Cục Đại Dương.

"Trưởng phòng Lôi, tôi vừa nhận được đơn xin khai phá đảo cá nhân. Đây là lần đầu tiên một cá nhân nộp đơn kể từ khi nhà nước ban hành quy định mới. Tôi thấy nó có ý nghĩa rất lớn nên tôi đặc biệt mang đến cho anh xem qua."

Người nói chuyện là Ôn Doanh, hội trưởng hội sinh viên.

Sau khi nghe được lời của Ôn Doanh, Trưởng phòng Lôi đột nhiên có hứng thú. Kể từ khi ban hành các quy định mới, mặc dù có rất nhiều bàn luận nhiệt tình trên mạng nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm.

Chỉ có một số công ty nộp đơn đăng ký sử dụng khai thác đảo, còn đối với cá nhân, đơn đăng ký của Vương Mục vẫn là đơn đầu tiên.

Trưởng phòng Lôi cầm tài liệu Ôn Doanh đưa tới, nhìn thấy ảnh của Vương Mục.

"Đây là ứng viên sao? Cậu ta thật đẹp trai! Người có quyết đoán trở thành người mở đường thật đúng là can đảm!"

"Trưởng phòng nói đúng, người dẫn đầu đi trước quả thực rất dũng cảm. Vậy theo anh, chúng ta có nên giúp anh ta trở thành hình mẫu điển hình, đưa ra một số chính sách hỗ trợ không?"

Trưởng phòng Lôi kinh ngạc nhìn Ôn Doanh, trêu ghẹo: "Cái này không giống tiểu Doanh trước đây. Chàng trai trẻ đó đẹp trai đến như vậy à, cô có bị vẻ đẹp của anh ta thu hút không?"

Ôn Doanh lập tức đỏ bừng mặt: "Trưởng phòng, anh đang nói gì vậy?"

Trong văn phòng vang lên tiếng cười.

Dù bạn ở đâu, dù là nam hay nữ thì kiểu đùa giỡn mang hơi hướng tình cảm cá nhân này chính là chất bôi trơn đưa mọi người đến gần nhau hơn.

"Vương Mục làm việc gì? 3 triệu chiếm bao nhiêu phần trăm trong tổng tài sản của anh ta?"

Sắc mặt Ôn Doanh cứng đờ khi nghe câu hỏi của Trưởng phòng Lôi, nhưng cô vẫn lựa chọn trả lời đúng sự thật.

Đặt tài liệu trước mặt Trưởng phòng rồi cố gắng nói điều gì đó tốt đẹp trong phạm vi chịu đựng của giám đốc, đó là tất cả những gì cô ấy có thể giúp đỡ.

Sau khi nghe được tổng tài sản của Vương Mục, tất cả nhân viên ở đây đều sửng sốt.

"3 triệu là toàn bộ tài sản của chàng trai trẻ đó sao? Trời ạ! Lấy hết tài sản của mình để chơi đảo. Tôi có chút khâm phục dũng khí của cậu trai trẻ này!"

"Ha ha, điều này chẳng phải chứng minh công tác của chúng ta vẫn có hiệu quả đúng không? Kế hoạch phát triển và khai phá đảo nhỏ rất có tiềm năng!"

"Trưởng phòng, chúng ta có nên chấp thuận đơn đăng ký này hay không?"

“Khai phá đảo là một dự án trường kỳ, lâu dài và được đầu tư nhiều. Người trẻ ưa mạo hiểm là điều tốt, nhưng dễ dàng bỏ hết trứng vào một giỏ như vậy là không khôn ngoan!”

"Đúng!"

Khi nghe được lời của người lãnh đạo, làm sao mọi người vẫn không hiểu ý của anh ta chứ.

Bất quá họ cũng không để tâm lắm. Dù sao cũng chỉ là không phê một đơn đăng ký mà thôi, chuyện này bọn họ đã làm rất nhiều lần.

Đúng lúc này, một thanh niên vội vã bước vào.

"Trưởng phòng, tin tốt, thời đại hải đảo của tất cả mọi người đã đến!"

Nghe xong lời nói của người trẻ tuổi, mọi người đều ngẩn người, "Thời đại hải đảo toàn dân" nghĩa là gì?

Kể từ khi quy định mới được ban hành, không có nhiều người hưởng ứng. Với tư cách là ban chuyên ngành, không có đăng ký nghĩa là không có đầu tư, không đầu tư nghĩa là không đạt được thành tựu chính trị, họ cũng lo lắng!

Chàng trai trẻ cũng không nói nhiều, lấy điện thoại di động ra trên đó đang phát một đoạn video phỏng vấn.

Đầu tiên xuất hiện là một ngư dân, phía sau là một chiếc thuyền đánh cá, chắc chắn vừa rồi anh ta đang làm việc, vẻ mặt rất giản dị.

"3 triệu là có thể đăng ký làm chủ đảo, tôi đây cũng làm được! Gia đình tôi làm nghề đánh cá bao đời nay, từ lâu đã mong muốn có một hòn đảo đánh cá của riêng mình!"

Màn hình thay đổi , người được phỏng vấn là một nhân viên văn phòng đang ở nơi làm việc.

Phóng viên: “Điều gì khiến anh nảy ra ý tưởng muốn trở thành chủ đảo?”

Nhân viên văn phòng: “Tôi đã muốn làm chủ đảo nhiều năm rồi, trước đây không có tiền, không có cơ hội. Giờ chính sách đã cải thiện, ước mơ làm chủ đảo của tôi có thể thành hiện thực!”

Phóng viên: "Làm chủ đảo phải đầu tư rất nhiều và độ rủi ro cao. Bạn đã chuẩn bị tinh thần cho việc này chưa?"

Nhân viên văn phòng: "Trên mạng không phải có nhắc tới sao? Người tên Vương Mục kia chỉ có tổng vốn đầu tư là ba triệu nhân dân tệ. Anh ta làm được thì tôi cũng làm được!"

Màn hình chuyển sang một cuộc phỏng vấn khác.

Nhưng lần này là cuộc phỏng vấn với một tên cao phú soái ( con nhà giàu) , cao phú soái mặc một chiếc quần đi biển , đằng sau anh ta là một người đẹp mặc bikini trên du thuyền.

Cao phú soái nói: “Vì năm nay đang lưu hành trào lưu làm chủ đảo, nên tôi sẽ mua tám chín hòn đảo nhỏ để chơi thử!”

Người phóng viên cầm micro, vẻ mặt đầy nhiệt huyết.

"Mọi người đều có một hòn đảo trong mơ. Có vẻ như thời đại đảo của tất cả mọi người đang tiến đến. Ngay cả tôi cũng muốn mua một hòn đảo của riêng mình để chơi!"

Trong văn phòng, tất cả quan viên đều kinh ngạc nhìn nhau.

Sự nhiệt tình của mọi người là điều tốt nhưng xem đoạn phỏng vấn trên video ai cũng thấy tiếc.

Chơi, chơi, để chơi ??? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Hơn nữa, ai nói với mấy người là có thể xin đảo nhỏ chỉ với ba triệu?

Đây không phải là tin đồn sao?

Hơn nữa, việc phát triển các đảo còn phải dựa trên nguyên tắc không hủy hoại môi trường và phải có quan niệm phát triển bền vững, thân thiện với môi trường và sinh thái.

Những người này ai cũng có tâm lý ham chơi, hoàn toàn không phù hợp với mục đích phát triển đảo nhỏ và sử dụng hợp lý tài nguyên biển!

Nhưng nếu đả kích phản bác làm giảm sự nhiệt tình của công chúng...

Có vẻ như chúng ta chỉ có thể kiểm soát chặt chẽ việc đánh giá!

Chỉ cần một mệnh lệnh, mọi người đều hiểu rõ thái độ của lãnh đạo. Các đơn đăng ký giống nhau sắp tới sẽ phải được xử lý nghiêm ngặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương