Nhờ sự dẫn dắt giới thiệu của chị Doanh, Vương Mục đã liên hệ thành công với công ty "Bất động sản Tengda", một công ty xây dựng nội địa hạng nhất.

Bất động sản Tengda đứng đầu ngành xây dựng, với đội ngũ hạng nhất, họ thậm chí còn có kinh nghiệm phát triển các hòn đảo nhỏ cho người giàu ở nước ngoài.

Có quan hệ, có lợi ích nên việc hợp tác tự nhiên sẽ thành công ăn nhịp với nhau. Các kiến trúc sư của Tengda đã nhanh chóng đưa ra một loạt ý tưởng quy hoạch sơ bộ sau khi trưng cầu ý tưởng của Vương Mục về việc xây dựng hòn đảo.

Không thể không nói, đội ngũ có thâm niên vẫn là số một, tuy rằng chỉ là kế hoạch sơ bộ, nhưng bọn họ bày ra ý tưởng nào cũng làm nên ý vui cảnh đẹp khiến hắn cảm thấy rất hài lòng.

"Chị Doanh, đây là bản thảo kế hoạch xây dựng hòn đảo, chị xem xem có cần bổ sung gì không!"

Vương Mục lấy ra bản kế hoạch sơ bộ về việc xây dựng hòn đảo nhờ chị Doanh giúp đỡ góp ý.

Nhìn thấy bản kế hoạch trong tay Vương Mục, Ôn Doanh khẽ cau mày, kỳ quái nói: "Đây là hòn đảo của cậu, cậu muốn xây thế nào cũng được, sao lại hỏi ý kiến của tôi?"

Đương nhiên là từ bây giờ hắn muốn kéo cô vào, cùng nhau xây dựng một "ngôi nhà chung" chứ sao!

Có tà tâm nhưng lại không có gan nói, Vương Mục nào dám nói ra như vậy: "Đây không phải là tin tưởng mắt nhìn của chị sao? Chị Doanh, giúp tôi đi mà!"

Ôn Doanh cảm thấy có gì đó không ổn lắm nhưng cô vẫn tiếp lấy bản thảo quy hoạch và bản vẽ sơ bộ hoàn công từ Vương Mục .

Vừa nhìn thấy hình phác hoạ, đôi mắt của Ôn Doanh đột nhiên sáng lên: "Đẹp quá!"

Trong phương án thiết kế, một số “biệt thự trên đỉnh đồi” được xây dựng men theo địa thế “đuôi gà” nhô cao của đảo Kê Vĩ Dữ. Vì nằm ở nơi cao nhất trên đảo nên đứng từ đây có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh quang xung quanh hòn đảo.

Nếu không có gì bất ngờ, về sau đây sẽ là “phủ đệ” của Vương Mục, chủ nhân hòn đảo.

Trong hình ảnh hoàn công sơ bộ thậm chí còn bày ra khung cảnh của biệt thự trên đỉnh núi vào những thời điểm khác nhau.

Sáng sớm, giữa biển mây trên đồi, có thể ngắm nhìn bình minh đẹp không sao tả xiết, mặt trời đang dâng trên mặt biển.

Chạng vạng, trong những ráng mây đỏ rực, ánh mặt trời tán xạ trên mặt biển nhuộm màu vàng ruộm, nhàn nhã ngắm mây trôi thư thái, hoa nở hoa rơi.

Một con đường lát đá được xây dựng vòng quanh đảo, đường ven biển được trồng xen kẽ những hàng dừa.

Những con đường rợp bóng dừa nối liền trên bãi biển, bờ cát, bến cảng và các khu vực cảnh quan, địa điểm ngắm san hô. Khi vui chơi ở đây, có thể thưởng ngoạn nhiều cảnh đẹp khác nhau, cảm nhận sự bao la của biển trời, mặc cho những cơn gió biển thổi qua nhưng sẽ không quá nóng vì có bóng cây xung quanh.

Là một hòn đảo còn nguyên vẹn nên nơi đây có chất lượng nước tốt nhất.

Tại đây, có thể bơi lội vui chơi thoả thích.

Mệt mỏi, có thể nằm nhàn nhã trên ghế dài tắm nắng, nếu khát có thể hái một trái dừa, thưởng thức nước dừa tươi ngon. Ở trung tâm đảo, những con đường được lát đá với nhiều màu sắc khác nhau, nối liền nhiều toà nhà dịch vụ du lịch như vườn hoa, khu ẩm thực, khách sạn và quán bar.

“Sườn núi” còn lại làm một con đường mòn bằng đá lát, hai bên đường mòn là nơi tham quan “thiên đường thực vật và động vật” của hòn đảo...

Nhìn khung cảnh tươi đẹp bày ra đó, đôi mắt xinh đẹp của Ôn Doanh không khỏi lộ ra vẻ khao khát, nhịn không được lẩm bẩm: “Đẹp quá, nếu trong công viên có thể trồng đủ loại hoa trà thì quá tuyệt rồi!"

"Được, vậy chúng ta trồng hoa trà!"

Vương Mục nghe vậy, lập tức đưa ra quyết định, đem việc trồng hoa trà vào kế hoạch phát triển đảo.

Ôn Doanh nghe xong thì há hốc mồm..

"Cậu làm gì vậy? Tôi chỉ là tùy tiện nói ra thôi, cậu là chủ hòn đảo, ý kiến của cậu mới là quan trọng nhất!"

“Hoa trà rất đẹp, chồi non còn có thể dùng để pha trà, vừa đẹp vừa tiết kiệm!”

Vương Mục kiêu ngạo nói.

Ôn Doanh nghe vậy lập tức ngẩng đầu nói: "Cậu nghĩ lá trà mà cậu uống là ngắt từ cây hoa trà xuống sao?"

"Quác......"

Hoa trà không phải là hoa của cây trà sao??? 0__0

"Không có gì, nếu cậu thích trồng thì trồng!"

Ôn Doanh nhịn không được trợn mắt liếc nhìn Vương Mục: "Vậy tôi còn thích ăn tuyết lê, cậu cũng định trồng nó trên đảo sao?"

"Chị Doanh thích ăn sao, vậy cứ trồng đi!"

Vương Mục một lần nữa bổ sung việc trồng lê vào kế hoạch phát triển.

Ôn Doanh nhìn Vương Mục đang tuỳ hứng, tức khắc có chút hết nói nổi hắn.

"Cậu có thường thức thông thường hay không vậy? Môn Địa lý của cậu được giáo viên thể dục dạy phải không? Tuyết lê trồng ở nơi nhiệt đới thì có cái để ăn à?"

"Nếu chị Doanh muốn ăn Tuyết lê nhiệt đới, làm thế nào cũng phải khiến cho nó ngon hơn bình thường mới được nha!"

"Trồng gì cũng ngon hơn, cậu cho rằng mình là Như Lai Quan Thế Âm Bồ Tát chắc?"

"Nói hay không bằng hay làm. Sớm hay muộn chị nhất định sẽ ăn được tuyết lê ngon hơn cả nơi xuất xứ của nó!"

Nhìn Vương Mục tự tin nói ra như vậy, một chút cũng không giống như đang nói dối, Ôn Doanh nhất thời có hơi thất thần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương