Tôi Nhặt Được Một Vật Phẩm Cấp Huyền Thoại
-
Chapter 32: Cuộc Săn Lùng Học Viên Năm Nhất (2)
CHƯƠNG 32: CUỘC SĂN LÙNG HỌC VIÊN NĂM NHẤT (2)
Nói một cách chi tiết, bán mặt phẳng ám chỉ một thế giới được tạo ra bằng pháp thuật của con người.
Trong không gian này, hiện thực có thể bị bóp méo theo nhiều cách, bao gồm cả việc vượt thời gian và dỡ bỏ những ràng buộc về không gian.
Gu Ja-In đã tổ chức sự kiện ‘Cuộc săn lùng học viên năm nhất’ bằng cách sử dụng những lời xuyên tạc như vậy.
Một vùng đất khổng lồ được tạo ra trong bán mặt phẳng cùng với sự có mặt của tất cả các học viên. Sau đó, ông ta cho họ lao vào ăn cắp thẻ tên của nhau.
Diện tích của toàn thể khu vực rơi vào khoảng 21.500.000m². Quy mô áp đảo này đã dễ dàng vượt qua diện tích của 20 trường đại học ở Hàn Quốc cộng lại.
Ngoài ra trong bán mặt phẳng còn được lắp đặt rất nhiều thiết bị. Ví dụ như những cái bẫy giảm sức mạnh, suối trị thương, khu rừng ác mộng, nơi trú ẩn dành cho học viên năm nhất, v.v.
JaeHyun đã lên kế hoạch tận dụng tất cả những thứ này để bắt đầu cuộc đi săn tiền bối với Kim YooJung.
Tuy nhiên, một biến cố không ngờ tới đã xảy ra.
Sau khi dịch chuyển, người có mặt ở đây lại là Seo Ina.
“Thành thật mà nói, có Seo Ina đi cùng sẽ có lợi cho bọn mình. Nhưng mà…'
Chỉ cần nhìn thoáng qua cậu đã biết cô gái này không dễ gì tiếp cận.
Nếu cậu vô duyên vô cớ nói chuyện với cô ấy và mắc sai lầm thì trong tương lai cơ hội tiếp cận với cô sẽ rơi về 0. Ấn tượng đầu tiên không tốt thường sẽ khó mà thay đổi.
Suy nghĩ một lúc, JaeHyun gật đầu lia lịa.
"Bọn mình sẽ tách riêng ra. Mặc dù Seo Ina rất quan trọng với những tiềm năng mà cô ấy có, nhưng kế hoạch của mình cũng không có gì thay đổi kể cả thiếu cô ấy. '
Nghĩ vậy, JaeHyun khẽ nói nhỏ với YooJung.
"Đi nào. Chúng ta sẽ phải ở lại đây trong 3 ngày đấy. Tốt nhất chúng ta nên tìm một nơi trú ẩn trước ”.
Chỗ trú ẩn là nơi học viên năm nhất có thể trốn khỏi sự truy lùng của các tiền bối và nghỉ ngơi.
Mặc dù có một số điều kiện, nhưng để tồn tại trong một sự kiện kéo dài 3 ngày không thể không có nơi trú ẩn được.
Trong quá khứ, JaeHyun đã sớm bị loại khỏi trò chơi bởi vì cậu đã không tìm được một nơi trú ẩn. Như vậy cũng dễ hiểu thôi vì vốn dĩ số lượng học viên tham gia đông hơn rất nhiều so với số lượng địa điểm được chuẩn bị.
Vậy nên tranh thủ lúc sự kiện vừa mới bắt đầu phải lập tức đi tìm nơi trú ẩn trước.
‘Muốn xây nhà to phải làm móng chắc chắn, như vậy mới có thể ứng phó được nếu có biến cố gì xảy ra.’
Đó là kết luận của cậu. JaeHyun định nhanh chóng rời khỏi khu vực này vì xung quanh đây trống huơ trống hoác, hoàn toàn không có chỗ trú ẩn.
Nhưng ngay khi cậu định rời đi thì YooJung đột nhiên nắm lấy cánh tay JaeHyun.
“Từ đã nào, Min JaeHyun. Không phải sẽ an toàn hơn nếu chúng ta mang người đó theo cùng sao?”
“Gì? ‘Người đó’ là người nào cơ?”
JaeHyun nhìn theo hướng chỉ của Kim YooJung.
Quả nhiên.
Seo Ina đang đứng đó nhìn chằm chằm vào không gian với đôi mắt hoang mang.
Kim YooJung nói thêm.
“Bây giờ chúng ta đang cần thêm người. Mà cô ấy lại là một Pháp sư như chúng ta, nếu thuyết phục được cô ấy đi cùng chẳng phải sẽ rất tốt sao?”
Sao những lúc thế này KimYooJung lại lí trí thế nhỉ.
Mặc dù Seo Ina thực sự là một quân bài hoàn hảo để nắm trong tay, nhưng con người cô ấy cũng không thể đoán trước được. Theo những tin đồn mà JaeHyun đã nghe trước khi thoái lui, đôi khi cô ấy có thể rất tàn nhẫn.
JaeHyun suy nghĩ một lúc. Điều gì sẽ xảy ra nếu Seo Ina phản bội họ sau khi họ hợp tác?
Nếu chuyện đó xảy ra, chắc chắn rằng JaeHyun không thể quay đầu sửa chữa được nữa.
Theo quy tắc, không thể sử dụng các kỹ năng trên hạng B ở nơi này. Mà kỹ năng gây sát thương mà cậu có, 《Lôi Xích》, lại là hạng A.
Mặc dù JaeHyun có chỉ số cao, nhưng cậu không dám chắc mình có thể đánh bại Seo Ina ở đây.
‘Người được thêm vào đội phải là người mình có thể kiểm soát được.’
YooJung là một ngoại lệ vì họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Sức mạnh của cô ấy không thành vấn đề.
Nhưng Seo Ina thì khác.
“Người đó quá mạnh. Nếu cô ấy phản bội chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm gì được."
Dù không cùng đẳng cấp với Ahn HoYeon nhưng Seo Ina cũng đã khá nổi tiếng. Không đời nào một người vốn rất thích pháp thuật như Kim YooJung, lại không biết cô ấy.
"Không đâu. Cô ấy là một học viên Pháp sư năm nhất như chúng ta thôi mà. Cô ấy thừa biết rằng nếu chúng ta gặp một tiền bối là Chiến binh, đó sẽ là dấu chấm hết. Ở đây chúng ta phải hợp tác với nhau.”.
Cô ấy không sai.
Nếu họ có thể tập hợp thêm một vài người có thể giúp đỡ ở đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. JaeHyun đương nhiên ý thức được điều đó.
Nhưng cậu không đủ tự tin để thuyết phục Seo Ina hợp tác với họ.
Trước khi hồi quy, cậu không có nhiều thông tin về Seo Ina, chỉ biết rằng cô ấy là một người khá kín tiếng và đa nghi.
Seo Ina thường không tin tưởng người khác.
‘Chuyện này có lẽ liên quan đến hoàn cảnh gia đình cô ấy, mình không thể can thiệp được.’
JaeHyun biết một chút về hoàn cảnh của cô.
Mặc dù cậu chỉ đọc về nó trên tin tức và xem trên TV, nhưng ít nhất, cậu vẫn biết về cô ấy nhiều hơn các học viên khác.
Cậu nhìn cô gái đang đứng đằng xa kia đầy tiếc nuối.
Nếu những thông tin về sở thích hay sở trường của cô ấy được lan rộng, có lẽ cậu sẽ dễ dàng tiếp cận với cô hơn. Nhưng đến cuối cùng, những điều JaeHyun biết về cô chỉ là những điều cậu vừa đề cập tới.
'Mình nên làm gì đây? Thực sự sẽ rất tiếc nếu từ bỏ cô ấy ở đây. Nhưng mà…'
Trong lúc chìm trong lo lắng, Kim YooJung đã tiếp cận Seo Ina trước.
“Um… Xin chào. Tôi là học viên Pháp sư năm nhất, Kim YooJung. ”
“… Tôi là Seo Ina.”
Ánh mắt của cô ấy rõ ràng ẩn chứa sự thù địch nào đó. JaeHyun nhận ra rằng Seo Ina khá giống cậu. Chỉ cần nhìn vào cách cô ấy không dễ dàng tin tưởng người khác và luôn giữ khoảng cách nhất định là đủ hiểu.
Sẽ không dễ dàng gì để thu phục Seo Ina.
JaeHyun nhận ra điều này bằng trực giác. Nhưng Kim YooJung lại không nhận ra và hỏi với vẻ mặt ngây ngô.
“Nếu cậu không ngại thì có thể đi cùng chúng tôi không? Anh chàng đằng kia cũng là một Pháp sư đó.”
“Hả? Nhưng….”
Câu nói lấp lửng do dự của cô ấy khiến JaeHyun trầm ngâm.
"Có thể thấy rằng cô ấy là người thận trọng và không giỏi giao tiếp."
JaeHyun đang liên tục cập nhật thông tin về SeoIna. Trong lúc đó, YooJung tiếp tục thuyết phục cô.
“Nhìn thế nào cũng thấy sự kiện này hoàn toàn không công bằng cho các học viên năm nhất. Vậy nên hợp tác là lựa chọn số một để tiến lên rồi! Đặc biệt là với Pháp sư chúng ta, chẳng phải càng đông sẽ càng mạnh sao?”
“...Đúng là vậy, nhưng…”
Cách cô ấy trả lời YooJung có vẻ khá e dè. Cậu cũng đã cảm nhận được điều đó khi nhìn thấy cô trên xe buýt, rằng SeoIna là người hướng nội.
Đau đầu thật đấy, không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi.
JaeHyun thở dài và chỉ lên trên.
“Vẻ như việc cậu quyết định có đi cùng chúng tôi hay không sẽ phải để sau rồi.”
“...Gì cơ?”
Seo Ina nhìn JaeHyun chằm chằm với vẻ mặt hơi sững sờ. Cô không hiểu ý cậu.
Kim YooJung đưa cây quyền trượng ra và cầm nó trên tay.
SeoIna liền nhận ra ý của JaeHyun và nhìn lên.
“Có gì đó đang đến.”
RẦM!
Một âm thanh như xé toạc không khí vang lên. Sau đó là âm thanh nặng nề của cái gì đó rơi xuống. Một vật thể không xác định đáp xuống trước mắt họ.
Âm thanh phát ra hai lần.
JaeHyun dựng một tấm chắn để bụi trong không khí không cản tầm nhìn. Cậu nhìn thấy một chàng trai với những cục mỡ dính trên cơ thể và một cô gái tóc vàng với đôi mắt đầy quầng thâm.
Cô gái kia lên tiếng trước.
“Chà, năm nay có vẻ dễ kiếm điểm rồi. Đằng kia là ba học viên năm nhất phải không nhở?”
“Đúng rồi đấy. Sau đợt săn này chúng ta hãy đi ăn cái gì đó ngon ngon nhé.”
YooJung và Seo Ina nhanh chóng phân tích tình hình và vào thế chiến đấu.
Nhưng JaeHyun lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào hai vị tiền bối từ trên trời rơi xuống kia.
Rõ ràng cậu đang có những suy nghĩ khác với hai người bên cạnh.
‘Chẳng phải bọn họ quá yếu để được coi là tiền bối sao?’
***
Tên của họ được viết trên thẻ tên. Cô gái là Kwon SoYul, và chàng trai là Shin JunSang.
JaeHyun nheo mắt.
"Kwon SoYul và Shin JunSang ...?"
Những cái tên này khá quen thuộc. JaeHyun đã từng nghe thấy chúng trước khi hồi quy.
“Họ là các Chiến binh đó. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách rồi!”
YooJung lo lắng nói sau khi phân tích kỹ tình hình. Tuy nhiên, JaeHyun lại lắc đầu.
“Không. Chúng ta sẽ bắt họ ở đây.”
Ngoài khả năng kiếm thuật ra, Shin JunSang sẽ không phải mối lo ngại gì. Mặc dù sẽ hơi khó khăn khi né các đòn tấn công của anh ta nhưng cũng chỉ có thế. Vấn đề là Kwon SoYul kia.
‘Nếu mình nhớ không lầm, Kwon SoYul có một kỹ năng độc nhất gọi là 《Tìm kiếm》 cho phép cô ấy tìm thấy bất kỳ mục tiêu nào mà cô ấy tập trung vào trong vòng bán kính 300km. Nếu không loại bỏ họ ở đây, rất có thể họ sẽ gặp những tiền bối khác và tấn công bọn mình. Phải kết thúc mọi thứ ở đây cho dù thế nào đi nữa. '
Kwon SoYul nhếch mép cười và bắt đầu từ từ tiến về phía cậu. JaeHyun không lùi bước trước động tác của cô ta và bắt đầu tập hợp mana của mình.
"Mình không thể thể hiện rằng mình có thể sử dụng pháp thuật mà không gây chú ý ở đây."
Không thể để cho gã Gu Ja-In kia xem tất cả quân bài của cậu được.
Bây giờ, JaeHyun phải cho thấy rằng cậu là một học viên Pháp sư với tài năng cực đỉnh, chứ không phải là một kẻ đột nhiên được tăng sức mạnh vào một ngày nào đó nhờ một vật phẩm huyền thoại.
Vút…
Mana tập trung bắt đầu chảy ra như màu nước chạm vào nước. Kwon SoYul khẽ cau mày một lúc rồi vẻ mặt lại trở về bình thường.
‘Anh chàng này… muốn đánh nhau thật đấy à? Cậu ta thậm chí còn có khá nhiều mana.’
Chắc chắn phải có lí do để học viên năm nhất không bỏ chạy khi gặp tiền bối.
Sau khi kết luận như vậy, Kwon SoYul rút kiếm ra và cầm chắc trên tay. Toàn thân cô ta tràn đầy mana, tựa như một con sư tử sẵn sàng vồ lấy con mồi của mình bất cứ lúc nào.
Shin JunSang cũng phản ứng tương tự.
Trong bầu không khí lo lắng, một cuộc chiến 3 chọi 2 đã được hình thành.
Kim YooJung đứng bên cạnh JaeHyun, nghĩ rằng không còn lựa chọn nào khác.
“Ừm… Thôi được rồi. Cứ chiến thôi sợ gì nhỉ? Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Cứ chờ đi đã.”
YooJung bán tín bán nghi làm theo lời cậu. JaeHyun thản nhiên nhìn hai người trước mặt mà không có chút lo lắng nào.
“Thành thật mà nói, mình có thể xử họ trong một nốt nhạc nếu muốn.’
Một ý tưởng chợt hiện ra trong đầu cậu, JaeHyun quyết định làm cho cuộc chiến này trở nên kịch tính hơn một chút. Cậu đã lên kế hoạch chứng tỏ giá trị của mình với Gu Ja-In và các giảng viên của Học viện Millaes.
Shin JunSang thở dài như thể khó chịu lắm rồi rút kiếm ra.
“Bọn chúng muốn đánh nhau hả. Đúng là ngứa cái mông mà.”
“Đừng mất cảnh giác. Đặc biệt là anh chàng đẹp trai đó. Cậu trông hơi nguy hiểm đấy”.
“Nguy hiểm kiểu gì thì vẫn chỉ là học viên năm nhất thôi. Có phải chúng ta tham gia sự kiện này mới lần một lần hai gì đâu. Nhìn cho kỹ nhé, tôi sẽ chăm sóc chúng nhanh gọn lẹ luôn.”
Shin JunSang phất tay thể hiện mình không hề lo sợ rồi dậm chân xuống đất.
Một đòn kiếm dữ dội hướng thẳng tới JaeHyun.
Mặc dù đó là một thanh trường kiếm màu trắng có ánh sáng xanh phát ra từ mana, nhưng so với mọi thứ trước khi JaeHyun hồi quy, đòn tấn công này quả thực nhàm chán.
‘Cũng lâu rồi chưa ai tấn công mình bằng lưỡi kiếm cả nhỉ.’
JaeHyun mỉm cười và né đòn một cách ngon ơ. Cậu di chuyển chân và xoay người, các động tác rành mạch liên tục đều trông tự nhiên đến khó tin.
Shin JunSang nheo mắt nhìn cậu.
‘G-gì chứ? Các đòn đánh bằng kiếm của mình… Cậu ta đang né tất cả chúng sao? ”
Vút! Vút!
Thanh kiếm chỉ tiếp tục cắt ngang không khí và không động đến được một sợi tóc nào trên người JaeHyun.
Trong khi đó, JaeHyun né được các đòn tấn công của Shin JunSang một cách dễ dàng và đá anh ta một cái.
Phụt.
"Hử?"
Một âm thanh lạ lẫm phát ra từ miệng Shin JunSang.
Anh ta cố gắng giữ cơ thể thăng bằng sau khi bị đá ra sau, nhưng đầu óc anh ta choáng váng và ho ra một ít máu.
‘Cái quái gì vậy chứ…?’
Một cú đá của một học viên Pháp sư năm nhất đã làm cơ thể Chiến binh cứng rắn của anh ta bị thương ư?
Chuyện vớ vẩn gì đang xảy ra vậy?
“Nếu bây giờ anh để lại bảng tên của mình, tôi sẽ để anh đi. Cho anh 3 giây suy nghĩ. ”
Trước những lời nói đột ngột của JaeHyun, Kwon SoYul và Shin JunSang đều thất kinh.
Thể loại ngang tàng nào đây mà dám tỏ thái độ hạch sách với các tiền bối thế?
Cậu ta cũng chỉ là một học viên năm nhất thôi mà.
JaeHyun tiến lại gần hai người đang đứng sững kia rồi bắt đầu đếm.
“3, 2, 1…
Hết giờ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook