Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 12
Tại sao họ lại muốn sở hữu một hòn đảo, không phải là vì muốn sở hữu một vùng đất riêng tư của riêng mình sao?
Nếu có đoàn kiểm tra nào đó vào cuộc thì còn riêng tư cái rắm!
Nhờ vậy, làn sóng mua đảo sôi động cứ như thế mà lạnh lẽo đi xuống.
Trước sau, chưa đầy nửa tháng, dư luận đảo ngược nhanh đến mức choáng váng.
Cách đây một thời gian, vẫn còn có một "Kỷ nguyên quốc đảo" sôi động, nhưng giây tiếp theo, mọi người đều né tránh việc phát triển đảo.
Tâm lý của mọi người trong cục Đại Dương cũng thăng trầm lên xuống, trước đây họ lo hồ sơ sẽ như mưa giấy mà bay xuống, phải kiểm soát chặt chẽ hồ sơ, không để những người có tâm lý ham chơi làm hỏng hết cả nồi canh.
Nhưng hiện tại, những người có tâm lý ham chơi đã chạy gấp, kéo theo đó là những người thực sự muốn phát triển hòn đảo cũng đi theo.
Mọi người lúc này mới nhận ra rằng sau khi quy định mới được công bố, họ không nhận được đơn đăng ký nào khác ngoại trừ chủ đảo 3 triệu đã bị giáng vào lãnh cung kia.
Giờ khắc này mọi người đều nghĩ cậu ta ngầu!
Lúc này, mọi người lại nhận được một tin tức khác.
Cái cậu chủ đảo 3 triệu bị biếm vào lãnh cung kia lại ở trên mạng lạnh lùng lên tiếng.
"Một khi bản thân may mắn có thể trở thành chủ nhân của hòn đảo, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình để phát triển hòn đảo. Tôi coi việc phát triển hòn đảo là sự nghiệp cả đời và hoan nghênh các chuyên gia thành lập một tổ giám sát công việc của tôi." !"
Nhìn thấy lời này, mọi người trong văn phòng đều nhìn nhau.
Cậu chủ đảo 3 triệu này có thể nói là tia sáng cuối cùng trong chính sách phát triển đảo của bọn họ.
Nếu đơn đăng ký này cũng bị từ chối, kế hoạch phát triển hòn đảo của họ sẽ thực sự trở thành một chuyện chê cười.
"Trưởng phòng Lôi, giáo sư Lâm không phải nói chỉ có 3 triệu thì không thể trở thành chủ đảo sao? Vậy chúng ta ra sức nâng đỡ cậu ấy đi, xem xem khi đó bộ mặt già nua của ông ta để ở đâu!"
Ôn Doanh tức giận nói.
"Ôn Doanh nói đúng! Nếu dám dẫm lên chúng ta chiếm thế thượng phong, anh nhất định phải ra mặt với tên giáo sư nhảm nhí đó!"
Chưa kể Ôn Doanh, những người khác trong Cục Hải Dương cũng tức giận, bắt đầu ủng hộ kế hoạch của Ôn Doanh.
Trưởng phòng Lôi cũng cảm thấy trong lòng như lửa đốt, kế hoạch phát triển hòn đảo sắp được triển khai.
Kết quả tên giáo sư đó lại giáng một đòn choáng váng rồi dội một gáo nước lạnh vào kế hoạch của bọn họ trước khi nó được ban hành rộng rãi hơn.
"Được. Tôi sẽ phê duyệt đơn đăng ký đó!"
Trưởng phòng Lôi xua tay, sự việc đã được giải quyết vui vẻ.
Ôn Doanh vui mừng khôn xiết, những chuyện xảy ra nửa tháng qua thật sự giống như “anh hát xong rồi thì tôi sẽ lên sân khấu”, màn nào cũng xuất sắc.
Đặc biệt là sau khi tất cả những người muốn xin đảo đều lặng lẽ trốn hết, Vương Mục đột nhiên đứng ra lên tiếng, lần nữa làm ý nghĩ của Ôn Doanh càng kiên định hơn.
Cậu học đệ này không đơn giản như cô nghĩ!
Cậu ta chưa chắc không nhúng tay vào những chuyện đã xảy ra trong nửa tháng qua.
Ngay lúc Ôn Doanh chuẩn bị ra ngoài thông báo tin vui cho cậu em lớp dưới, Trưởng phòng Lôi đột nhiên lên tiếng lần nữa.
"Kế hoạch phát triển đảo không phải có quỹ hỗ trợ vay vốn sao? Chỉ cần cho Tiểu Vương một hạn ngạch, tiểu Doanh, cô phụ trách chuyện này!"
"Dạ...vâng!"
Nghe được lời của trưởng phòng, đôi mắt đẹp của Ôn Doanh hơi trừng lên, miệng không khỏi há hốc.
Vương Mục không chỉ được chấp thuận thành công mà còn nhận được một khoản vay vốn đặc biệt?
Chuyện này có ổn không?
Lúc này, một tiền bối lớn tuổi khác cũng lên tiếng.
"Muốn làm thì làm cho tốt, muốn làm cho tới nơi tới chốn thì phải mạnh mẽ lên. Chàng trai trẻ Vương Mục này, trong lúc mọi người rút lui thì cậu ta vẫn biết khó mà lên. Thời đại mới chúng ta cần những tài năng vượt khó như thế này trong xã hội" . Tôi có quen biết một vài giám đốc điều hành của công ty xây dựng, họ đều có kinh nghiệm trong việc khai phá đảo nhỏ. Ôn Doanh, hay để cô dẫn dắt , giới thiệu bọn họ cho Vương Mục đi!
Yên tĩnh?
Ôn Doanh lại bối rối, miệng há ra thành hình chữ O.
Sự thay đổi này chắc hẳn đã đến quá nhanh!
Bất ngờ lại ập tới làm Ôn Doanh choáng hơn là có một số lãnh đạo khác cũng lên tiếng, có người biết đội khảo sát nước ngầm, có người biết đội cải tạo giống loài, thậm chí có người còn giới thiệu đội chống xói mòn đất...
Tóm lại, trong khoảng thời gian ngắn này, nhiều nhân tài khác nhau để khai phá đảo nhỏ đều được bày ra.
Vương Mục, chủ hòn đảo trị giá 3 triệu người bị người khác chế giễu, đã từ một meme đại diện cho sự hao tài phí sức trở thành một củ khoai tây nóng hổi chân chính.
Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là tất cả các lãnh đạo đều ra lệnh cho cô ra mặt trong những vấn đề này.
Trong Cục Hải Dương vì có khá ít các cô gái trẻ nên mọi người thường chăm sóc cô rất chu đáo.
Nhưng sự quan tâm cũng chỉ có giới hạn, từ khi nào mà cô lại có thể cùng lúc nhận được sự ủng hộ của tất cả những tiền bối này?
Ôn Doanh ngây người, cảm giác như đang nằm mơ!
Nếu hòn đảo của học đệ được phát triển tốt, không chỉ cậu ấy được hưởng lợi mà đến cô ấy cũng có thể đạt được danh vọng khó tưởng tượng!
Có khi còn được thăng lên một bậc, trở thành trưởng phòng cũng không phải là một giấc mơ!
Không đúng, Ôn Doanh chợt nhận ra trong bất tri bất giác cô đã bị trói vào chiến xa của cậu học đệ đó từ khi nào không biết.
Đây là tình huống gì vậy!
Ôn Doanh bỗng nhiên có cảm giác mình vừa leo lên xe địch!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook