Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 37
"Ông chủ Vương, cậu nhất định phải giữ con cá đù vàng này cho tiệm cá của tôi!"
"Anh đang nói cái gì vậy? Anh là người bán cá mà lại còn muốn cướp của chúng tôi, còn có liêm sỉ không? Ông chủ Vương, xin hãy để lại cho tôi đi. Con dâu tôi vừa sinh cho tôi một thằng cu to béo. Bây giờ thân thể rất yếu đuối, nếu có con cá đù vàng này, biết đâu được sang năm con dâu tôi lại có thể sinh thêm một đứa cháu gái ngoan ngoãn nữa thì sao!”
"Cái lão già này không biết xấu hổ, chỉ có ông mới có cháu không bằng. Con dâu tôi cũng mới sinh con, cần con cá này để bổ sung dinh dưỡng!"
Rất nhanh, Vương Mục bị rất nhiều người muốn cướp cá chặn ở giữa, thiếu chút nữa quần áo bị lôi kéo rách ra thành từng mảnh.
Cuối cùng, con cá vẫn được một bà cụ nóng nảy mua lại với giá kêu cao nhất là 68 vạn.
Người có tiền thật đúng là nhiều, làm cho Vương Mục không khỏi thở dài không thôi, nhiều người như vậy tranh cướp một con cá có giá mấy chục vạn.
Ngẫm lại năm đó... Hiaaz!
Là một sinh viên đại học được giáo dục trong thời đại mới, thu nhập một tháng của hắn thế nhưng còn không đạt tới mức tiêu chuẩn của thu nhập bình quân cả nước…
Hắn có lỗi, hắn sai rồi, hắn xin lỗi, là hắn đang cản trở công cuộc xây dựng đất nước!
"Cá đù vàng, lại thêm một con nữa!"
Lại có người hét lên..
"Ông trời ơi, tôi nói đúng không? Con cá này còn to hơn con vừa rồi!"
"Mẹ tôi ơi, ông chủ Vương này là ai vậy? Không phải là con rể của Long Vương chứ, vận khí của anh ta quả thực quá vượng rồi!”
"Cân, mau cân đi!"
Một số người chờ không kịp, hét to đầy phấn khích.
"80 kg!"
Nhiều người chết lặng khi nhìn thấy cân nặng của nó.
80...kg!
Là Kilôgam đó!
Vừa rồi một con cá đù vàng nặng 28 cân mà đã có giá đến 68 vạn, vậy con cá đù vàng nặng 80 kg này thì sao? (1 cân = 1/2kg)
Mọi người chuyển sự chú ý về phía ông lão phổ biến thông tin khi nãy, cùng với ông chủ cửa hàng cá.
Nhưng vào lúc này, ông chủ cửa hàng cá cũng bắt đầu thở gấp.
Mẹ tôi ơi, một con cá đù vàng to thế này có thể dùng làm trấn điểm chi bảo của cửa hàng luôn được rồi.
Ahhhh!
Không chỉ các chủ cửa hàng bán cá, hải sản mà cả chủ một số khách sạn nổi tiếng cũng phát điên.
Đâu riêng gì mấy cửa hàng bán cá hay hải sản này nọ mới cần trấn điếm chi bảo, khách sạn của bọn họ cũng cần mà!
“3 triệu, Vương đại ca, tôi trả anh 3 triệu, bán cho tôi con cá này!”
"3,5 triệu, tôi trả 3,5 triệu!"
"4 triệu!"
"4.5 triệu!"
Mẹ nó, tất cả mọi người, kể cả Vương Mục đều chết lặng.
Mấy người này đang xem tiền là giấy có phải không?
Năm triệu rồi, vẫn còn trướng thêm!
Chết tiệt, nửa đời trước hắn đã sống quá uổng phí rồi. Làm người mà giá trị còn thua cả con cá!
Cuối cùng, con cá vẫn bị khách sạn quốc tế Minh Nguyệt cướp đi với giá 5 triệu nhân dân tệ.
Nhìn thấy một con cá được bán với giá cao như vậy khiến đám người Hải Quang đều cảm thấy khó chịu!
Khốn nạn, tên khốn nào đã gợi ý rằng nên lấy con tàu này làm ví dụ tiêu cực vậy?
Chết tiệt, đây là thọ tinh siết tới cổ bọn họ rồi!
Về phần phóng viên Chu Nam , đôi mắt anh ta đang nheo lại vì cười.
Tin lớn, tin tức siêu lớn, biết đâu lần này trở lại còn có thể được thăng chức hay tăng lương đó nha!
Về phần Triệu Hâm, chủ tịch công ty Hải Quang, những giọt mồ hôi lớn đang chảy ra trên trán ông ta. Trong khoảng thời gian này tâm trạng của ông lên xuống thất thường, quá bất ổn!
Cmn, không phải nói rằng cá sủ vàng, cá đù vàng to cực kỳ hiếm gặp sao?
Tại sao đã bị bắt lại còn đi theo cặp?
Bất quá, Triệu Hâm vẫn thở phào nhẹ nhõm, việc bắt được chỉ vài con cá quý hiếm này quả thực rất đáng kinh ngạc, nếu không phải Hải Quang lần này thu hoạch tốt chưa từng có, canh bạc này phỏng chừng đã muốn thất bại rồi.
Nhìn thấy cá sủ vàng cùng cá đù vàng, ông ta cũng đỏ mắt, nếu thắng cuộc cá cược này, tất cả đều là của ông ta!
Lúc này, một tiếng hét lại vang lên.
"Cá ngừ, trời ơi, đúng là cá ngừ vây xanh rồi, tôi không nằm mơ chứ?"
Đôi mắt của Triệu Hâm tối sầm sau khi nghe thấy tiếng cá ngừ, thiếu chút nữa té xỉu nhào qua.
CMN, gian lận!
Cá ngừ vây xanh có quý không?!
Đó chính là một kho bạc di động, cho dù chỉ có một con thôi, thì cái gì sủ vàng hay đù vàng đều là thúc ngựa dí theo cũng không kịp.
Không kể giá trị dinh dưỡng của cá ngừ có thể so sánh với cá sủ vàng và cá đù vàng hay không, nhưng chỉ riêng giá trị của nó trên thị trường thôi thì hai loại kia không thể nào so sánh được.
"Cá bột, nhất định là cá ngừ vây xanh loại nhỏ!"
Triệu Hâm ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này ông đã muốn tát cho mình mấy cái vào mặt, ngươi là cái đồ khốn nạn, ngu si, sao lại muốn lấy con tàu này làm đá kê chân rồi còn so kèo được chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook