Vương Mục lập tức hoảng sợ, hắn đã tốt nghiệp, thậm chí còn đi làm rồi, làm sao có thể mặt dày tiếp tục lấy tiền trợ cấp của mẹ chứ?

Hơn nữa, nếu bị mẹ chồng phát hiện, không biết sẽ bị mắng nhiếc tới bao lâu.

"Đừng, ngàn lần đừng làm vậy! Mẹ, con thực sự có nắm chắc! Một tháng. chỉ một tháng thôi là chúng ta có thể thấy được kết quả."

Vương Mục hết lần này đến lần khác trấn an bà, may mắn hắn tạm thời làm cho bà ấy bỏ ý định gửi tiền qua.

Trò chuyện hồi lâu, Vương Mục cuối cùng cũng cúp được điện thoại sau nhiều lần bị mẹ dặn dò cảnh cáo.

Cúp điện thoại xong, Vương Mục cảm thấy có hơi hổ thẹn.

Đã gần ba năm kể từ khi tốt nghiệp đến giờ mà hắn vẫn chưa một lần trả lại tiền sinh hoạt cho mẹ. Hiện tại mẹ vẫn một lòng muốn đem tiền riêng của mình chuyển cho hắn để hắn vượt qua khó khăn này.

Thở dài một hơi, ánh mắt Vương Mục trở nên kiên định.

Làm chủ đảo, hắn quyết rồi!

"Trong trái tim em có một bức tường, nhưng anh đã tìm thấy một cánh cửa sổ..."

Nhạc chuông lại vang lên, khi Vương Mục nhìn thấy dòng chữ "Hội Trưởng" trên ID người gọi. Tim Vương Mục nhất thời chững lại một nhịp, sau khi định thần hắn lập tức hắng giọng trả lời: “Hội trưởng, có chuyện gì muốn làm cứ sai sử nô tài đây, vượt lửa băng sông đều.....”

Không phải Vương Mục bần, mà cái “khẩu hiệu” này kỳ thật là năm đó khi còn ở trường, đoàn đội ủng hộ hội trưởng lúc trước đã nghĩ ra được.

Lúc đầu, việc này là do mấy người không hiểu chuyện có ý xấu tung ra, nhưng độ nổi tiếng của hội trưởng hội học sinh cao đến mức dần dần nó lại trở thành câu” khẩu hiệu” khi gọi điện thoại cho hội trưởng.

Đầu bên kia điện thoại, Ôn Doanh hơi giật mình, sau đó nhớ lại thời gian còn ở trường. Khoảng thời gian học đại học có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ nhất và hoài niệm nhất của Ôn Doanh.

Đột nhiên bị Vương Mục kéo về thời gian đó, Ôn Doanh không khỏi mỉm cười, hảo cảm của cô với Vương Mục lại tăng lên rất nhiều, trong lòng không khỏi cũng trêu lại: "Vương Mục nghe chỉ, hạn cho ngươi ngày mai phải có mặt tại Cục Hải Dương lúc 10 giờ sáng để nghe thông báo. Quá hạn không đến! Trảm!! ".

Vương Mục giật mình khi nghe ý chỉ của "Hoàng hậu" truyền qua điện thoại, mấy ký ức ngày xưa lại ùa về trong đầu.

Khi Vương Mục nghe thấy hội trưởng ra lệnh cho mình đến Cục Hải Dương để "nghe thông báo" vào sáng mai, tim hắn đập nhanh hơn bình thường mấy lần.

"Hội trưởng, sự tình đã thành rồi phải không?"

Vương Mục sốt ruột hỏi, ai ngờ...

"Thật vô lễ, bổn hội trưởng là người mà ngươi có thể chất vấn à?"

Ạch......

Vương Mục lập tức xấu hổ sờ mũi, ông trời có thể làm bậy, nhưng tự mình làm bậy thì không thể sống!

"Phốc hhahaha! Thiệt là thú vị. Cảm ơn học đệ. Cậu thật sự rất thú vị!"

Vương Mục vui mừng, tâm tình học tỷ có vẻ rất tốt, dễ dàng thương lượng!

"Vậy hội trưởng đại nhân..."

"Tôi mới không nói cho cậu biết! Tối nay cứ ở đó mà chờ mất ngủ đi!"

Hội trưởng cười tinh nghịch rồi cúp điện thoại mà không giải thích gì thêm.

Hội trưởng à...., tôi không ngờ chị lại là dạng hội trưởng như vậy đó! Hội trưởng, chị thay đổi rồi ! T_T

.

Ngày hôm sau.

Khi Vương Mục tới Cục Hải Dương, trong đại sảnh đã có rất nhiều người tụ tập. Hắn chỉ vừa đến, lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý.

"Người này là ai vậy? Thật là đẹp trai, chắc là người nổi tiếng!"

"Thật đó, nhìn xem, mắt anh ta có chút xanh nhạt kìa, là con lai à?"

"Nếu anh ấy là bạn trai của tôi thì tốt rồi. Đưa anh ấy đi mua sắm sẽ vô cùng có mặt mũi!"

Trong đại sảnh mấy cô gái nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Vương Mục, lập tức hưng phấn thì thầm với nhau.

Sau khi được Thuỷ Lam Châu cải tạo, thính giác của Vương Mục cũng trở nên tốt hơn, tốt đến mức Vương Mục tự nhiên nghe hết lời thì thầm của mấy cô gái này.

Điều này khiến Vương Mục cảm động thở dài, khi còn học đại học, hắn thường rất hay nói câu: “Thật tuyệt vọng khi thế giới này chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài.”

Không ngờ được, giờ đây hắn lại trở thành một "anh đẹp trai" trong mắt mấy cô gái xinh đẹp đó.

"Này, đẹp trai thì có gì hơn người đâu!"

"Đúng vậy, chỉ đẹp trai thôi thì cũng không thể dùng làm cơm ăn, quan trọng là vẻ đẹp tâm hồn!"

"Tôi nhớ ra rồi, anh ta không phải là cái chủ sở hữu hòn đảo 3 triệu gì gần đây trên mạng đang đồn thổi sao?"

"Ha ha, hắn còn đang mơ làm chủ đảo sao?"

"Thật là buồn cười muốn chết!"

Trong đại sảnh mấy người đàn ông cũng bắt đầu sôi nổi bàn luận, tỏ vẻ chế nhạo Vương Mục không thực tế. Nhưng trong lời nói tràn đầy mùi ghen ghét.

Nghe có người nói: “Làm người, quan trọng nhất là vẻ đẹp tâm hồn.” Vương Mục thiếu chút nữa cười phun ra.

Thật trùng hợp, hồi đó khi thấy mấy anh chàng soái ca trái ôm phải ấp hắn cũng nói y như vậy. Giọng điệu lúc đó cũng chua chát y như bọn họ bây giờ!

Thời thế thay đổi, hiện tại hắn cũng có thể nghe người khác nói với mình câu "quan trọng nhất là vẻ đẹp tâm hồn” rồi.

Bất quá, lớn lên đẹp trai thật đúng là con mẹ nó sướng!

Đối với mấy lời cay nghiệt chế giễu việc hắn vẫn dám mơ làm chủ đảo, Vương Mục hoàn toàn không thèm để ý, người chiến thắng lúc nào cũng khoan dung.

Quan trọng hơn, bây giờ đang ở Cục Hải Dương! Nếu chỉ vì mấy lời ghen ghét tranh chấp nhất thời mà tạo ra ấn tượng xấu với lãnh đạo ở đây là dở rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương