Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 13
"Cô bé, gần đây bé... ổn không?"
Vừa nghe đến biệt danh "cô bé", sắc mặt Vương Mục lập tức tối sầm.
Chết tiệt, đây thực sự là quá khứ đen tối của hắn!
Lúc đầu mọi người gọi hắn là "Tiểu Ngưu", nhưng sau một thời gian nó tự dưng lại trở thành "Cô bé". Dù Vương Mục có phản kháng thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể thoát khỏi biệt danh này.
Từ tiểu học cho đến đại học, sau này Vương Mục cũng dần chấp nhận số phận của mình.
"Ha ha ha, anh Bành, anh lo lắng tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi video “chủ đảo 3 triệu” trên mạng kia à! Chú yên tâm, gì chứ ông đây vẫn ăn được, ngủ được, tâm lý rất tốt!"
"Ông là ai? Một cô bé đơn thuần cũng dám xưng là ông đây!"
Phốc!
Vương Mục suýt chút nữa phun ra máu với hắn, anh em chung phòng ngủ năm đó vẫn không hề thay đổi chút nào, vẫn cứ hèn hạ như vậy.
Cùng anh em tốt Trương Bằng nói một hồi những chuyện trong thời gian gần đây rồi lại kể về những chiến công hiển hách khi còn ở chung tại kí túc xá, cả hai đều rất vui vẻ.
"Thật là ba ngày không gặp thì phải lau mắt mà nhìn. Trên mạng cái chủ đề 'chủ sở hữu hòn đảo chỉ với 3 triệu' đều bị mọi người cười đùa đến mệt rồi vậy mà tâm lý cậu vẫn tốt như vậy. Xã hội thật đúng là biết tôi luyện con người!"
Anh Bành cảm thán không thôi, còn Vương Mục chỉ có thể cười khổ. Dư luận là con dao hai lưỡi, hắn dùng dư luận để tạo đà đạt được mục tiêu của mình, nhưng đồng thời hắn cũng bị dư luận tổn thương.
Như lời bạn thân vừa gọi điện đã nói ra, hắn, người có biệt danh “chủ đảo ba triệu”, gần như đã bị hủy hoại trên mạng. Vương Mục quả thực rất nổi tiếng, chỉ là không phải nổi theo kiểu tốt mà thôi.
Trong nửa tháng qua, mỗi ngày hắn đều nhận được không dưới hai mươi cuộc điện thoại từ họ hàng thân thích, bạn bè.
Ngay cả những người bạn cùng lớp không liên lạc với nhau thường xuyên cũng gọi tới cho hắn, thậm chí có cả những người bạn học tiểu học không liên lạc với nhau bao nhiêu năm cũng tìm gọi tới.
Rất nhiều lần Vương Mục sửng sốt khi nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, phải rất lâu sau hắn mới có thể liên tưởng giọng nói đó với người ở sâu trong trí nhớ của mình.
Về phần nhóm cấp ba, nhóm đại học , nhóm học đàn, nhóm công tác..v..v.. thì Vương Mục đều trở thành tâm điểm tán gẫu.
Vương Mục mặc dù không nói nhiều, nhưng hắn vẫn xem được một vài bình luận trong đó.
Sau khi thỏa mãn sự tò mò và buôn chuyện, lát sau chỉ còn lại đủ kiểu trêu chọc.
Đại loại như ước gì Vương Mục có thể sớm trở thành chủ đảo, tất nhiên mấy lời như vậy nghe giả dối tràn ra cả bên ngoài.
Có lẽ lúc đầu nhìn thấy những trò đùa đó, tâm trạng của Vương Mục sẽ có chút dao động, nhưng bây giờ hắn đã không còn quan tâm đến chúng nữa.
Dưới sự thúc đẩy có kế hoạch của mình, việc hắn có được hòn đảo chỉ là vấn đề thời gian.
"Trong trái tim em có một bức tường, nhưng anh đã tìm thấy một cánh cửa sổ..."
Điện thoại di động lại vang lên, khiến Vương Mục có chút không kiên nhẫn. Nhưng khi nhìn thấy tên người hiển thị trên điện thoại của mình, Vương Mục lại sửng sốt.
Hắn mỉm cười nhanh chóng nhấn nút trả lời.
"Mẹ, cơn gió nào làm mẹ gọi tới vậy!"
"Con nghèo thì cùng ta nghèo. Ta nghe Thiên Thiên nói con đã trở thành cái gì “chủ đảo 3 triệu”, đây là có chuyện gì?"
“Khụ khụ”, Vương Mục không khỏi ho khan một tiếng, hắn không ngờ ngay cả mẹ hắn cũng biết chuyện này.
"Trên mạng truyền...ahem, không có sai!"
"3 triệu, con lấy đâu ra 3 triệu? Chắc chắn con không làm cái gì sai trái chứ!"
Aihzz......
Lại rắc rối nữa rồi, xem ra hôm nay tai hắn sẽ bị tra tấn.
"Con đã bán căn nhà cũ dưới quê rồi!"
Oanh!
Có tiếng gầm ở đầu bên kia điện thoại.
"Vương! Mục! Ngươi thật là có tiền đồ, bản lĩnh lớn, có thể bán cả nhà tổ!"
Mẹ mắng liên tục, Vương Mục bên tai gào thét thảm thiết.
"Mẹ đừng tức giận, trước tiên nghe con giải thích, nghe con giải thích!"
Vương Mục liên tục cầu xin sự thương xót rồi kể lại toàn bộ sự việc cho mẹ nghe.
Đầu bên kia điện thoại im lặng, lại có tiếng thở dài sau khi nghe tin Vương Mục từ chức đã hơn một tháng.
Đối với mẹ hắn mà nói, bà không cầu giàu sang quyền thế, chỉ cần hắn cả đời an yên là được.
Nhất thời bà không thể hiểu được sao Vương Mục lại đi bán nhà tổ để đi mua một hòn đảo, hơn nữa, bà rất xem trọng công việc kia của Vương Mục.
Sự im lặng kéo dài ở đầu bên kia điện thoại khiến Vương Mục cảm thấy bất an. Mặc dù mẹ đã tái giá nhiều năm nhưng có thể nói bà là người thân duy nhất của hắn. Bao nhiêu năm qua, bà chưa bao giờ thiếu quan tâm đến hắn.
Vương Mục vẫn còn nhớ khi mình học cấp ba, mẹ thậm chí còn muốn đón hắn đến gia đình mới của bà sống cùng. Mang theo một đứa con kéo chân sau đã không được mọi người xem trọng, chưa kể mẹ hắn là tái hôn.
Vương Mục tuy chỉ đến nhà mới của mẹ vài lần nhưng cũng có ấn tượng sâu sắc. Đặc biệt là bà mẹ chồng vừa xảo quyệt vừa xấu tính, có thể moi xương từ trong trứng, bà ta không phải là kiểu người dễ ở chung chút nào.
Bình thường mẹ ăn uống cần kiệm, trích cho Vương Mục một ít phí sinh hoạt, chỉ vậy thôi đã làm cho bà già đó cằn nhằn luyên thuyên nhắc mãi cả một năm. Khi mẹ bảo Vương Mục về sống cùng bọn họ, có thể tưởng tượng được áp lực mà mẹ phải gánh chịu.
Một lúc lâu sau, giọng mẹ lại vang lên từ đầu bên kia.
"Ta nghe Thiên Thiên nói, con muốn xây dựng cái đảo nhỏ đó thì cần rất nhiều tiền. Ở đây ta còn một ít tiền riêng, khi nào có thời gian thì ta sẽ lặng lẽ gửi cho con!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook