Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 22
Năm đó hắn đến trường đi học, bởi vì học không tốt nên các bạn cùng lớp và giáo viên đều coi thường hắn.
Bây giờ thì thế nào? Không phải ai cũng phải cúi đầu nịnh bợ khi gặp hắn hay sao!
Hắn đã gặp lại hơn chục người bạn cũ, khi nghe nói hắn kiếm được rất nhiều tiền, ai nấy cũng đều xin xỏ hỏi han: "Phú hào, trên đùi còn thiếu đồ trang sức sao?"
Mẹ kiếp, muốn tìm người bám đùi cũng tìm người trẻ đẹp xem như đồ trang sức, già như bọn họ lại còn là đàn ông dùng được cái rắm gì.
"Nếm thử xem, xì gà sản xuất ở Cuba có giá hơn một nghìn đô la đó!"
Nguyễn Cường đưa cho Vương Mục một điếu xì gà, cô gái xinh đẹp đi cùng rất quen thuộc lấy ra con dao nhỏ định cắt xì gà cho Vương Mục.
"Đừng, không cần đâu! Sao dám phiền chị dâu chứ? Hơn nữa, tôi không hút thuốc!"
Nhà hàng mặc dù không nói rõ cấm hút thuốc, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, Vương Mục vội vàng đứng dậy từ chối.
Khi nghe Vương Mục gọi mình là chị dâu, cô gái trẻ bỗng trở nên phấn khích , hảo cảm của cô dành cho Vương Mục tăng lên rất nhiều.
Ai ngờ, Nguyễn Cường lại mỉm cười lớn tiếng chế nhạo: "Chị dâu gì chứ? Cô ta là tình nhân của tôi thôi, mỗi tháng kiếm được một trăm nghìn tệ đấy!"
Vương Mục trợn mắt há mồm, dù có là tình nhân bao dưỡng cũng đâu cần quanh minh chính đại nói ra một cách trắng trợn như vậy.
Hơn nữa, con gái nhà người ta vẫn đang ở trước mặt đó. Dù là tình nhân chắc cũng phải dỗ dành nể mặt một chút chứ!
Vương Mục cảm thấy mình không thể hiểu nổi người bạn học cấp hai này nữa rồi!
Nguyễn Cường ăn mặc kiểu nhà giàu mới phất, giọng nói lại lớn, cùng với Vương Mục đẹp trai và mỹ nữ xinh gái, tổ hợp ba người kì lạ này làm mọi người xung quanh chú ý. Khi mọi người nghe Nguyễn Cường nói mỗi tháng trả 100.000 nhân dân tệ để bao nuôi, ánh mắt của bọn họ lập tức thay đổi khi lén nhìn cô gái kia.
Hoặc khinh thường, ghen tị, hoặc là đau lòng không phải là không có!
Nguyễn Cường đột nhiên lớn tiếng như vậy, giống như lột trần cô ấy giữa thanh thiên bạch nhật. Trong lòng uỷ khuất, nhất thời mắt cô ấy hoe đỏ không nhịn được mà rơi nước mắt.
"Cái này chị... người đẹp này, tôi và anh Cường đã nhiều năm không gặp, muốn ôn lại chuyện cũ, chị có thể giúp tôi kêu ít rượu ngon đến được không?"
"Được!"
Người đẹp lập tức dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vương Mục rồi bỏ đi như chạy trốn.
Nguyễn Cường sao có thể không biết tâm tư của Vương Mục ?
Tuy vậy hắn ta không quan tâm, vẫn vô tư nói, “Vừa nhìn qua là biết cậu vẫn là một tên trai tân chưa hiểu sự đời. Phụ nữ là vậy đó, nếu không cường thế thì làm sao có thể thuần phục được?”
Ách......
Nói được vài câu đã biết tam quan không hợp, Vương Mục chợt nhận ra hôm nay mình đã sai lầm khi chọn nhà hàng này.
Chỗ này phát sinh việc ồn ào như vậy, chị Doanh có chú ý thấy hay không.
Nếu chị Doanh hiểu lầm thì sẽ rất tệ luôn!
"Thế nào? Chê tôi thô tục à?"
"Không, sao có thể?"
Vương Mục bỗng dưng có chút chán ghét chính mình, đây vẫn là câu nói vô sỉ nhất hắn đã nói ra trong năm nay.
"Thô tục thì thô tục. Thời buổi này ai có tiền thì chính là ông chủ. Nhìn con bé vừa rồi sao, có đẹp đẽ thuần khiết thế nào, cũng quỳ dưới háng tôi thôi!"
Vương Mục cau mày, Nguyễn Cường này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy, cố ý đến tìm hắn để giả vờ "ngầu" sao?
Quả thực không thể hiểu được!
Nếu không phải chị Doanh còn ở đây, Vương Mục thực sự muốn xắn tay áo bỏ đi rồi.
"Hình như cách đây không lâu đã thấy cậu trên bản tin, nghe nói cậu muốn xin một cái đảo làm đảo chủ àh!"
"Ừ!"
Nhìn thấy Nguyễn Cường không còn nói đến cô gái kia nữa, Vương Mục không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Vương Mục rất nhanh liền phát hiện ra mình sai rồi!
"Đảo chủ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nếu không thì cậu làm việc với tôi đi? Nhìn cậu đẹp trai thế này, nếu vào công ty của tôi, tôi cho cậu làm giám đốc xã giao. Vừa rồi con bé kia không phải rất đẹp sao? Nếu cậu làm việc với tôi, bao cậu ba ngày liền nói lời tạm biệt với cuộc sống độc thân ngay!
Vì lão tử lớn lên đẹp trai mà hắn mời mình về làm giám đốc xã giao, thằng khốn đó nghĩ cái quái gì vậy!
CMN, tôi coi mi như bạn cùng lớp, nhưng mi lại muốn kéo tôi vào hố lửa!
"Tôi là chủ nhân của hòn đảo! Tôi cũng không thiếu tiền! Tôi còn có hẹn, hôm nay nói chuyện đến đây thôi!"
Vương Mục trả lời một cách gay gắt, trực tiếp đuổi người đi. Nếu là người bình thường lẽ ra đã thức thời rời đi ngay, nhưng tên bạn học cấp hai này, thực sự không phải là người bình thường!
"Chủ đảo, tôi biết chứ, chủ đảo 3 triệu, được cư dân mạng công nhận! Hahaha, xây dựng một hòn đảo cần một đội kỹ sư công trình phải không, để tôi giới thiệu cho cậu một đội nhé? Ông chủ chỗ đó thực lực rất mạnh mẽ, còn từng cải tạo khu LC của thành phố đó, đều là họ làm hết!”.
"Tôi đã đạt được thỏa thuận hợp tác với công ty Tengda rồi!"
Nguyễn Cường cực kỳ khinh thường, "Công ty Tengda, ha, chịu hợp tác với cái đảo nát của cậu?"
Lúc này, một giọng nói như chim chích vang lên.
"Chồng ơi, đây là ai vậy? Sao trước giờ em chưa từng thấy qua?"
Vương Mục quay đầu lại, không phải chị Doanh còn là ai nữa?
Khi chị Doanh gọi hắn là "chồng", Vương Mục ngay lập tức sửng sốt.
Nó giống như một dòng suối ngọt ngào, trực tiếp gột rửa mọi ô nhiễm mà Nguyễn Cường đã vấy bẩn hắn nãy giờ.
Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi...
Chị Doanh, vạn tuế vạn vạn tuế!
Ngồi vào bàn, Chị Doanh lập tức liền trở nên phát sáng, Nguyễn Cường, người vừa rồi còn coi thường Vương Mục đã trố mắt chết lặng khi nhìn thấy tiên nữ Ôn Doanh.
Mỹ nhân xinh đẹp trước mặt này là cô vợ nghèo của Vương Mục sao?
Làm sao có thể????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook