Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
-
C8: Người có tinh thần lực loại d
Editor: Sn
Phòng bên cạnh giảng đường là phòng chờ thẩm vấn.
Căn phòng vuông vức, bốn bức tường mốc meo, cho thấy đã lâu không được tu sửa. Trong phòng, những chiếc ghế được xếp ngay ngắn, bốn góc đều có camera giám sát. Ngoại trừ thiếu niên bị đánh bằng roi, những người còn lại đều bị đưa vào phòng này, chờ đợi thẩm vấn viên đến gặp riêng để đánh giá sơ bộ và đánh giá nhân cách dựa trên thông tin thu thập được.
"Phía Ác Tháp cử đến khá nhiều thẩm vấn viên để đánh giá, chỉ một lần gọi đi đã hơn mười người.
Ngồi cạnh Từ Thanh Nhiên là cặp anh em mà cậu gặp trong thang máy. Sau nửa ngày kinh hoàng, cô em gái dường như càng trở nên hoang mang và bất lực, chỉ dám bám chặt lấy tay anh trai, không rời nửa bước."
Trong lúc chờ đợi, cậu lại thảo luận với hệ thống về những gì vừa nghe được về người có tinh thần lực loại D.
Cậu nhớ cha của trúc mã, Lục Ôn Niên, rất coi trọng người có tinh thần lực loại D này. Hơn nữa, biểu cảm của Từ Thanh An lúc đó cũng rõ ràng là rất ghen tị, bây giờ nghe nói nó còn có thể hạn chế người có tinh thần lực loại E, cậu lại có chút hứng thú.
Hệ thống nhỏ kiêm bách khoa toàn thư: "Tinh thần lực loại D ( tên đầy đủ: Dominator), cũng được gọi là kẻ chi phối."
Giống với E, đây là một trong những loại tinh thần lực hiếm nhất, chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong dân số, thậm chí có thể thấp hơn cả E. Lý do họ được gọi là kẻ chi phối là vì họ có khả năng "chi phối" loại vũ khí hình người mạnh nhất, cũng chính là người cực đoan loại E.
Có lời đồn rằng, chỉ cần khống chế được người loại D có khả năng tương thích với người loại E, thì có thể hoàn toàn nắm giữ họ.
Vì vậy, người loại D đối với đế quốc vừa quý giá vừa quan trọng. Hơn nữa, ngoài việc có thể giải thoát người loại E mạnh mẽ khỏi Ác Tháp và phục vụ cho đế quốc, người loại D còn có thể trở thành hậu phương mạnh mẽ cho quân đội. Chủ yếu là do bản thân hồ tinh thần của người D khá đặc biệt, họ có tốc độ hồi phục tinh thần lực nhanh hơn người bình thường gấp 2-30 lần. Cấp độ biển tinh thần càng cao, tinh lực lực càng sâu thì tốc độ hồi phục càng nhanh.Vì vậy, họ có thể chia sẻ tinh lần lực cho những đồng đội đã tiêu hao quá nhiều.
Ngược lại, những người có năng lực đặc biệt loại E có tốc độ phục hồi tinh thần lực chậm nhất trong tất cả các loại, chậm hơn người bình thường từ 4 đến 5 lần. Nếu gặp rắc rối một mình, tốc độ phục hồi tinh thần lực chậm sẽ làm tăng đáng kể nguy hiểm cho tính mạng của họ.
Do đó, người loại D chính là người bạn đồng hành hoàn hảo nhất cho họ. Một người loại D mạnh mẽ không chỉ có khả năng chiến đấu mà còn có thể hỗ trợ đồng đội thông qua giao tiếp tinh thần đơn giản, giúp tăng cường sức bền và đảm bảo an toàn.
Họ chính là hình mẫu lý tưởng của người loại E.
Hệ thống nói xong lại bổ sung: "Tuy nhiên, dù hai kiểu này được công nhận là kết hợp tốt nhất, nhưng tỷ lệ thành công cũng không cao. Hai kiểu người này đều kỳ lạ, có suy nghĩ và tính cách riêng biệt."
"Kiểu người loại D còn tốt, có thể hòa hợp với mọi kiểu người, tỷ lệ thoát ế cao hơn một chút. Kiểu người loại E tính khí hống hách, tâm hồn còn kén chọn, xứng đáng F.A suốt đời!"
"..."
Từ Thanh Nhiên móc viên thuốc hạ sốt từ trong túi ra, bỏ vào miệng trực tiếp cắn nát rồi mới nuốt.
Rất thú vị, nhưng cậu cũng chả thật sự thích loại nào.
Đặc biệt là người loại D, nhập ngũ không chỉ giết quái vật mà còn phải đóng vai vú em, nếu có độ tương thích cao, còn phải mang theo một gánh nặng.
Cậu cúi đầu nhìn xuống hai chữ "Chưa xác định" nhỏ bé trên đồng hồ đeo tay, thầm nghĩ, hy vọng thế giới này đừng lừa cậu. Đã có một Thẩm Đình Dục cần phải công lược đã rất phiền rồi, cậu không muốn bị ghép buộc với một tên loại E thần kinh nào nữa.
Theo thời gian trôi qua, số người được gọi ra khỏi phòng ngày càng nhiều và đều không quay trở lại, có lẽ đã được sắp xếp đưa đến nơi khác. Hàng người của Từ Thanh Nhiên là nhóm cuối cùng, khi lính canh dẫn họ ra ngoài, bỗng nhiên gọi tên người anh trai trong cặp anh em đi trước.
"Nhóc, đi theo tôi, thẩm vấn viên phụ trách nói chuyện với nhóc ở bên kia."
Em gái thấy anh trai sắp bị đưa đi, trong nháy mắt mất đi cảm giác an toàn, ôm chặt lấy cánh tay anh trai: "Không muốn, em không muốn tách khỏi anh!"
Từ Thanh Nhiên đi đằng sau bọn họ cũng vì thế mà bị chặn lại.
Nhìn theo hướng người lính gác tay, có thể thấy đầu bên kia hành lang tối đen hun hút, dẫn đến nơi vô định. Nhìn những người bị dẫn đi thẩm vấn trước đây, không ai được sắp xếp đến nơi xa xôi như vậy, khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Tuy nhiên, người lính gác lại chẳng hề thông cảm, giọng điệu hung hăng: "Chỉ là hỏi chuyện thôi, hai người chỉ cần không phạm lỗi gì lớn thì sẽ sớm gặp lại nhau thôi! Đi đi, đừng làm mất thời gian!
Bé gái nghe xong, ôm anh trai mình chặt hơn và khóc nức nở, không chịu buông tay.
Từ Thanh Nhiên nhìn bé gái, đầu bị tiếng khóc không ngừng làm cho đau âm ỉ.
"Làm sao? Cố ý chọn người ta mang đến nơi xa xôi thế này, là muốn chơi trò 'quy tắc ngầm' à?" Giọng thanh niên vẫn còn hơi khàn khàn, trong tiếng la hét ồn ào lại càng phá lệ khinh thường và bình tĩnh.
Bận rộn với việc đối phó với hai đứa trẻ, khi nghe thấy lời nói đó, (người lính gác) trợn trừng mắt.
Nghĩ bụng —— Tưởng mình là thần tiên chỗ nào sao mà nghĩ mình xứng để 'quy tắc ngầm' với người trong phòng kia?
Quay người lại, những lời oán trách vừa đến bên miệng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt và vóc dáng của người nói, lại nuốt ngược vào trong.
...Cũng khó mà nói.
Tiếng khóc dần dần nín bặt, hai đôi mắt to nhỏ nhìn chằm chằm vào người thanh niên đẹp trai xuất chúng sau lưng họ, như thể gặp được vị cứu tinh.
Lính gác hắng giọng, chuẩn bị lấy lại uy nghiêm, thì lại nghe người thanh niên nói: "Hai người này đều chưa thành niên, tôi không tán thành lắm."
Cậu khẽ nâng mắt, ánh mắt dưới hàng mi dài thanh tao nhưng lạnh lùng.
"Muốn dụ dỗ thì dụ dỗ tôi này, tôi đã trưởng thành rồi."
· ( Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei)
Trong phòng thẩm vấn tạm thời trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế đối diện nhau.
Thẩm Đình Dục cầm một cây bút thép trong tay, nắp bút gõ nhẹ lên mặt bàn một cách lơ đễnh. Cúi đầu nhìn chiếc bảng tên thẩm vấn viên cũ kỹ mà không biết từ đâu trưởng ngục tìm ra, anh đột nhiên bật cười trong căn phòng trống trải.
Mỗi lần anh đến Ác Thái Phải ít nhất ở lại vài ngày mới có thể trở về phục mệnh, nếu không sẽ bị tổng tư lệnh quân đoàn Kim Dực coi là trừ hết công lao. Cho nên việc đến đây giúp thẩm định người có tiền nhanh trở thành loại E cũng không tính là phiền phức gì.
Chỉ là khi người thật sự ngồi trong căn phòng này, anh lại đột nhiên cảm thấy hành động này thật ấu trĩ đến nực cười.
Anh tự nhủ mình chắc cũng bị điên rồi, mới đồng ý phối hợp với trò trẻ con của lão đó. Chắc lão sợ mình ngồi trong văn phòng một lúc nữa, mấy ngày đã uống hết mấy hộp trà quý của lão.
Đợi một lúc, không thấy ai qua, anh đang định đứng dậy kết thúc trò hề này thì bỗng nhiên có một tiếng động truyền đến từ phía cửa.
"Cởi áo khoác, lấy hết đồ trên người ra." Cuối cùng cũng có người đến trước phòng, lính canh gác tuân thủ quy định nghiêm ngặt lục soát người bị thẩm vấn để tìm kiếm vật cấm, xác nhận sẽ không gây nguy hiểm cho thẩm vấn viên trong phòng mới cho người vào.
Có một loại người, vào lần đầu gặp mặt đã gieo xuống tim người khác một ấn tượng cực kỳ sâu.
Đây là suy nghĩ của Thẩm Đình Dục khi nhìn thấy thanh niên đang ngồi trước mặt.
Trông cậu chỉ tầm mười tám, đôi mươi tuổi, nhan sắc xuất chúng, da trắng nõn nà như thiếu gia nhà giàu chưa từng trải qua gian khổ. Nhưng trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ và đa tình kia lại ẩn chứa hai vực sâu thăm thẳm, như cất giấu vô số lưỡi dao sắc bén, có thể khiến bất kỳ ai đối diện cũng phải lạnh toát.
Điều quan trọng nhất là từ khi bước vào, cậu đã toát lên vẻ ung dung tự tại. Dù có thể phải đối mặt với hình phạt chưa biết trước, cậu cũng không hề tỏ ra lo lắng.
Đây là một linh hồn khá thú vị.
Thẩm Đình Dục thầm nghĩ, cũng là một linh hồn đã từng giết người.
Anh ngừng gõ bút, một tia tinh nghịch lóe lên trong mắt.
Lần này, lão tháp trưởng thực sự đã tìm được một mầm non có khả năng cao sẽ trở thành người loại E. Anh cảm thấy khá thú vị, nhưng không phải thích lắm.
Rốt cuộc, những linh hồn tương đồng chỉ khiến anh nảy sinh ý muốn tự tay phá hủy.
Trong lúc suy nghĩ, tầm mắt vô tình lướt qua băng gạc trên cổ đối phương, rồi lại dừng lại trên bộ đồ ngủ màu đen của cậu.
Ánh mắt anh khẽ khựng lại, rồi nhướng nhẹ một bên mày.
"Tên là gì?"
Lúc này, Từ Thanh Nhiên cũng đang đánh giá viên thẩm vấn viên trước mặt.
Ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Mái tóc người đàn ông đen như mực, nhưng đôi mắt lại xanh biếc tuyệt đẹp, tựa như biển sâu vô tận. Anh toát lên một khí chất vô cùng mạnh mẽ, e rằng cấp bậc tinh thần lực rất cao. Người có tâm trí không đủ kiên định, khi nhìn vào mắt anh ta, e rằng sẽ chìm vào vực sâu trong đôi mắt ấy.
Điều ngoài ý muốn nhất với Từ Thanh Nhiên là khí chất của anh lại hoàn toàn không tương xứng với Ác Tháp tồi tàn, đơn sơ này. Ngoại hình của anh ta cũng thực sự rất thu hút.—— Đây là lời khen ngợi cao nhất của Từ Thanh Nhiên về ngoại hình của một người mới gặp lần đầu tiên: phong thái điềm tĩnh, tao nhã như quý tộc, cổ áo cũng được cài chỉnh tề đến nút trên cùng, vừa gợi cảm vừa xa cách.
Mặc dù anh ta không cố ý thể hiện, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất lãnh đạo bẩm sinh toát ra từ người anh ta.
Cậu thầm nghĩ, có lẽ anh ta chính là sếp của nhóm thẩm vấn viên kia, cũng chẳng trách việc làm theo quy trình cũng phải làm khác biệt.
Sau đó, liếc nhìn bảng tên trên ngực anh ta, biểu cảm đột nhiên trở nên kỳ lạ.
"Ngưu Nghiêu Nghiêu, há há." Hệ thống ngao ngao kêu to "Trời ơi, khuôn mặt sang chảnh như vậy mà lại có cái tên như vậy, phí hoài nhan sắc!"
Từ Thanh Nhiên hiếm khi đồng ý với quan điểm của nó.
Thẩm phán họ Ngưu mặc trang phục đen vàng truyền thống của quân đoàn Kim Dực. Giọng anh ta hơi trầm, pha chút âm thanh khàn khàn quyến rũ, và cách phát âm rõ ràng khiến người ta có thể tập trung lắng nghe câu hỏi của anh ta.
Mặt cậu không đổi sắc, giọng khàn khàn, không chút cảm xúc đáp: "Từ Thanh Nhiên."
Đối phương nghe tên này, có chút bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên: "Thì ra người náo loạn trên mạng mấy ngày nay là cậu."
Từ Thanh Nhiên từ chối cho ý kiến.
"Cậu so với những gì tôi nghĩ..." Giọng điệu người đàn ông khẽ nhếch lên, liếc nhìn trang phục của cậu, khi ánh mắt họ chạm nhau, nụ cười ẩn ý hiện lên trên môi, "Còn táo bạo hơn nhiều."
Lông mày Từ Thanh Nhiên hơi nhíu lại, vô thức cúi đầu theo động tác nhỏ của anh.
Trên chiếc áo cổ tròn đen tuyền, hai hàng chữ tiếng Anh ngắn gọn màu trắng được in một cách đơn điệu.
Dịch sang tiếng Trung, cũng chỉ có hai chữ.
—— 草我. ( —— Fuck me.)
Từ Thanh Nhiên im lặng gần nửa phút.
Có lẽ đây chính là hậu quả của việc ra ngoài mà không chọn đồ cẩn thận.
Người trong phòng cũng kia rất kiên nhẫn, không làm gián đoạn sự chìm đắm trong cảm xúc của cậu.
Cho đến khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt không còn vẻ xấu hổ, ngược lại còn thả lỏng tư thế dựa vào thành ghế.
Cậu nhướng mắt, trong ánh mắt lơ đễnh mang theo vài tia lạnh lùng: "Có nhiều người muốn lên giường với tôi, nhưng đến nay vẫn chưa có ai thành công."
Cậu cười lạnh: "Thế nào? Vị trưởng quan họ Ngưu này, chẳng lẽ cũng muốn thử sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Thanh Nhiên: nếu dám thử thì cậu dám tay không xé nát gà
·
Thượng tướng bắt đầu cắm cờ: EE xung khắc, kiểu người xinh đẹp mà tàn nhẫn này, từ chối.
=========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook