Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 15
Đúng lúc này, có tiếng giày cao gót vang lên.
Trong đại sảnh mọi người đang sôi nổi đều an tĩnh lại, Vương Mục cũng nhìn thấy rất nhiều người đàn ông không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Quay đầu lại, vừa nhìn mắt hắn chợt sáng lên. Không phải là mỹ nữ Hội Trưởng thì còn ai vào đây nữa?
Hắn nhìn thấy hội trưởng diện áo vest vừa người phối cùng váy công sở, tóc búi gọn lên không đeo trang sức gì. Như người ta vẫn hay nói, người đẹp mặc gì cũng đẹp, nhưng chỉ bộ đồng phục đơn giản như vậy thôi lại tôn lên dáng người hoàn hảo lả lướt của Hội trưởng xinh đẹp. Đừng nói đến những người khác, ngay cả Vương Mục cũng không khỏi nuốt nước bọt.
Đã vài năm trôi qua, học tỷ đã thành thục hơn rất nhiều nhưng sức hút của chị ấy lại càng mê người hơn.
Đây thực sự là một ngự tỷ hàng thật giá thật!
Ở trường học, chị ấy là một học trưởng đầy khí chất. Bây giờ tham gia công tác, là nhân viên công chức làm việc cho bộ máy nhà nước, khí chất hay uy quyền lại càng tăng thêm vài phần, người bình thường khó có thể cưỡng lại được.
Mọi người trong đại sảnh đều cúi đầu, không dám nhìn lâu hơn. Nếu là Vương Mục trước đây, có lẽ ánh mắt của hắn đã đảo đi chỗ khác, nhưng hiện tại Vương Mục không hiểu tại sao vẫn đang tận tình thưởng thức vẻ đẹp của học tỷ.
Thấy Vương Mục vẫn nhìn thẳng chăm chú vào mình, hội trưởng tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Đương nhiên, trong mắt Vương Mục dáng vẻ này không có chút uy lực nào, thay vào đó là vẻ quyến rũ chết người.
Thấy không có tác dụng, học tỷ cũng lười phản ứng với hắn, tức giận nói: "Đi theo tôi!"
"Tuân lệnh!"
Vương Mục vui vẻ đi theo học tỷ hướng về chỗ văn phòng lãnh đạo.
Người đàn ông vừa chế giễu Vương Mộc mơ mộng, thấy cảnh vừa rồi đột nhiên há hốc mồm. Chẳng lẽ cái tên chủ đảo 3 triệu này thực sự đã xin thành công hòn đảo của mình?
Làm sao có thể?
Tất nhiên, càng có nhiều gã đàn ông đau lòng hơn về việc cái cô mỹ nữ ngực to chân dài vừa nãy hình như có một chân với tên tiểu bạch kiểm không ra gì kia!
“Tôi hoàn toàn tuyệt vọng với cái thế giới chỉ biết sống dựa vào khuôn mặt này!”
Mấy người đàn ông than thở trông như thể họ đã mất hết ước mơ không bằng.
Ghen tị xen lẫn hâm mộ!
.....
Trong hành lang, học tỷ nhìn dáo dác bốn phía không thấy ai, lúc này mới nhỏ giọng nói với Vương Mục: “Tuy đêm qua tôi không nói rõ nhưng cậu nhất định cũng đã đoán được, đúng vậy, đơn xin khai phá đảo của cậu đã được thông qua! Giờ tôi dắt cậu đến chỗ trưởng phòng Lôi. Ông ấy là người ngay thẳng, thích những người thành thục, kiên định, lát nữa cậu ráng phải biểu hiện cho tốt đó!”
Vương Mục nghe được lời này, lập tức vui mừng ra mặt, tuy rằng đã đoán được nhưng nghe được học tỷ nói, hắn vẫn có cảm giác lòng mình như có một tảng đá lớn vừa rơi xuống.
"Cám ơn học tỷ đã ủng hộ!"
Vương Mục nhanh chóng đồng ý không chút do dự.
Có hay không có người đề bạt là chuyện hoàn toàn không giống nhau, cho dù học tỷ chỉ tùy tiện nói tốt mấy câu trước mặt lãnh đạo, hiệu quả sẽ hoàn toàn tốt hơn rất nhiều!
"Xem như cậu còn có chút lương tâm, biết được sự vất vả của đàn chị như tôi!"
Nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của Vương Mục, Ôn Doanh cũng thấy rất vui vẻ.
Tuy rằng không nói rõ ra, nhưng hiện tại cô cùng Vương Mục xem như đã lên cùng một chiếc thuyền, làm việc cùng một người vong ân phụ nghĩa hay một người biết cảm ơn biết hồi báo, trải nghiệm nhất định sẽ giống như giữa trời và đất!
"Cậu không chỉ trở thành chủ sở hữu của hòn đảo mà còn nhận được rất nhiều ưu đãi khác. Nhớ phải giữ tâm lý ổn định đó!"
Lại còn có ưu đãi khác?
Vương Mục nhất thời ngơ ngác, hắn đang được chính sách ưu đãi sao?
Cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước!!!
Nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch đang vui mừng của Vương Mục, học tỷ tức giận liếc hắn một cái. Thằng nhóc này đã nhắc nhở hắn phải sửa lại thái độ cho chính chắn, vậy mà hắn vẫn cứ tự mãn đắc ý như vậy...
Kệ đi, sau này dạy dỗ cậu ta nhiều hơn là được!
Vừa bước vào phòng làm việc của trưởng phòng, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một bức thư pháp, phía trên viết “Vì nhân dân phục vụ” bút ký của Mao Trạch Đông.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy trưởng phòng Lôi đang vùi đầu làm việc tại bàn. Trưởng phòng Lôi tuy tóc đã điểm bạc nhưng người nhìn rất có tinh thần.
"Nha, Vương đảo chủ của chúng ta đã tới rồi, thất kính thất kính!"
Trưởng phòng Lôi đứng dậy chủ động vươn tay ra làm Vương Mục giật mình, nhanh chóng tiến tới bắt tay trưởng phòng Lôi.
"Xin chào, trưởng phòng Lôi, ngài cứ gọi tiểu Vương là được rồi!"
Sau sự nhắc nhở của học tỷ, Vương Mục vốn tưởng rằng trưởng phòng Lôi rất nghiêm khắc, nhưng không ngờ ông ấy không chỉ chủ động bắt tay hắn mà còn nói vài câu bông đùa khiến hắn cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, đồng thời cũng dần xua tan đi sự căng thẳng trong lòng Vương Mục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook