Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đôi uyên ương Thiệu Quân và La Cường gặp lại nhau tại sảnh của khách sạn Yến Sơn.

Khách sạn này là bộ phận đối ngoại trực thuộc Bộ An ninh Quốc gia, một số nhân viên ngoài biên chế và những người quan trọng thường sắp xếp ở lại đây. Một nửa số phòng trong khách sạn là do nhân viên mật vụ và đặc vụ ở. Ngay cả quản lý tiền sảnh và bồi bàn cũng không phải là người bình thường, họ đeo tai nghe thu nhỏ, mắt láo liên.

La Cường bị người ta nhét trong phòng khách sạn, ở trong phòng mấy ngày, rốt cục cũng được đi ra hít thở khí trời. Những ngày này, hắn đã ở cùng một nhóm người từ Cục Nội vụ số 9, xác định, nhớ và kể lại mọi thứ mà hắn biết, nghiên cứu và thảo luận nhiều kế hoạch khác nhau để bắt giữ tội phạm với An ninh Quốc gia và Cảnh sát. La Cường thậm chí còn lên đài thuyết trình cho nhóm người, tự mình thể hiện quy trình làm việc của kiểu tay súng trong rừng này. Những thủ đoạn giết người và phương pháp bắn tỉa mà một tay súng thường sử dụng có thể bộc lộ những khuyết điểm và khiếm khuyết về tính cách của kẻ đó. Những thứ này được gọi là “mật khẩu” sát thủ …… Nếu là trước đây, bản thân La Cường hẳn là tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất bị cảnh sát truy nã toàn thành phố. Lần này đến lượt hắn đi bắt người khác, hắn cũng coi như là biết được thói quen và cách các cảnh sát xử lý các vụ việc. Những người hoạt động trong lĩnh vực tình báo và điều tra tội phạm đều là những thiên tài về logic và trí nhớ. Hàng trăm vật chứng và hàng nghìn manh mối không thể thoát khỏi thần kinh nhạy bén của những người này.

La Cường không khỏi tự giễu cười một tiếng: “Tôi biết mấy người thế nào rồi, sau này có ai tìm ông đây rủ làm chuyện xấu, tôi sẽ mặc kệ, không dám động đến nhóm các cậu.”

Trần Xử siết chặt vai La Cường: “Tốt hơn hết là anh đừng làm thế.”

La Cường bị véo hơi đau, “hừ” một tiếng.

La Cường nói với Trần Xử, tôi ngồi tù đã lâu, đầu óc choáng váng ù lì, cậu cho tôi ra ngoài vận động căng cơ được không?

Người đàn ông họ Trần bóp xương bàn tay răng rắc: “Tôi cũng muốn đi giãn cơ bắp. Khách sạn có phòng tập thể hình và phòng tập. Hai chúng ta đi luyện không?”

La Cường đưa mắt liếc nhìn dáng người được bọc dưới lớp áo sơ mi bó sát của người bên kia, vừa nhìn đã biết dân luyện tập hằng ngày, liền chế nhạo: “Quên đi, tôi không muốn làm chuyện đó với cậu, tôi muốn đi hít thở! Trong tù có mùi hôi. Cậu chưa từng ngồi tù nên không ngửi thấy, giờ cả người tôi toàn mùi mốc meo! Tôi có thể đi ra ngoài cho bay mùi hôi được không? “

Trần Xử nhích lại gần một chút, trong tiềm thức khịt mũi, sau đó ngẩng đầu rụt lại, bất đắc dĩ mà gật đầu.

Giọng điệu biểu cảm của La Cường khi nói giống như đang cởi một đôi giày thể thao đẫm mồ hôi dưới chân, dí vào mũi người khác và nói, tôi muốn đi ra ngoài để bay mùi hôi chân …

Một đám nhân viên mật phục mặc thường phục không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý cho hắn đi ra ngoài để “bay mùi”. Nhưng hắn không được phép bước ra khỏi cửa khách sạn hay ló mặt ra đường, Trần Xử nói: “Anh ló đầu ra mà để thằng Lê Triệu Huy kia thấy được, nã ba phát đạn vào đầu thì chúng tôi cùng chết với anh trong tháng này luôn.”

La Cường nhắc tới sinh tử của chính mình vẫn sẽ luôn là cái vẻ đếch thèm quan tâm: “Nó vốn muốn báo thù, cứ đem ông ra cho nó bắn chết là được rồi, khỏi phải lo cái đại hội XX với Thiên An Môn!”

La Cường nhớ thương Màn thầu, biết lần làm công việc này không bình thường, hắn không muốn đứa nhỏ lo lắng.

Hắn ngồi trên ghế sô pha ở sảnh, ngả lưng thoải mái, duỗi tay cắn hạt dẻ, chào người phục vụ đang đi tới.

Trước khi mở miệng, người phục vụ đã lịch sự nói: “Thưa ngài, có người gọi đồ uống cho ngài.”

La Cường hừ mũi: “Tôi không uống mấy đồ nước ngoài như cà phê hay gì đó, mùi như cứt gà vậy.”

Người phục vụ đưa tới một chiếc liễn bằng sứ trắng: “Đây là một bát trà lớn.”

La Cường cười: “Tên nhóc nào biết muốn uống một bát trà lớn thế?”

Theo cử chỉ nhã nhặn của người phục vụ, La Cường ngoảnh đầu lại, một anh chàng đẹp trai cách đó không xa tà mị đảo đôi mắt đào hoa, hai mắt rực lửa, không ngừng phác họa hình vòng cung trên đầu hắn …

Thiệu Quân đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ không che giấu được vẻ sáng ngời trên khuôn mặt tuấn tú, anh mặc quần jean, trang phục giản dị, nhanh chóng đi tới ngồi vào bên cạnh La Cường.

Hai người đã không gặp nhau nhiều ngày. Thiệu Quân nắm lấy cổ tay phải của La Cường, La Cường dùng tay trái siết chặt tay Thiệu Quân vào lòng bàn tay mình, hắn không quan tâm đến người khác một chút nào, hoàn toàn theo bảo năng siết chặt lấy nhau không muốn buông...

La Cường bồn chồn: “Tại sao em lại tìm anh?”

Thiệu Quân đưa mắt ra hiệu: “Cục 9 mời em ‘uống trà’, không tìm anh đã đến rồi.”

La Cường: “Họ để em gặp anh?”

Thiệu Quân bĩu môi hừ một tiếng: “Không để chúng ta gặp nhau, phỏng chừng có ngày anh bị cái bang phái này nghiền thành tro tam gia đây cũng không biết anh chôn ở hố nào!”

La Cường cau mày: “Tại sao họ lại tìm em?”

Ánh mắt Thiệu Quân đầy ẩn ý: “Họ đưa anh ra khỏi nhà tù đi dạo. Nếu anh bỏ trốn thì sao? … Trước khi anh hoàn thành công việc, em phải ở lại đây họ sẽ theo dõi em sát sao.”

La Cường chửi một câu, sau đó đổi ý, chỉ vào Thiệu Quân nói: “Nhìn chằm chằm em cũng tốt, em sẽ được an toàn.”

Thiệu Quân bây giờ cũng bị người bên Quốc an nhìn chằm chằm mình, trong thời gian nhạy cảm, anh bị quản thúc chỉ vì sợ rằng La Lão nhị sẽ làm chuyện gì ngu ngốc. Những băng nhóm tình báo đó giỏi mà, cái gì chẳng biết? Tất cả các cuộc gọi và email trong Trung Quốc và ra nước ngoài đều bị theo dõi. Nhân viên mật vụ chuyên nghiệp có thiết bị giám sát, chỉ cần họ nghe thấy những từ nhạy cảm, thiết bị sẽ báo cáo.

La Cường khẽ hừ mũi: “Mẹ nó, lúc trước chúng ta làm gì đó trong văn phòng của em, chắc thiết bị nào cũng đổ chuông quá, em rên rỉ hay như thế, người ta cũng nghe hết rồi.”

Thiệu Quân cũng mắng: “Bên đó cũng làm ăn sống nhăn, cả tháng nay mẹ nó vẫn không bắt được Huy Tử đó sao? Cho nên mới dùng anh làm con làm mồi sống!”

Thiệu Quân lại hỏi: “Nếu như anh lập công, phía trên hứa sẽ thả anh, cho anh thân phận hợp pháp à?”

La Cường dùng ánh mắt phủ nhận: “Không biết, bọn họ chỉ muốn làm theo ý mình.”

Thiệu Quân phừng lửa giận: “Ủa mắc gì?”

La Cường không quan trọng: “Chờ ông đây bắt được người đã, rồi nói chuyện sau.”

Thiệu Quân cau mày: “Vậy lần này làm việc họ có trang bị súng cho anh không?”

La Cường lạnh lùng nói: “Anh là tội phạm, em nghĩ họ có thể yên tâm để anh cầm súng sao?”

Thiệu Quân mở to mắt: “Huy Tử đó có súng. Anh không có súng chẳng lẽ bắt anh ra làm bia ngắm thịt cho hắn à? … Mấy người đó tưởng cái thứ tròn xoe kêu ục ục trên cổ anh không phải cái đầu mà là một cái búa đồng chắc. Anh là người bất tử hả?! “

“Đồ khốn kiếp ……”

Thiệu Quân tức giận đến mức nhỏ giọng chửi bới …

La Cường thích những lúc đứa trẻ này hùng hùng hổ hổ chửi bới, nghe vui tai. (?) Hắn dùng ngón tay vuốt nhẹ phía dưới xương quai xanh của mình tạo ra mấy tiếng cộc cộc nhẹ.

Thiệu Quân híp mắt nhìn, “Bọn họ gắn bọ vào người anh à?”

La Cường gật đầu: “Ừ.”

“Vậy nãy giờ chúng ta nói chuyện, họ đều đang nghe?”

“Ừm.”

“Bà mẹ nó…”

Thiệu Quân lẩm bẩm, ánh mắt quét qua toàn bộ tiền sảnh không bị che khuất. Hai người anh một câu em một câu “bắt quả tang” mấy cảnh sát thường phục.

“Thấy cái tên ngốc nghếch đang bị vợ cắm sừng hướng 5 giờ 30 sang phải không, là hắn.”

“Cái tên hói đầu bên tay trái em, hướng chín giờ, đang lấy điện thoại di động giả vờ trò chuyện đó, hắn cũng vậy.”

Thiệu Quân tức liếc mắt nhìn những người mặc thường phục đó, mặt sa sầm lại, rồi đột nhiên đứng dậy, ăn miếng trả miếng, trước mắt bao người giám sát ngồi lên đùi La Cường. Tam gia đây cho mấy người nghe, mấy người xem cho đủ!

La Cường ngồi vững như núi, trên mặt không chút biểu cảm, ánh mắt cũng không giật mình lấy một cái. Thiệu Quân kẹp La Cường vào giữa hai chân mình, ôm mặt La Cường nâng lên, hai lồng ngực chạm vào nhau, trong khoảnh khắc như theo bản năng, làn da đã rất quen thuộc với mùi vị đối phương nhanh chóng dính chặt vào nhau. Thiệu Quân hôn sâu La Cường không chút do dự, khiến anh trở thành tâm điểm của mọi người trong bán kính hai trăm mét ở sảnh khách sạn! Cả hai đều mở to mắt, khẳng định sự tồn tại vững chắc nhất của nhau, cắn chặt môi, va chạm răng, để lưỡi quấn lấy nhau, hôn lên chiếc cằm thô ráp của nhau, hôn lên mắt, dùng môi cọ nhẹ lông mi. La Cường cầm hai ngón tay của Thiệu Quân ngậm vào…

Trog mini mirco gắn trên người La Cường phát ra hai tiếng ho vô cùng xấu hổ.

La Cường phớt lờ anh ta, thay đổi tư thế, một tay giữ eo Thiệu Quân, tay kia nâng mũ của Thiệu Quân lên, xoa xoa mái tóc bù xù …

Thiệu Quân không cam lòng, muốn gặm nhấm một lúc nữa, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích mê man. Đối thủ chưa bị tiêu diệt, trận chiến lớn sắp xảy ra, huyết vũ tinh phong, điều mà anh đang nghĩ lúc này là lần đầu tiên trong đời được cùng La Cường ở dưới ánh mặt trời, không cần cố kỵ ánh mắt mọi người, cứ để họ xem, xem anh và hắn có thể yêu nhau một cách kiêu ngạo mà không cần phải thận trọng e dè như thế nào!

La Cường vỗ nhẹ mông Thiệu Quân: “Được rồi, leo xuống đi.”

Thiệu Quân cố ý kề sát vào micro trước ngực của La Cường, hỏi: “Thấy chưa? Đủ chưa? Anh biết La lão nhị nhất định sẽ không chạy, không bỏ rơi tôi mà đúng không?”

La Cường âu yếm sờ đầu Thiệu Quân, cố gắng ngăn anh không làm mấy hành động khiêu khích bốc đồng không cần thiết.

Trong mắt Thiệu Quân chợt tuôn ra một làn hơi nước ấm ức, gầm nhẹ: “Là như vậy đó, có thể cho anh ấy một khẩu súng khi đi ra ngoài làm việc, đừng để anh ấy gặp nguy hiểm, được không?!”

……

Từ La Cường, Thiệu Quân đã biết được danh tính thực sự của tay súng mục tiêu, đây cũng là một trong những yếu tố mà những người thuộc phe an ninh quốc gia cần sự trợ giúp của La Cường.

Theo bức chân dung được Hồ Nham mô tả và thông tin của La Cường, từ hàng nghìn tập tin máy tính, La Cường đã cẩn thận xem xét, cuối cùng chỉ vào một khung màn hình, đó là anh ta.

Người này tên là Lê Triệu Huy. Hắn ta đã làm việc ở biên giới Quảng Đông- Quảng Tây, Vân Nam và sống ở Myanmar. Hắn ta tham gia buôn lậu và kinh doanh vũ khí ở một tỉnh ven biển, khả năng sinh tồn ngoài tự nhiên rất mạnh, có thể ở núi rừng mấy tháng trời không tiếp xúc với người, khó mà bắt được.Mà phía trên muốn bắt Huy Tử, bắt sống là tốt nhất, đằng sau người này có thể liên quan đến những băng nhóm ở nước ngoài sâu hơn.

La Cường nếu không đọc thông tin, hắn sẽ không nhớ rằng hắn đã từng có một trận giao tranh với Huy Tử.

Trong những khu rừng rậm ở vùng núi sâu của Myanmar năm ấy, nóng ẩm nhớp nháp, côn trùng rắn rết khắp nơi, hai nhóm lính đánh thuê chiến đấu với nhau trong một thôn làng, súng bắn xối xả vào vách tre, trước mắt là cảnh giết chóc, thuốc súng và lựu đạn rẻ tiền khiến cả ngôi làng chìm trong biển lửa. Phụ nữ và trẻ em la hét khóc lóc thảm thiết …

La Cường san bằng băng đảng đạo tặc trong làng, ôm súng đuổi vào đám cây cối, nửa thân trần của hắn di chuyển nhanh chóng qua khu rừng. Bộ đồ quân đội cùng màu cây cối vương đầy máu, ngọn lửa phản chiếu trên má và ngực. Hắn nằm mai phục trên triền núi, hạ gục một tên từ xa, rồi nương theo ánh lửa đi tới, hắn phát hiện mình đã giết một đứa trẻ choai choai với một khẩu súng trường trên ngực.

Một đứa trẻ nhỏ hơn đang quỳ một gối bên cạnh đứa nhỏ đã chết, cởi áo, dùng quần áo bẩn chặn lại cái đầu đầy máu, cố gắng không cho não phun ra.

Một lúc sau, đứa trẻ bỏ cuộc, ngơ ngác quỳ ở đó, mặt đờ đẫn cúi đầu hôn lên cái trán đã bị đạn bắn đến không còn hình hài.

Đứa trẻ lấy một mặt dây chuyền nhỏ bằng ngà voi trên cổ người bạn đồng hành đã trút hơi thở cuối cùng của mình, đeo nó lên cổ.

Vài ngày sau, La Cường gặp bẫy phục kích ba mặt, bị bắn vào bụng dưới, máu trào ra, nửa người bê bết đỏ.

Thiệu Quân nghe đến đấy thì giật mình, nhanh chóng cúi đầu vén áo cởi dây thắt lưng của La Cường, nhìn chằm chằm vết thương sâu hoắm.

Vết thương ăn sâu vào vùng tam giác, còn có một hình xăm tiểu Hắc Long rực rỡ để che khuất, lộ ra vẻ thô ráp và nam tính của một người đàn ông.

Thiệu Quân thì thào: “Tàn nhẫn quá!”

Thiệu Quân hỏi: “Lúc đó hắn ta bao nhiêu tuổi?”

Lúc La Cường rơi khỏi vách đá, nháy mắt nhìn thoáng qua, giữa đám lá rậm rạp khuôn mặt đó lộ ra. Một thiếu niên chỉ mới mười bốn năm tuổi, hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt lấm lem sơn ngụy trang và đôi mắt lạnh lẽo tàn bạo hơn tuổi.

……

Rất nhiều lực lượng đang ráo riết tìm kiếm tung tích của người này, cố gắng bắt giữ hoặc tiêu diệt hắn trước khi hắn kịp hành động.

Lê Triệu Huy đã gửi một bức thư qua một gói bưu phẩm để đe dọa công an, nếu không cho La Cường ra đấu tay đôi, vào ngày khai mạc đại hội XX, sẽ có rất nhiều bom được ném lên các xe bus công cộng trên đường vành đai ở Bắc Kinh, các xe công cộng sẽ nổ tung, gây hoang mang loạn lạc còn hơn cả đánh bom Thiên An Môn.

Những người ở trên thật ra không quan tâm đến sống chết của một tù nhân La lão nhị. Nhưng mà cái kiểu đe dọa trắng trợn nhằm kích động uy quyền của bộ máy nhà nước này, nếu thỏa hiệp, thực sự đẩy La Cường ra trước họng súng, thì chẳng khác nào bôi tro trét trấu lên toàn bộ lượng cảnh sát thành phố, đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố ghét ác như cừu cũng không thể chấp nhận. Hơn nữa, trong những thời điểm nhạy cảm, an ninh của toàn thành phố là một nhiệm vụ chính trị, trong một thành phố cổ đông dân cư này một ngọn cỏ lay cũng có thể gây ra thương vong nặng nề chứ đừng nói đến hàng chục sinh mạng trong xe bus công cộng. Thời điểm này tuyệt đối không thể để xảy ra tai nạn.

Vì vậy, cảnh sát phải tìm ra nơi ẩn náu của Lê Triệu Huy trước khi đối thủ kịp tấn công, đồng thời giải quyết triệt để cuộc khủng hoảng.

Người này rất giỏi cải trang, không có điện thoại di động, không bao giờ sử dụng thẻ tín dụng hay thẻ mua sắm, thậm chí cũng ít giao dịch tiền mặt, không nói chuyện với người lạ, không đến cửa hàng, ngủ màn trời chiếu đất, không bại lộ hành tung, làm sao tìm được hắn?

Cục 9 đang điều tra, Bộ Công an cũng đang điều tra, mặc dù mấy ngày nay Cục trưởng Thiệu bị giáng từ người phụ trách xuống “hỗ trợ xử lý vụ án”, nhưng ông không hề nhàn rỗi. Ông ở trong văn phòng cả ngày lẫn đêm, nghiên cứu suy luận các ảnh chụp vật chứng trên máy tính, chợt các ngón tay khựng lại …

Thiệu Quốc Cương vội vã vào khách sạn Yến Sơn, mang theo một cặp hồ sơ chứa các bức ảnh.

Một đám người trong phòng lo lắng nói chuyện, các loại ảnh chụp để đầy trên giường.

Thiệu Quốc Cương nói: “Nhìn này, đây là phần còn lại của chất nổ ở cửa sau nhà ăn. Thuốc nổ được sản xuất theo phương pháp cao cấp ở nước ngoài, mạnh hơn nhiều so với chất nổ mà mấy tội phạm địa phương sử dụng. Nhưng cái hộp nhựa đựng thiết bị đồng hồ, tôi nghĩ đó là hàng sản xuất trong nước, có chữ Trung Quốc. “

Trần Xử nhún vai: “Nghĩa là sao?”

Thiệu Quốc Cương nói: “Loại hộp nhựa này được bán đại trà ngoài chợ, các cậu có thể tìm hiểu nhà sản xuất và nhãn hiệu cụ thể”.

Một nhóm người nhìn nhau, không hiểu lắm. Loại hộp nhựa này không phải của Louis Vuitton Hermes gì đâu, hãng sản xuất nào, nhãn hiệu gì là sao? Nó chỉ là cái hộp của mấy xưởng sản xuất sản phẩm nhựa nhỏ ở Thuận Nghĩa hoặc ở một quận ngoại ô nào đó thôi.

Thiệu Quốc Cương lấy ra một bức hình vật chứng khác, chỉ vào, nói: “Lưỡi dao này được lấy từ bụng của tù nhân ban 3 đại đội 1, Lại Hồng Binh, đây có lẽ là vũ khí Lê Triệu Huy từ bên ngoài tuồn vào nhà tù. Nó cũng có thương hiệu, nhà sản xuất, có thể được bán bên ngoài. “

La Cường nhướng mày chăm chú nhìn Cục trưởng Thiệu.

Cục trưởng Thiệu lấy thêm một bức ảnh: “Đây là chiếc thứ ba, được tìm thấy trong xác xe bị cháy. Một chiếc túi du lịch bằng vải thường được sử dụng bởi công nhân viên nhập cư, nhưng chiếc này đặc biệt hơn. Đây là màu xanh quân đội, có thể là vì thói quen của nghi phạm. Những người khác thường sử dụng màu đỏ và xanh lam, hắn ta sử dụng túi màu xanh quân đội. “

Trần Xử vẻ mặt nghi hoặc: “Cho nên, ba đồ vật có vẻ quá bình thường lại không bình thường đúng không Cục trưởng Thiệu? “

Cục trưởng Thiệu: “Nhìn rất bình thường, nhưng ba thứ này, Lê Triệu Huy mua ở đâu?”

Thiệu Quốc Cương nói ra tất cả suy luận của mình: “Người đàn ông này đã ẩn náu ở Bắc Kinh đã lâu, hơn một năm. Cho nên những thứ này có lẽ là mua tại địa phương, không phải từ bên ngoài mang vào.”

“Nơi ở của người này từ trước đến nay luôn bí mật, rất ít khi tiếp xúc với người khác, không dễ bị chú ý và rất cẩn trọng. Vì vậy, tôi nhận định rằng hắn ta không thường xuyên mua đồ. Có khả năng là hắn ta đi một lần mua hết tất cả ở một chỗ, rồi cất đến một nơi nhất định, ẩn thân chế tạo chất nổ.”

“Do đó, ba mặt hàng đều có nhà sản xuất và nhãn hiệu này, chúng ta giả thiết nghi phạm đã mua chúng ở cùng một nơi, cùng một cửa hàng duy nhất thì sao.”

Thiệu Quân chen vào đằng sau một đống đầu đen: “Tôi nghĩ là không đâu, Cục trưởng Thiệu, nếu là tôi, tôi sẽ đi ba chỗ để mua.”

Thiệu Quân rất chú ý trong những tình huống nghiêm trọng, lúc trong văn phòng, anh gọi Cục trưởng Thiệu, không gọi bố lung tung.

La Cường ngậm điếu thuốc trong miệng, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ rất có thể, Lê Triệu Huy là loại người như thế này.”

Thiệu Quân quay đầu lại, nhìn chằm chằm La Cường: “Anh mua đồ thế nào?”

La Cường giễu cợt nói: “Đàn ông đi mua đồ ai cũng như thế. Cũng có phải mấy bà thím đâu mà đi tới đi lui so giá cò kè mặc cả?

Thiệu Quân: “……”

Thiệu Quân ấm ức, anh trừng mắt nhìn La Cường một cái rồi quay ngoắt đi.

Cục trưởng Thiệu xua tay ra hiệu cho hai tên cứng đầu nhân cơ hội ve vãn nhau kia im lặng lại.

Thiệu Quốc Cương trịnh trọng kết luận: “Vì vậy, bây giờ chúng ta cần tìm xem có bao nhiêu cửa hàng ở Bắc Kinh bán ba thứ này cùng một lúc.”

La Cường hiểu ý định của Cục trưởng Thiệu, cắn điếu thuốc gật đầu: “Sẽ không có quá nhiều cửa hàng như thế này. Sau đó, chúng ta có thể thu hẹp vòng vây, tìm ra khu vực chung chung thì ông đây sẽ hành động.”

Thiệu Quân tựa vào đầu giường, nhìn đống ảnh vật chứng trải trên giường, đột nhiên cầm lên một tấm: “Cổ vịt?”

Cục trưởng Thiệu chỉ tay: “Đây là túi đóng gói hút chân không tìm thấy trên núi. Có thể là lúc chúng chờ trên núi tranh thủ ăn.”

Thiệu Quân nói: “Hẳn rồi, không ai đến sườn đồi đó vào những lúc bình thường, ngay cả khi có dân làng ở gần đó, họ cũng có ăn ‘vịt cửu cửu’ trong thành phố đâu. Trên bao bì có nhãn hiệu này.”

Đôi mắt Thiệu Quân đột nhiên sáng lên, trên mặt lộ vẻ hưng phấn: “Lê Triệu Huy tuyệt đối không có thời gian đi lang thang trong thành phố, cho nên hắn ta sẽ không chủ động đi đến mấy tiệm bán món này. Chúng ta hãy tìm một cửa hàng tạp hóa bán ba thứ này, đồng thời kế bên có bán cổ vịt! “

La Cường đôi khi phải thừa nhận rằng cha vợ của mình mấy năm nay thăng mấy cấp, thường xuyên lập công chắc chắn không nhờ vào vận may hay có người bên trên nâng đỡ. Thiệu Quốc Cương xuất thân là một cảnh sát hình sự giỏi, có tài thiện xạ. Những thời điểm quan trọng, ông cũng có thể xử lý mọi việc tốt hơn những cảnh sát trẻ còn chưa mọc đủ lông dưới trướng.

Các trinh sát an ninh quốc gia và công an cùng ra tay, càn quét toàn bộ thành phố, tốc độ rất nhanh, hiệu suất làm việc không thể tượng tượng được.

Vài giờ sau, kết quả đã có. Có năm cửa hàng trong thành phố bán ba thứ này cùng một lúc, nhưng chỉ có một cửa hàng liên quan đến cổ vịt. Cửa hàng này thực ra không xa văn phòng của Bộ An ninh Nhà nước và khách sạn Yến Sơn. Ở phía tây Hải Điến, trên đường Hương Sơn, có một cửa hàng kim khí nhỏ, bên cạnh cửa hàng có bán món cổ vịt cả La lão nhị và La tam nhi đều thích ăn.

Vòng vây từng bước thu nhỏ lại …

Mọi sự tập trung đều đổ dồn về đường Hương Sơn phía tây, trong bán kính hơn mười km của Khu thắng cảnh Yến Sơn. Đây là phần chính của dãy núi Yến Sơn, với những ngọn đồi nhấp nhô, cây cối xanh um tươi tốt, trên núi trải đầy thác nước và suối, thấp thoáng những ngôi đền và tháp chuông ngân nga, một quang cảnh tuyệt đẹp.

./.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương