Ôn Kỳ vô cùng hưởng thụ mà ngâm mình tắm rửa, đổi một thân quần áo mới, đứng ở trước gương sửa sang lại một chút.

Không giống với Hạ Lăng Hiên đẹp đến chói mắt, đánh sâu vào lòng người, nguyên chủ thiên về loại hình thanh tú nhã nhặn mang vẻ sạch sẽ, nhẹ dạ thiện lương, theo học lại là hội họa, nghiêng về mảng nghệ thuật. Bất quá đó là chuyện trước kia, bây giờ linh hồn Ôn Kỳ xuyên vào, chỉ đơn giản mỉm cười là có thể làm người trong gương khí chất đại biến, tinh thần sáng lạng.

Cậu đánh giá bản thân vài lần, vô cùng tự luyến mà cho rằng không hề thua kém Hạ Lăng Hiên, thu lại tâm tình, mở cửa đi xuống.

Trong phòng khách có mấy người đang ngồi, theo thứ tự là gia gia (ông nội), cha cậu cùng với người anh trai cùng cha khác mẹ.

Bọn họ biết tin liền gấp rút trở về, giờ phút này nhìn thấy cậu, trừ bỏ Ôn gia gia ở ngoài, còn lại đều kích động đứng lên.

Đại ca sắc mặt trầm ổn, hướng phía trước bước hai bước. Cha Ôn viền mắt đỏ lên, tiến lên ôm chặt lấy Ôn Kỳ một phen, run giọng nói: "Tiểu Kỳ!"

Ôn Kỳ gật gật đầu với mọi người, vào phòng ăn.

Mấy người sững sờ, hai mặt nhìn nhau hai giây, tiếp đó cha Ôn cùng đại ca hoàn hồn đi vào, phòng khách chỉ còn Ôn gia gia còn cẩn thận mà ngồi trên sô pha, đổi một chén trà sắp nguội. Một lát sau, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người đi ra, Ôn gia gia nhịn không được, dứt khoát cũng tiến vào nhà ăn.

Phòng bếp xếp đầy một bàn đồ ăn, là chuẩn bị lúc Ôn Kỳ đang tắm rửa.

Này đều là món nguyên chủ thích ăn, Ôn Kỳ tiếp nhận ký ức tuy rằng biết, nhưng đối với hương vị cụ thể lại có chút mơ hồ, bởi vậy tính toán chính mình nhấm nháp một lần, phát hiện quả nhiên không tệ.

Cậu an tĩnh mà vùi đầu vào ăn, động tác cũng không vội vã, cơ hồ là ung dung thong thả, cảnh đẹp ý vui, nhưng phía đối diện thấy cậu vừa trở về liền bắt đầu ăn ăn ăn, theo bản năng liền khẳng định người này ở bên ngoài phải chịu khổ sở. ( nghĩ quá rồi =)))

Cha Ôn nước mắt lưng tròng, không chớp mắt nhìn cậu.

Ôn Kỳ ăn cơm liền liếc mắt nhìn một cái, ngón tay cực kỳ không cảm giác gì cả, dừng một chút rồi lại coi như không có chuyện gì xảy ra mà lấy một miếng bánh ngọt, tiếp tục ăn.

Nghe nói cha của nguyên chủ có mệnh khắc thê (không hợp với vợ, đại loại mang xui xẻo cho người vợ).

Ông cưới người vợ đầu tiên, sinh xong nhi tử liền qua đời, sau đó cưới vợ đời thứ hai, cũng sinh ra nhi tử rồi lại mất, sau đó trở thành kẻ "khắc thê" có tiếng, mà chính ông lúc này cũng không có tính toán tiếp tục cưới, liền đem toàn bộ tinh lực cho các hài tử.

Dựa vào ký ức nguyên chủ, cha Ôn là một người có chút dông dài, quan tâm nhi tử, thi thoảng còn xảy ra căn bệnh "trung nhị". Còn trong suy nghĩ của Ôn Kỳ, cậu cho rằng ông là một người cha nghiêm túc mà cái ý tưởng cao lớn này lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. =)))

Mà sở dĩ là "cho rằng" bởi vì cậu chưa từng trải qua cuộc sống gia đình bình thường.

Cậu là cô nhi, bị tên cha nuôi biến thái nuôi dưỡng, sau đó liền trực tiếp bị coi là công cụ huấn luyện, căn bản không có phân đoạn bồi dưỡng thứ tình cảm kia.

Lúc ban đầu mỗi khi được "cha nuôi" xoa xoa đầu nói một câu "Con ngoan", cậu liền cảm thấy vô cùng cao hứng, cảm thấy đây chính là tình thương của cha, sau đó nhìn thấy từng anh chị em từng người từng người một tại cái huấn luyện kia mà chết đi, cậu liều mạng chỉ vì cái câu nói "con ngoan" kia, rồi liền chỉ là vì muốn sống tiếp.

Rồi sau đó...

Ôn Kỳ rũ mắt xuống đem những kí ức đó áp chế, cầm lấy khăn lau khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Ôn gia gia mở miệng trước tiên, trầm giọng nói: "Mày còn biết trở về? Mày xem lần này mày làm ra chuyện gì?"

"Ba, tiểu Kỳ có thể bình an trở về là tốt rồi," cha Ôn không khỏi khuyên nhủ, nhìn về phía đứa con bé bỏng ( =)))), "Tiểu Kỳ con có nơi nào bị thương không? Có chỗ nào không thoải mái? Để ta mời bác sĩ đến kiểm tra một chút xem sao?"

Ôn Kỳ nói: " Con cảm thấy trước tiên chúng ta nên đi làm giám định xác minh thân nhân."

Mọi người: "..."

Ôn gia gia nghiêm mặt, cha Ôn muốn nói gì đó liền im lặng, đại ca vẫn luôn âm thần đánh giad em trai cũng đứng hình tập thể, chớp mắt phòng ăn liền trở nên tịch mịch mà quỷ dị, ngay sau đó bọn họ bị người nào đó thả đại chiêu mà kích thích: " ---- Cái gì?"

Ôn Kỳ không nhanh không chậm cướp đoạt lấy lời của lão gia tử đang tức giận mà mở miệng: "Con mất trí nhớ."

"Bùm" lại là một chiêu bạo kích.

Mọi người lần nữa bị choáng váng, dùng ngữ khí tương đồng nói: "Cái gì?"

"Đa số mọi chuyện con vẫn còn nhớ rõ, nhưng có đôi khi lại rất mơ hồ, cũng có vài thứ không xác định được," Ôn Kỳ nói, "Cho nên để phòng ngừa, chúng ta có nên đi làm giám định hay không?"

"Mất trí nhớ là chuyện lớn như vậy, còn nghĩ gì mà đi làm giám định?" cha Ôn đứng dậy, "Đi đi đi, mau đi đến bệnh viện xem xét bệnh tình."

Ôn Kỳ cũng không nghĩ tới việc đi làm giám định.

Cậu chỉ nói cho mọi người biết rằng mình bị mất trí nhớ, sau đó hy vọng mọi người nhận thâyd tính cách cậu có phần thay đổi, bất quá hiệu quả có vẻ hơi bị "lớn".

Đang suy nghĩ, đại ca bên cạnh đột nhiên nhìn qua: "Em không phải nói còn có thể nhớ đại khái mọi chuyện sao? Như thế nào mà nghĩ đến chuyện giám định?"

Ồ, cũng không phải hoàn toàn vô dụng, Ôn Kỳ nghĩ.

Cậu thu hồi quan điểm lúc trước, nói rằng: "Đảm bảo mà thôi."

Đại ca nói: "Trước kia em tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ như vậy."

Ôn Kỳ nói: "Có lẽ sau khi mất trí con sống cùng những người kia khá lâu nên bị ảnh hưởng bởi bọn họ, bọn họ luôn nói phải biết nghi ngờ mọi thứ, người không biết nghi ngờ chỉ xứng đáng làm con cừu non ngu ngốc."

Một câu nói liền khiến hai người nào đó đều quay mặt nhìn sang.

Cha Ôn hỏi: "Bọn họ là ai? Làm gì?"

Ôn Kỳ nói: "Là một tổ chức tà giáo, rất thú vị."

Những người còn lại: "......"

Lần công kích thứ ba này quả thực không hề có dự báo trước.

Ôn gia gia mới vừa ngồi trở lại trên ghế sa lông, dự định ở nhà chờ tin tức của bọn họ, giờ phút này lại đứng ngồi không yên, phân phó tài xế chuẩn bị một chiếc xe lớn, cùng mọi người ngồi lên, bắt đầu tỉ mỉ dò hỏi đứa cháu đích tôn này câu chuyện khi đó. ( là sau khi trốn nhà đào hôn:"))

Vì thế Ôn Kỳ liền ngoan ngoãn đem câu chuyện xui xẻo hết sức của nguyên chủ ra nói một lần.

Ôn gia cũng không phải người ngu, lập tức cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, thanh âm không khỏi trầm xuống: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó con bị bọn họ đem bán." Ôn Kỳ nói, "Mọi người biết Tụ Tinh quốc không? Ở lục địa phía bắc đó."

Đại ca gật gật đầu: "Nghe nói qua."

Ôn Kỳ nói: "Ừm, ở đó không có luật cấm trùng hôn, con là bị bọn họ bán làm thiếp cho người ta." ( triệu hồi anh Hoắc cao tới m6)

Cha Ôn nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

Ôn gia gia cùng đại ca nét mặt trầm xuống, nói: "Tiểu Kỳ, chuyện này về sau đem ra bên ngoài nói."

"Đúng đúng đúng." Cha Ôn vội vàng phụ họa, đau lòng mà cầm lấy cầm tay tiểu nhi tử, liền muốn nước mắt lưng tròng.

Ngón tay Ôn Kỳ lần nữa giần giật, chịu đựng cảm giác quái dị kia mà không tránh ra, nói: "Tại sao? Con và nam nhân kia cái gì cũng chưa xảy ra, người của phái tà giáo kia đúng lúc cứu con ra."

"Vậy cũng đừng nói, em không biết lòng người hiểm ác thế nào đâu," đại ca nói, "Em nói tiếp đi, cứu thoát rồi thì sao?"

Ôn Kỳ nói: "Bọn họ nói trước kia con đã cứu một người của bọn họ, vì vậy mà báo đáp con cứu con một lần, sau đó liền thanh toán xong, mà con không nhớ đến bản thân đã cứu người. Bọn họ cũng không giải thích với con, chỉ hỏi tại sao lại tới Tụ Tinh quốc, nhìn bộ dạng có vẻ muốn điều tra là ai bắt con, nhưng có vẻ như không tra được rõ lắm."

Ôn gia gia hỏi: "Vậy con làm sao mà mất trí nhớ?" ( khi nãy ông tức điên nên xưng hô mày-tao, giờ bình thường nên là ông-con nha)

Ôn Kỳ đáp: "Sau khi bị bán liền muốn phản kháng mà đụng vào đầu, đến khi tỉnh lại liền quên mất rất nhiều chuyện."

Cha Ôn càng thêm đau lòng, không dám hỏi thêm nữa, liền nhanh chóng chuyển đề tài đến cái tổ chức tà giáo kia.

Ôn Kỳ vì vậy nói cho mọi người biết họ đều mặc áo choàng đen, mang mặt nạ, thích họa hình hình học, nhìn rất giống trận đồ ma pháp.

Bọn họ chưa từng nói ra tên của mình, cũng rất ít khi cùng cậu tán gẫu. Mà khi cậu được đưa về tới đây đều bị che lại đầu, đại khái sợ cậu nhớ kĩ bọn họ, cho nên cậu mỗi ngày đều có thể làm chính là ăn rồi ngủ, tình cờ lắng nghe được một chút giáo huấn (dạy bảo) của bọn họ.

Cậu dứt lời liền thẳng tắp sống lưng, hai tay trước ngực vẽ biết bao đồ án, nghiêm túc mà nói: "À, không phải ôn hòa mà đi trong đêm tối..."

Ôn gia gia cùng đại ca gân xanh trên trán nhảy giần giật, cùng nhau động thủ đè vai cậu xuống: "Đừng nói chuyện, mau đi bệnh viện."

Cha Ôn ở bên cạnh lo lắng sốt ruột.

Họ cảm thấy người nào đó không chỉ là mất trí nhớ, còn có khả năng bị tẩy não trở thành bệnh nhân tâm thần.

Kết quả của bác sĩ chính là phải nghỉ ngơi thật tốt, có lẽ không lâu liền có thể khôi phục kí ức, nếu không được thì có thể thử thôi miên trị liệu. Ôn gia gia chủ định làm một đợt trị liệu, mang theo cháu trai mình rời đi, trên đường còn giúp cậu làm lại tấm thẻ thân phận.

Ôn Kỳ hài lòng, dựa vào "tà giáo" mà đem tính cách bản thân trở nên thay đổi, về đến nhà liền hào hứng muốn rèn luyện thân thể, học tập cách chiến đấu, không bao giờ muốn làm con cừu non đợi người đến làm thịt.

Cha Ôn che ngực: "Rèn luyện thì được, mấy loại hình giáo huấn kia cũng không cần thiết đi? Có thể đọc nhiều bài thơ."

Ôn Kỳ suy nghĩ một chút, nói rằng: "Vậy đi."

Mọi người liền thở phào nhẹ nhõm, thấy cậu ngồi trên sa lon uống nước, ôn hòa hiền dịu, nhất thời tự tin tăng lên gấp bội, cảm thấy người này còn có thể cứu chữa. (=)))). Đại ca hỏi: "Tiểu Kỳ, em cò còn nhớ tiểu Hiên không? Hắn sau khi nghe chuyện của em liền vội vàng đi tìm, bây giờ vẫn còn ở bên ngoài."

Cha ôn vỗ vỗ ót một cái: "Đúng rồi, ta phải nhanh chóng để hắn trở về, tiểu Kỳ thích hắn như vậy, có thể nhìn thấy hắn biết đâu liền khỏi hẳn."

Đại ca cũng nghĩ như vậy, gật gật đầu, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng người nào đó nghi hoặc hỏi: "Tiểu Hiên là ai?"

Có thể do bị chấn động quá nhiều lần, lần này mọi người hoàn toàn không bị mắc kẹt.

Đại ca đáp: "Hạ Lăng Hiên, vị hôn phu của em."

Ôn Kỳ hết sức ngạc nhiên: "Con còn có vị hôn phu sao?"

Đại ca trầm mặc một lát, hỏi: "Liên quan tới Hạ Lăng Hiên, em còn nhớ những gì?"

Ôn Kỳ nói: "Cái gì cũng không nhớ rõ."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, ý bảo cậu lên lầu nghỉ ngơi, sau đó ghé vào nhau lẩm bẩm, cảm thấy tiểu Kỳ vì quá thích Hạ Lăng Hiên, không chịu nổi bị bán mà thống khổ, bởi vậy sau khi mất trí liền quên đi Hạ Lăng Hiên. =)))

Đại ca nói: "Phải để cho em ấy gặp gỡ tiểu Hiên."

Cha Ôn theo tiếng, mở thông tấn khí báo cho Hạ Lăng Hiên tin tức, tiếp đến liền liên hệ Hạ gia, báo cho bọn họ rằng đã tìm được tiểu Kỳ. Đại ca ngồi xuống bên cạnh Ôn gia gia, nói: "Mấy ngày nay tốt nhất đừng để em ấy ra khỏi nhà."

Ôn gia gia hiểu rõ ý của anh, "Ừ" một tiếng.

Ôn Kỳ tuy không rõ ràng tình huống phía dưới, mà chờ cậu trở lại phòng ngủ liền lên mạng xem diễn đàn của trường học, liền biết nguyên chủ rời đi không bao lâu, chuyện đào hôn đã bị truyền ra ngoài, bây giờ học viện quân sự trung ương cùng toàn thủ đô đều biết cậu bỏ nhà đào hôn.

Việc nguyên chủ thích Hạ Lăng Hiên ai ai cũng biết, cho nên với hành động đào hôn của cậu, rất nhiều người ban đầu nghĩ cậu cố ra vẻ, cho là thông minh chờ đợi đáp án, dù sao lời lẽ cũng chẳng có gì tốt.

Ôn Kỳ đánh giá bản thân mình không thiếu người châm chọc mỉa mai, thẳng thắn đóng lại trang web, mở mạng xã hội đem đổi tên thành "Quý Tộc Táng Yêu", sau đó tìm kiếm "Quý Tộc Chí Tôn" click thêm bạn, lúc này bỗng thấy thông tấn khí rung lên, có tin nhắn. Cậu liếc mắt nhìn người gửi đến, nhất thời nhíu mày.

Chòi **, chuyện này tuyệt đối có thể cho vào sử sách.

Từ khi quen biết đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Lăng Hiên chủ động gửi tin nhắn cho cậu!! ( tâm trạng sao giống lần đầu crush ib trước vậy)

Cậu mở ra, phát hiện chỉ có mấy từ: Về nhà rồi?

Ôn Kỳ đáp lại một chữ: Ừm.

Cậu vốn nghĩ rằng với tính tình lạnh như băng mặt cá chết của Hạ Lăng Hiên, đề tài tới đây liền kết thúc, ai ngờ ngay lập tức Hạ Lăng Hiên liền tiếp tục gửi tin nhắn thứ hai: Ai đưa cậu trở về?

_Hết chương 11_

P/s: Hạ Lăng Hiên với Trác tiên sinh ai là công đây:"))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương