Phải nói rằng, học tỷ kiêu ngạo như này… khá dễ thương!

Hội trưởng đại nhân, thật đúng là một kho báu!

"Dạ Dạ, thưa đại nhân, ngài nói đúng!"

"Đừng gọi tôi là Hội trưởng đại nhân nữa, thật kì cục!"

"Vậy tôi nên gọi chị là gì đây? Doanh Doanh?"

Học tỷ Học trưởng nhướng mày: "Hả? Cậu gọi tôi là gì cơ?"

Vương Mục vẫn luôn nhìn Học tỷ hội trưởng, hắn cảm thấy tim mình lỡ nhịp mất rồi, phát trướng rồi!

Hắn nhanh chóng thay đổi lời nói: "Chị Doanh, từ nay tôi sẽ gọi chị là chị Doanh!"

Đắc thắng trở về, khóe miệng Ôn Doanh không khỏi cong lên.

"Thằng nhóc cậu coi như là thông minh!"

Dưới sự dẫn dắt của chị Doanh, Vương Mục nhanh chóng đi đến bên cửa sổ làm việc nhận giấy chứng nhận.

Nhìn thấy Vương Mục xuất hiện, mấy cô gái ở văn phòng xử lý giấy tờ đột nhiên trở nên tò mò.

"Anh chính là chủ hòn đảo 3 triệu đó à?!. Anh còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa!"

Vương Mục rất vui khi được một mỹ nhân trẻ tuổi khen ngợi trước mặt: "Cũng tạm, so với Cổ Thiên Lạc Lý Dịch Phong hay Lộc Hàm thì lớn lên không sai biệt lắm!”

Khi cô gái trẻ nghe được Vương Mục so sánh mình với những người nổi tiếng như Cổ Thiên Lạc, Lý Dịch Phong, Lộc Hàm cô liền bật cười.

"Cười chết tôi, khen anh tí anh lại hoang tưởng!"

Vương Mục vốn muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy cô bé đột nhiên ôm lấy cánh tay chị Doanh, nhỏ giọng nói: "Chị Doanh Doanh, chị xuống tay cũng nhanh quá rồi đó, thật giảo hoạt!"

Vương Mục nghe được lời này, trong lòng rất vui vẻ, trợ công không tồi, làm tốt lắm cô bé, tôi cho cô 30 like.

"Nói nhảm cái gì đó! Đồ đạc sao rồi, chuẩn bị xong hết chưa? Chúng tôi còn có mấy nơi phải chạy nữa!"

Sau khi nghe Ôn Doanh nói chuyện chính sự, tiểu mỹ nữ cũng không đùa giỡn nữa, nhanh chóng lấy ra tất cả tài liệu đã chuẩn bị.

"Anh đẹp trai, chúc mừng anh nha. Kể từ hôm nay, anh chính thức là chủ nhân thực sự của hòn đảo 3 triệu!"

Giấy chứng nhận quyền sở hữu đảo cũng tương tự như giấy chứng nhận đăng ký bất động sản.

Vương Mục cảm thấy rất phấn khích khi nhìn thấy giấy chứng nhận quyền sở hữu cùng niên hạn của hòn đảo được ghi trên giấy.

Hắn cảm thấy toàn bộ máu đang dồn lên não, có một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể, thậm chí còn cảm thấy hơi chóng mặt.

Trước sau gần hai tháng, trải qua đủ loại gian nan trở ngại, cuối cùng hắn cũng thành công trở thành chủ của một hòn đảo rồi.

Sau khi cảm ơn cô gái trẻ, Vương Mục cùng chị Doanh rời đi cùng nhau, tiếp tục làm những thủ tục khác.

Nơi tiếp theo phải đến là ngân hàng, có chứng chỉ do Cục Hải Dương cấp, cho dù Vương Mục không có tài sản có giá trị để thế chấp thì vẫn có thể được ngân hàng cho vay với lãi suất thấp.

Điều này đối với Vương Mục mà nói, chính là đưa than trong ngày tuyết rơi!

Chị Doanh đi lấy xe, Vương Mục tạm thời đứng chờ ở ngã tư.

Nhìn đường phố náo nhiệt cùng dòng xe cộ qua lại không ngừng, bởi vì tâm tình vui vẻ, Vương Mục nhìn thành phố "ồn ào náo nhiệt" này chút vừa mắt hơn.

“Cũng đến lúc mua một chiếc ô tô rồi!”

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Vương Mục liền bồi hồi mong đợi.

Mua một chiếc xe xịn rồi chở chị Doanh đi chơi hóng gió, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phấn khích!

Ngay lúc Vương Mục vẫn đang suy tưởng bậy bạ, một tiếng còi vang lên cắt đứt sự mơ màng.

"Đang nghĩ cái gì mà cười biến thái như vậy, sao không nhanh lên xe đi!"

"Nghĩ tới chị đó......"

Vương Mục buột miệng nói ra, nhưng sau đó lại hối hận nhanh chóng giải thích: "Chị Doanh, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang nghĩ khi nào chị mới đến!"

Ôn Doanh trừng mắt nhìn Vương Mộc: “Mắc gì tôi phải suy nghĩ vớ vẩn chứ?”

"Ạch......"

Vương Mục gãi đầu, hình như hắn vừa làm chuyện dư thừa!

Xe của chị Doanh là chiếc Beetle màu Champagne. Màu Champagne là màu của rượu sâm panh, tượng trưng cho sự sang trọng, cám dỗ và lãng mạn. Nó như bổ trợ tăng thêm phần khí chất ngự tỷ cho chị Doanh.

Xe sang xứng với mỹ nữ, đương nhiên mỹ nữ cũng xứng với siêu xe.

Đây chính là lý do tại sao các hãng triển lãm ô tô luôn mời một lượng lớn mẫu nữ trẻ đẹp!

Nội thất xe rất gọn gàng, sạch sẽ, trang trí ấm áp, mùi thơm cũng dễ chịu. Điều mà Vương Mục không biết, hắn chính là hành khách khác giới đầu tiên ngồi trên chiếc xe này.

Trên đường đi, cả hai đều không nói gì, không khí có hơi chút bùn tẻ.

Lúc đầu, Vương Mục còn quan sát xung quanh, sau đó tập trung chỉ nhìn chị Doanh lái xe.

Chị Doanh rất tập trung khi lái xe, đó cũng là điều mà Vương Mục muốn học hỏi từ chị ấy. Giống như bất luận có làm chuyện gì đi nữa thì chị ấy cũng sẽ nhanh chóng nhập tâm vào công việc.

Một phút, hai phút, năm phút, mười phút...

Ôn Doanh có chút chịu không nổi khi bị ánh mắt chăm chú của Vương Mục nhìn chằm chằm, liền hung hăng trừng mắt nhìn Vương Mục: “Cậu nhìn người đều như thế à?!”

"Ừm, không hẳn!"

Bị chị Doanh mắng, Vương Mục cảm thấy khá xấu hổ cho dù gần đây da mặt hắn đã dày hơn trông thấy.

"Chị là người đầu tiên đó!"

Xuyaa , Ôn Doanh vừa mới đạp mạnh chân ga, Vương Mục mất cảnh giác mà tông thẳng vào phía trước.

Sau đó Vương Mục kinh hãi phát hiện tiếp đến hình ảnh người qua đường, cảnh vật hai bên đường đều giống như đang bay ngược về phía sau.

Trái tim nhỏ bé của Vương Mục đập thình thịch: “Chị Doanh, chị Doanh, cẩn thận, có xe tới, xe xe tới, phía trước có xeee…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương