Tội Phạm (Hãn Phỉ)
Chương 41: Tà dương trên bãi cỏ

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Nửa tháng sau, La Cường xuất viện.

Vết thương của người đàn ông này thực ra vẫn chưa lành. Một bên chân vẫn còn đầy sẹo đang đóng vảy. Phải có người  chăm sóc bôi thuốc hàng ngày nhưng hắn nhất quyết đòi xuất viện, nói rằng bệnh viện chán quá, ông đây nằm đến mọc nấm rồi!

Sao không chán cho được? Cho dù cảnh sát Tiểu Thiệu có nhớ hắn cỡ nào đi nữa, thì một tuần cũng chỉ có thể chạy đến một lần, lại còn vội vội vàng vàng.

Vì ngập lụt trong khu nhà tù, bên nhà xưởng cũng ngừng hoạt động, toàn bộ người trong nhà giam đồng loạt ra trận, ngày nào cũng mặc kệ mọi chuyện mà đi dọn nước, dọn sạch khu giam rồi đến căng tin và khu nhà xưởng. Dọn hết một ngày, toàn thân ai cũng lấm lem bùn đất, mệt như mấy con lợn. Một vài chiến sĩ công an vũ trang đứng trong cảnh nước ngập nhiều ngày, đáy quần sắp mục ra luôn.

Hôm La Cường xuất viện, Thiệu Tam gia lái xe jeep của nhà tù đến đích thân đến đón hắn.

Đón tù nhân kiểu này nói chung không được phép hành động một mình, vì sợ xảy ra sự cố, Thiệu Quân đáng lẽ phải đi cùng quản giáo Vương.

La Cường chống nạng, chậm rãi ra khỏi viện, tiến vào trong xe, để Thiệu Quân còng hai tay hắn vào song sắt.

Ánh mắt của La Cường lướt qua khuôn mặt và cổ của Thiệu Quân, đáy mắt hắn hiện lên một tia nhìn nóng rực nhưng chóng vánh.

Tóc hắn mọc dài đến cả tấc trên đầu, đen và cứng, cằm cạo rất sạch sẽ. Thời gian nằm viện, hắn ăn ngon ngủ ngon khiến người béo hơn, mặt cũng tròn lại.

Hoặc có lẽ nó không phải là béo, chỉ là do nước da hồng hào, gương mặt hắn nhu hòa đi rất nhiều, không còn lạnh toát như một tảng đá.

Họ chạy xe suốt từ bệnh viện đến khu trại giam, đoạn đường thường đi đã bị lũ tàn phá, phải đi đường vòng, mất một quãng đường dài.

Lần này, mưa lớn khiến các thị trấn lân cận và bảy tám làng xóm thiệt hại nặng nề, toàn bộ ngũ cốc và rau quả không kịp thu hoạch đã bị nước cuốn trôi, lá rau thối chất thành đống bên vệ đường. Xác lợn, gia cầm chìm trong nước chất thành đống, chuẩn bị được chi cục phòng chống dịch bệnh môi trường lôi xác lên xe tải đi đốt.

Nhà quản giáo Vương ở thị trấn cũng bị ảnh hưởng bởi cơn lũ. Ngôi nhà giờ như một cái ao nhỏ, chậu rửa, ấm đun nước, cặp học sinh nổi lơ lửng trên mặt nước ngập cao đến đầu gối …

Thiệu Quân liên tục an ủi đồng nghiệp dọc đường đi: “Anh Vương, chúng ta sẽ đi ngang qua thị trấn nhà anh đó, hay là anh về nhà trước đi?”

Quản giáo Vương nói: “Không sao, ở nhà đã có chị dâu thu dọn.”

Thiệu Quân tỏ ra đặc biệt quan tâm, nhiệt tình nói: “Anh Vương, nếu có thể giúp được gì thì cứ nói cho tôi biết nhé! Tôi sẽ giúp anh dọn dẹp, đừng làm chị dâu thêm mệt mỏi!”

Quản giáo Vương cảm động nói: “Ồ, không, không, không, làm sao dám phiền đến cậu được?”

Thiệu Quân nói: “Vợ anh không thể quá bận rộn một mình như vậy được. Lại còn có con nhỏ trong nhà nữa. Xe sắp đi ngang nhà anh rồi, anh về trước đi, để chuyện đây tôi lo cho.”

Quản giáo Vương sắp sửa bị anh thuyết phục, vẻ mặt do dự: “Cùng nhau đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà nửa đường anh chạy trước để cậu lại một mình, có ổn không?”

Thiệu Quân thoải mái lắc đầu: “Có gì mà không ổn? Anh với tôi quen nhau bao nhiêu lâu rồi, đâu cần khách khí với nhau như thế!”

“Anh yên tâm, không sao đâu, một mình tôi lái xe trở về được mà.”

Thiệu Quân nói chuyện giọng điệu rất thoải mái và bình tĩnh, đặc biệt nghĩa khí, làm người khác cảm thấy rất an tâm.

Anh theo khóe mắt khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, La Cường trên ghế sau xe hôm nay cực kỳ yên tĩnh, ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi không hề nhúc nhích, mắt nhắm hờ còn kẽ hở thành một đường mỏng như sợi tóc, lấp lánh sáng.

Thiệu Quân rẽ vào một khúc cua, xe lên đường đến thị trấn đưa quản giáo Vương đến cửa nhà.

Quản giáo Vương trước khi rời đi cũng không an tâm: “Đi đường  cẩn thận đó. Đừng lơ là chủ quan, trước khi vào ngục không được tháo còng tay anh ta.”

“Tôi biết rồi!”

Thiệu Quân tay kiên nhẫn vẫy vẫy, nhưng chân bên dưới đã muốn nhấn chân ga lắm rồi.

Thiệu Quân quay đầu phóng đi, không thèm nhìn người ngồi trên ghế sau xe một cái.

Bản thân Thiệu Quân cũng thuê một căn nhà ở thị trấn, nhưng khu vực này đông đúc dân cư, La Cường lại đang mặc đồng phục tù nhân, bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.

Anh tăng tốc hết cỡ, vượt qua mấy ô tô, đi ngang qua ngã tư dẫn vào khu vực trại giam, anh không ngoái lại, không chần chừ, vượt qua nó.

Bên ngoài xe là sự mát mẻ trong lành sau khi mưa tan mấy ngày, trong xe lại là bầu không khí ngột ngạt khác thường, hơi thở nặng nhọc lẫn nhau vang vọng bên tai và tiếng tim đập như trống dồn.

Thiệu Quân không nói gì từ đầu đến cuối.

La Cường cũng không nói.

La Cường còn không buồn mở miệng hỏi, em đưa anh đi đâu?

Hai người ai cũng biết, đi trên con đường này thì dẫn đến đâu …

Đã đến nước này còn có thể nói gì?

Anh là tù nhân trọng phạm, tôi là một cảnh sát, tôi dám, tôi chịu thua, chẳng lẽ anh không dám sao?!

Thiệu Quân vừa lái xe vừa nhìn dọc đường, tìm kiếm nơi đỗ lại thích hợp.

Vừa lái xe qua ngã tư đang bật đèn, La Cường đột nhiên mở to đôi mắt lừ đừ, hừ nói: “Làn đường em vừa đi, có camera trên đầu quay lại rồi.”

Thiệu Quân nhấn thắng xe một chút, thầm rủa, chết tiệt …

Thiệu Quân: “Em không chạy quá tốc độ.”

La Cường: “Nhưng nó quay lại em rồi. Đường này không phải đường về nhà tù.”

La Cường nghiêng đầu cười lạnh, bất lực lắc đầu, Tam Màn thầu đúng là chưa từng làm chuyện xấu, không có kinh nghiệm gì. Mỗi lần ông đây ra ngoài làm việc, kế hoạch lộ trình trước mỗi camera đều được cân nhắc tỉ mỉ, kỹ lưỡng và thấu đáo. Nếu bất cẩn như em, không biết ông đây đã chết được bao nhiêu lần.

Em đã đi một con đường mà em không nên đi. Nếu ai đó kiểm tra sau đó, họ có thể biết em đã ở đâu.

Thiệu Quân thấp giọng lẩm bẩm, mắng bông lông vài câu, sau đó nói: “Ở đằng kia có một trang trại chăn nuôi, đội chúng ta lần nào cũng mua thịt ở đó, em sẽ nói tiện thể đi lấy thịt.”

Người phía sau cười gằn, giọng trầm khàn như tiếng kim loại đồng ma xát vào nhau, vang lên từ trong lồng ngực.

Chiếc còng tay và lan can đập mạnh vào nhau phát ra một tiếng giòn vang, một bàn tay to vươn ra nhẹ nhàng, băng qua song sắt, vuốt ve đầu Thiệu Quân.

Hai tay cầm vô-lăng của Thiệu Quân hơi run rẩy, lòng bàn tay mồ hôi nhễ nhại, trở nên ướt át, hai mắt rối bời, từng lỗ chân lông trên người đều tràn đầy lo lắng.

La Cường dùng ngón tay sờ lên tóc, xoa xoa da đầu, lòng bàn tay lớn khum thành hình bán cầu, đỡ sau đầu của người thanh niên trước mặt. La Cường chịu sức nặng của đầu Thiệu Quân bằng lòng bàn tay, sau đó để những ngón tay lướt qua chỗ hõm sau gáy, vuốt ve mơn trớn phần cổ lộ ra.

Hầu kết Thiệu Quân cứ lên xuống, mắt anh liên tục nhìn về phía gương chiếu hậu.

La Cường cũng không nói gì, đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu. Ánh mắt của hai người như đang nhìn nhau qua tấm gương chiếu, quấn quýt lấy nhau, cả chiếc xe như bùng lên một tia lửa, cảm giác chỉ vài giây sau sẽ bốc cháy, thiêu đốt cả núi rừng.

Cuối cùng Thiệu Quân cũng lái xe đến đồng cỏ ở lưng chừng núi, tà dương đỏ như màu máu.

Phóng tầm mắt ra xung quanh, phần lớn đồng cỏ được bao phủ bởi những bụi cỏ cao nửa người, đâm thẳng lên trời. Mặt trời lặn phủ lên đồng cỏ một lớp bụi vàng, những ngọn cỏ nhuộm ráng vàng khẽ rung rinh trong gió.

Một vài con bò đang từ từ nhai thức cỏ, phất phất cái đuôi quất ruồi một cách nhàn nhã.

Thiệu Quân lái xe đến một chỗ khuất, dừng lại ổn định, cuối cùng cũng thở ra một hơi rồi ngả người ra sau.

Đầu anh hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay La Cường, thích thú hưởng thụ những khớp xương cứng rắn từ bàn tay to lớn nắm chặt lấy anh, lần theo những đường nét hộp sọ, và dần dần mạnh lên. Đôi mắt anh dần dần mờ đi không còn nhìn thấy rõ, cơ hồ cả trái tim dường như bị La Cường nắm trong lòng bàn tay, lột từng lớp từng lớp, lộ ra da thịt ửng hồng.

Anh nhớ thương một người, nhớ đã quá lâu.

Anh nhớ ngày đầu tiên hai người gặp nhau, ở bên sân bóng rổ, anh đã vén áo ba lỗ lên lộ bụng, vùi đầu sờ tới sờ lui trước mặt La Cường …

La Cường thì thầm: “Nhân tiện, không phải vừa nói tới đây lấy thịt sao?”

Thiệu Quân đột ngột ngồi dậy, quay đầu lại.

La Cường hất cằm ra hiệu: “Đi lấy thịt đi, làm cho xong chuyện này đã.”

Thiệu Quân hiểu ý hắn. La Cường bảo anh tìm cho mình một người chứng kiến, để sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể giải thích lý do tại sao anh lại lái xe đi vòng đến trang trại.

Thiệu Quân nói: “Vậy thì, đợi em trên xe, đừng chạy lung tung.”

Khóe miệng La Cường mỉm cười, khẽ nhắm mắt lại, ý là đồng ý.

Thiệu Quân sốt ruột chạy đi, chạy hết một nửa trang trại, cuối cùng cũng tìm thấy ông chú phụ trách trang trại.

Ông chú này biết mặt cảnh sát Tiểu Thiệu, nhiệt tình chào hỏi còn mời thuốc lá. Thiệu Quân không có tâm trạng tán gẫu hút thuốc, vội vàng hỏi vài câu, xem trong lều thấy có mấy con bò béo ngậy, hẹn hai tuần sau nhờ ông chú lái xe tải chở thịt đến. Đây là thịt bò khu nhà giam mua để nấu phần cho các quản giáo, thịt bò mua trực tiếp từ trại của người quen, tươi, sạch, rẻ, không hóa chất bảo quản. Lâu lâu thịt có nhiều, Thiệu Tam gia cũng chia sẻ một nồi cho các tù nhân.

Trước khi rời đi, Thiệu Quân tiện tay mua luôn một gói khô bò ông chú này tự làm.

Anh chạy như điên trở về, mồ hôi nhễ nhại thấm xuyên qua chiếc áo đồng phục, như một con báo đang phi nước đại trên bãi cỏ, dũng mãnh lao tới con mồi.

Nhưng khi chạy lại xe xem xét, thì thấy chỉ còn một chiếc còng đã mở sẵn treo trên lan can sắt trong xe, một mình đung đưa …

“Mẹ bà anh!”

Thiệu Quân chửi rủa, quay đầu lại, xung quanh anh không còn một ai cả, La Cường một tên đàn ông sống sờ sờ đã không cánh mà bay.

Thiệu Quân chạy ra ngoài, bước dài bước ngắn đi tìm. Đồng cỏ phủ đầy những bụi cỏ cao tới nửa người, tạo thành một mảng lớn màu vàng óng che bớt đi tầm nhìn của mắt..

“La Cường?”

“La Cường?!”

“Tên khốn kiếp họ La, tên khốn kiếp! … Anh ở đâu lăn ra đây cho tôi!!!”

Thiệu Quân không dám hét lớn, chỉ có thể thấp giọng rít lên, giống như một con thú hoang tức giận, trán hồng lên, nổi cả gân xanh.

Nếu tên khốn này trốn thoát, Thiệu Tam gia sẽ thực sự phát điên, thực sự phát điên lên mất!

Thiệu Quân chạy dưới bầu trời vàng nhạt như trong vỏ trứng, mê man bước chìm vào bãi cỏ.

Có tiếng sột soạt nhẹ phía sau, là tiếng cỏ lướt qua lớp vải thô.

Thiệu Quân nhanh chóng quay đầu lại, dưới ánh mặt trời vàng đến mơ hồ, một khắc đó anh gần như ngạt thở, suýt chút nữa cắn nát môi mình!

La Cường đứng dậy từ phía sau một con bò vàng to lớn, chậm rãi từng bước một, bước tới đây.

La Cường sẽ không bao giờ bỏ chạy.

Tam Màn thầu đưa hắn ra ngoài, làm sao hắn có thể chạy trốn?

Thiệu Quân đứng im bất động, hai mắt đỏ hoe nhìn tên khốn đó thật lâu.

La Cường bước đi rất chậm, mỗi bước đi của hắn, dường như đang bước trong một cơn mưa bom bão đạn, con đường trước mặt là biển máu đao sơn.

Hôm nay bước đến bước này, e rằng cả hai đều không có cơ hội hối hận và quay đầu lại. Cuối con đường này là Tam Màn thầu, cái bánh mềm mại ấm áp trong lòng hắn, gần trong tầm tay như thế, nhưng đến giờ La Cường mới có đủ can đảm để bước đến.

Không phải là bởi vì người trước mắt không đủ tốt, mà là bởi vì hắn sợ sẽ làm người ấy thất vọng.

Không phải không tin tưởng Màn thầu, chỉ là không tin rằng hắn đã hãm sâu đến vậy …

Một hàng chim líu lo bay lượn trên bầu trời phía trên, và hai trái tim đang giãy giụa dữ dội dưới bãi cỏ.

Khuôn mặt của La Cường không chút thay đổi, đôi mắt lấp lánh ánh lửa, xương mày và hốc mắt cũng như bị lửa cháy thành màu đỏ đồng. Nắng chiều trên đỉnh núi Yến Sơn lại viền thêm cho người đàn ông này một lớp bụi vàng.

Thiệu Quân nhỏ giọng lẩm bẩm, đồ khốn nạn, dám đùa giỡn em.

Trong tích tắc tiếp theo, bả vai của La Cường rung lên, như một con sư tử đang bí mật bò trong cỏ chờ con mồi, bất thình lình chồm lên, tung chiếc bờm trên lưng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, xòe hai bàn tay to lớn của hắn tóm lấy đầu Thiệu Quân, những ngón tay thô ráp giữ chặt khuôn mặt anh.

La Cường dùng sức mạnh tàn bạo như dã thú săn mồi, nắm lấy cằm Thiệu Quân, hôn lên môi!

Mùi thuốc lá, mùi nước bọt, mùi hăng hắc của dục vọng cháy bỏng, thiêu đốt trên môi Thiệu Quân, cả người anh như tối sầm lại, tai không nghe được gì …

La Cường vươn đầu lưỡi, thô bạo mãnh liệt tấn công, chiếc lưỡi mạnh mẽ càn quét khắp miệng Thiệu Quân, mút mạnh, như thể muốn nuốt chửng anh vào bụng, chiếm làm của riêng.

Thiệu Quân theo bản năng muốn thoát ra, nhưng hai bàn tay to của La Cường vặn khuôn mặt cố định anh lại, làm anh bị đau!

Anh nâng khuỷu tay lên giáng vào mặt La Cường, đánh vào quai hàm và mũi hắn.

La Cường lảo đảo, một mùi tanh nồng xộc lên não, chất lỏng sền sệt nóng hổi trào ra khỏi khoang mũi. Thiệu Quân run rẩy đứng lên, ôm lấy người đàn ông ấy, gặm cắn cái mũi đang chảy máu của La Cường, hút lấy máu chảy do chính anh làm ra …

Hai người cùng vặn vẹo cơ thể, cả hai đều muốn rũ bỏ khỏi vòng tay của nhau rồi ôm chặt người trước mặt vào lòng, để cảm giác người này hoàn toàn là của mình, để tàn phá, trút giận, chà đạp, cho hết những ấm ức, những chán nản, những bực tức thống hận… những tồn đọng kéo dài suốt ngần ấy thời gian… và còn cả nỗi nhớ nhung sâu sắc.

Cái cằm thô ráp của La Cường nghiền đè nặng lên Thiệu Quân, như để trả đũa, hai tay hắn ấn vào lưng Thiệu Quân, nhào nặn vuốt ve từng chút một.

Thiệu Quân nhe răng, cắn mặt La Cường, cắn tai người này, cắn đến yết hầu, đến mạch máu xanh trên cổ hắn, cắn động mạch chủ, gần như muốn cắn đứt luôn mạng sống của tên khốn khiếp này.

Cổ họng cả hai đều phát ra những tiếng gầm gừ, như một con thú hung dữ trong rừng đang ngấu nghiến món ngon của nó. Thiệu Quân mãnh liệt mút lưỡi La Cường, sau đó lại bị hắn cuốn lấy. La Cường thô bạo mút đau cả gốc lưỡi anh, hút sạch mọi suy nghĩ và lý trí còn sót lại trong tâm trí.

Nụ hôn giữa hai người đàn ông mãnh liệt, điên cuồng, đậm nồng mùi động tình, nhưng không chỉ là hai từ dục vọng đơn giản, nó là thứ dục vọng nguyên thủy và thuần khiết nhất.

La Cường hiếm khi thể hiện cảm xúc bằng môi. Hắn rất ít khi hôn người khác, thậm chí hắn còn chưa hôn những tình nhân bé nhỏ của hắn lúc trước, mấy đậu phụ nhỏ, bánh quai chèo gì đó. Tình nhân lên giường chỉ để hung hăng làm tình, không phải để dịu dàng âu yếm. La Cường không thể nhớ nổi khuôn mặt của những người đó tròn méo thế nào; hắn chỉ nhớ cảm giác và hình dạng của từng cái mông của họ, người nào hình quả đào, người nào quả lê, người nào là hình vỏ ngao nhỏ. Cái nào chọc vào sẽ thấy khít, cái nào đâm vào sẽ mềm, cái nào bên ngoài vào thì đau, nhưng vào bên trong thì chảy nước…

Nhưng hắn nhớ khuôn mặt của Thiệu Quân. Mỗi khi Màn thầu tức giận, đôi lông mày đen của anh sẽ nhướng lên thật thẳng, hay đôi mắt đẹp, tuấn tú lấp lánh như ánh sao, khuôn mặt thon dài của Màn thầu, hay cái cách Màn thầu sốt ruột bồn chồn khi giữa mũi chợt nổi lên một nốt mụn tàn phá dung nhan ……

Mông của Màn thầu hẳn là mềm mại lắm, La Cường không cần nhìn cũng biết, đây sẽ là mẫu người hắn thích.

Thiệu Quân cúi đầu, kéo bộ đồng phục tù nhân của La Cường, lộ ra khuôn ngực nóng rực cường tráng cùng hai xương quai xanh rắn chắc như thép.

Nhưng trước khi anh có thể lột trần người đàn ông này, La Cường bất ngờ khom người xuống, ôm lấy chân của Thiệu Quân, bế bổng anh lên!

Thiệu Quân không nói lời nào, để hắn nhấc anh lên không trung, hai chân không thể chạm đất, trước mặt là một bãi cỏ mênh mông ánh vàng rực rỡ, trời đất hòa cùng một màu …

Anh ôm lấy lưng La Cường bằng cả hai tay, giữ thăng bằng trên không, cố gắng rút một chân ra, gác hẳn lên vai người đàn ông này.

Thiệu Quân dùng chân vặn cổ đối phương, hai đầu gối đột nhiên kẹp chặt, cố gắng ra tay hạ gục hắn!

La Cường mặt đỏ bừng vì ngạt thở, trán nổi gân xanh, hắn hất vai, Thiệu Quân đột nhiên mất thăng bằng, nhanh chóng ngã ngửa ra.

(chơi thế khó vậy hai anh =]]])

“Ưm … ah …”

……

Cả hai quay cuồng dưới bãi cỏ, đấu đá kịch liệt, thở hổn hển dữ dội, quấn lấy nhau như hai cái bánh quẩy, những cọng cỏ sắc nhọn dưới thân đâm thủng da thịt …

La Cường dùng sức nặng của mình đè lên anh, một tay giật mạnh lột quần anh xuống.

Thiệu Quân ngã chổng vó vào đống cỏ khô, lưng quần vốn rộng, không chờ đến lúc cởi thắt lưng, bàn tay to của La Cường nắm kéo vài cái, quần dài và quần lót của anh đã bị lột sạch, lộ cả mông và đùi.

Hạ thể của anh cứng rắn đến vô vọng, bị nén nghẹt trong đũng quần đã lâu không thể chờ đợi được nữa nhảy bật ra đứng thẳng trước mắt La Cường, đỏ rực lắc lư, cùng với hai viên ngọc phía dưới kia, không hề che giấu chút nào, trần trụi phơi bày trong gió.

La Cường không chút khách khí đưa tay ra, nhéo em bé căng phồng của Thiệu Tiểu Tam gia, trả thù lần chơi khăm lúc trước.

Thiệu Quân để hắn véo, đau đớn rên lên một tiếng.

Anh thấp giọng mắng, trợn mắt lườm hắn, nhưng hạ thân bị véo mạnh càng ngày càng trướng căng lên, không thể chịu đựng được nữa…



hot quá hot quá =))))) xịt hết máu mũi dồi =))))) hai con người này bạo lực vl =)))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương