Phải nói rằng trưởng phòng Lôi là một người lãnh đạo rất có sức lôi cuốn.

"Trưởng phòng, hai người nói chuyện đi, tôi đi xuống dưới trước!"

"Đừng nóng vội vậy chứ. Có một chàng trai trẻ đẹp trai như vậy nói không chừng còn có thể giúp Tiểu Doanh của chúng ta giải quyết vấn đề tìm đối tượng rồi!"

Trưởng phòng Lôi vừa mở miệng, bầu không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên có chút ám muội.

Nghe trưởng phòng nói xong, Vương Mục nhất thời chậm lại nửa nhịp, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm: "Học tỷ, chị ấy còn chưa có đối tượng!"

Tin tức này đối với Vương Mục mà nói thì không thể tốt hơn.

Trưởng phòng Lôi, tạ ơn tổ tiên tám đời của ngài!

Hai má học tỷ đột nhiên phồng lên: "Trưởng phòng, ngài đang nói cái gì vậy!"

"Được được được, tôi không nhắc nữa, không nhắc nữa. Tiểu Dương, lần trước lãnh đạo không phải cho tôi mấy lạng trà ngon sao? Pha tới vài chén đi!"

Không chỉ thư ký Tiêu Dương, mà cả học tỷ lẫn Vương Mục cũng đều sửng sốt.

Vương Mục dù chưa bao giờ làm việc trong thể chế cũng biết được, nếu lãnh đạo bảo thư ký lấy trà ngon ra mời khách thì sự việc sẽ khác hẳn so với bình thường!

Ông trời ơi, đây thật sự là đại vận tới rồi nha!

Sau khi thư ký mang trà đến, Vương Mục nhấp một ngụm, cảm giác cũng không có gì khác biệt lắm, nhưng giống như khi uống rượu xã giao vậy, quan trọng là uống cùng ai, uống trà cũng như vậy.

Vương Mục tuy chỉ nhấp một ngụm nhỏ nhưng vẫn cảm thấy rất tự hào.

Chức vụ của trưởng phòng Lôi có thể không cao, nhưng mấu chốt là trước giờ Vương Mục chưa từng tiếp xúc với quan chức lớn bao giờ. Chưa kể, ngài ấy còn đặc biệt chiêu đãi trà mà còn là trà ngon nữa. Huống hồ có là chủ tịch hay bí thư huyện tỉnh gì cũng không bằng hiện tại. Xây dựng mối quan hệ tốt với một “sếp trực tiếp” như trưởng phòng Lôi sẽ mang lại cho hắn rất nhiều lợi ích mà không có tổn hại gì hết!

Uống trà xong, trưởng phòng Lôi nói: "Tiểu Vương, cậu rất tốt, dám nghĩ dám làm, đất nước ta cần những nhân tài như cậu!"

Vương Mục nghe vậy, vội vàng khiêm tốn từ chối.

"Đừng khiêm tốn, tôi không phải cố ý cường điệu, Tiểu Doanh hết lời khen ngợi cậu, trước mặt tôi còn nhiều lần nói tốt cho cậu!"

Học tỷ nhiều lần nói mấy lời tốt đẹp cho mình trước mặt giám đốc?

Vương Mục giật mình, không khỏi nhìn về phía học tỷ.

Nhìn qua thấy học tỷ khép chân ngay ngắn, bàn tay xinh đẹp tự nhiên đặt trên váy, ngồi tư thế nhìn đặc biệt nữ tính.

Nhìn tư thế ngồi nghiêm nghị của chị ấy, hai mắt Vương Mục không khỏi sáng lên.

Mặc dù trước đó Vương Mục cùng trưởng phòng Lôi chỉ nói chuyện xã giao nhưng Ôn Doanh vẫn chăm chú lắng nghe rất nghiêm túc. Thấy chủ đề bỗng dưng lại dính đến mình, học tỷ cố gắng chuyển chủ đề.

"Trưởng phòng, ngài đừng có oan uổng tôi mà. Tôi chỉ là lính quèn dưới tay trưởng phòng. Nếu trưởng phòng không đồng ý thì cấp dưới như tôi làm sao dám vượt qua giới hạn của mình được chứ.!"

"Ha ha ha ha!"

Sau khi nghe Ôn Doanh nói, trưởng phòng Lôi mỉm cười, tâm tình càng tốt.

Đương nhiên, tâm tình Vương Mục càng tốt hơn.

Học tỷ đã đánh tiếng nói tốt cho hắn nếu không phải trưởng phòng Lôi nhắc đến, hắn chắc hẳn sẽ không biết được.

Cái ân tình này, hắn nhớ kỹ!

"Khai phá đảo là kế hoạch phát triển quan trọng của thành phố chúng ta. Tất cả các lãnh đạo đều rất coi trọng. Vương Mục, hòn đảo đã được phê duyệt cho cậu, kế tiếp còn có nhiều hỗ trợ nâng đỡ. Cậu nhất định phải kiên trì, làm việc không nên kiêu ngạo và nóng nảy, không nên làm chuyện nửa vời!"

Nghe được dặn dò của trưởng phòng, vẻ mặt Vương Mục liền trở nên nghiêm nghị, ông ấy đã nói đến mức này, hắn làm sao còn không hiểu trưởng phòng Lôi bề ngoài là như đang dặn dò thực chất là đang cảnh báo hắn.

“Kế hoạch phát triển quan trọng” và “các lãnh đạo rất coi trọng nó”, những ẩn ý này đều cho thấy các lãnh đạo hy vọng Vương Mục có thể thực sự phát triển hòn đảo này.

Nhóm lãnh đạo coi trọng, ở Trung Quốc, mấy chữ đơn giản này đại biểu cho áp lực nặng nề sắp tới.

Vừa áp lực lại vừa là cơ hội cho hắn!

"Dạ, lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định nói được thì làm được , xem việc phát triển khai phá hòn đảo là sự nghiệp cả đời!"

Nhìn Vương Mục hiểu lý lẽ như vậy, trưởng phòng Lôi lập tức cười ha ha, liên tiếp nói liền ba chữ Tốt.

"Tiểu Vương, cậu vừa tiếp nhận đảo thôi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không lải nhải thêm với cậu, cậu cùng Tiểu Doanh bàn bạc về khoản vay lãi suất thấp cùng trợ giúp của công ty xây dựng đi!"

Vừa nghe được mỹ nữ Hội Trưởng là người trực tiếp hướng dẫn giúp đỡ mình, hai mắt Vương Mục lập tức sáng lên.

Trưởng phòng!!! Lần nữa cảm tạ ngài, cảm ơn tổ tiên tám đời nhà ngài!

Trưởng phòng Lôi nâng tách trà lên, Vương Mục lập tức hiểu ý.

Hắn lập tức đứng dậy cùng hội trưởng bước ra ngoài!

"Hội trưởng đại nhân, đại ân đại đức này. Tiểu nhân xin khắc sâu trong lòng!"

Ôn Doanh nhìn vẻ mặt cảm kích của Vương Mục, ngẩng đầu lên kiêu ngạo như thiên nga, "Ai cần cậu khắc sâu trong lòng? Tôi chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm, tiện tay mà thôi!"

Vương Mục vừa nghe, lập tức vui vẻ. Trước giờ hắn chưa từng phát hiện Hội trưởng đại nhân hoá ra lại còn có một mặt kiêu ngạo như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương