Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác
-
Chương 31: Anh đã bỏ lỡ rất nhiều năm, không thể mắc thêm lỗi lầm được nữa.
Editor: Vàng Anh
Beta-er: 2W
Ông cụ Chung thấy mọi người im lặng lại, cười nói tiếp: "Tiểu Ca là cháu gái của đồng đội tôi, điều này không có gì để nói. Bé An cũng không phải là con của con bé, báo cáo giám định là do cục cảnh sát Ngô Đồng làm, là sự thật."
Yến An thích Sở Ca, ông rất vui vẻ cũng rất hào hứng.
Nhưng ông sẽ không làm theo ý của Yến An, công bố thân phận của Sở Ca là vị hôn thê của thằng bé.
Truyền thông sẽ nói bậy bạ, ông không thể làm như vậy.
Đứa nhỏ Sở Ca này không tệ, ông cũng nghĩ nếu con bé làm cháu dâu của ông thì tốt biết bao, nhưng chuyện hôn nhân đại sự không thể nào miễn cưỡng được.
Con bé chưa gặp qua Yến An, lại khoác lên thân phận vị hôn thê của Yến An, thì không ai dám theo đuổi con bé nữa.
"Đứa nhỏ tiểu Ca này rất tốt, sau này con bé ở nhà họ Chung sẽ là cháu ruột của tôi." Ông cụ nghiêng đầu nhìn Trần Kiền, "Hôm nay ngoại trừ báo cáo giám định của bé An và tiểu Ca, còn có giám định của tôi và tiểu Ca, con đem báo cáo tới đây để mọi người xem."
Trần Kiền im lặng lui ra ngoài.
"Chúc mừng ông cụ có thêm một đứa cháu gái." Có người cười trêu ghẹo, "Nhớ chuẩn bị của hồi môn."
"Đương nhiên." Ông cụ Chung cũng cười lên.
Chung Yến An siết chặt quả đấm nhỏ, rũ mắt xuống, che giấu vẻ vô lực và tức giận.
Ông nội cố ý.
Ông không tin những gì anh nói trong bức thư, ngay cả khi đã thương lượng xong với Sở Ca, ông ấy cũng không công khai.
Anh phải nhanh chóng tập đi, cố gắng có thể khôi phục được như cũ sớm một chút.
Bầu không khí trong phòng khách náo nhiệt trở lại, Thẩm Tiêu vô thức thở ra, thần kinh căng thẳng từ từ buông lỏng.
Không phải vị hôn thê của Chung Yến An là tốt rồi.
Với cái tính cách đó của Chung Yến An, thật sự không xứng với Sở Ca.
Không phải anh có ý với Sở Ca, mà là không muốn cô đã không có bố mẹ ruột còn phải chịu đựng một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Ngay cả khi không biết cô ấy từ trước, anh cũng không nghĩ rằng cô gái lấy Chung Yến An sẽ được hạnh phúc.
Thẩm Tiêu suy nghĩ, quay đầu tìm chỗ ngồi xuống.
Lục Hành Châu cũng đi sang ngồi, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Ông cụ múa trống khua chiêng mở tiệc chào mừng, Chung Yến An để ý Sở Ca như vậy lại không có ý kiến gì, thật không giống anh ta.
Chu Vân cũng đi sang ngồi, tỉnh bơ phải quan sát bánh bao nhỏ ngồi trên xe lăn.
Video cậu bé tập đứng, anh và thầy đã xem đi xem lại rất nhiều lần, cuối cùng cũng phát hiện được vấn đề nằm ở đâu.
Một đứa trẻ có thể đi lại bình thường nhưng sau khi bị thương không thể đi được một thời gian dài có thể đứng dậy được thì hành động đầu tiên sẽ là mở rộng hai chân của mình.
Cậu bé không như vậy.
Trải qua phân tích, anh và thầy đã nhất trí rằng bánh bao nhỏ mang một nỗi sợ hãi sâu đâm đối với chuyện đi đứng.
Nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra, bước tiếp theo nên làm gì.
"Mọi người không thấy lạ sao?" Hàn Mộng Ny kéo Đường An Nhiễm ngồi vào bọn họ, , nhỏ giọng thầm thì, "Trong nhà ồn ào như vậy, sao anh Yến An không ra đây nói gì hết vậy."
Thẩm Tiêu không thích nhiều chuyện, "Cậu ta không thích ồn ào."
"Nếu cậu ta ra đây, thì ở đây không ồn ào nổi." Lục Hành Châu cười cười, lười biếng đứng dậy, "Tôi đi xem báo cáo giám định."
Anh không hiếu kì quan hệ giữa Sở Ca và bé An, chỉ là có hơi muốn biết, rốt cuộc bé An có phải là con cháu của nhà họ Chung hay không.
Lấy được báo cáo giám định, Lục Hành Châu nhìn một lần, không thấy được nội dung mình muốn nên dành khách khí trả về, trong lòng vẫn cảm thấy là lạ.
Chung Yến An thấy một cậu bé giống hệt chính mình khi còn bé như vậy, cũng không có phản ứng gì sao?
Tiệc chào mừng kéo dài đến 10 giờ cũng kết thúc.
Sở Ca mang bánh bao nhỏ không chút buồn ngủ nào trở lại Hạnh Lâm, thời gian đã gần sáng.
Cô giao bánh bao nhỏ cho hộ lí, không nhịn được ngáp lên trở về phòng.
Ngày mai còn phải đi ghi hình 《 Cục Cưng Đi Thám Hiểm Nào! 》 kì thứ hai, phải mau ngủ.
Chung Yến An tắm xong, núp trong chăn lên mạng xem tin tức.
Hà Sâm dựa theo yêu cầu của anh, tìm một nhà báo nhỏ tung tin Sở Ca là vị hôn thê của mình, cũng không khơi dậy được sự chú ý của cư dân mạng.
Như vậy cũng tốt.
Bây giờ anh không có tư cách giữ Sở Ca ở bên mình.
Ngoài những tin tức liên quan đến cục cảnh sát Ngô Đông đăng tin kết thúc vụ anh bị bỏ rơi.
Cư dân mạng rất căm phẫn, liên tục khiển trách bố mẹ của cậu bé không xứng là người.
Còn một phần nhỏ hoài nghi Sở Ca đã thông đồng với bố mẹ của cậu bé để lăng xê bản thân mình, có điều đã bị những cư dân mạng khác mắng đến không dám lên tiếng nữa.
Chung Yến An lướt một hồi, chui từ trong chăn ra gọi hộ lí tới, cúi đầu gõ một hàng chữ: Lấy nạng tới cho tôi.
Anh muốn biết liệu anh có thay đổi trở lại sau hai năm hay không, hoặc nếu anh có thể tự đi lại, anh sẽ thay đổi trở lại.
"Cô chủ nói buổi tối không thể đưa nạng cho cậu, cậu chủ nhỏ, cậu cứ an tâm ngủ đi." Hộ lý đọc xong, uyển chuyển từ chối, "Cô chủ đã ngủ rồi."
Chung Yến An mím môi dưới, chán nản nằm ra sau, lặng lẽ nhắm mắt ngủ.
Chờ đến khi ghi hình xong 《 Cục Cưng 》, anh nhất định phải thử một chút.
Sở Ca ngủ một giấc đến 8 giờ sáng thứ hai, sắp xếp xong hành lí lên đường đến sân bay.
Lần này Tần Chuẩn không đi theo, ở lại Hải Thành quan sát tiến độ sửa sang phòng làm việc và chạy thủ tục.
"Bé An, chúng ta phải đi rồi." Sở Ca lấy cây súng nước trong tay anh, không người bế anh lên, xếp xe lăn lại rồi lên xe do đội ngũ chương trình sắp xếp.
Địa điểm quay của đợt này là ở các tỉnh phía Nam, đường đi được chọn cũng giống đợt một, độ khó không cao.
Máy bay đáp xuống điểm đến, sau đó chuyển đến địa điểm quay phim, đã 2 giờ trưa.
Lần trước đã rút kinh nghiệm, lần này hành lý mọi người mang theo cũng chẳng thừa gì.
Lữ Tiểu Hàng vừa nhìn thấy Sở Ca đã bay nhào đến muốn hôn hôn.
Cậu bé vừa chạy tới, Thường Hạo và Trầm Tử Ngôn cũng cùng nhau chạy tới, ba người ôm Sở Ca, mỗi người hôn một cái.
Mấy người Lữ Xuân Lâm và Thường Dã bọn họ đứng một bên cười nhìn tụi nhỏ quậy phá.
"Bây giờ Sở Ca đã là thần tượng của Thường Hạo, trong thời gian nghỉ ngơi này, ngày nào cũng hỏi anh khi nào mới bắt đầu quay kì tiếp theo." Trên mặt Thường Dã mang ý cười, giọng điệu tùy ý, "Anh thật sự không nghĩ tới, thằng bé sẽ theo đuổi ngôi sao."
"Anh nhìn Lữ Tiểu Hàng nhà tôi xem." Lữ Xuân Lâm cũng không nhịn được cười, "Tôi chưa từng thấy nó nhiệt tình với tôi như vậy."
"Con bé nhà tôi cũng không khác gì. Đúng rồi, nghe nói Sở Ca vào đoàn phim 《 Lưu Quang Kiếm 》, có chuyện này sao." Trần Linh Nguyệt giống như lơ đãng nói, "Lúc trước nghe nói bên trong chỉ định cô ấy, làm một trận ồn ào."
Nhà họ Chung thật đáng sợ.
Tin tức của Vương Kiệt bị tung ra, 《 Tủ Quần Áo Của Sao 》 phải dừng ghi hình, Bát Thai cũng đang suy nghĩ kết thúc hợp đồng hợp tác với ông ta.
Kết quả xử lý cuối cùng sẽ được công bố trong vòng một hai ngày tới.
Vốn dĩ ảnh hậu cũng ký hợp đồng, diễn vai nữ chính 《 Lưu Quang Kiếm 》, cũng bởi vì lúc tin đồn rầm rộ, ngầm thừa nhận để người đại diện dẫn dắt bình luận của người hâm mộ, chấm dứt hợp đồng thì không nói gì còn bị tung ra video làm người thứ ba.
Nữ diễn viên tung tin bị chấm dứt hợp đồng, con đường phát triển sau này coi như chấm dứt.
Toàn bộ hành trình Sở Ca đều không ra mặt.
Dù ai cũng biết những chuyện này là do nhà họ Chung làm, Sở Ca không thể tự mình làm được chuyện như thế.
Sau lưng người ta là nhà họ Chung, không phải ruột thịt cũng không ngăn cản được con đường thuận lợi của cô, còn có một ông nội ruột qua đời phù hộ.
Trần Linh Nguyệt rất hâm mộ, cũng rất sợ.
Cô đã ghi âm gửi cho Vương Kiệt, mặc dù không được tung ra nhưng vẫn cảm thấy bất an.
"Chuyện này tôi không thể nói được, tôi đã đồng ý giữ bí mật cho lão Liễu." Lữ Xuân Lâm trả lời lấy lệ, "Ghi hình chương trình cho tốt, tốt nhất là hạn chế hỏi những điều này."
Anh cũng bị thế lực của nhà họ Chung làm cho choáng ngợp, nhưng cũng không có thiện cảm với những người nhà họ Chung nhắm đến.
Nếu không có nhà họ Chung che chở, Sở Ca đang vô danh sẽ bị gán cho hình tượng xấu.
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút." Trần Linh Nguyệt cười, thấy người dẫn chương trình tới nên không hỏi nữa.
Mấy đứa trẻ cũng nhanh chóng tập trung lại, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Hành trình Lần này vẫn kéo dài một tuần lễ, độ khó của lộ trình cũng gần như lần trước, sau khi người dẫn chương trình nói ra các biện pháp phòng ngừa, mọi người bắt đầu khoác ba lô lên đường.
Chung Yến An nhìn mấy đứa nhóc thở hồng hộc chạy theo Sở Ca, mở bàn đạp của xe lăn, hào phóng để chúng cùng đi lên.
"Anh tiểu An thật giỏi!" Lữ Tiểu Hàng hưng phấn không thôi, "Anh tiểu Ca tuyệt nhất."
Sở Ca buồn cười nhìn bọn họ, quay đầu nói với Lữ Xuân Lâm, "Em dẫn bé An đi làm kiểm tra, bác sĩ giải thích không khác chị dâu lắm, bây giờ bé An có thể tự đứng lên được rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Lữ Xuân Lâm bật cười.
Vốn dĩ trên mạng nói anh đã không tin, đừng nói đến chuyện giám định thân thích, Sở Ca không thể nào là mẹ ruột của bé An.
Nào có người mẹ nào mà không biết tại sao con mình không thể đi được.
Anh cười đổi chủ đề, giọng cũng hạ xuống, "Đúng rồi, có chuyện anh phải nhắc nhở em một chút. Các phương pháp quan hệ công chúng gần đây của em rất gay gắt, cẩn thận mấy người hâm mộ cố chấp đem lửa giận trút lên người nhà của em, anh nghe nói thân thể của bố em không tốt lắm."
Sở Ca mím môi gật đầu lia lịa.
Cô cũng lo lắng cái này.
Đến điểm đến đầu tiên, Sở Ca nhờ Lữ Xuân Lâm giúp chăm sóc cho bánh bao nhỏ, và bước sang một bên gọi điện cho bố mẹ.
Anh ấy biết chuyện bố cô bị bệnh, chắc chắc người khác cũng biết, cô phải cẩn thận đề phòng.
Chung Yến An xa xa nhìn cô, di chuyển bàn tay trên chân, sau đó từ từ đặt nó trở lại.
Chờ trở về Hải Thành, anh nhất định phải tập đi.
Sở Ca gọi điện xong nhanh chóng quay trở lại, như không có chuyện gì xảy ra lấy bánh quy ra ngồi kế bên anh, cười tươi, "Buổi trưa ăn bánh bích quy, buổi tối làm đồ ăn ngon cho em."
Chung Yến An đưa tay ra, khẽ gật đầu.
Không có nhiệm vụ kỳ quái nào trong kỳ này, toàn bộ cuộc hành trình rất dễ dàng.
Ngày cuối cùng, Sở Ca nhận được điện thoại của Chu Vân, hẹn ngày gặp mặt sau khi cô trở về Hải Thành.
Chắc là có phương án trị liệu mới, cô ở bên bánh bao nhỏ rất cẩn thận, không dám nói nhiều về chuyện này.
Buổi chiều 5 giờ, Sở Ca cùng bánh bao nhỏ trở về , thay quần áo rồi lấy xe đi gặp Chu Vận.
Trước khi lên máy bay, Chu Vân có gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê đối diện Bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế.
Chung Yến An nhìn xe của Sở Ca lái ra khỏi sân, liền điều khiển xe lăn đi thang máy lên tầng ba.
Bây giờ anh chỉ có thể đứng, hơn nữa thời gian đứng không lâu.
Hai chân dường như bị cố định lại, dù cố gắng thế nào cũng không thể cất bước, cố gắng một chút sẽ bị đau dữ dội.
Trên tầng ba, Chung Yến An mở cửa phòng huấn luyện đi vào, ánh mắt rơi vào chiếc khung tập đi mà Sở Ca đã lắp ráp nhưng chưa từng sử dụng.
Thừa dịp cô không ở nhà, anh thử trước một lần.
*
Sở Ca vội vàng đến quán cà phê đối diện bệnh viện Trung tâm Y tế Quốc tế, Chu Vân đã đến.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, nóng nảy hỏi thăm, "Có phải đã có kết quả phân tích rồi không?"
"Có kết quả." Khóe môi Chu Vân cười tươi, "Cô cứ từ từ đừng gấp."
Sở Ca hơi có chút ngượng ngùng, "Làm anh chê cười rồi."
Dọc đường đi cô muốn đến đây ngay lập tức, muốn biết rốt cuộc vấn đề của bé An nằm ở đâu, rất muốn biết câu trả lời.
"Tôi đã nghiên cứu kỹ đoạn video quay cảnh cậu bé cố gắng đứng lên với thầy của tôi, qua ánh mắt và phản ứng của cậu bé, chúng tôi xác định rằng cậu bé đã mất một ký ức rất quan trọng." Chu Vân lấy ra số liệu phân tích đã biên soạn đưa qua, "Cô xem cái này trước, có chỗ nào không hiểu, tôi sẽ giải thích cho cô."
Sở Ca đưa tay cầm lấy tài liệu mở ra.
Chu Vân phân tích rất chuyên nghiệp, video dài chưa đến nửa tiếng được phân tích và tóm tắt dưới dạng luận văn, cũng có một số trường hợp điển hình giống như vậy được đưa ra để so sánh.
Cô nhìn kĩ từ đầu tới cuối một lần, bình tĩnh đặt xuống, "Cho nên tôi chỉ cần làm thức tỉnh trí nhớ của cậu bé, thì cậu bé có thể khôi phục được?"
"Khả năng này chỉ có một nửa, một nửa kia có thể rơi vào trường hợp bởi vì trí nhớ được thức tỉnh khiến cậu bé mất đi động lực sống." Sắc mặt Chu Vân nghiêm trọng, "Con nít cũng sẽ tự sát."
Sở Ca nhấp một hớp cà phê, ôm lấy cánh tay dựa vào lưng ghế, môi vô thức mím chặt lại.
Tự sát?
Khoảng thời gian này bé An rất nghe lời, cũng không có bất kỳ biểu hiện không thích cuộc sống này, nhưng cậu bé đã không nói bất kì chuyện gì trước khi bị bố mẹ bỏ rơi với cô.
Giống như trước khi gặp cô, cậu bé đã không sống chung với bố mẹ.
Có cái gì đó rất không đúng.
Sở Ca trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nhìn Chu Vân, "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
Chu Vân bật cười, "Không cần nghiêm trọng như vậy, trải qua thời gian luyện tập lâu dài cậu bé sẽ có khát vọng muốn được bước đi, em lựa thời cơ để dẫn dắt cậu bé, có điều phải chú ý đến phản ứng của cậu, phản ứng khó chịu rõ rệt thì phải dừng lại ngay."
"Được." Sở Ca mỉm cười gật đầu.
Trong quá trình ghi hình chương trình, bé An thường dựa lên xe lăn tập đứng một mình, khao khát được đi lại của cậu bé rất mãnh liệt.
Hai người trò chuyện các vấn đề có thể xuất hiện, điện thoại của Sở Ca vang lên.
Cô nhìn dãy số, là quản gia gọi tới, cô khẩn trương nhận máy, "Bé An sao vậy?"
"Cậu chủ nhỏ đang tập đi một mình, hơn nữa không cho người khác đi theo, tôi rất không yên tâm." Quản gia rất rối rắm, "Cậu đóng cửa lại, ai kêu cũng không chịu mở cửa."
"Cháu lập tức trở về, bác chú ý tình trạng của cậu bé, thấy có gì không đúng thì phá cửa đi vào." Sở Ca cúp điện thoại, đơn giản kể lại tình huống cho Chu Vân, cầm túi lên chạy ra ngoài.
"Tôi về đó cùng với cô." Chu Vân cũng đứng lên, vội vàng đuổi theo.
Sở Ca đi lấy xe, không ngừng tăng tốc để trở về nhanh hơn, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi.
"Đừng khẩn trương, có thể cậu bé chỉ không muốn người khác nhìn mình, dù sao cậu bé cũng không tin tưởng những người đó." Chu Vân lo lắng bị tai nạn, "Cô cứ lái xe đi, nhiều khi cậu bé không sao cô mới là người xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lần đầu tiên anh thấy có cô gái dám lái xe nhanh như vậy.
Dù kĩ thuật tốt đến mấy anh cũng rất sợ.
"Được." Lo lắng trong lòng Sở Ca vơi đi đôi chút, giảm tốc độ xe, mím môi tập trung lái xe.
Từ khi cô xuyên vào thế giới này, bé An vẫn luôn đi theo cô.
Hơn một tháng qua, cô thật lòng coi đứa bé này là em trai của cô.
Trở lại Hạnh Lâm, quản gia và hộ lí cũng ra đón, sắc mặt rất khó coi, "Cậu chủ nhỏ vẫn còn trong phòng huấn luyện, không cho ai đi vào."
"Cháu đi xem một chút." Sở Ca co cẳng vọt vào phòng khách, cũng không thèm dùng thang máy, trực tiếp chạy lên lầu.
Chu Vân lắc đầu, đi cùng với nhóm quản gia.
Sở Ca một hơi chạy đến ngoài cửa phòng huấn luyện trên tầng ba, chậm rãi hít một hơi, giơ tay gõ cửa, "Bé An, em có trong đó không?"
Bên tai yên lặng chốc lát, có tiếng chuyển động trượt xe lăn, sau một lát, cửa phòng mở ra một tiếng "cạch".
Chung Yến An ngồi trên xe lăn, quần áo trên người ướt đẫm, tóc ướt nhẹp vuốt ngược lên trán.
"Bé An đang tập đi bộ hả?" Sở Ca nhếch miệng cười đi vào, đồng thời phất tay ra hiệu Chu Vân trong lúc này đừng xuất hiện.
Chung Yến An cúi đầu mở khóa màn hình điện thoại, gõ lên ghi chú: Em không làm được.
Bất kể anh cố gắng thế nào, hai chân không cách nào bước đi.
"Không sao, chung ta từ từ." Sở Ca an tâm, buồn cười nhìn cậu bé, "Chị giúp em nhé?"
Chung Yến An suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Nụ cười trên mặt Sở Ca càng rộng, bế cậu đi tới cây nạng, đặt cậu xuống, cầm cây nạng đưa cho cậu, "Thử lại lần nữa."
Chung Yến An nhận lấy cây nạng, rất dễ dàng đứng lên, mồ hôi trên trán lại túa ra.
"Thử cử động chân trái đi, không cần gấp gáp." Sở Ca lui về phía sau vài bước, ngồi trên mặt đất, mỉm cười đưa tay về phía anh, "Bắt đầu đi."
Chung Yến An âm thầm thở ra, thử cử động chân trái.
Cảm giác đau đớn giống như trước kia vậy, mãnh liệt tấn công tới. Anh cắn răng, không để cho Sở Ca thấy sự khác thường của mình, tiếp tục thử.
Rốt cuộc, anh cũng thành công xê dịch chân trái!
Chung Yến An mừng rỡ ngẩng đầu, tâm tình kích động duy trì không tới ba giây, cảm giác càng đau nhức từ lòng bàn chân trái truyền tới, hình ảnh anh và mẹ cùng nhau băng qua đường, xe chạy như bay tới tông bọn họ lướt qua đầu một cách rõ ràng.
Vui mừng dưới đáy mắt anh tản đi, bàn tay cầm nạng vô thức buông xuôi, cả người và nạng đều té xuống.
Tai nạn giao thông...anh vô lực nhìn hình ảnh dần mơ hồ của Sở Ca, hoàn toàn rơi vào bóng tối.
"Bé An!" Sở Ca kịp thời vươn tay đỡ lấy cậu bé, sắc mặt tái nhợt vì kinh ngạc.
Hên là cô phản ứng nhanh.
Bây giờ cô có thể khẳng định, khi còn bé, bé An đã trải qua chuyện gì cô không biết, hơn nữa đã tạo thành ác mộng khiến cậu bé không thể nào đứng lên được.
"Cậu bé sao vậy?" Chu Vân và quản gia nghe được tiếng kếu của Sở Ca, đồng loạt vọt vào phòng huấn luyện.
"Ngất rồi." Giọng Sở Ca run rẩy, "Bác sĩ Chu, bây giờ phải làm sao."
"Đến bệnh viện trước." Chu Vân quyết định thật nhanh, khom người ôm lấy bánh bao nhỏ trong ngực cô, sải bước đi ra ngoài.
Sở Ca khẩn trương đuổi theo.
Chung Yến An biết mình ngất đi, cũng biết Sở Ca cùng Chu Vân ở đưa mình đi bệnh viện, nhưng dường như anh càng ngày càng cách xa thời gian và không gian ấy.
Bóng tối trước mắt tản đi, âm thanh xuất hiện trong giấc mơ năm mười làm tuổi ấy lại xuất hiện, một lần nữa phảng phất qua tai anh, "Đã nhớ lại chưa?"
Không hiểu ý câu hỏi này là gì, bóng tối trước mắt tản ra, bốn phía xuất hiện vô số hình ảnh, mỗi hình ảnh đều đang phát lại lúc anh và mẹ bị tai nạn giao thông.
Anh kinh ngạc nhìn những hình ảnh kia, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch.
Anh nhớ ra rồi.
Ngày bị tai nạn giao thông, cả anh và mẹ đều rời khỏi thế giới này.
Giọng nói tự xưng là hệ thống này xuất hiện, hồi sinh anh nhưng lấy đi tri giác của đôi chân anh, đồng thời đưa ra yêu cầu - tìm cô gái tên Đường An Nhiễm và giúp cô ấy thuận lợi trở nên nổi tiếng.
Phần thưởng sau khi nhiệm vụ hoàn thành là hệ thống sẽ để cho anh khôi phục lại thành người bình thường.
Sau khi anh tỉnh lại chỉ nhớ mình và mẹ bị tai nạn giao thông, người đáng chết là anh không phải là mẹ, nhớ rằng trong lúc đó anh có cơ hội để vụ tai nạn không xảy ra.
Những thứ khác đều quên.
Đến năm 15 tuổi bố qua đời, âm thanh này lại xuất hiện một lần nữa.
Vì không tìm được cô gái tên Đường An Nhiễm kịp thời, như một sự trừng phạt, cứ ba năm một lần vào ngày sinh nhật, anh lại đổi về lúc 6 tuổi và xuất hiện ở nơi xảy ra vụ tai nạn xe hơi.
Chờ người khác phát hiện ra anh.
Cơ hội chỉ có 5 lần, nếu như không có người thấy anh, ba năm sau anh sẽ chết.
Anh chờ được Sở Ca.
"Bởi vì sự bất hợp tác của bạn, nhân vật mục tiêu đã ra mắt muộn hơn bốn tháng so với thời gian được định ban đầu, nhiệm vụ của tôi đã sắp hết thời gian." Giọng nói đột nhiên cất lên, "Mối quan hệ giữa chúng ta được giải trừ một tuần sau đó, bạn có hai sự lựa chọn. "
"Lựa chọn cái gì." Chung Yến An lạnh lùng lên tiếng.
"Một, khôi phục sức khỏe như bình thường ngay lập tức, nhưng phải kết hôn với Đường An Nhiễm." Giọng nói của hệ thống trở nên lạnh lùng, "Hai, sau khi kết thúc mối liên hệ với tôi phải tự tìm cách hồi phục, không cần gả cho cô ấy".
"Hai." Chung Yến An không chút do dự.
"Một tuần sau mối liên hệ giữa chúng ta sẽ được giải trừ, sau khi giải trừ bạn sẽ trở về dáng vẻ lúc trưởng thành." Hệ thống nói xong, tất cả màn ảnh cũng đen lại, cả thế giới như lâm vào bóng tối."
Chung Yến An bị vùi trong bóng tối, một lần nữa bị mất ý thức.
Không biết qua bao lâu, anh mơ hồ nghe được giọng nói của Sở Ca, ý thức dần trở về.
Khó khăn mở mắt ra, khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Sở Ca đập vào mắt. Ánh nắng ban mai chiếu vào, gương mặt thanh khiết của cô chiếu rọi dưới ánh nắng, vẻ đẹp trong sáng thánh thiện.
Chung Yến An há miệng, rồi đóng lại, chần chờ đưa tay ra.
"Bé An, em tỉnh rồi?" Sở Ca vừa mừng vừa sợ, "Em hù chết chị rồi!"
Nói xong cô nghiêng người dùng sức ôm chặt anh, "Chúng ta không luyện nữa, không đi được cũng không sao, chúng ta không luyện nữa."
Chung Yến An nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé run rẩy ôm lấy cổ cô, mặc cho nước mắt cứ rơi.
Bây giờ anh chỉ mới 6 tuổi, anh có thể khóc.
Là lỗi của anh.
Ngày đó, nếu anh vẫn muốn đi mua đồ chơi, hoặc là đi chậm một chút, thì anh và mẹ sẽ không xảy ra chuyện.
Đều là lỗi của anh.
Lúc hệ thống cho anh sống lại, anh nên nhường cơ hội cho mẹ.
Anh vô dụng, anh không thể bảo vệ mẹ được.
Anh không xứng có cơ hội được sống lại.
"Bé An đừng sợ, dù có thế nào chị cũng sẽ không bỏ em đâu." Sở Ca cảm nhận được cậu bé đang khóc, ngược lại cảm thấy yên tâm.
Từ khi cậu bé bị bỏ rơi, đã hơn một tháng rồi mới khóc, cậu bé kiên cường hơn cô rất nhiều.
Chung Yến An ỷ vào mình chỉ có 6 tuổi, thoải mái khóc một trận, khát khao muốn sống đột nhiên trở lại.
Bố mẹ đã đi rồi, anh không thể bỏ lại ông nội một mình bơ vơ suốt quãng đời này nữa.
Anh đã bỏ lỡ rất nhiều năm, không thể mắc thêm lỗi lầm được nữa.
Trước khi hệ thống giải trừ, anh còn phải sắp xếp người tới đón.
"Không sao." Sở Ca buông cậu bé trở về, hốc mắt hơi đỏ lên, "Em hôn mê ba ngày, thiếu chút nữa bị em hù chết."
Ba ngày đó cô không dám đi xa dù chỉ một phút, sợ cậu bé tỉnh không nhìn thấy cô.
Cũng may cuối cùng cậu bé cũng tỉnh rồi.
Ngày mai phải cùng đi làm kiểm tra với bố, không có gì ngoài ý muốn, thứ hai sẽ phẫu thuật.
Chung Yến An nghiêng đầu nhìn về phía tủ đầu giường, thấy điện thoại của mình ở đó, không khỏi cắn môi dưới, cầm điện thoại lên mở màn hình khóa gõ vào ghi chú: Em nằm mơ thấy bố mẹ.
Sở Ca đưa đầu sang xem nội dung, ánh mắt rơi trên giọt nước mắt còn đọng trên mặt cậu bé, chân mày không tự chủ được nhíu lại, "Em muốn trở về bên cạnh bọn họ?"
Chung Yến An nhắm hai mắt, chột dạ gật đầu.
Sở Ca nhìn chằm chằm anh thật sâu trong chốc lát, khó khăn nói: "Được rồi, một lát chị sẽ liên lạc với bọn họ."
Cậu bé hôn mê ba ngày, lúc này là thời điểm yếu ớt nhất, không thể từ chối.
Chung Yến An mở to mắt nhìn cô, trong lòng vô cùng luyến tiếc.
Đổi trở về thành người lớn, anh không thể nào ở cùng với cô nữa, thậm chí có thể sẽ dọa cô.
Không ai thích mình như vậy.
"Có đói bụng không?" Sở Ca đổi chủ đề, "Muốn ăn cái gì, chị để cho quản gia của ông nội đi mua."
Chung Yến An cúi đầu xuống, gõ một câu vào ghi chú: Muốn ăn cháo.
Một chút khẩu vị anh cũng không có, nhưng bây giờ chỉ có cái cớ này mới có thể giúp cô.
"Em chờ đi, chị lập tức đi kêu người mua." Sở Ca đưa tay xoa xoa đầu anh, đứng dậy đi ra ngoài.
Ông cụ ở bệnh viện trông hai ngày, hôm nay phải đi họp mới về công ty.
Cửa phòng bệnh đóng lại.
Chung Yến An cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn cho diễn viên mà anh đã liên lạc trước đó, sau đó gửi một tin nhắn cho Hà Sâm: Dọn dẹp biệt thự ở số 37 đường Bắc Hồ, tôi sẽ về sau vài ngày, YN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook