Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 8
Một già và một trẻ lập tức ngồi xuống mũi thuyền, bắt đầu uống rượu đối ẩm.
Canh cá thơm ngon, rượu ngũ cốc êm dịu, có thể tận hưởng khoảng trời và sóng biển, tận hưởng hoàng hôn và gió nam ấm áp.
Khi rượu đã cạn, ông chủ thuyền kể về quá khứ hào hùng của mình khi còn trẻ lúc giương buồm vượt biển, ông còn vui vẻ còn hát một bài chèo đánh cá với chất giọng thô ráp của mình.
Ông chủ thuyền hát không hề dễ nghe, nhưng với một bài hát đánh cá trong khung cảnh hoàng hôn lúc đó, tự nhiên tạo nên một hương vị thật đặc biệt.
Như có như không "quăng một mái chèo....không biết khi nào ta mới tương phùng".
Vương Mục nghe rất thích thú, thuyền trưởng cũng rất vui mừng khi được Vương Mục khen ngợi, nhất thời đem Vương Mục trở thành bạn vong niên.
Điều này khiến Vương Mục choáng váng, ở chung với nhau hơn nửa tháng, ông chủ thuyền luôn tạo cho Vương Mộc ấn tượng là người “trưởng thành và thận trọng”, nhưng giờ đây ông ấy lại đột nhiên biến thành “lão ngoan đồng”. ( Nhân vật trong phim Thần Điêu Hiệp Lữ- Anh hùng xạ điêu )
Aaa hỏng hết hình tượng rồi! Đây chẳng lẽ lại là “mượn rượu làm càn” trong truyền thuyết?
Bất quá, ai quan tâm chứ!
Vui vẻ là được!
Chỉ cần vui vẻ thì tốt rồi!
Bữa tiệc trên thuyền đánh cá kéo dài hơn một giờ đồng hồ mới kết thúc, thuyền đánh cá dưới sự điều khiển của ông chủ đang từ từ tiến vào cảng cá.
Chuyến đi thị sát đảo kéo dài gần nửa tháng này sắp kết thúc với một dấu chấm thành công tốt đẹp.
Không giống như làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều ở thành phố lớn, Vương Mục quả thực đã sống một cuộc sống thoải mái và dễ chịu trong nửa tháng qua.
Không áp lực thành tích, không lo tăng ca, không có sếp cằn nhằn bên tai, không ô nhiễm không khí, không tiếng ồn làm xáo trộn giấc mơ...
Chỉ có trời xanh và biển rộng, không khí tự do trong lành, bầu trời đầy sao, cá béo và rượu ngon…
Cuộc sống như thế này chính xác là điều mà Vương Mục khao khát.
Việc tiếp theo cần làm là đưa ra một kế hoạch có tính khả thi.
Liệu có thể trở thành chủ sở hữu hòn đảo hay không, bước tiếp theo chính là chìa khóa.
Theo quy định mới, cá nhân muốn trở thành chủ đảo phải nộp đơn lên cơ quan quản lý biển cấp tỉnh và nộp đơn xin phát triển, giấy phép sử dụng đảo không có người ở, kèm theo bản thuyết trình cụ thể về kế hoạch phát triển sử dụng đảo không người.
Theo quy định đã định ra từ trước, các đảo có thời hạn sử dụng khác nhau cho các mục đích sử dụng khác nhau.
15 năm đối với đảo sử dụng để chăn nuôi - 25 năm đối với đảo sử dụng cho mục đích du lịch, giải trí - 30 năm đối với đảo sử dụng để làm muối và khai thác khoáng sản - 40 năm đối với đảo sử dụng cho công ích - 50 năm đối với đảo sử dụng cho mục đích công nghiệp như cảng, nhà máy đóng tàu và các công trình xây dựng khác.
Đối với Vương Mục, thời gian cho phép càng lâu thì càng tốt. Tuy nhiên, điều đó rõ ràng là không thể.
Như vậy việc sử dụng đảo chỉ có thể giới hạn ở loại đảo có mục đích chăn nuôi và du lịch, giải trí.
Vương Mục mất hơn nửa tháng, cuối cùng đã viết xong kế hoạch phát triển và báo cáo quá trình phát triển dự án.
Đây cũng là lý do tại sao hầu hết những người giàu có đều thích mua đảo ở nước ngoài, việc phát triển các đảo nhỏ trong nước không chỉ có quyền sở hữu ngắn hạn mà còn có rất nhiều hạn chế.
Nếu có đủ kinh phí, Vương Mục đương nhiên sẽ sẵn lòng mua đảo ở nước ngoài hơn. Cứ ném hết đống thông tin linh tinh này lên đầu nhân viên uỷ quyền còn mình thì gác chân chờ xem hòn đảo được xác nhận.
Chỉ là túi tiền của hắn có chút eo hẹp thôi sao?
Ví dụ, có một hòn đảo nhỏ tên là Wild Vine Island, diện tích chỉ có 13759m2, lưu ý là "mét vuông", khi quy đổi ra thì chỉ có 0.013759 km2, diện tích của nó chỉ bằng một phần nhỏ của đảo Kê Vĩ , vậy mà có giá đến 2,3 triệu ndt.
Đây chỉ là tiền mua đảo, nếu tính cả phí uỷ quyền và thuế, nếu Vương Mộc dùng mớ tài sản nhỏ của mình mà mua hòn đảo này, rất có thể hắn sẽ phải làm người nguyên thủy ở trên đảo.
Sau khi lấy được Thuỷ Lam Châu, Vương Mục có năng lực điều khiển nước, nhưng nó không thể biến thành tiền trong thời gian ngắn được!
Tính ra việc nộp đơn xin mua một hòn đảo nhỏ ở Trung Quốc vẫn là lựa chọn tiết kiệm nhất.
Nói cách khác, đây là cách chơi của người nghèo như hắn!
Để tăng điểm ấn tượng với nhân viên công tác, Vương Mục đã đặc biệt mua một bộ vest đắt tiền rồi cố ra dáng một người thành đạt.
Người dựa y phục, Phật dựa cà sa. Đứng trước gương, Vương Mục có hơi choáng váng trước diện mạo mới của mình.
Khi nào hắn lại trở nên đẹp trai như vậy? (•‿•)
Không phải là hắn đang tự luyến mà là bây giờ hắn thực sự rất đẹp trai.
Làn da trắng trẻo thanh tú, nét mặt dễ nhìn mềm mại, đôi mắt sáng long lanh, nếu có khuyết điểm thì có thể là nhìn hơi ẻo lả.
Tuy nhiên, Vương Mục lại không hề có chút bất mãn nào. Chẳng phải tiểu thịt tươi ngày nay rất được ưa chuộng sao?
Không xem thì không biết, soi gương xong nhìn kĩ thật đúng là bị hoảng sợ.
Thuỷ Lam Châu thực sự kỳ diệu hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!
Trên đường tới cục quản lý biển, tỷ lệ người quay đầu nhìn Vương Mục tăng lên rất nhiều. Vương Mục thậm chí còn nhìn thấy mấy cô bé lén lút nhìn mình, thậm chí có một số mỹ nữ cũng bị hắn phát hiện, trong nháy mắt hai má đỏ bừng tràn đầy xấu hổ.
Điều này khiến Vương Mục không khỏi mừng rỡ, đẹp thì tốt rồi!
Văn phòng quản lý biển cục Hải Dương.
Căn cứ theo lời chỉ dẫn, Vương Mục cuối cùng cũng tìm được cửa sổ dịch vụ.
Ngồi sau cửa sổ phục vụ là một người cô gái mặc đồng phục, mái tóc dài xoã trên vai, đang cúi đầu tính toán gì đó, rất tận tâm với công việc.
Như câu nói nổi tiếng đã nghe ở đâu đó, người đàn ông tập trung là người hấp dẫn nhất, và người phụ nữ tập trung cũng là người có mị lực nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook