Nhưng người ấy mà, có đôi khi thật dễ để trở nên xấu tính.

"Chị Doanh, chị nói cái gì tôi không nghe được!"

Hai má Ôn Doanh đỏ bừng, tức giận nói: "Biến, không nghe thấy thì thôi!"

“Ha ha ha!” Vương Mục cười lớn.

Vương Mục bị ăn chửi những vẫn cảm thấy rất vui lòng!

"Chị Doanh, chỉ cần chị đồng ý, sau này tôi sẽ thay chị chịu trách nhiệm!"

Nghe được lời hứa của Vương Mục, đôi mắt đẹp của Ôn Doanh trừng to ra, ước gì có thể đá chết tên xấu xa trước mặt.

Cô tức giận hận mình đáng lẽ ra không nên nói bất cứ thứ gì như xin lỗi hay cảm động ban nãy. Nhìn vẻ mặt tức giận của chị Doanh, Vương Mộc không hề lo lắng mà còn thấy vui mừng.

Thà ồn ào mắng chửi còn hơn là chiến tranh lạnh!

“Chị Doanh, đến ngân hàng vay tiền có cần chú ý điều gì không?”

Khi nói đến công việc , Ôn Doanh lập tức trở nên nghiêm túc. Nói ngắn gọn rõ ràng, đề cập đến tất cả những điểm cần chú ý, bao gồm các tài liệu nên chuẩn bị cùng các quy trình cần tuân theo.

Chị Doanh nghiêm túc nói, Vương Mộc im lặng lắng nghe, rất nhanh đã hiểu được quy trình làm việc.

Nhìn chị Doanh trong trạng thái làm việc, Vương Mục cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chị Doanh vẫn mãi là chị Doanh, về cơ bản vẫn y như khi còn học đại học, chị ấy luôn tận tâm và nghiêm túc trong công việc làm cho mọi người xung quanh cảm thấy yên tâm.

"Chị Doanh, trong xe ngột ngạt quá, em dẫn chị qua quán cà phê đối diện trước nhé!”

Nói xong, Vương Mục khởi động xe.

Ôn Doanh vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy Vương Mục đã bắt đầu lái xe đi, cô liền nghe theo sự sắp xếp của hắn.

Đàn em này rất biết ôn nhu chăm sóc, đáng tiếc...

Sau khi tiễn học tỷ vào quán cà phê , Vương Mục vẫy tay chào tạm biệt chị Doanh. Đúng lúc này--

"Chờ chút!"

Vương Mục giật mình khi nhìn thấy chị Doanh đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cà vạt đang lệch của mình.

Trong lúc nhất thời, Vương Mục ngơ ngẩn. Tay đang cầm cà vạt của Ôn Doanh cũng dừng lại.

Trong quán cà phê, đám đàn ông đang uống cà phê nhìn thấy Ôn Doanh sửa cà vạt cho Vương Mục ai nấy đều tỏ ra hâm mộ ghen tị.

Nhìn Ôn Doanh xong rồi lại nhìn bạn gái bên cạnh, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất!

Chỉnh cà vạt xong Ôn Doanh mới cảm thấy có chút không ổn. Cô chỉ là học tỷ của Vương Mục, không phải vợ hay bạn gái của hắn, chỉnh cà vạt thế này thực sự quá mức thân mật.

Ôn Doanh xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, tim đập phanh phanh không kiểm soát được. Không biết đã bao lâu rồi mới gặp phải chuyện khó xử khiến cô mất bình tĩnh như thế này.

"Ahem, cà vạt của cậu bị lệch rồi. Sửa sang cẩn thận lại trước khi đi đó!"

Chị Doanh đúng là chị Doanh, khả năng thích ứng của chị ấy người thường sao có thể so sánh được?

Vương Mục âm thầm thở dài, bình tĩnh gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ!"

.....

Ngân hàng Phát triển.

Vừa bước vào sảnh, người phụ trách khách hàng đã chạy tới: "Xin chào, bạn muốn chuyển tiền hay làm gì?"

"Xin chào, tôi muốn đăng ký một khoản vay đặc biệt!"

Vương Mục đưa tài liệu đã chuẩn bị sẵn cho quản lý sảnh.

Khi người quản lý nhìn thấy những tài liệu mà Vương Mục đã chuẩn bị, đặc biệt là những con dấu lớn của chính phủ trên đó, thái độ đón tiếp Vương Mục lập tức thay đổi: "Xin lỗi, việc này không phải là nghiệp vụ mà tôi có thể xử lý, mời anh vào phòng VIP đợi một lát, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc ngay!"

Vương Mục được quản lý dẫn đến phòng VIP, rất nhanh sau đó có một nhân viên nữ bưng cho Vương Mục một tách trà nóng.

Nói thật, Vương Mục từ nhỏ tới giờ chưa từng vào phòng VIP ở ngân hàng, hiện tại hắn giống y như cô nương mới lớn lần đầu được ngồi kiệu hoa.

Vương Mục rất tò mò đối với mọi thứ trong phòng VIP !

Một lúc sau, giám đốc ngân hàng mặc bộ vest sang trọng và trông có vẻ phú quý bước tới.

"Rất xin lỗi vì đã để ngài phải đợi lâu!"

Giám đốc ngân hàng còn ở khá xa vẫn nhiệt tình đưa tay ra chào.

Vương Mục thụ sủng nhược kinh liền vươn tay ra ngay, đây là giám đốc Ngân hàng Phát triển đó, sao lại nhiệt tình với hắn như vậy!

Trước đây, nhân vật lớn như giám đốc ngân hàng thế này, Vương Mục hắn cho dù có muốn cũng không thể nào mời được người ta đi ăn một bữa cơm.

Thế nhưng hiện tại, Vương Mục có thể bắt tay, cùng ông ấy trò chuyện ngang hàng !

Lúc này, Vương Mục lần đầu tiên cảm giác được, sau khi trở thành chủ một hòn đảo, đặc biệt là sau khi nương theo được chính sách mới của nhà nước, địa vị xã hội của hắn đã không còn như trước nữa.

"Vương đảo chủ là người đầu tiên thử sức với chính sách mới, quả thực anh hùng xuất thiếu niên, khí chất bất phàm!"

"Cảm ơn chủ tịch Lâm quá khen!"

Sau vài câu khách sáo lịch sự với Chủ tịch Lâm, Vương Mục đã thành công nhận được một khoản vay đặc biệt - 30 triệu nhân dân tệ.

Chỉ trong một thời gian ngắn, số tiền mà hắn có thể sử dụng đã tăng gấp 10 lần.

Quả thực giống như là nằm mơ!

Hắn, Vương Mục, Vương đảo chủ, đã không còn như trước kia nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương