Chương 7


 

 

[Kỹ năng chủ động]

 

Tên: Hy sinh

 

Xếp hạng: Kỹ năng độc nhất

 

Tiêu hao năng lượng: 100

 

Tạo ra một làn sóng giúp hồi phục thể trạng và sinh lực cho những ai trong phạm vi ảnh hưởng. Nếu mục tiêu là xác sống, nó sẽ thay đổi thành kỹ năng tấn công [Quang linh phán quyết].

 

*Là một kỹ năng có thể sao chép với việc sử dụng một thẻ trống, kỹ năng này không có điểm bất lợi.

 

JaeHyun vui vẻ cười lớn.

 

Đúng như dự đoán, hiệu ứng phản phệ của Hy sinh, tiêu hao sinh lực của người thi triển, đã bị xóa bỏ hoàn toàn. Đó là tác dụng của thẻ trống.

 

Yoo Sung-Eun mỉm cười với JaeHyun, người đang đọc thông tin về kỹ năng, khi cô ấy hỏi.

 

"Vậy, cậu muốn gì ở công hội của chúng tôi?"

 

<Một lúc trước>

 

Yoo Sung-Eun, người đã tận mắt chứng kiến ​​cách JaeHyun sử dụng [Hi sinh], bắt đầu cảm thấy hứng thú với cậu.

 

Không chỉ khả năng chữa bệnh, cô còn thấy chàng trai này thú vị bởi sự hoạt ngôn và cách nói chuyện tinh tế của mình.

 

'Thật thú vị.'

 

Một nụ cười nở trên môi Yoo Sung-Eun.

 

JaeHyun không do dự nói tiếp.

 

"Xin hãy giúp tôi."

 

“Hỗ trợ? Giúp cậu trở thành một Đột kích giả…… đại loại như vậy?”

 

"Đúng vậy. Tôi đang có một khát vọng rất lớn. Nhưng muốn phát triển thì tôi cần tiền, đồng đội, và quan hệ. Tôi cần nhiều thứ. Trong thời gian này, tôi muốn Công hội Yeonhwa hỗ trợ tôi."

 

JaeHyun đã biết trước.

 

Dù có tài năng và xuất sắc đến đâu, thì cậu cũng chẳng thể phát triển và mạnh hơn nếu không được mọi người xung quanh hỗ trợ.

 

Và cậu đã phải để ý đến nhiều thứ để tìm ra cách phát triển bản thân.

 

Yoo Sung-Eun suy nghĩ một lúc, sau đó cô ấy gật đầu.

 

"Được thôi. Nếu cậu đủ can đảm, tôi sẽ giúp cậu. Cậu rất tài năng. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”

 

JaeHyun nuốt nước bọt. Cậu nheo mắt và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc đen trước mặt mình.

 

‘Cô ấy thật bình tĩnh có lẽ là vì đã phát hiện ra căn bệnh của mình có thể được chữa khỏi ...... Có phải do cô ấy là Yoo Sung-Eun không?’

 

JaeHyun hỏi bằng một giọng điềm tĩnh khi vẫn để mắt đến cô.

 

"Một điều kiện?"

 

"Đúng. Chỉ một điều kiện thôi."

 

Yoo Sung-Eun cười rạng rỡ và tiếp tục nói.

 

“Căn bệnh của tôi, như cậu cũng biết, đó là một bí mật. Ý tôi là nó không liên quan gì đến Công hội Yeonhwa. Nhưng thứ cậu muốn là sự hỗ trợ của cả hội chứ không phải của riêng tôi. Nếu cậu muốn tôi tự nguyện giúp cậu thì…”

 

“Ý cô nó là một cuộc trao đổi không cân bằng ấy hả. Tôi sẽ xem xét khi nghe điều kiện của cô.”

 

'Điều kiện đó chắc hẳn không quá phi lý. Một công hội lớn như vậy muốn gì ở mình chứ. Có vẻ điều kiện là giữ kín bệnh tình của cô ấy.’

 

Không phải JaeHyun, Yoo Sung-Eun mới là người phải chịu đựng đau khổ vì không thể tự chữa bệnh cho bản thân. Với việc này, cô ấy chắc chắn sẽ đưa ra một điều kiện hợp lý.

 

Nhưng ngay lúc đó—

 

Yoo Sung-Eun đã nói ra điều mà JaeHyun không mong đợi.

 

"Có, có phải cậu muốn tham gia một công hội nào đó không?"

 

"……Gì cơ?"

 

Liệu cậu có đang nghe nhầm không?

 

JaeHyun không hiểu cô ấy nói gì.

 

Không, cậu đang bối rối trước câu hỏi đó.

 

Là một người có nhiều năm kinh nghiệm làm Đột kích giả như JaeHyun, cô ấy rõ ràng đang dò hỏi thông tin từ cậu.

 

"……Cô nói thật sao?"

 

"Cậu biết tôi không phải là người hay nói đùa về những chuyện kiểu này, đúng chứ?"

 

Ánh mắt của Yoo Sung-Eun trở nên nghiêm túc.

 

JaeHyun cảm thấy bối rối. Cậu đang không biết đáp lại như thế nào.

 

Mặc dù Yeonhwa sẽ sớm tan rã vì một lý do nào đó, nhưng ở hiện tại nó là một trong những công hội hàng đầu tại Hàn Quốc.

 

Cậu đã từng không đủ tiêu chuẩn để được tuyển vào đây khi còn là newbie.

 

Sau khi nghĩ lại, cậu hỏi lại lần nữa.

 

"Tại sao? Sao công hội Yeonhwa lại muốn tuyển tôi …… ”

 

Yoo Sung-Eun trả lời như thể cô ấy đã đợi cậu hỏi từ lâu.

 

“Đầu tiên, cậu là người đã phát hiện ra căn bệnh của Hội trưởng Yeonhwa. Vốn dĩ đó là thông tin tuyệt mật, việc cậu tìm ra nó cho thấy cậu nhạy bén như thế nào.”

 

Mặc dù đó là do cậu đã du hành thời gian, nhưng cũng không nên nói ra điều đó ở đây.

 

JaeHyun chỉ còn biết lắng nghe cô ấy.

 

“Thứ hai, cậu đã sao chép [Hy sinh] của tôi. Tôi chưa thấy ai có thể sao chép một kỹ năng độc nhất như cậu. Và câu hỏi là cậu có thể sao chép bao nhiêu kỹ năng… Có lẽ là vô hạn.”

 

“……Thế còn điều thứ ba?”

 

"Thứ ba là quan trọng nhất."

 

Yoo Sung-Eun nghiêng người tới trước mặt JaeHyun.

 

“Thứ ba, bây giờ cậu không tỏ ra lo lắng trước mặt tôi. Một đứa trẻ đủ liều lĩnh để đứng trước mặt trưởng hội Yeonhwa… Thú vị đấy. Cậu thấy sao? Tôi nghĩ ngần ấy lý do là đủ để tôi nhận cậu vào hội.”

 

JaeHyun bắt đầu suy nghĩ.

 

Nếu cậu gia nhập Công hội Yeonhwa ngay bây giờ, cậu sẽ được mọi người tôn trọng. Và cậu cũng cần phải tham gia một công hội để hoàn thiện bản thân.

 

Nhưng danh tính của một người chỉ nên được tiết lộ khi người đó đứng trên tất cả. Đây là quy tắc mà JaeHyun đã tự tạo ra cho mình.

 

Gia nhập hội ngay lúc này không khác gì tự làm giảm giá trị bản thân.

 

JaeHyun bình tĩnh đón ánh mắt của cô ấy và nói.

 

“Theo như tôi biết, việc một học sinh chưa đủ tuổi ký hợp đồng với một công hội là bất hợp pháp……”

 

Ngay sau đó, môi Yoo Sung-Eun nhếch lên như thể cô ấy đã mong đợi điều đó.

 

"Cậu đã nghe nói về ‘quyền đàm phán ưu tiên’ chưa?"

 

Đồng tử của JaeHyun giãn ra.

 

‘…Cô ấy nói thật sao?”

 

Quyền ưu tiên thương lượng.

 

Quyền của một công hội hỗ trợ sự các Đột kích giả còn là học sinh, với điều kiện là chỉ được ký hợp đồng với họ khi đủ tuổi trưởng thành.

 

Thông thường, đó là cơ hội chỉ dành cho những con quái vật được đánh giá là ‘thiên tài’.

 

Trước lời đề nghị đó, cậu không biết phải làm gì để từ chối.

 

“Cuối cùng thì mình cũng nhận được một lời đề nghị, huh. Trước khi mình quay lại, ngay cả những công hội cấp thấp cũng chẳng thèm nhận mình vào……'

 

JaeHyun cười khổ khi nhớ về quá khứ.

 

Thông thường, đối với một Đột kích giả, gia nhập công hội là cách kiếm tiền an toàn và hiệu quả nhất.

 

Nhưng ngoài một số công hội do chính phủ thành lập, số còn lại thuộc sở hữu của các cá nhân. Trong một xã hội tư bản tập trung vào lợi ích tư nhân, JaeHyun, lúc đó là một Đột kích giả cấp thấp và là một Chiến binh, không được trọng dụng ở bất cứ đâu.

 

Kết quả là cậu nghiễm nhiên bị loại khỏi mọi cuộc tuyển chọn.

 

Mặc dù nhận được mức hoa hồng cao nhưng các Đột kích giả làm việc một mình rất khó có được công việc.

 

Nhưng không còn cách nào khác.

 

Tuy nhiên-

 

Cậu lại không ngờ rằng công hội mạnh nhất ở Hàn Quốc với tên gọi ‘Yeonhwa’ đang chiêu mộ cậu bằng cách sử dụng quyền đàm phán ưu tiên?

 

"Sẽ chả ai tin đó là một giấc mơ."

 

Yoo Sung-Eun cười khẩy sau khi nhìn vào mặt JaeHyun.

 

‘Dù là thế, cậu nhóc này thật là dễ thương.’

 

“Chúng tôi sẽ tìm đến nhà cậu để ký hợp đồng. Hãy suy nghĩ thật kỹ và quyết định đúng đắn.”

 

“Chữa bệnh trước đã. Vẫn chưa xong đâu."

 

"Phải rồi. Đúng như tôi mong đợi."

 

JaeHyun nhanh chóng đổi ý.

 

‘Đây rõ ràng là một cơ hội tốt. Nhưng mình vẫn cần suy nghĩ thêm.’

 

Cậu vẫn còn rất nhiều thời gian. Nên không việc gì phải vội.

 

‘Trước tiên chúng ta hãy tập trung vào việc chữa bệnh. Vẫn chưa quá muộn để nghĩ đến chuyện tương lai.’

 

“Được thôi, chúng ra sẽ tiếp tục sau.”

 

JaeHyun vẻ mặt kiên định.

 

Yoo Sung-Eun đáp lại với một nụ cười nhẹ.

 

"Làm ơn."

 

"Tôi không thể hiểu nổi những gì đang xảy ra."

 

Park SungJae hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Min JaeHyun đã thực sự có thể sao chép kỹ năng độc nhất [Hi sinh] một cách hoàn hảo như cậu đã nói.

 

"Đó không phải là mơ, vì tôi đã tận mắt chứng kiến."

 

Những gì JaeHyun thể hiện thật phi thường.

 

Họ đã tìm kiếm bao nhiêu Phục hồi sư và bác sĩ để chữa khỏi căn bệnh này?

 

Một căn bệnh mà ngay cả một người dành cả cuộc đời nghiên cứu các phương pháp chữa lành và hồi phục cũng không thể chữa khỏi được.

 

Nó không phải là một cơn sốt bình thường.

 

"Bắt đầu thôi."


 

 

一 Kỹ năng Chủ động [Hy sinh] đã được kích hoạt.

 

一 Một làn sóng ma thuật hồi phục đang tuôn trào từ bên trong bạn.

 

Một làn sóng ma thuật màu xanh lá từ bên trong JaeHyun từ từ lan đến đến Yoo Sung-Eun.

 

Zzzziiiing ……

 

Quá trình chữa lành tiếp tục trong vài phút, và khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy dần trở lại như cũ.

 

Yoo Sung-Eun không thể tin nổi rằng căn bệnh của mình đang dần biến mất.

 

‘Nó thực sự …… đang được chữa khỏi!’

 

Nụ cười trên môi đã nói lên cảm xúc của Yoo Sung-Eun.

 

Park SungJae cúi thấp đầu để quan sát JaeHyun.

 

“Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra trước đó. Xin hãy chăm sóc tốt cho Hội trưởng của chúng tôi.”

 

"Không sao đâu. Đến tôi còn không tin lời nói của mấy đứa trẻ con mà."

 

"Xin thứ lỗi cho tôi về cách cư xử không đúng mực."

 

Park SungJae hơi ngạc nhiên trước câu trả lời nhẹ nhàng của JaeHyun.

 

Đáng ra cậu ta phải nổi cáu như một nam sinh ở tuổi dậy thì.

 

Nhưng JaeHyun vẫn bình tĩnh tiếp tục chữa bệnh và không hề nói điều gì khó nghe với anh ta.

 

<Một lúc sau>

 

Sau lời nói của Park SungJae, âm thanh của hệ thống vang lên.


 

 

一 Bạn đã thành công trong việc chữa lành cho bệnh nhân.

 

一 Kỹ năng bị động [Sơ cứu khẩn cấp] đã lên cấp 19.

 

JaeHyun tỏ vẻ hài lòng. Cậu gật đầu với Yoo Sung-Eun và nói.

 

“Tất cả đã xong. Thử cử động một chút xem sao.”

 

Ngay sau đó, Yoo Sung-Eun đứng dậy, vung tay và dậm chân để kiểm tra tình trạng sức khỏe.

 

<Vài phút sau>

 

Với niềm vui tràn trề, Yoo Sung-Eun rưng rưng nước mắt.

 

“Các triệu chứng…… tất cả đều biến mất. Cảm ơn cậu.…… Nhưng, cậu không phải hy sinh gì sao?”

 

"Tôi ổn. [Hy sinh] được sao chép và các điểm bất lợi đều được loại bỏ mà.”

 

Trước câu trả lời của JaeHyun, Yoo Sung-Eun và Park SungJae một lần nữa không thể giấu được sự ngạc nhiên của họ.

 

Một kỹ năng Độc nhất đã được sao chép nhưng người thi triển không phải đánh đổi bất cứ thứ gì?

 

JaeHyun đã tự tăng giá trị cho bản thân mình. Yoo Sung-Eun đưa JaeHyun danh thiếp của mình và nói.

 

“Tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng tất cả các yêu cầu của cậu. Cứ liên lạc cho tôi khi cậu cần. Và mong cậu hãy chấp nhận bản hợp đồng mà chúng tôi đưa ra.”

 

Trước câu nói đó, JaeHyun có phần gượng gạo, gãi đầu và ngập ngừng đáp.

 

“Thực ra là… tôi có một vài yêu cầu ngay tại đây.”

 

“Hmm? Đừng ngại. Cứ nói ra đi. Tôi nợ cậu một mạng. Nếu công hội có thể đáp ứng, chúng tôi sẽ giúp."

 

“Xin hãy cho tôi mượn một trong những hầm ngục cấp thấp của công hội.”

 

Đôi mắt của Yoo Sung-Eun một lần nữa ánh lên ánh sáng rực rỡ.

 

JaeHyun nói tiếp.

 

“Và tôi muốn …… tự mình vào hầm ngục.”

 

***

 

<< Tôi đã đưa phần quỹ hỗ trợ vào hợp đồng rồi, xin hãy xem qua.

 

>> Vâng, cảm ơn cô.

 

<< Không, tôi mới là người cần cảm ơn cậu.

 

<Ngày hôm sau>

 

Như đã hứa, một tin nhắn đến từ Yoo Sung-Eun.

 

“Một quỹ hỗ trợ… sẽ có bao nhiêu tiền?”

 

Sau khi gửi tin nhắn để cảm ơn cô ấy, JaeHyun nhấp vào ứng dụng ngân hàng trên điện thoại.

 

一 Đặt cọc: 100.000.000

 

一 Tổng số tiền: 100.035.000

 

“M-Một trăm triệu !?…… Bang hội lớn nhất Hàn Quốc có khác.”

 

Cảm giác thật sảng khoái.

 

Một số tiền khổng lồ mà cậu không tin rằng mình có thể sở hữu trước khi quay về quá khứ.

 

Vrrrr…… Vrrr……

 

<< Hiện tại đây chỉ là quỹ hỗ trợ, hàng tháng sẽ có thêm một khoản trợ cấp sinh hoạt là 5 triệu won. Không chỉ vậy, tôi cho phép cậu sử dụng tài nguyên của công hội.

 

<< Thẻ ID của cậu cũng sẽ được cấp, vì vậy hãy đến nhận nó sau vài ngày.

 

Những dòng tin nhắn cứ liên tục hiện lên.

 

‘5 triệu won mỗi tháng ngay cả khi mình không làm việc… nếu nhiều như vậy, kể cả nếu mình từ bỏ việc trở thành một Đột kích giả ……’

 

*TL/N: 5 triệu won ≅ 5.000 đô la

 

Dù chỉ là trong chốc lát, JaeHyun suýt chút nữa đã bị những cám dỗ đánh gục.

 

Cậu lắc đầu tự trách mình.

 

"Không. Mình cuối cùng cũng có một vật phẩm Huyền Thoại trong tay, 5 triệu won một tháng vẫn chưa đủ.

 

Và …… Mình sẽ không dừng lại cho đến khi việc trả thù hoàn tất.”

 

JaeHyun tự hứa với bản thân.

 

“Millaes là học viện của các thiên tài và là nơi có tính cạnh tranh cao. Để theo học ở đó—”

 

Cậu nở một nụ cười tự tin.

 

"Mình nhất định phải thăng cấp."

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương