Tội Phạm (Hãn Phỉ)
-
Chương 43: Dời tù tránh lũ
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hôm đó, trời vừa chập choạng tối, Thiệu Quân đã kịp thời chở La Cường trở lại nhà tù.
Lúc trở lại xe, La Cường nhắc nhở: “Còng đâu, còng anh lại.”
Thiệu Quân liếc nhìn vết đỏ trên cổ tay La Cường, hơi không đành lòng nói: “Gần đến nhà tù thì em còng.”
“Đừng bướng, không thể để người khác nhìn thấy, mau còng tay anh đi.”
Chiếc quần đồng phục tù La Cường mặc từ bệnh viện về ban đầu còn thơm phức mùi bột giặt, nhưng lúc này thậm chí còn không thể nhìn ra màu sắc vốn dĩ của nó, đã thế còn bốc lên mùi cỏ khô và phân bò.
Thiệu Quân cúi đầu liếc mắt nhìn, không nhịn được nói: “Nếu có ai hỏi thì anh cứ cắn chết hắn luôn, đừng thừa nhận là cứt bò nha chưa!”
Tiểu Thiệu tam nhi cố tình chòng ghẹo, nhấn mạnh hai chữ cứt-bò.
La Cường không kìm được bật miệng chửi: “Con mẹ nó… Đời này ông đây chưa bao giờ mất mặt như vậy!”
Thiệu Quân cười toe toét, quay đầu lại nhét cho La Cường một miếng khô thịt bò lớn để bịt miệng cái tên đang càm ràm mãi kia.
Cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, Thiệu Quân dẫn La Cường vào sau những bức tường cao.
Nỗi lòng cả hai khi đó không biết phải nên mô tả như thế nào. Hai người sống trong bức tường này, có thể gặp gỡ được nhau, cũng có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, nhưng nếu thực sự thoát ra khỏi bức tường cao ấy, cũng không chắc chắn được có còn thuộc về nhau.
Buổi tối trong phòng giam, La Cường thay một chiếc quần sạch sẽ ngồi vò chiếc quần dính phân của mình trong phòng vệ sinh. Không chỉ là cái quần, người đàn ông này còn dán thêm miếng băng keo cá nhân trên đầu, cộng một cục bông nhét lỗ mũi chặn máu chảy ra, bị cả ban dòm chòng chọc bằng ánh mắt kỳ quái khó hiểu.
Cũng may La Lão nhị luôn mang khuôn mặt hằm hằm và ánh mắt dữ tợn, nên cũng chưa ai dám hó hé hỏi hắn quần ngài dính gì thế, hay ngài bị ai đánh à.
Hồ Nham cũng lôi ra một chiếc bồn giặt, lấy quần và tất bẩn đang chờ giặt của La Cường ra.
La Cường lạnh lùng giật lại.
Hồ Nham nói nhỏ: “Em không vội ăn cơm sớm, em còn giặt quần áo.”
La Cường nói: “Không chê thối?”
Hồ Nham nói: “Vốn cũng không ngại.”
La Cường hừ lạnh một tiếng, không muốn dây dưa quá nhiều với tiểu hồ ly. Hắn ngay từ đầu cũng không phải là người nhiệt tình, cũng không hay đùa giỡn người khác, mà hiện giờ cũng không có nhàn nhã để nghĩ đến người khác.
Hiện giờ hắn không muốn thân thiết với người hắn không thích. Dù có người giặt đồ cho, thì cũng phải là đích thân đại công tử Tam Màn thầu kia chà rửa quần lót cho hắn, đó mới là năng lực của ông đây!
Tối hôm đó, Thiệu Quân cũng không nhàn rỗi, trở về ký túc xá một lát, anh liền cầm quần áo lén lút lẻn vào nhà tắm nhỏ, sợ người quen, đồng nghiệp nhìn thấy.
Anh cọ xát dưới vòi hoa sen trong góc phòng tắm, vặn cái eo thon ra sau 180 độ, nhìn phía sau lưng, chậm rãi nhặt mấy cọng cỏ còn dính trên mông ra.
Lăn lộn trong bụi cỏ, chẳng thèm đếm xỉa đến đau đớn khi ân ái, quay trở về mới biết toàn thân đau nhức không chịu nổi, bờ mông tròn trịa mềm mại đầy vết xước, một mảng lớn đỏ bừng do cỏ khô cào ra.
Thiệu Quân nhẹ nhàng rửa sạch cơ thể, hừ hừ huýt sáo trong miệng.
Anh nhìn xuống phần thân dưới sưng đỏ của mình, lấy tay gẩy vài cái. Nước nóng xối vào chú chim mềm nhũn, thật có hơi đau rát.
Các khớp ngón tay của La Cường thô to, đầu ngón tay đầy vết chai do lúc trẻ làm việc và cầm vũ khí mài ra. Cách ra tay lại cực kỳ thô bạo, suýt chút nữa làm của quý anh bị lột cả da.
Thiệu Quân kỳ cọ nhìn chính mình, lại bắt đầu nhớ đến La Cường trần trụi đang đè lên bụng mình, nghĩ một hồi, anh lại sắp cứng rồi …
Khi đó, cả Thiệu Quân và La Cường không ngờ rằng họ sẽ buộc phải rời khỏi nơi này và bước vào một hoàn cảnh xa lạ gian nan khác.
Vài ngày sau khi La Cường trở lại ban bảy, khi đoàn người lao động tập thể vừa dọn dẹp xong các khu nhà xưởng và hành lang nhà tù bị ngập nước, thì lãnh đạo nhà tù nhận được cảnh báo của chính quyền địa phương rằng mùa mưa năm nay vẫn chưa qua. Trong vài ngày tới sẽ có một lượng lớn hơi nước đi qua khu vực này và có khả năng tụ mưa cực mạnh, sẽ gây ra lũ quét bất ngờ trở lại.
Trong văn phòng, mọi người ai vừa nghe thấy cũng choáng váng: Còn mưa nữa sao? Còn ngập nữa à?
Nhà xưởng đã ngừng hoạt động hơn nửa tháng, tù nhân không có việc làm, quản giáo cũng không kiếm được tiền, toàn bộ thu nhập và hiệu quả kinh tế của cả quý sẽ mất toi hết.
Tầng một của trại giam chỉ vừa được rút hết nước bằng máy bơm, các góc tường bị thấm nước mốc meo lên hết cả, các giường tầng vừa được dọn dẹp xong, phạm nhân vừa dọn về, năm chưa ấm giường ba ngày đã phải vác chăn ngủ dưới sàn tiếp?
Bảy giờ sáng còn chưa kịp ăn sáng, lãnh đạo khu nhà giam và chính trị viên tạm thời triệu tập toàn bộ cảnh sát trong huyện họp khẩn cấp: Toàn bộ khu nhà giam số 3 của đại đội một, tổng 2400 phạm nhân, làm sao để tránh lũ?
Lãnh đạo nói một câu: Lần này, chúng ta có thể phải dọn dẹp trước và di chuyển đi nơi khác!
Khu giam phía Đông của nhà tù Thanh Hà nơi Thiệu Quân công tác nằm ven sông Triều Bạch, chỗ giao giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, được núi sông bao quanh. Đứng trên mấy tầng cao của tòa nhà văn phòng, có thể thấy núi non trùng điệp và dòng sông dập dềnh, phong cảnh cũng tương đối đẹp.
Những năm gần đây, với sự thay đổi của khí hậu và môi trường và sự phát triển của bất động sản du lịch, vùng đất này bắt đầu cho phép phát triển đầu tư du lịch, xây dựng nhà hàng, khách sạn nghỉ dưỡng. Nhà tù không có lợi ích kinh tế, không đóng góp được một GDP nào cho chính quyền địa phương, bà nội không thương ông nội không yêu, nên nhanh chóng được ‘đá đít’ đi nơi khác.
Nhưng mà chẳng ai ngờ làng du lịch còn chưa thực hiện xong thì lũ quét bất ngờ tiếp cận đánh lén.
Khu nhà tù mới về cơ bản đã hoàn thành, ban đầu dự định sẽ mở cửa vào năm sau để chuyển toàn bộ tù nhân về ở trong nhà tù mới.
Nhưng mà, có hơn hai nghìn tù nhân trọng tội trong khu nhà tù kín cổng cao tường này. Đây là nhóm tù nhân hung ác nhất trong toàn bộ Đồng bằng Hoa Bắc tập hợp lại với nhau, ai cũng đều đang chịu ít nhất mười năm tù. Di chuyển một nhóm toàn những hung thần sống như vậy đi nơi khác không phải là một trò đùa.
Đến tám giờ, Cục Khí tượng Quốc gia thông tin nội bộ cho nhà tù, khả năng có mưa cực lớn lên tới 60%, mức cảnh báo màu cam đã được đưa ra.
Trời có thể mưa rất lớn, hoặc chỉ là một trận gió thổi qua, nên chúng ta không được phép đưa tin bừa bãi ra bên ngoài, lỡ đâu không đúng, người dân được dặn mang ô ra ngoài nhưng chẳng thấy mưa gió gì sẽ quay đầu lại mắng mỏ chế nhạo chúng ta thì sao?
Nhưng nếu mưa thật, thì nhà tù sẽ bị ngập lụt nặng.
Chín giờ, trưởng nhà giam chính thức gọi điện xin chỉ thị của Cục trưởng Ban quản lý nhà tù thành phố, dời đi luôn, hay ở lại và đánh cược với nguy cơ bị ngập?
Cục trưởng mắng trong điện thoại: Đợi cái rắm gì nữa, giờ không chạy ngay thì đợi đến bao giờ? Chạy ngay đi!!!!!
Chín giờ rưỡi, các quản giáo trưởng của mỗi đội chính thức nhận lệnh, không chậm trễ một phút, lập tức hành động.
Thiệu Quân mặc cảnh phục chỉnh tề, thắt lưng đeo đầy đủ trang bị cảnh sát. Lần này thật sự có chuyện lớn xảy ra, mồ hôi anh chảy ròng ròng dưới vành mũ.
Thiệu Quân tập hợp tất cả những tù nhân trong ban 5, 6, 7 và 8 đến phòng giải trí, mở cuộc họp nhỏ.
Các phạm nhân còn hồn nhiên cho rằng hôm nay Thiệu Tam vui vẻ nên cho họ xem TV.
Thiệu Quân ưỡn ngực, vẻ mặt rất nghiêm túc, tuyên bố: “Đêm nay, vâng, chính là đêm nay, rất có thể sẽ có mưa to, núi lở và lũ bất ngờ. Khu vực của chúng ta không thể ở được nữa, nước nhất định sẽ dâng lên.”
Một đám người như muốn nổ tung: “Trời má? Ngập nữa hả? Chúng ta mới dọn dẹp sạch sẽ mấy ngày trước mà. Giờ ngập nữa à, thôi hay là đừng dọn, sửa tầng một thành hồ nuôi cá đi!”
Có người bắt đầu nhẩm tính: “Nghe nói bây giờ nuôi cá tra, cá ba sa lãi lắm. Bắc Kinh đang thịnh món cá tra nướng nguyên con mà. Giá thị trường là 58 tệ một ký á!”
Thiệu Quân nói: “Mấy người tán dóc đủ chưa? Tôi không đùa đâu!”
“Lần này nước có khả năng còn ngập sâu hơn nữa. Vì vậy, khu nhà tù đã quyết định rằng tất cả tù nhân sẽ đóng gói hành lý, lên xe di chuyển tập thể đến khu vực nhà tù mới – ngay trước đêm nay!”
Mọi người đồng loạt ồ một tiếng, tất cả đều ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên thì cả nhóm chìm vào im lặng, rồi xì xào bàn tán, trước đêm nay, chúng ta sẽ dọn đi thật à?
Đã sống ở đây vài năm, quen ở đây rồi, tự nhiên đùng cái dọn đi, cũng thấy bùi ngùi!
Đã nhiều năm chưa bước chân ra khỏi cánh cổng sắt to lớn uy nghiêm ở Khu nhà tù thứ ba rồi.
Trò đùa tập thể kiểu gì thế này?
Ánh mắt của Thiệu Quân vô thức quét qua La Cường, bắt gặp vẻ mặt cau mày im lặng suy ngẫm của ban trưởng ban bảy.
Thiệu Quân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gật đầu khẳng định với La Cường, sau đó tuyên bố: “Mọi người nghe theo yêu cầu của tôi. Tôi sẽ cho mọi người một tiếng, chỉ một tiếng, để thu dọn đồ đạc cá nhân, lấy mùng mền chiếu gối quấn lại gọn gàng rồi chất lên xe tải. Thay giày thể thao và tập kết ở trạm canh gác. Đã hết thời gian rồi, không thể chờ đợi thêm đâu!!! “
Các tù nhân xôn xao, nhanh chóng quay trở lại nhà tù để thu dọn đồ đạc của họ. Thiệu Quân ăn ý tiến lại gần La Cường, cả hai thì thầm trong hành lang.
La Cường hỏi: “Thật sự muốn chuyển tù?”
Thiệu Quân gật đầu: “Lũ thật sự đấy, em không dám đùa giỡn lần nữa đâu.”
La Cường nhún vai nói: “Tại sao phải đổi? Phiền phức … Không thể chen chúc ở lầu hai vài ba ngày sao?”
Thiệu Quân khoa tay múa chân nói: “Mấy người bên trong Cục Khí tượng nói nước mưa có thể dâng lên đến 12 mét. Anh có thể tự ước lượng được không? Nếu trận mưa này nhiều tới mức đó, nước trong thị trấn sẽ chảy về những nơi thấp hơn. Chỗ chúng ta ngay vùng trũng ven sông Triều Bạch, còn chẳng phải lãnh đủ?”
La Cường trợn mắt tự ước lượng lượng mưa trong đầu, nếu đúng như thế thì không bàn đến tầng 1 của khu nhà giam, ngay cả ở tầng 2 nước cũng có thể biến cái giường lớn ban trưởng của hắn thành cái ốc đảo.
La Cường hỏi: “Làm sao di chuyển được hơn hai nghìn người? Không sợ có người nhân cơ hội chạy trốn à?”
Thiệu Quân nói: “Tìm cách thôi, anh có thể để mắt đến những người trong ban của anh, ai chạy anh cũng không cho chạy!”
Nửa câu cuối cùng, Thiệu Quân nghiến răng, trong mắt phóng ra tia lửa, La Cường không nhịn được nở nụ cười đùa cợt.
Hai ánh mắt nhìn nhau thoáng qua, sau đó xoay người rời đi, bận rộn làm việc.
Thiệu Quân kiểm tra từng ban một, tiện thể ‘thanh giam’.
Đúng y như rằng, con xúc xắc giấu trong lõi gối, túi rượu trắng giấu trong hộp cơm trưa, tiền để hối lộ các tù nhân khác giấu trong giày, tất cả đều bị tịch thu.
Anh đi ngang qua giường của La Cường, cố ý quay đầu đi, không kiểm tra hàng lậu của hắn, nhưng lại không nhịn được trộm liếc lại một cái qua khóe mắt.
Anh nhìn thấy La Cường lấy từ dưới gối lấy ra tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, lấy thiệp ra khỏi phong thư, vẻ mặt đa tình ngắm nghía một lần, sau đó bỏ vào túi chung với chai phấn em bé màu hồng …
Kể từ khi Thiệu Quân đưa La Cường trở lại nhà tù, ngoài việc thỉnh thoảng tranh thủ vài cơ hội bí mật với nhau, thì còn lại ngoài mặt đều là trạng thái bình thường, không ấm cũng không lạnh.
Thiệu Tam gia cũng hạn chế tối đa việc đến ban bảy nói chuyện phiếm, thậm chí còn cố ý tránh mặt ban bảy, bắt đầu đến ban năm, sáu tám kết bè kết phái. Anh cũng cố ý không đến quá gần La Lão nhị, khi nói chuyện thì nghiêm túc không chút đùa giỡn, bày ra bộ mặt uy nghiêm của cảnh sát kiểu mẫu, chỉ nhìn thẳng chứ không lén nhìn cái tên ban trưởng nào đó đang ngồi xếp bằng trên giường kia.
Nếu là trộm ngắm, thì chỉ có duy nhất lúc La Cường chơi bóng rổ trên sân. Lúc đó hai mắt Thiệu Tam gia như đang phát sáng.
Đã nhìn thấy người không mặc quần áo, nên khi thấy người mặc quần áo cũng không chịu được nữa. Mỗi khi La Cường cử động, bả vai hơi run lên, gân xanh trên cánh tay nổi rõ, cơ mông phâp phồng kịch liệt, bắp đùi mạnh mẽ nện bước, toàn thân bốc ra hormone giống đực nồng đậm cộng với tính tình bạo lực tàn nhẫn, hết thảy đều làm anh phát điên.
Cặp mắt X-quang bằng hợp kim titan của Thiệu Quân như phóng ra mấy con dao nhỏ, hết dao này đến dao khác, đợi người này làm anh thì chẳng bằng Tam gia anh tự mình hạ dao, chỉ ước rằng có thể lột da lóc thịt ăn cho sạch sành sanh đến từng đốt xương khớp của hắn…
Mười một giờ ngày hôm đó, tất cả phạm nhân trong toàn khu trại giam đều đã thu dọn xong. Tài sản riêng của mỗi tù nhân được gói lại bằng chăn ga gối đệm, rồi buộc lại bằng dây đai hành lý của quân đội.
Để tránh vướng phải những vật dụng bị cấm hay bị lạc hành lý trong quá trình di chuyển, các tù nhân xếp hàng tự ném hành lý của mình lên xe tải. Mỗi cuộn hành lý được buộc bằng một dải vải màu có ghi số và tên của chủ sở hữu, vô số dải màu sặc sỡ trên chiếc xe tải bay bay trong gió, khiến nó trở nên sinh động hơn.
Mười hai giờ, các tù nhân vội vã ăn trưa trong nhà ăn, thực đơn là màn thầu với miến thịt heo và bắp cải trắng. Đây là bữa trưa cuối cùng họ trong nhà ăn này.
Xe di chuyển tù nhân lần lượt chạy vào trại giam. Xe cũng là do nhà giam khẩn cấp liên hệ cùng ngày hôm đó. Lúc đầu định thuê xe khách của công ty vận tải tư nhân nhưng lại không được, đành phải chuyển sang xe buýt công cộng, dùng danh nghĩa cục quản lý nhà giam nói chuyện với bên kia mãi, mới mượn được 20 chiếc xe buýt số 985.
Khu giam thứ nhất, khu giam thứ hai … Các phạm nhân lần lượt bị còng tay, được cảnh sát vũ trang áp giải, lên xe đi.
Bắt đầu từ một giờ chiều, mây mù trên trời kết thành trận.
Đến hai giờ, có mưa rào nhẹ ở một số khu vực.
Đến bốn giờ, mưa đã bắt đầu nặng hạt, giống với cục khí tượng dự báo, chắc chắn sẽ có mưa to.
Đại đội một khu nhà tù thứ ba nơi Thiệu Quân ở là nhóm đi cuối cùng, cả đội đợi từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối …
Các tù nhân trở nên mất kiên nhẫn, thằng Nhím sốt ruột đến mức đi vệ sinh liên tục, một tiếng đi 3 lần, làm những người cùng phòng chọc: “Thanh niên mà cũng bị phì đại tuyến tiền liệt hả.”
Trời chập choạng tối, cả đội rốt cuộc không thể ngồi yên.
Chiếc xe đón bọn họ vẫn chưa quay trở lại?!
Thiệu Quân lo lắng, liền gọi điện thoại cho lãnh đạo, lớn tiếng chất vấn: “Xe đâu rồi? Hơn một nửa số người trong khu trại giam thứ ba của chúng ta vẫn còn đang ở đây. Không ai quan tâm đến chúng ta sao!”
Lãnh đạo cũng lo lắng: “Không có đủ xe, phương tiện di chuyển rất chậm, Tiểu Thiệu, đừng sốt ruột.”
Thiệu Quân ỷ mình to giọng với da mặt dày, tiếp tục mắng: “Tôi có thể không lo lắng sao? Tôi không lo lắng thì hơn trăm tù nhân ở đây họ cũng lo lắng!”
Nước có thể tràn vào bất cứ lúc nào, ai mà không lo? Thiệu Quân đã từng bị nhấn chìm trong nước một lần. Biết được mức độ nghiêm trọng của trận lụt, các tù nhân khác dù đã trải qua hay chưa cũng vẫn rất lo lắng.
“Tại sao không có ai đến đón chúng ta?!”
“Cảnh sát mặc kệ chúng ta rồi à? Bỏ chúng ta lại đây?!”
“Mẹ nó để nước dâng vào chết đuối chúng ta tự lo liệu à?”
Thiệu Quân quay lại chỉ dùi cui: “Ngồi xuống, không được la hét.”
Người cầm đầu cuộc la hét hỗn loạn là Vương Báo bên ban ba, mặt mày dữ tợn, mắt đỏ ngầu, gã gầm gừ với Thiệu Quân: “Tại sao đội kia được đi trước, còn đội của chúng ta phải ở đây đi sau? Mạng ông đây không phải mạng à?! “
Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Không ai không thừa nhận mạng anh cả. Xe sẽ tới ngay, tất cả mọi người đang đợi, tôi cũng vẫn chưa rời đi mà.”
Vương Báo vẫn nhỏ giọng không ngừng mắng chửi: “Mẹ kiếp, bố mày chỉ còn có 5 năm ngồi tù, không phải chung thân! Chẳng bao lâu nữa sẽ được ra ngoài tiêu dao, đừng bảo phải chết đuối ở cái nơi khỉ ho cò gáy này…. “
Đột nhiên, có một tiếng nói từ trong đám người: “Còn chưa chịu thôi à? Tao mười lăm năm còn không vội, mày lại vội thế? Cảnh sát Thiệu đang ở đây quản lý cơ mà? Có chỗ cho mày nói chuyện sao?”
Vương Báo đỏ ngầu mắt quay lại, đối diện với gã là khuôn mặt lạnh như băng của La Cường, đôi mắt sắc lẻm giống như một khẩu súng lên đạn.
Vương Báo nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hừ, dĩ nhiên mày không lo rồi, vì đời nào mày ra khỏi nhà tù này được, cứ tiếp tục đi…”
Thiệu Quân trợn mắt nhìn Vương Báo, bà mẹ nó, tên khốn kiếp này dám nói nhăng nói cuội …
Nhưng anh còn chưa kịp nổi điên, La Cường đã trầm giọng chửi trước: “Còn dám chửi lại bố mày à? Hay mày muốn đi đường tắt chết trước khi lũ đến, thử không?!”
Giọng nói thô bạo của La Cường như bắn ra tia lửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Vương Báo, nhìn một lúc, gã ta không dám hó hé thêm câu nào nữa.
Thiệu Quân âm thầm dùng ánh mắt ra dấu với La Cường: Kiềm chế chút đi, đừng chửi bậy.
La Cường hất cằm, từ từ quay mắt đi chỗ khác: Hừm, dám có người cãi lời Tam màn thầu trước mặt ông đây, ai không nghe lời Tam màn thầu, ông đây dọn sạch hết …
Nhưng mà rốt cuộc đêm đó, hơn một trăm tù nhân trong một đội lớn ở khu nhà tù thứ ba không đợi được xe đến, đã phải tự dời tù.
Lãnh đạo sốt sắng sắp xếp qua điện thoại, không còn thời gian chờ xe, phải đi nhanh lên, phương án hai đã được kích hoạt, cả đại đội xuất phát lên núi, nhanh chóng sơ tán lên nơi cao, rồi đi bộ đến khu nhà tù mới!
Đội trưởng Điền và một vài đồng nghiệp chạy vào mang theo thiết bị thoát hiểm, một vài sợi dây thừng dày và một hộp còng tay sáng loáng.
Thiệu Quân kéo dây, lấy còng tay ra, túm lấy cổ tay của hai tù nhân, cạch cạch còng tay họ lại với nhau.
Các tù nhân từ nhiều ban khác nhau bị còng tay thành từng cặp, rồi bị buộc dây thừng nối lại với nhau thành một xâu dài.
La Cường cố tình lủi xuống dưới cùng, tay vẫn dựa vào nạng, chân cũng không hoàn toàn đứng vững.
Đội trưởng Điền liếc nhìn lại, cau mày: “Ồ, thôi rồi La Cường, tôi quên mất chân của anh rồi! Buổi chiều tôi nên cho anh đi xe trước. Anh đi ổn không?”
La Cường nói nhỏ: “Tôi không sao.”
Đội trưởng Điền nói: “Này, anh bị dư ra rồi, không thể đi mà không có cặp…”
Đội trưởng Điền hồn nhiên không nhận ra gì khác thường, nhìn xung quanh tìm xem còn ai dư để còng tay chung với La Cường đang tàn tật nửa người không. Thiệu Quân nhanh nhẹn thắt cả dây thừng buộc vào thắt lưng, xem mình thành cái đuôi của cả đội, rồi lấy còng lên, cạch cạch giòn giã còng tay La Cường lại với mình.
Vẻ mặt của Thiệu Quân rất bình tĩnh và tự nhiên: “La Cường để tôi lo, không có vấn đề gì. Tôi sẽ canh gác phía sau!”
Thiệu Quân đội mũ cảnh sát ngay ngắn đoan chính trên đầu, khuôn mặt anh khí bừng bừng, nói chuyện bình tĩnh chính trực, mặt không đỏ, tim không đập, mọi thứ vẫn như bình thường.
La Cường một tay chống gậy, một tay bị còng, mặt quay sang chỗ khác, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Một xiên người buộc bằng dây thừng bước vào cơn mưa, chậm rãi đi đến đích xa.
Ở một nơi mà người ngoài không thể nhìn thấy, có hai người còng hai cổ tay vào nhau, hai mu bàn tay màu lúa mì lặng lẽ áp vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát, yên lặng hít thở nhiệt độ cơ thể của nhau …
Đêm mưa lạnh như băng, con đường phía trước còn dài, hai cổ tay còng vào nhau chặt chẽ, cuối con đường có ngọn đèn dầu sáng ngời chớp động.
./.
Hôm đó, trời vừa chập choạng tối, Thiệu Quân đã kịp thời chở La Cường trở lại nhà tù.
Lúc trở lại xe, La Cường nhắc nhở: “Còng đâu, còng anh lại.”
Thiệu Quân liếc nhìn vết đỏ trên cổ tay La Cường, hơi không đành lòng nói: “Gần đến nhà tù thì em còng.”
“Đừng bướng, không thể để người khác nhìn thấy, mau còng tay anh đi.”
Chiếc quần đồng phục tù La Cường mặc từ bệnh viện về ban đầu còn thơm phức mùi bột giặt, nhưng lúc này thậm chí còn không thể nhìn ra màu sắc vốn dĩ của nó, đã thế còn bốc lên mùi cỏ khô và phân bò.
Thiệu Quân cúi đầu liếc mắt nhìn, không nhịn được nói: “Nếu có ai hỏi thì anh cứ cắn chết hắn luôn, đừng thừa nhận là cứt bò nha chưa!”
Tiểu Thiệu tam nhi cố tình chòng ghẹo, nhấn mạnh hai chữ cứt-bò.
La Cường không kìm được bật miệng chửi: “Con mẹ nó… Đời này ông đây chưa bao giờ mất mặt như vậy!”
Thiệu Quân cười toe toét, quay đầu lại nhét cho La Cường một miếng khô thịt bò lớn để bịt miệng cái tên đang càm ràm mãi kia.
Cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, Thiệu Quân dẫn La Cường vào sau những bức tường cao.
Nỗi lòng cả hai khi đó không biết phải nên mô tả như thế nào. Hai người sống trong bức tường này, có thể gặp gỡ được nhau, cũng có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, nhưng nếu thực sự thoát ra khỏi bức tường cao ấy, cũng không chắc chắn được có còn thuộc về nhau.
Buổi tối trong phòng giam, La Cường thay một chiếc quần sạch sẽ ngồi vò chiếc quần dính phân của mình trong phòng vệ sinh. Không chỉ là cái quần, người đàn ông này còn dán thêm miếng băng keo cá nhân trên đầu, cộng một cục bông nhét lỗ mũi chặn máu chảy ra, bị cả ban dòm chòng chọc bằng ánh mắt kỳ quái khó hiểu.
Cũng may La Lão nhị luôn mang khuôn mặt hằm hằm và ánh mắt dữ tợn, nên cũng chưa ai dám hó hé hỏi hắn quần ngài dính gì thế, hay ngài bị ai đánh à.
Hồ Nham cũng lôi ra một chiếc bồn giặt, lấy quần và tất bẩn đang chờ giặt của La Cường ra.
La Cường lạnh lùng giật lại.
Hồ Nham nói nhỏ: “Em không vội ăn cơm sớm, em còn giặt quần áo.”
La Cường nói: “Không chê thối?”
Hồ Nham nói: “Vốn cũng không ngại.”
La Cường hừ lạnh một tiếng, không muốn dây dưa quá nhiều với tiểu hồ ly. Hắn ngay từ đầu cũng không phải là người nhiệt tình, cũng không hay đùa giỡn người khác, mà hiện giờ cũng không có nhàn nhã để nghĩ đến người khác.
Hiện giờ hắn không muốn thân thiết với người hắn không thích. Dù có người giặt đồ cho, thì cũng phải là đích thân đại công tử Tam Màn thầu kia chà rửa quần lót cho hắn, đó mới là năng lực của ông đây!
Tối hôm đó, Thiệu Quân cũng không nhàn rỗi, trở về ký túc xá một lát, anh liền cầm quần áo lén lút lẻn vào nhà tắm nhỏ, sợ người quen, đồng nghiệp nhìn thấy.
Anh cọ xát dưới vòi hoa sen trong góc phòng tắm, vặn cái eo thon ra sau 180 độ, nhìn phía sau lưng, chậm rãi nhặt mấy cọng cỏ còn dính trên mông ra.
Lăn lộn trong bụi cỏ, chẳng thèm đếm xỉa đến đau đớn khi ân ái, quay trở về mới biết toàn thân đau nhức không chịu nổi, bờ mông tròn trịa mềm mại đầy vết xước, một mảng lớn đỏ bừng do cỏ khô cào ra.
Thiệu Quân nhẹ nhàng rửa sạch cơ thể, hừ hừ huýt sáo trong miệng.
Anh nhìn xuống phần thân dưới sưng đỏ của mình, lấy tay gẩy vài cái. Nước nóng xối vào chú chim mềm nhũn, thật có hơi đau rát.
Các khớp ngón tay của La Cường thô to, đầu ngón tay đầy vết chai do lúc trẻ làm việc và cầm vũ khí mài ra. Cách ra tay lại cực kỳ thô bạo, suýt chút nữa làm của quý anh bị lột cả da.
Thiệu Quân kỳ cọ nhìn chính mình, lại bắt đầu nhớ đến La Cường trần trụi đang đè lên bụng mình, nghĩ một hồi, anh lại sắp cứng rồi …
Khi đó, cả Thiệu Quân và La Cường không ngờ rằng họ sẽ buộc phải rời khỏi nơi này và bước vào một hoàn cảnh xa lạ gian nan khác.
Vài ngày sau khi La Cường trở lại ban bảy, khi đoàn người lao động tập thể vừa dọn dẹp xong các khu nhà xưởng và hành lang nhà tù bị ngập nước, thì lãnh đạo nhà tù nhận được cảnh báo của chính quyền địa phương rằng mùa mưa năm nay vẫn chưa qua. Trong vài ngày tới sẽ có một lượng lớn hơi nước đi qua khu vực này và có khả năng tụ mưa cực mạnh, sẽ gây ra lũ quét bất ngờ trở lại.
Trong văn phòng, mọi người ai vừa nghe thấy cũng choáng váng: Còn mưa nữa sao? Còn ngập nữa à?
Nhà xưởng đã ngừng hoạt động hơn nửa tháng, tù nhân không có việc làm, quản giáo cũng không kiếm được tiền, toàn bộ thu nhập và hiệu quả kinh tế của cả quý sẽ mất toi hết.
Tầng một của trại giam chỉ vừa được rút hết nước bằng máy bơm, các góc tường bị thấm nước mốc meo lên hết cả, các giường tầng vừa được dọn dẹp xong, phạm nhân vừa dọn về, năm chưa ấm giường ba ngày đã phải vác chăn ngủ dưới sàn tiếp?
Bảy giờ sáng còn chưa kịp ăn sáng, lãnh đạo khu nhà giam và chính trị viên tạm thời triệu tập toàn bộ cảnh sát trong huyện họp khẩn cấp: Toàn bộ khu nhà giam số 3 của đại đội một, tổng 2400 phạm nhân, làm sao để tránh lũ?
Lãnh đạo nói một câu: Lần này, chúng ta có thể phải dọn dẹp trước và di chuyển đi nơi khác!
Khu giam phía Đông của nhà tù Thanh Hà nơi Thiệu Quân công tác nằm ven sông Triều Bạch, chỗ giao giữa Bắc Kinh và Thiên Tân, được núi sông bao quanh. Đứng trên mấy tầng cao của tòa nhà văn phòng, có thể thấy núi non trùng điệp và dòng sông dập dềnh, phong cảnh cũng tương đối đẹp.
Những năm gần đây, với sự thay đổi của khí hậu và môi trường và sự phát triển của bất động sản du lịch, vùng đất này bắt đầu cho phép phát triển đầu tư du lịch, xây dựng nhà hàng, khách sạn nghỉ dưỡng. Nhà tù không có lợi ích kinh tế, không đóng góp được một GDP nào cho chính quyền địa phương, bà nội không thương ông nội không yêu, nên nhanh chóng được ‘đá đít’ đi nơi khác.
Nhưng mà chẳng ai ngờ làng du lịch còn chưa thực hiện xong thì lũ quét bất ngờ tiếp cận đánh lén.
Khu nhà tù mới về cơ bản đã hoàn thành, ban đầu dự định sẽ mở cửa vào năm sau để chuyển toàn bộ tù nhân về ở trong nhà tù mới.
Nhưng mà, có hơn hai nghìn tù nhân trọng tội trong khu nhà tù kín cổng cao tường này. Đây là nhóm tù nhân hung ác nhất trong toàn bộ Đồng bằng Hoa Bắc tập hợp lại với nhau, ai cũng đều đang chịu ít nhất mười năm tù. Di chuyển một nhóm toàn những hung thần sống như vậy đi nơi khác không phải là một trò đùa.
Đến tám giờ, Cục Khí tượng Quốc gia thông tin nội bộ cho nhà tù, khả năng có mưa cực lớn lên tới 60%, mức cảnh báo màu cam đã được đưa ra.
Trời có thể mưa rất lớn, hoặc chỉ là một trận gió thổi qua, nên chúng ta không được phép đưa tin bừa bãi ra bên ngoài, lỡ đâu không đúng, người dân được dặn mang ô ra ngoài nhưng chẳng thấy mưa gió gì sẽ quay đầu lại mắng mỏ chế nhạo chúng ta thì sao?
Nhưng nếu mưa thật, thì nhà tù sẽ bị ngập lụt nặng.
Chín giờ, trưởng nhà giam chính thức gọi điện xin chỉ thị của Cục trưởng Ban quản lý nhà tù thành phố, dời đi luôn, hay ở lại và đánh cược với nguy cơ bị ngập?
Cục trưởng mắng trong điện thoại: Đợi cái rắm gì nữa, giờ không chạy ngay thì đợi đến bao giờ? Chạy ngay đi!!!!!
Chín giờ rưỡi, các quản giáo trưởng của mỗi đội chính thức nhận lệnh, không chậm trễ một phút, lập tức hành động.
Thiệu Quân mặc cảnh phục chỉnh tề, thắt lưng đeo đầy đủ trang bị cảnh sát. Lần này thật sự có chuyện lớn xảy ra, mồ hôi anh chảy ròng ròng dưới vành mũ.
Thiệu Quân tập hợp tất cả những tù nhân trong ban 5, 6, 7 và 8 đến phòng giải trí, mở cuộc họp nhỏ.
Các phạm nhân còn hồn nhiên cho rằng hôm nay Thiệu Tam vui vẻ nên cho họ xem TV.
Thiệu Quân ưỡn ngực, vẻ mặt rất nghiêm túc, tuyên bố: “Đêm nay, vâng, chính là đêm nay, rất có thể sẽ có mưa to, núi lở và lũ bất ngờ. Khu vực của chúng ta không thể ở được nữa, nước nhất định sẽ dâng lên.”
Một đám người như muốn nổ tung: “Trời má? Ngập nữa hả? Chúng ta mới dọn dẹp sạch sẽ mấy ngày trước mà. Giờ ngập nữa à, thôi hay là đừng dọn, sửa tầng một thành hồ nuôi cá đi!”
Có người bắt đầu nhẩm tính: “Nghe nói bây giờ nuôi cá tra, cá ba sa lãi lắm. Bắc Kinh đang thịnh món cá tra nướng nguyên con mà. Giá thị trường là 58 tệ một ký á!”
Thiệu Quân nói: “Mấy người tán dóc đủ chưa? Tôi không đùa đâu!”
“Lần này nước có khả năng còn ngập sâu hơn nữa. Vì vậy, khu nhà tù đã quyết định rằng tất cả tù nhân sẽ đóng gói hành lý, lên xe di chuyển tập thể đến khu vực nhà tù mới – ngay trước đêm nay!”
Mọi người đồng loạt ồ một tiếng, tất cả đều ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên thì cả nhóm chìm vào im lặng, rồi xì xào bàn tán, trước đêm nay, chúng ta sẽ dọn đi thật à?
Đã sống ở đây vài năm, quen ở đây rồi, tự nhiên đùng cái dọn đi, cũng thấy bùi ngùi!
Đã nhiều năm chưa bước chân ra khỏi cánh cổng sắt to lớn uy nghiêm ở Khu nhà tù thứ ba rồi.
Trò đùa tập thể kiểu gì thế này?
Ánh mắt của Thiệu Quân vô thức quét qua La Cường, bắt gặp vẻ mặt cau mày im lặng suy ngẫm của ban trưởng ban bảy.
Thiệu Quân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gật đầu khẳng định với La Cường, sau đó tuyên bố: “Mọi người nghe theo yêu cầu của tôi. Tôi sẽ cho mọi người một tiếng, chỉ một tiếng, để thu dọn đồ đạc cá nhân, lấy mùng mền chiếu gối quấn lại gọn gàng rồi chất lên xe tải. Thay giày thể thao và tập kết ở trạm canh gác. Đã hết thời gian rồi, không thể chờ đợi thêm đâu!!! “
Các tù nhân xôn xao, nhanh chóng quay trở lại nhà tù để thu dọn đồ đạc của họ. Thiệu Quân ăn ý tiến lại gần La Cường, cả hai thì thầm trong hành lang.
La Cường hỏi: “Thật sự muốn chuyển tù?”
Thiệu Quân gật đầu: “Lũ thật sự đấy, em không dám đùa giỡn lần nữa đâu.”
La Cường nhún vai nói: “Tại sao phải đổi? Phiền phức … Không thể chen chúc ở lầu hai vài ba ngày sao?”
Thiệu Quân khoa tay múa chân nói: “Mấy người bên trong Cục Khí tượng nói nước mưa có thể dâng lên đến 12 mét. Anh có thể tự ước lượng được không? Nếu trận mưa này nhiều tới mức đó, nước trong thị trấn sẽ chảy về những nơi thấp hơn. Chỗ chúng ta ngay vùng trũng ven sông Triều Bạch, còn chẳng phải lãnh đủ?”
La Cường trợn mắt tự ước lượng lượng mưa trong đầu, nếu đúng như thế thì không bàn đến tầng 1 của khu nhà giam, ngay cả ở tầng 2 nước cũng có thể biến cái giường lớn ban trưởng của hắn thành cái ốc đảo.
La Cường hỏi: “Làm sao di chuyển được hơn hai nghìn người? Không sợ có người nhân cơ hội chạy trốn à?”
Thiệu Quân nói: “Tìm cách thôi, anh có thể để mắt đến những người trong ban của anh, ai chạy anh cũng không cho chạy!”
Nửa câu cuối cùng, Thiệu Quân nghiến răng, trong mắt phóng ra tia lửa, La Cường không nhịn được nở nụ cười đùa cợt.
Hai ánh mắt nhìn nhau thoáng qua, sau đó xoay người rời đi, bận rộn làm việc.
Thiệu Quân kiểm tra từng ban một, tiện thể ‘thanh giam’.
Đúng y như rằng, con xúc xắc giấu trong lõi gối, túi rượu trắng giấu trong hộp cơm trưa, tiền để hối lộ các tù nhân khác giấu trong giày, tất cả đều bị tịch thu.
Anh đi ngang qua giường của La Cường, cố ý quay đầu đi, không kiểm tra hàng lậu của hắn, nhưng lại không nhịn được trộm liếc lại một cái qua khóe mắt.
Anh nhìn thấy La Cường lấy từ dưới gối lấy ra tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, lấy thiệp ra khỏi phong thư, vẻ mặt đa tình ngắm nghía một lần, sau đó bỏ vào túi chung với chai phấn em bé màu hồng …
Kể từ khi Thiệu Quân đưa La Cường trở lại nhà tù, ngoài việc thỉnh thoảng tranh thủ vài cơ hội bí mật với nhau, thì còn lại ngoài mặt đều là trạng thái bình thường, không ấm cũng không lạnh.
Thiệu Tam gia cũng hạn chế tối đa việc đến ban bảy nói chuyện phiếm, thậm chí còn cố ý tránh mặt ban bảy, bắt đầu đến ban năm, sáu tám kết bè kết phái. Anh cũng cố ý không đến quá gần La Lão nhị, khi nói chuyện thì nghiêm túc không chút đùa giỡn, bày ra bộ mặt uy nghiêm của cảnh sát kiểu mẫu, chỉ nhìn thẳng chứ không lén nhìn cái tên ban trưởng nào đó đang ngồi xếp bằng trên giường kia.
Nếu là trộm ngắm, thì chỉ có duy nhất lúc La Cường chơi bóng rổ trên sân. Lúc đó hai mắt Thiệu Tam gia như đang phát sáng.
Đã nhìn thấy người không mặc quần áo, nên khi thấy người mặc quần áo cũng không chịu được nữa. Mỗi khi La Cường cử động, bả vai hơi run lên, gân xanh trên cánh tay nổi rõ, cơ mông phâp phồng kịch liệt, bắp đùi mạnh mẽ nện bước, toàn thân bốc ra hormone giống đực nồng đậm cộng với tính tình bạo lực tàn nhẫn, hết thảy đều làm anh phát điên.
Cặp mắt X-quang bằng hợp kim titan của Thiệu Quân như phóng ra mấy con dao nhỏ, hết dao này đến dao khác, đợi người này làm anh thì chẳng bằng Tam gia anh tự mình hạ dao, chỉ ước rằng có thể lột da lóc thịt ăn cho sạch sành sanh đến từng đốt xương khớp của hắn…
Mười một giờ ngày hôm đó, tất cả phạm nhân trong toàn khu trại giam đều đã thu dọn xong. Tài sản riêng của mỗi tù nhân được gói lại bằng chăn ga gối đệm, rồi buộc lại bằng dây đai hành lý của quân đội.
Để tránh vướng phải những vật dụng bị cấm hay bị lạc hành lý trong quá trình di chuyển, các tù nhân xếp hàng tự ném hành lý của mình lên xe tải. Mỗi cuộn hành lý được buộc bằng một dải vải màu có ghi số và tên của chủ sở hữu, vô số dải màu sặc sỡ trên chiếc xe tải bay bay trong gió, khiến nó trở nên sinh động hơn.
Mười hai giờ, các tù nhân vội vã ăn trưa trong nhà ăn, thực đơn là màn thầu với miến thịt heo và bắp cải trắng. Đây là bữa trưa cuối cùng họ trong nhà ăn này.
Xe di chuyển tù nhân lần lượt chạy vào trại giam. Xe cũng là do nhà giam khẩn cấp liên hệ cùng ngày hôm đó. Lúc đầu định thuê xe khách của công ty vận tải tư nhân nhưng lại không được, đành phải chuyển sang xe buýt công cộng, dùng danh nghĩa cục quản lý nhà giam nói chuyện với bên kia mãi, mới mượn được 20 chiếc xe buýt số 985.
Khu giam thứ nhất, khu giam thứ hai … Các phạm nhân lần lượt bị còng tay, được cảnh sát vũ trang áp giải, lên xe đi.
Bắt đầu từ một giờ chiều, mây mù trên trời kết thành trận.
Đến hai giờ, có mưa rào nhẹ ở một số khu vực.
Đến bốn giờ, mưa đã bắt đầu nặng hạt, giống với cục khí tượng dự báo, chắc chắn sẽ có mưa to.
Đại đội một khu nhà tù thứ ba nơi Thiệu Quân ở là nhóm đi cuối cùng, cả đội đợi từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối …
Các tù nhân trở nên mất kiên nhẫn, thằng Nhím sốt ruột đến mức đi vệ sinh liên tục, một tiếng đi 3 lần, làm những người cùng phòng chọc: “Thanh niên mà cũng bị phì đại tuyến tiền liệt hả.”
Trời chập choạng tối, cả đội rốt cuộc không thể ngồi yên.
Chiếc xe đón bọn họ vẫn chưa quay trở lại?!
Thiệu Quân lo lắng, liền gọi điện thoại cho lãnh đạo, lớn tiếng chất vấn: “Xe đâu rồi? Hơn một nửa số người trong khu trại giam thứ ba của chúng ta vẫn còn đang ở đây. Không ai quan tâm đến chúng ta sao!”
Lãnh đạo cũng lo lắng: “Không có đủ xe, phương tiện di chuyển rất chậm, Tiểu Thiệu, đừng sốt ruột.”
Thiệu Quân ỷ mình to giọng với da mặt dày, tiếp tục mắng: “Tôi có thể không lo lắng sao? Tôi không lo lắng thì hơn trăm tù nhân ở đây họ cũng lo lắng!”
Nước có thể tràn vào bất cứ lúc nào, ai mà không lo? Thiệu Quân đã từng bị nhấn chìm trong nước một lần. Biết được mức độ nghiêm trọng của trận lụt, các tù nhân khác dù đã trải qua hay chưa cũng vẫn rất lo lắng.
“Tại sao không có ai đến đón chúng ta?!”
“Cảnh sát mặc kệ chúng ta rồi à? Bỏ chúng ta lại đây?!”
“Mẹ nó để nước dâng vào chết đuối chúng ta tự lo liệu à?”
Thiệu Quân quay lại chỉ dùi cui: “Ngồi xuống, không được la hét.”
Người cầm đầu cuộc la hét hỗn loạn là Vương Báo bên ban ba, mặt mày dữ tợn, mắt đỏ ngầu, gã gầm gừ với Thiệu Quân: “Tại sao đội kia được đi trước, còn đội của chúng ta phải ở đây đi sau? Mạng ông đây không phải mạng à?! “
Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Không ai không thừa nhận mạng anh cả. Xe sẽ tới ngay, tất cả mọi người đang đợi, tôi cũng vẫn chưa rời đi mà.”
Vương Báo vẫn nhỏ giọng không ngừng mắng chửi: “Mẹ kiếp, bố mày chỉ còn có 5 năm ngồi tù, không phải chung thân! Chẳng bao lâu nữa sẽ được ra ngoài tiêu dao, đừng bảo phải chết đuối ở cái nơi khỉ ho cò gáy này…. “
Đột nhiên, có một tiếng nói từ trong đám người: “Còn chưa chịu thôi à? Tao mười lăm năm còn không vội, mày lại vội thế? Cảnh sát Thiệu đang ở đây quản lý cơ mà? Có chỗ cho mày nói chuyện sao?”
Vương Báo đỏ ngầu mắt quay lại, đối diện với gã là khuôn mặt lạnh như băng của La Cường, đôi mắt sắc lẻm giống như một khẩu súng lên đạn.
Vương Báo nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hừ, dĩ nhiên mày không lo rồi, vì đời nào mày ra khỏi nhà tù này được, cứ tiếp tục đi…”
Thiệu Quân trợn mắt nhìn Vương Báo, bà mẹ nó, tên khốn kiếp này dám nói nhăng nói cuội …
Nhưng anh còn chưa kịp nổi điên, La Cường đã trầm giọng chửi trước: “Còn dám chửi lại bố mày à? Hay mày muốn đi đường tắt chết trước khi lũ đến, thử không?!”
Giọng nói thô bạo của La Cường như bắn ra tia lửa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Vương Báo, nhìn một lúc, gã ta không dám hó hé thêm câu nào nữa.
Thiệu Quân âm thầm dùng ánh mắt ra dấu với La Cường: Kiềm chế chút đi, đừng chửi bậy.
La Cường hất cằm, từ từ quay mắt đi chỗ khác: Hừm, dám có người cãi lời Tam màn thầu trước mặt ông đây, ai không nghe lời Tam màn thầu, ông đây dọn sạch hết …
Nhưng mà rốt cuộc đêm đó, hơn một trăm tù nhân trong một đội lớn ở khu nhà tù thứ ba không đợi được xe đến, đã phải tự dời tù.
Lãnh đạo sốt sắng sắp xếp qua điện thoại, không còn thời gian chờ xe, phải đi nhanh lên, phương án hai đã được kích hoạt, cả đại đội xuất phát lên núi, nhanh chóng sơ tán lên nơi cao, rồi đi bộ đến khu nhà tù mới!
Đội trưởng Điền và một vài đồng nghiệp chạy vào mang theo thiết bị thoát hiểm, một vài sợi dây thừng dày và một hộp còng tay sáng loáng.
Thiệu Quân kéo dây, lấy còng tay ra, túm lấy cổ tay của hai tù nhân, cạch cạch còng tay họ lại với nhau.
Các tù nhân từ nhiều ban khác nhau bị còng tay thành từng cặp, rồi bị buộc dây thừng nối lại với nhau thành một xâu dài.
La Cường cố tình lủi xuống dưới cùng, tay vẫn dựa vào nạng, chân cũng không hoàn toàn đứng vững.
Đội trưởng Điền liếc nhìn lại, cau mày: “Ồ, thôi rồi La Cường, tôi quên mất chân của anh rồi! Buổi chiều tôi nên cho anh đi xe trước. Anh đi ổn không?”
La Cường nói nhỏ: “Tôi không sao.”
Đội trưởng Điền nói: “Này, anh bị dư ra rồi, không thể đi mà không có cặp…”
Đội trưởng Điền hồn nhiên không nhận ra gì khác thường, nhìn xung quanh tìm xem còn ai dư để còng tay chung với La Cường đang tàn tật nửa người không. Thiệu Quân nhanh nhẹn thắt cả dây thừng buộc vào thắt lưng, xem mình thành cái đuôi của cả đội, rồi lấy còng lên, cạch cạch giòn giã còng tay La Cường lại với mình.
Vẻ mặt của Thiệu Quân rất bình tĩnh và tự nhiên: “La Cường để tôi lo, không có vấn đề gì. Tôi sẽ canh gác phía sau!”
Thiệu Quân đội mũ cảnh sát ngay ngắn đoan chính trên đầu, khuôn mặt anh khí bừng bừng, nói chuyện bình tĩnh chính trực, mặt không đỏ, tim không đập, mọi thứ vẫn như bình thường.
La Cường một tay chống gậy, một tay bị còng, mặt quay sang chỗ khác, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Một xiên người buộc bằng dây thừng bước vào cơn mưa, chậm rãi đi đến đích xa.
Ở một nơi mà người ngoài không thể nhìn thấy, có hai người còng hai cổ tay vào nhau, hai mu bàn tay màu lúa mì lặng lẽ áp vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát, yên lặng hít thở nhiệt độ cơ thể của nhau …
Đêm mưa lạnh như băng, con đường phía trước còn dài, hai cổ tay còng vào nhau chặt chẽ, cuối con đường có ngọn đèn dầu sáng ngời chớp động.
./.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook