Triệu Hâm cũng rất vui vẻ, mặt đỏ bừng phấn khích: “Chàng trai trẻ, cậu cứ yên tâm. Với tư cách là người đứng đầu ngành thủy sản, Công ty Hải Quang của chúng tôi vẫn có năng lực nhất định, cho dù cậu có áp đảo chúng tôi thế nào, chúng tôi cũng sẽ không tức giận !"

Triệu Hâm đặc biệt nhấn mạnh "áp đảo chúng tôi" rất nghiêm túc, phía sau lại có thêm vài tiếng huýt sáo.

Vương Mục nhìn qua, thấy nhiệt độ đã dâng lên không tồi, liền ngừng diễn xuất, trực tiếp chuyển sang chế độ khoe khoang.

"Như vậy đi, chúng ta đánh cuộc xem. Ai bắt được nhiều cá hơn sẽ sở hữu toàn bộ số cá đánh bắt được từ chuyến đi lần này! Thế nào!"

Vương Mục vừa dứt lời, xung quanh lập tức hít một ngụm khí lạnh, không khí yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Bọn họ đã nghe được cái gì?

Thái độ của mọi người đều thay đổi khi nhìn Vương Mục lần nữa, khẩu khí lớn như vậy, sao hắn dám!

Nghe những gì Vương Mục nói về vụ cá cược, khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Hâm càng đỏ hơn.

Dù có là óc heo thì ông ta cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng vào lúc này, đâu còn đường nào khác để ông quay đầu!

Ra biển, là một chuyện rất mơ hồ. Nếu bắt được những con cá quý thì dù chỉ có một chiếc thuyền nhỏ thôi cũng có thể thu được lợi nhuận khổng lồ. Một thuyền đánh cá trúng vụ có khi còn đáng giá hơn vài chiếc thuyền đánh cá khác gộp lại.

Nhưng ông đã bị đưa đến ngã tư đường!

Ông là người đề xuất việc so sánh sản lượng đánh bắt, ông là người mời phóng viên và cũng là ông người từng bước đẩy Vương Mục vào ngõ cụt.

Ông còn có thể lùi bước sao?

Không đúng!

Đột nhiên trong mắt Triệu Hâm lóe lên một tia sáng, ông ta nhìn thấy tay Vương Mục đang run rẩy!

Hóa ra là một trò lừa bịp!

Chết tiệt, ông gần như đã bị tên nhóc xảo quyệt này lừa gạt.

Nếu như vừa rồi ông quyết định rút lui, hôm nay chắc hẳn sẽ rất xấu hổ.

Lấy lại sự tự tin, Triệu Hâm lại nở nụ cười: "Cậu trai trẻ, tôi sẽ cược với cậu!"

Tiếng bàn tán xôn xao! Lần này đến lượt đám người của Vương Mục hít một hơi khí lạnh!

Chuyện này có thiệt không vậy?

Trắng trợn cướp cá của bọn họ? Thuyền trưởng không bỏ cuộc vẫn muốn đem toàn bộ số cá lấy về lại. Thậm chí còn không cần ra chút sức lực nào, đám người công ty Hải Quang cứ vậy mà dâng tới tận tay cho bọn họ.

Bọn họ sẽ thua cược sao? Không đời nào!

Vừa nãy không phải phóng viên vừa nói sao? Công ty Hải Quang đã cung cấp toàn bộ số liệu thu hoạch lần này, sợ khán giả không có ấn tượng trực quan nên họ mới thực hiện cuộc phỏng vấn so sánh thêm... Hắc Hắc Hắc! Không sợ bị quịt nợ rồi!

Thuyền trưởng của họ quá tuyệt vời!

Mục đích đã đạt được, Vương Mục không thèm giả vờ nữa, cười nói: "Đã như vậy, chúng ta bắt đầu kiểm kê số lượng đánh bắt của tôi đi!"

“Kiểm kê sản lượng đánh bắt!”

Phó thuyền trưởng Bành Quốc Đống gầm lên, thủy thủ đoàn trên tàu lập tức nhiệt tình khởi động.

Nhìn thấy thuyền viên nhiệt tình như lửa, Triệu Hâm đột nhiên có một cảm giác rất xấu.

Sao nghe có vẻ không giống như sợ sệt lừa gạt vậy, không thể nào!

Đàn cá thu của họ đã bị thuyền của công ty cướp đi sạch, vậy chúng có thể tìm đâu ra một đàn cá khác chứ?

"Cá thu, thật nhiều cá thu!"

Bắt đầu kiểm kê sản lượng đánh bắt, mọi người đều nhìn thấy những con cá thu to béo đang được mang xuống.

"Lớn quá, còn lớn hơn cả đàn cá thu bị công ty Hải Quang bắt được!"

Mọi người đều ngạc nhiên vì hôm nay họ nhìn thấy quá nhiều cá thu.

Chẳng lẽ mùa này ở Hải Nam nhiều cá thu đến mức tràn lan như thế này sao? Một chiếc thuyền đánh cá tuỳ tiện thôi cũng có mẻ cá thu lớn như vậy?

Đây có nguồn gốc cho sự dũng khí của mấy người sao? Triệu Hâm và các giám đốc điều hành cấp cao của Hải Quang lắc đầu khinh thường, họ tìm thấy một đàn cá thu khác thì sao chứ?

Bắt được một đàn cá thu chỉ là một “bất ngờ” thêm mà thôi, tàu đánh cá của bọn họ còn có những mẻ thu hoạch lớn khác! Nếu không thì làm sao việc đánh bắt hôm nay lại được bọn họ xem trọng, thậm chí còn muốn quay một video quảng bá để khoe khoang chứ?

Lúc này, mọi người lần nữa phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

"Cá sủ vàng, là cá sủ vàng. Ôi mẹ ơi, một con cá sủ lớn như vậy nặng hơn trăm cân!"

"Cân, cân nhanh lên!"

"122 cân!"

Woahh, người biết nhìn hàng liền không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Một con cá sủ vàng lớn như vậy đã nhiều năm bọn họ chưa gặp qua. Đây là một con cá hiếm và có giá trị, có thể xếp vào hàng truyền thuyết!

"Ông chủ Vương, con cá này nhất định phải giữ lại cho khách sạn lớn nhất Hạnh Hoa Thôn chúng tôi. Tôi ra giá 20 vạn 1 cân!"

"Khách sạn Hạnh Hoa Thôn các ngươi cũng quá tham lam rồi đi, muốn ăn một mình không có cửa đâu. Ông chủ Vương, khách sạn Hải Thiên chúng tôi sẽ ra giá 22 vạn 1 cân, bán cho chúng tôi đi!"

"Ông chủ Vương, chúng ta ra giá 25 vạn 1 cân bán cho ta đi!"

Lần lượt các chủ nhà hàng đều đứng ra tranh nhau tăng giá khiến mọi người xung quanh đều câm nín.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương