng.
Đó là lần đầu tiên trong đời, hắn mềm lòng với một người đến mức bỏ dao đồ tể xuống. Trong đầu hắn như có một cây cung, phóng ra một mũi tên, truyền cho hắn biết, hắn đã yêu một người thanh niên tuấn tú, từng bước rời địa ngục, tiến lên thiên đường đầy hương vị tuyệt vời. Cho nên hắn giữ vật này, đặt nó trước mắt mình mỗi đêm.
Nhìn trong bóng tối, không phải bằng mắt, mà là bằng tim.
Giường ban trưởng của hắn lớn như vậy, tâm tư cũng rộng lớn, nhưng chỉ vướng bận hai người này, không hề có người thứ ba.
Hôm nay cuối tuần, Thiệu Quân sáng sớm tan tầm về nhà.
Anh lái xe luôn rất nhanh, mà vùng Thanh Hà tương đối hoang vắng, dân cư thưa thớt, nên xe vừa ra khỏi cổng nhà tù, anh rẽ phải lao rất nhanh trên đường.
Chợt đầu xe lướt qua một bóng đen, anh vội vàng phanh gấp, người theo quán tính lao lên phía trước, nếu không thắt dây an toàn, suýt chút nữa đã va vào kính chắn gió.
Xe dừng cách bụng dưới của người phía trước chỉ vài tấc, suýt chút nữa đã tông vào, Thiệu Quân giương mắt đảo qua, chợt tóc gáy dựng đứng, tưởng mình bị hoa mắt.
Người đàn ông đứng trước xe mặc áo khoác màu khói, áo sơ mi, quần dài, giày da đen, bộ trang phục bắt mắt bao lấy dáng người hoàn hảo, nước da màu đồng cổ, đẹp trai, dũng mãnh và nam tính…
Mấu chốt là người này trông rất giống!
Ngay cả kiểu tóc cũng vậy, cái đầu húi cua độc nhất vô nhị của tù nhân, tạo nên đường nét cứng rắn, tôn lên ngũ quan góc cạnh.
Người đàn ông từ từ tháo chiếc kính râm màu nâu, nhìn vào trong xe hai lần rồi lịch sự gật đầu, thấy cả hai mắt của Thiệu Quân đều nhìn thẳng, dùng tia X-quang titan quét hắn từ trên xuống dưới…
“Mẹ nó … đúng là …”
Thiệu Quân thì thầm, đã biết người trước mặt này là ai.
Người này hẳn là La tiểu tam nhi trong truyền thuyết của nhà họ La, là tên khốn nhỏ mà cái tên khốn lớn kia cả ngày nhớ thương.
Phanh lại rất đúng lúc, may mà Tam gia đây phản ứng nhanh …
Chưa từng nhìn thấy người thật, lúc nhìn ảnh chụp anh cũng không cảm thấy kỳ lạ như vậy. Bây giờ cảm giác giống như du hành xuyên thời gian, trở về mười năm trước, đứng trước mặt anh rõ ràng là một La Cường khác, một La Cường trẻ hơn mười tuổi nhưng cũng đẹp trai và rất nam tính như thế. Thiệu Quân thấy trái tim mình chua xót chẳng hiểu sao.
La Lão nhị cũng từng có một thời trẻ trung và đẹp trai như vậy đúng không? Tiếc là anh không thể gặp được hắn sớm hơn …
Thiệu Quân hạ cửa sổ xe xuống, La Chiến bước tới, chào hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xin cho tôi hỏi, tôi có thể vào trại giam qua cửa này không?”
Vành mũ cảnh sát của Thiệu Quân kéo rất thấp, chỉ lộ ra hàng mi thanh mảnh xinh đẹp trên mí mắt. Anh chỉ tay: “Vào từ cửa nhỏ bên cạnh. Anh đã mang theo chứng minh thư, giấy giới thiệu và thẻ thăm tù chưa?”
La Chiến nhe răng cười nói: “Đều mang đủ cả rồi, bây giờ tôi vào được không?”
Thiệu Quân hừ mũi: “Anh đến sớm quá. Hai tiếng sau mới cho vào.”
La Chiến không quan tâm chút nào, sảng khoái nói: “Tôi sẽ đợi ở cửa hai tiếng, vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên được vào! Tôi đợi bao lâu cũng được, chứ không thể để anh trai đợi tôi ”.
Thiệu Quân: “……”
La Chiến tiến lên một bước, nhường đường cho Thiệu Quân, phất tay: “Cám ơn đồng chí cảnh sát, ngài đi thong thả.”
Thiệu Quân lái xe ra ngoài, vẫn không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu, thấy La Chiến hai tay đút túi quần, đứng thẳng trước cổng sắt lớn của nhà giam chờ đợi.
Hai anh em trông giống nhau, nhưng tính cách khác nhau.
La Cường có khuôn mặt lạnh lùng làm người khác phải e dè, còn La Chiến lại dễ mến.
La Tam nhi nói chuyện một cách vui vẻ, có chất hào sảng của người đàn ông, thật sự làm người ta khó mà ghét bỏ được…
Thiệu Quân nhẩm tính lại, bạn học gọi điện cho anh chỉ mới có 3 ngày trước.
La Tiểu Tam nhi không trì hoãn một ngày nào, vừa ra khỏi nhà giam liền đến thăm anh trai, quả thật là tình thắm ý thiết.
—
La Tiểu tam đúng là tiểu tam =))))))
./.
Cũng chính vào năm đó, khi những vết sẹo thể xác và những đau đớn tinh thần do trận động đất lớn gây ra vẫn chưa lành hẳn, quốc gia lại hoan nghênh một sự kiện quốc tế thu hút sự chú ý của toàn thế giới, dùng vầng hào quang chói lọi của Thế vận hội Olympic để che đi những xúc động, bất an trong lòng dân như dòng nước chảy ngầm.
Khu nhà tù mới Thanh Hà được trang trí, sơn phết lại trên quy mô lớn, và một cổng vòm lớn hoàn toàn mới được xây dựng trên con đường chính dẫn vào trang trại từ lối ra đường cao tốc, đổi từ sáu cột thành tám cột, dù có lũ lụt cũng không sợ nữa. Những tấm băng rôn đỏ được treo khắp nơi trong khu vực xưởng sản xuất, khí thế lao động tăng ngút trời.
Một năm đó, khu vực nhà tù này là cơ sở thí điểm quản lý nhà tù nhân tính hóa và hiện đại hóa của thành phố, nghênh đón vô số đoàn thanh tra và đoàn khách du lịch từ khắp nơi đến.
(mình tưởng mình đọc nhầm nhưng khách du lịch thật ạ, chả hiểu du lịch vào nhà tù làm gì….)
Các tù nhân lúc năm giờ sáng đã bị trạm canh gác thổi còi báo thức.
“Bà mẹ nó trời còn chưa sáng, dậy sớm vậy? Bà nội tao còn chưa dậy sớm như thế!” Có người than thở một tiếng.
“Hôm nay có đoàn khảo sát, động viên đến thăm. Mau gấp chăn lại đi. Đừng quên rửa mặt đánh răng! Nhanh đi rửa bát cơm với giày dép đi, không kịp rửa thì giấu cho kỹ!” Thiệu Tam gia cất giọng rống lên trong hành lang.
“Anh hai, mấy người này lại tới thăm chúng ta!”
“Thích đến thăm ông đây thế thì bảo để bọn họ sống hai ngày trong đây hưởng thụ thử xem có vui không?”
Tập thể dục buổi sáng, chạy các vòng trên sân thể dục, khẩu hiệu hô to đến vang trời. Một nhóm đồng hương quốc tế vận âu phục giày da, dáng đi trang nghiêm nhiệt tình theo dõi và vỗ tay tán thưởng bên ngoài sân thể dục.
La Cường dẫn đầu đại đội một hô khẩu hiệu, hô xong lầm bầm than thở: “Mẹ kiếp, bố mày hét khẩu hiệu trông đã ngu xuẩn lắm rồi, đám người đó còn vỗ cho tràng pháo tay chết tiệt, trông còn ngu xuẩn hơn cả tao!”
Một đám đàn em phụt một tiếng, suýt chút nữa cười ồ thành tiếng.
Vào thời điểm Thế vận hội đang sôi nổi, đoàn điều tra lần này không phải là các cơ quan, ban ngành trong nước xuống để tiến hành giáo dục tư tưởng chống tham nhũng cho nhân viên công vụ, mà là một tổ chức nhân quyền quốc tế không có gì làm, ăn no rồi suốt ngày đến Trung Quốc đến để điều tra nhân quyền cho các tù nhân.
Khu nhà tù mới Thanh Hà có thư viện, phòng học văn hóa, phòng giải trí, sân bóng rổ, căng tin, nhà máy, phòng tắm, tiệm cắt tóc, phòng điều tiết tâm lý, bác sĩ tâm lý toàn thời gian, và thậm chí cả một đội công tác từ viện kiểm sát đến đóng quân ở khu giam, chuyên tiếp nhận những lời phàn nàn của tù nhân. Vì vậy, nhà tù Thanh Hà ít sợ các tổ chức nhân quyền bới lông tìm vết, mỗi khi có đoàn khách nước ngoài về, cục sẽ cho xe chở thẳng đến Thanh Hà.
Các tù nhân cùng nhau ăn sáng, vùi đầu húp cháo gạo kê, ăn bánh ngô và dưa cải muối. Những cô gái tóc vàng nhìn theo, ngưỡng mộ: “Nhìn kìa, họ ăn ngon làm sao, gourmet Chinese food!”
Những người nước ngoài kéo vài người trong ban bảy ra trò chuyện, muốn hỏi từ miệng các tù nhân một số câu hỏi ưa thích từ các phương tiện truyền thông phương Tây.
Nhím và Thuận Tử giang hai tay vô tội nói: “Mấy người hỏi cái gì vậy? Quản giáo chưa từng đối xử tệ với chúng tôi, Đội trưởng Thiệu rất tốt với chúng tôi, đánh bài, đùa giỡn với chúng tôi, mua đồ ăn vặt cho chúng tôi, còn tặng quà sinh nhật cho chúng tôi nữa!”
La Cường nói: “Mấy người hỏi ông đây có ý kiến gì không à? Dĩ nhiên là có, nên thay mấy giáo viên hướng dẫn ở khu giam số ba đi. Tôi cần thay vài giáo viên có ngoại hình, đẹp mắt, để ông đây ngắm cho thoải mái!”
“Ngoại trừ chương trình tin tức mỗi đêm, thì có thể cho chúng tôi xem mấy cái khác được không? Xem cái loại phim mà tất cả đàn ông đều thích xem ấy?”
“Còn nữa, cái TV nhỏ trong buồng giam này là để xem hay trang trí vậy? Chả hiểu sao đi làm cái loại hình thức này. Đoàn đi thăm đến thì TV bật lên, nhưng mấy người vừa rời đi là họ tắt TV không cho ông đây xem nữa!!! “
Vì vài lời này, sau đó, trong một góc không người, Thiệu Tam gia và La Lão nhị lại giằng co náo loạn một hồi.
Thiệu Quân nheo mắt: “Anh định làm gì? Lại còn tìm vài trai đẹp. Em đẹp trai như vậy mà vẫn chưa vừa lòng anh sao? Còn ai đẹp trai hơn em à?”
La Cường thản nhiên cười: “Có một anh chàng tóc nâu đẹp trai trong đoàn thanh tra, kéo anh lại chuyện rất lâu. Trông cậu đó rất được mắt.”
Trong mũi Thiệu Quân có mùi chua: “Thấy được mắt thì anh đi tìm cậu ta đi? Em cũng đang định đi ra ngoài tìm ai đó trẻ đẹp đây.”
La Cường cười xấu xa, trêu chọc anh: “Em không cần phải ra ngoài tìm, chuyển đến nhà giam nữ bên cạnh là được rồi. Cả một nhóm đàn bà con gái, tất cả đều trẻ đẹp, có thể làm cho em sống như hoàng đế…! “
Thiệu Quân đỏ mặt: “Cút đi!”
La Cường đang cố tình chọc Tiểu Thiệu tam gia. Hôm đó Đội trưởng Thiệu đưa một nhóm lớn tù nhân trở về sau buổi lao động ngoài trời trên nông trường, đi trên triền núi cao, chỉ cần từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy được khung cảnh của nhà tù nữ.
Một đám nam tù nhân mấy năm không gặp phụ nữ, lúc này ước gì có thể vươn cổ nhìn vào, hai mắt lồi ra.
Một nhóm nữ tù nhân trong sân đang chơi bóng rổ, họ ngừng chơi lần lượt nhìn ra, cũng đã lâu không gặp một người đàn ông nào.
Các nữ tù nhân quét mắt một cái đã nhắm ngay được đến người nào đấy đẹp trai nhất trong đám đông, đội mũ cảnh sát, lắc lắc hông khi đi, thế là các cô đồng thanh huýt sáo về phía Thiệu Tam gia! Thiệu Quân giả vờ như không nhìn thấy, chảnh chọe bước đi tiếp, kéo mũ thật thấp. Các nữ tù nhân đuổi theo hét lên: “Này, anh cảnh sát, đến nhà tù của chúng em đi”!
Có một nữ tội phạm táo bạo khiêu khích Thiệu Quân, cô ta đột nhiên vén áo phông, thậm chí cởi cả áo lót, bộ ngực đầy đặn của cô phơi ra ngoài, run rẩy quyến rũ dưới ánh mặt trời!
Các nam tù nhân trên triền núi đều phát điên lên, la hét huýt sáo ồn ào, gọi to: “Tam gia của chúng ta không thể thua được, Tam gia cậu tuột quần đáp lễ mấy cô đi!”
Thiệu Quân bình thường thấy người ta dâm đãng cũng chưa thấy qua cái kiểu vô tư trước đám đông thế này, anh mặt mũi đỏ bừng, ôm đầu vặn hông chạy thật nhanh …
Việc lần đó đã trở thành câu chuyện phiếm kinh điển trong khu vực nhà tù thứ ba. Danh tiếng Thiệu Tam gia lan xa trong bán kính 80 dặm ở khu Thanh Hà, không ai không biết đến, đến nỗi quản giáo thị sát công việc còn đến hỏi: “Tiểu Thiệu, gần đây rất nhiều tù nhân trong đội nữ đã để ý kiến, đề nghị cậu chuyển qua bên khu nhà tù nữ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu có muốn vào khu nữ không? Nếu muốn, tôi sẽ chuyển cậu qua đó vài ngày và làm công tác tư tưởng cho họ nha, thấy thế nào? “
La Cường luôn trêu chọc Thiệu Quân vài câu, hai người họ pha trò đùa giỡn nhau, nhưng trong sâu thẳm trái tim họ, dường như nó lại giống như một sự thăm dò.
Chưa bao giờ hứa hẹn với nhau, rồi lại luôn muốn nhận được những lời như vậy từ miệng nhau, để có thể thấy an lòng.
Con đường này đi được bao xa, đến bến nào thì buộc phải dừng lại, đường ai nấy đi, không còn vướng bận… Không ai muốn nghĩ nhiều về khi đó, có nghĩ cũng vô ích.
Khi đó, không ai ngờ rằng mọi chuyện sẽ trở nên ngoài dự đoán.
Mùa xuân sau sinh nhật 27 tuổi, Thiệu tiểu tam nhi nhận được cuộc gọi từ một trong những người bạn học đại học của mình.
“Tiểu Quân, là anh, Trâu Vân Giai…”
“Tiểu Quân, tù nhân mà lần trước cậu nhờ anh chăm sóc, La Chiến ấy…”
Thiệu Quân nghe vậy vội vàng hỏi: “La Chiến bị làm sao?”
Trâu Vân Giai cười mấy tiếng trong điện thoại: “Sốt ruột vậy à? Anh ta là ai vậy? Là gì của cậu?”
Thiệu Quân lo lắng nói: “Anh ta không là gì của tôi cả, anh ta xảy ra chuyện gì?”
Trâu Vân Giai nói: “Không có gì xảy ra cả… chỉ là anh ta được thả hôm nay, vừa rời nhà tù 15 phút trước! Anh làm theo lời cậu dặn, đích thân ra cổng tiễn. Tên này cũng có thế lực nhỉ, không phải người thường. Cả một nhóm anh em đông đúc lái xe đến đứng đón trước cổng. “
Thiệu Quân cuối cùng cũng yên tâm, bĩu môi hừ một tiếng trong khoang mũi.
Bạn học bên kia điện thoại thì thào: “Này, Tiểu Quân, chúng ta đều bận công việc, đã lâu không gặp nhau, cậu quên anh rồi sao?”
Thiệu Quân lại hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Sự thật là thế, anh đã quên bên kia lâu lắm rồi.
Trâu Vân Giai nén giận: “Cậu đừng cứ lo cho người hiện tại mà bỏ quên người cũ nha. Người ta vừa ra khỏi tù cậu đã nguội lạnh với anh rồi!”
Giọng Thiệu Quân hơi không thoải mái, nhưng nể mặt người bên kia đang không vui, vẫn nói: “Ai nguội lạnh với anh? Không, tại tôi bận quá…”
Trâu Vân Giai vội vàng nói: “Tiểu Quân, hay hôm nào mình gặp nhau nhé? Cùng lắm thì anh tới Thanh Hà tìm cậu, cậu có một căn nhà thuê..”
Thiệu Quân chột dạ, vội vàng nói: “Đừng, đừng tới tìm tôi.”
Giọng Trâu Vân Giai trở nên chua chát: “Này, Tiểu Quân, cậu … có “bạn” khác rồi phải không? Phải La Chiến không, ngoại hình đẹp mắt này, đúng không?”
Thiệu Quân thực sự rất khó chịu chỉ muốn đập điện thoại, anh gầm gừ, “Tên khốn La Chiến đó không là gì của tôi cả! Không liên quan gì đến tôi hết!!!!”
Tại sao Thiệu Quân lại khó chịu như thế? Là vì hai tháng trở lại đây, tâm tình La Lão nhị trở nên khang khác.
La Cường nghe nói La Tiểu tam nhi qua hai lần hoán cải, bản án giảm xuống còn ba năm rưỡi, sắp sửa mãn hạn tù, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, mất hồn mất vía.
Người đàn ông này giờ ngồi trong nhà xưởng hai tiếng cũng chưa dán xong một cái lồng chim, mắt cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc ăn cơm ở căng tin, đôi đũa ăn cơm suýt chút chọc vào mũi, không biết đang nghĩ gì.
Thiệu Quân cũng nhìn thấy từ camera, ban đêm trước khi tắt đèn, La Cường đã ngừng cởi quần áo dắt chim đi dạo khiêu khích anh, thay vào đó, hắn ngồi xếp bằng trên giường, bất động nhìn vào bức ảnh treo trên đầu giường.
Đây là chính sách quản chế nhân tính hóa được thực hiện sau khi chuyển vào trại giam mới, mỗi phạm nhân được treo một khung ảnh trên tường chỗ đầu giường, bên trong lồng ảnh của gia đình, hay người mà họ nhớ thương nhất.
Hồ Nham và Nhím treo hình bố mẹ.
Thuận Tử đương nhiên treo ảnh vợ và con gái.
La Cường thì sao?
La Cường treo ảnh em trai mình.
Đó là một bức ảnh cũ lúc cả hai anh em đều còn trẻ, cắt cùng kiểu tóc húi cua, mặc bộ tây trang đen giống nhau, áo sơ mi hở ba cúc trước ngực khoe cơ bắp tuyệt đẹp. Năm đó La Chiến 20 tuổi, La Cường 30 tuổi, La Chiến từ phía sau choàng tay qua cổ anh trai mình, ánh mắt La Cường lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười. Hai khuôn mặt giống hệt như nhau, thậm chí hai hàng răng trắng lộ ra khi cười toe toét cũng được sắp xếp y đúc như nhau.
Thiệu Quân lạnh lùng hỏi hắn: “Ui chà, người ta toàn treo ảnh mẹ và vợ mình, anh đi treo hình tên ngốc nào vậy? Nhìn cái trò vui ngớ ngẩn này …”
La Cường nói, “Anh không có mẹ, anh cũng không có vợ.”
Thiệu Quân không chịu thua: “Anh không lấy vợ sao? Anh lấy em trai làm vợ luôn đi!”
La Cường cười, vươn tay sờ tóc Thiệu Quân, nói: “Anh rất muốn treo ảnh em, nhưng treo lên mọi người trong phòng đều có thể nhìn thấy.”
Thiệu Quân bĩu môi lầm bầm: “Anh treo thử cho em xem, có chuyện gì anh không dám làm đâu? Chỉ là anh không muốn thôi! Anh ngon thì treo cho em xem đi!!!”
Dưới gối La Cường có một hũ phấn nhỏ mà Tiểu thiếu gia mua cho hắn. Phấn từ lâu đã dùng hết, không mua mới, hắn cũng không vứt cái hũ đi. Hắn cảm thấy làm vậy cũng giống như giữ tình cảm của Thiệu tiểu tam nhi lại trong lòng.
Đó là lần đầu tiên trong đời, hắn mềm lòng với một người đến mức bỏ dao đồ tể xuống. Trong đầu hắn như có một cây cung, phóng ra một mũi tên, truyền cho hắn biết, hắn đã yêu một người thanh niên tuấn tú, từng bước rời địa ngục, tiến lên thiên đường đầy hương vị tuyệt vời. Cho nên hắn giữ vật này, đặt nó trước mắt mình mỗi đêm.
Nhìn trong bóng tối, không phải bằng mắt, mà là bằng tim.
Giường ban trưởng của hắn lớn như vậy, tâm tư cũng rộng lớn, nhưng chỉ vướng bận hai người này, không hề có người thứ ba.
Hôm nay cuối tuần, Thiệu Quân sáng sớm tan tầm về nhà.
Anh lái xe luôn rất nhanh, mà vùng Thanh Hà tương đối hoang vắng, dân cư thưa thớt, nên xe vừa ra khỏi cổng nhà tù, anh rẽ phải lao rất nhanh trên đường.
Chợt đầu xe lướt qua một bóng đen, anh vội vàng phanh gấp, người theo quán tính lao lên phía trước, nếu không thắt dây an toàn, suýt chút nữa đã va vào kính chắn gió.
Xe dừng cách bụng dưới của người phía trước chỉ vài tấc, suýt chút nữa đã tông vào, Thiệu Quân giương mắt đảo qua, chợt tóc gáy dựng đứng, tưởng mình bị hoa mắt.
Người đàn ông đứng trước xe mặc áo khoác màu khói, áo sơ mi, quần dài, giày da đen, bộ trang phục bắt mắt bao lấy dáng người hoàn hảo, nước da màu đồng cổ, đẹp trai, dũng mãnh và nam tính…
Mấu chốt là người này trông rất giống!
Ngay cả kiểu tóc cũng vậy, cái đầu húi cua độc nhất vô nhị của tù nhân, tạo nên đường nét cứng rắn, tôn lên ngũ quan góc cạnh.
Người đàn ông từ từ tháo chiếc kính râm màu nâu, nhìn vào trong xe hai lần rồi lịch sự gật đầu, thấy cả hai mắt của Thiệu Quân đều nhìn thẳng, dùng tia X-quang titan quét hắn từ trên xuống dưới…
“Mẹ nó … đúng là …”
Thiệu Quân thì thầm, đã biết người trước mặt này là ai.
Người này hẳn là La tiểu tam nhi trong truyền thuyết của nhà họ La, là tên khốn nhỏ mà cái tên khốn lớn kia cả ngày nhớ thương.
Phanh lại rất đúng lúc, may mà Tam gia đây phản ứng nhanh …
Chưa từng nhìn thấy người thật, lúc nhìn ảnh chụp anh cũng không cảm thấy kỳ lạ như vậy. Bây giờ cảm giác giống như du hành xuyên thời gian, trở về mười năm trước, đứng trước mặt anh rõ ràng là một La Cường khác, một La Cường trẻ hơn mười tuổi nhưng cũng đẹp trai và rất nam tính như thế. Thiệu Quân thấy trái tim mình chua xót chẳng hiểu sao.
La Lão nhị cũng từng có một thời trẻ trung và đẹp trai như vậy đúng không? Tiếc là anh không thể gặp được hắn sớm hơn …
Thiệu Quân hạ cửa sổ xe xuống, La Chiến bước tới, chào hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xin cho tôi hỏi, tôi có thể vào trại giam qua cửa này không?”
Vành mũ cảnh sát của Thiệu Quân kéo rất thấp, chỉ lộ ra hàng mi thanh mảnh xinh đẹp trên mí mắt. Anh chỉ tay: “Vào từ cửa nhỏ bên cạnh. Anh đã mang theo chứng minh thư, giấy giới thiệu và thẻ thăm tù chưa?”
La Chiến nhe răng cười nói: “Đều mang đủ cả rồi, bây giờ tôi vào được không?”
Thiệu Quân hừ mũi: “Anh đến sớm quá. Hai tiếng sau mới cho vào.”
La Chiến không quan tâm chút nào, sảng khoái nói: “Tôi sẽ đợi ở cửa hai tiếng, vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên được vào! Tôi đợi bao lâu cũng được, chứ không thể để anh trai đợi tôi ”.
Thiệu Quân: “……”
La Chiến tiến lên một bước, nhường đường cho Thiệu Quân, phất tay: “Cám ơn đồng chí cảnh sát, ngài đi thong thả.”
Thiệu Quân lái xe ra ngoài, vẫn không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu, thấy La Chiến hai tay đút túi quần, đứng thẳng trước cổng sắt lớn của nhà giam chờ đợi.
Hai anh em trông giống nhau, nhưng tính cách khác nhau.
La Cường có khuôn mặt lạnh lùng làm người khác phải e dè, còn La Chiến lại dễ mến.
La Tam nhi nói chuyện một cách vui vẻ, có chất hào sảng của người đàn ông, thật sự làm người ta khó mà ghét bỏ được…
Thiệu Quân nhẩm tính lại, bạn học gọi điện cho anh chỉ mới có 3 ngày trước.
La Tiểu Tam nhi không trì hoãn một ngày nào, vừa ra khỏi nhà giam liền đến thăm anh trai, quả thật là tình thắm ý thiết.
—
La Tiểu tam đúng là tiểu tam =))))))
./.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook