Tôi Nhặt Được Một Vật Phẩm Cấp Huyền Thoại
Chapter 21 Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (5)

21 - Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (5)


 

Một làn khói bụi mù mịt bao quanh công trường gần trụ sở của Công hội Yeonhwa rồi dần dần tan biến.

 

Yoo SunJae đang đưa một túi đầy tiền mặt cho bốn gã đàn ông với vẻ hài lòng.

 

“Cũng ra gì đấy. Hoàn thành nhiệm vụ nhanh phết. Đúng là không phụ lòng tin của tao.”

 

“T-Tất nhiên rồi. Đại ca đánh giá thấp chúng tôi quá?”

 

Một tên đứng bên cạnh thúc cùi chỏ vào người hắn. Hành động này ám chỉ rằng hắn nên ăn nói cẩn thận hơn chút kẻo mọi chuyện bị lộ ra.

 

"Sao cũng được. Tụi bây giải quyết gọn gàng như thế làm tao phải suy nghĩ khá nhiều đấy. Nhìn túi tiền thử xem.”

 

“Đa tạ đại ca."

 

"Lần tới tao sẽ lại tìm tới tụi bây."

 

"Sao cơ?!"

 

Yoo Sun Jae đanh mặt lại trước sự bối rối của hắn ta.

 

Sao chúng lại phản ứng như thế khi được khách hàng tiếp tục tin tưởng và giao uỷ thác nhỉ. Chẳng lẽ chúng gặp vấn đề gì với nhiệm vụ vừa rồi à?

 

“Chỉ là…. C-cảnh sát đã để mắt đến bọn tôi, vì vậy… Haha… Tôi không nghĩ là sẽ có lần sau đâu. Vậy giờ chúng tôi xin phép đi nhé, chào đại ca."

 

"Ờ… được rồi."

 

 Yoo SunJae cay cú nhìn bốn gã kia bỏ lên xe rồi vứt điếu thuốc đang hút xuống.

 

Chà, không thành vấn đề. Nguyên tắc của hắn là chà đạp lên những kẻ dám chống lại hắn, dù đó có là bất kỳ ai. Yoo SunJae lấy ra một điếu thuốc khác và bắt đầu hút với vẻ mặt hài lòng.

 

Đó là một cảm giác khá sảng khoái.

 

***

 

<< Đ-Đã chuyển khoản thành công. Đúng 24 triệu won mà chúng tôi đã nhận được đó ạ.

 

Tin nhắn đến vào tối hôm sau.

 

JaeHyun, hiện đang nghỉ ngơi ở nhà sau buổi đấu giao hữu với Yoo Sung-Eun, nhanh chóng kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình. Đúng như tên xã hội đen đã nói, cậu đã nhận được trọn vẹn 24 triệu won.

 

Kết quả là JaeHyun đã không còn kẹt tiền như trước nữa. Cậu đã kiếm được một số tiền lớn từ đám người kia.

 

JaeHyun mỉm cười.

 

"Tự dưng kiếm được một khoản lớn nhờ lũ ngốc kia."

 

R-ring.

 

Thông báo tin nhắn lại vang lên. JaeHyun có chút lo rằng đó là bọn côn đồ đòi cậu 1 triệu won tiền công, nhưng may mắn thay, đó là Kim YooJung.

 

<< Này. Cậu đã muộn 5 phút rồi đấy. Cậu có định đến không thế?

 

"À. Phải rồi."

 

Số tiền kia đã làm cậu quên mất lớp học lý thuyết hôm nay của Kim YooJung.

 

JaeHyun đứng dậy mặc áo khoác vào, và hướng thẳng đến nhà cô ấy.

 

***

 

"Phép thuật chiến đấu, phép thuật hỗ trợ, phép thuật chữa lành. Các câu thần chú có thể được chia thành nhiều phân nhánh khác nhau, nhưng ba nhóm này là quan trọng nhất."

 

Kim YooJung nói với một giọng điệu đầy uy nghiêm với hai tay chống nạnh.

 

Cô ấy đeo chiếc kính tròn như thể đang cosplay hay gì đó. JaeHyun cười khẩy khi thấy bộ dạng đó, nhưng lại tỏ ra khá thích thú với lớp học này.

 

Không như những gì cậu lo lắng, các bài học lý thuyết về phép thuật của Kim YooJung rất thú vị. JaeHyun hầu như chỉ học về các công thức và các phép toán phép thuật cơ bản.

 

'Tất nhiên là mình có thể sao chép thần chú bằng [Con mắt thất lạc của Odin] ... nhưng như thế sẽ tốn một thẻ trống. Mà học những phép thuật căn bản cũng khá ổn đấy chứ.’


 

              

一 Sự hiểu biết của bạn về dẫn xuất đã tăng lên.

 

 一 Hiệu quả ma lực của người dùng đã tăng 5%.


 

Một thông báo vang lên khi cậu đang nghe Kim YooJung giải thích.

 

Mỗi khi JaeHyun đạt được một thành tựu thì âm thanh đó lại xuất hiện. Điều tương tự xảy ra khi cậu đấu với Yoo Sung-Eun hay khi ở trong lớp học lý thuyết của Kim YooJung.

 

‘Có lẽ hệ thống muốn tạo điều kiện cho mình phát triển hết mức có thể.’

 

Kim YooJung có vẻ cũng khá ngạc nhiên về tiến độ học tập ma thuật của JaeHyun.

 

“Cậu sẽ hoàn thành khóa học căn bản trong 2 tuần với tiến độ này. Thành thật mà nói, tôi có chút ghen tị… ”

 

Kim YooJung bặm môi nhìn JaeHyun.

 

Cô ấy bị cuốn hút bởi ma pháp nên đã trở thành một Pháp sư. Cô hiểu rõ năng lực phát triển của những người bình thường và cũng có cho mình một tài năng phép thuật tuyệt vời.

 

Nhưng JaeHyun đang học phép thuật với tốc độ không tưởng.

 

‘Cậu ta chỉ mất 2 ngày trong khi những người khác là 1 tháng. Cậu ta… là thứ quái gì thế?’

 

<Tại thời điểm đó>

 

JaeHyun trả lời lấp lửng.

 

“Cậu đang nói gì thế? Sư phụ, cậu nói rằng cậu chỉ cần 3 ngày để nắm được nó… fuu… tôi có cần phải tiếp tục không?”

 

"Tất nhiên. Tôi thấy khá vui khi nghe vậy đấy."

 

JaeHyun quay đi với vẻ mặt u ám. Trong vài ngày qua, Kim YooJung đã bắt ép JaeHyun phải gọi cô ấy là ‘Sư phụ’ trong giờ học lý thuyết ma thuật.

 

Dùng thứ ngôn ngữ lịch sự đó để nói chuyện…

 

Dù ở tận cùng của sự cay cú nhưng JaeHyun phải nghiến răng chịu đựng.

 

Lý do thì rất đơn giản.

 

Đếm ngược 10 ngày - Trận chiến với Bóng Đêm.

 

‘Giờ chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay, nếu không mình sẽ chết trong hầm ngục mất… Mình không thể làm gì khác hơn được’

 

Thà chịu đựng Kim YooJung còn hơn bị Bóng Đêm xé xác trong ngục tối.

 

Đã một tháng rưỡi kể từ khi cậu được Yoo Sung-Eun và Kim YooJung chỉ dạy. Đây là thời điểm thích hợp để chuẩn bị cho hầm ngục.

 

JaeHyun vừa gật đầu thể hiện sự quyết tâm thì Kim YooJung đột ngột hỏi.

 

“Nhân tiện, đã hơn một tháng rưỡi… Cậu có đang theo học ai không thế?”

 

"Ồ phải rồi. Có một người khác đang giúp tôi thực hành.”

 

“Hơi bất lịch sự, cậu thấy sao?”

 

"…Vâng thưa sư phụ."

 

JaeHyun khó khăn lắm mới kìm được mong muốn dẹp bỏ những thứ phép tắc nhảm nhí này, và lắng nghe những lý thuyết còn lại của tiết học. Kim YooJung nở một nụ cười nham hiểm nhìn JaeHyun.

 

Chiếc đồng hồ báo hiệu buổi học đã kết thúc. Cả hai nhanh chóng xem lại những gì đã học và tóm tắt lại phương pháp dẫn xuất thần chú.

 

Trong khi họ đang tập trung, bỗng nhiên—

 

một dòng tin nhắn mà JaeHyun chờ đợi từ lâu đã xuất hiện.

 

Người gửi: Lee JaeSang

 

<< Tôi đã chế tạo thành công thuốc rồi!!!

 

JaeHyun cười nhẹ.

 

‘Dường như anh ấy không gặp vấn đề gì khi nhắn tin nhỉ. Giá mà anh ấy có thể sớm không nói lắp như lúc này thì hay.’

 

Lee JaeSang sẽ sửa được tật nói lắp của mình trong vòng mười năm nữa. Dù là vậy nhưng JaeHyun mong anh ấy sẽ sớm làm được điều đó với sự giúp đỡ của cậu.

 

JaeHyun nhanh chóng gửi lời phản hồi.

 

>> Tôi sẽ quay về ngay. Hiệu quả thế nào?

 

<< Không phải lo lắng. Tôi thấy nó tốt hơn mong đợi đấy.

 

>> Anh đã vất vả rồi. Tôi sẽ quay về ngay.

 

Không ngờ kết quả còn tốt hơn cả mong đợi. Lee JaeSang đúng là thiên tài trăm năm có một.

 

Tất nhiên, anh ấy sẽ chế tạo ra [Thuốc Tăng Cường Mana] trong tương lai, nhưng sẽ mất ít nhất vài năm nữa với tốc độ ban đầu.

 

Nhờ những vật liệu và thiết bị được cung cấp, quá trình nghiên cứu đã thành công ngoài dự kiến. JaeHyun thỉnh thoảng cũng đến hỏi thăm sức khỏe tinh thần của anh ấy.

 

"Chà, chăm sóc một người đang khủng hoảng tinh thần cũng không khó lắm nhỉ."

 

Kiểm soát Lee JaeSang không phải chuyện khó với người giỏi giao tiếp như JaeHyun. Cậu ấy thậm chí đã làm được điều tương tự với những trường hợp nghiêm trọng hơn thế.

 

JaeHyun đứng dậy sau khi bỏ điện thoại vào túi.

 

Sau đó, Kim YooJung tò mò hỏi.

 

"Cậu về sớm hơn mọi khi à?"

 

"Tôi có việc phải làm."

 

Kim YooJung có vẻ không hài lòng với câu trả lời ấy, cô híp mắt lại hỏi tiếp.

 

“Hmmm…Tôi thấy cậu kiểm tra điện thoại rồi ra ngoài khá nhiều lần đấy. Bạn gái cậu nhắn à?"

 

"Hở? Không phải đâu."

 

Đúng là bóp méo sự thật.

 

Cô ấy thật sự nghĩ Lee JaeSang là bạn gái của cậu sao?

 

JaeHyun phải kiềm chế cơn giận đang bùng lên trong lòng cậu ngay lúc này. Vì người đang đứng trước mặt JaeHyun đây sẽ là giáo viên dạy cho cậu các lý thuyết về phép thuật.

 

JaeHyun phủ nhận một lần nữa rồi khoác chiếc áo lên người.

 

“Không như cô nghĩ đâu. Tôi đi trước đây."

 

"Được thôi. Hẹn mai gặp lại."

 

JaeHyun nhanh chóng rời đi. Kim YooJung lơ đãng nhìn JaeHyun đang rời đi rồi lấy điện thoại ra. Sau đó cô ấy bắt đầu gửi tin nhắn cho ai đó.

 

>>Dì ơi…… Con không nghĩ đó là bạn gái của cậu ấy đâu.

 

Người nhận là Lee SeonHwa.

 

Lee SeonHwa tin rằng vì con trai mình đã có bạn gái nên cậu đã trở nên chín chắn hơn và cũng thường xuyên ra khỏi nhà.

 

Vì con trai vẫn là một thiếu niên nên bà không tiện hỏi trực tiếp, thay vào đó bà đã nhờ Kim YooJung hỏi xem liệu có phải cậu đã có bạn gái rồi không.

 

Nhưng mọi chuyện không phải như vậy. JaeHyun chỉ rất tập trung luyện tập để trở nên mạnh hơn trước khi bắt đầu vào Học viện Millaes.

 

Có lẽ phải rất lâu nữa cậu ấy mới tính đến chuyện hẹn hò cùng ai đó.

 

<< Dì hiểu. Thật ngại quá.

 

>> JaeHyun là một chàng trai tốt nhưng… cậu ấy có vẻ không có thời gian hưởng thụ niềm vui đó đâu. Lúc nào cũng bận ý.

 

Kim YooJung thành thật đáp lại.

 

Trên thực tế, JaeHyun thực sự rất nổi tiếng.

 

Cậu khá cao và có khuôn mặt đẹp trai. Sẽ thật lạ nếu không nhiều người biết về cậu ấy. Rất nhiều người liên lạc với Kim YooJung để hỏi về JaeHyun.

 

Nhưng mỗi lần như vậy, JaeHyun đều từ chối. Kim YooJung cũng không biết chính xác tại sao, nhưng cô nghĩ chắc chắn phải có một lý do nào đó.

 

Sau khi gửi tin nhắn trả lời cho Lee SeonHwa, Kim YooJung nằm dài trên giường.

 

JaeHyun gần đây đã thực sự thay đổi rất nhiều.

 

Cậu không còn đắn đo suy nghĩ như trong quá khứ, mà kiên định với con đường mình đã chọn.

 

Không dừng lại hoặc chùn bước, chỉ đơn giản là cố gắng trong âm thầm.

 

Những điều mà trước đây cậu không làm được thì giờ đây lại có thể xử lý gọn gàng.

 

“Có gì đó đã thay đổi, giống như dì đã nói, nhưng… tại sao?”

 

Không có gì lạ khi một ai đó đột ngột thay đổi.

 

Nhưng đó thường là do đã phải đứng giữa ranh giới sinh tử hoặc chứng kiến cái chết của một người thân thiết, gia đình hoặc bạn bè. Nhưng JaeHyun không hề trải qua những chuyện này.

 

Vậy thì, điều gì đã làm cậu ấy đột ngột trở nên thế này?

 

Trong lúc chìm đắm trong suy nghĩ, cô khó chịu khi quay đầu lại nhìn thấy bàn của mình.

 

“Hừ. Min JaeHyun bỏ đi mà không thu dọn lại bàn làm việc.”

 

R-ring.

 

<Đúng lúc đó>

 

Một tin nhắn đến từ JaeHyun.

 

<< Ồ, phải rồi. Cậu có thể dọn dẹp bàn làm việc giúp tôi không. Giờ tôi có thể ngừng kiểu nói chuyện lịch sự này được không… Chắc là không đâu nhỉ?

 

<< À, tôi biết rồi. Tôi chỉ nghĩ tôi nên hỏi vậy. Chỉ là nghĩ thôi.

 

Kim YooJung bật cười khi đọc tin nhắn của JaeHyun. Sau khi ném điện thoại xuống giường, cô nhắm mắt lại. Chợt cô cảm thấy hơi buồn ngủ.

 

Không thể nhịn được.

 

Cô chỉ có thể yêu cầu JaeHyun dọn dẹp bàn làm việc khi cậu đến vào ngày mai.

 

Kim YooJung chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ đó.

 

***

 

Sau khi ra ngoài, JaeHyun vội vàng mở một cổng dịch chuyển và đi đến công xưởng của Lee JaeSang. May mắn thay, không có nhiều người xếp hàng và cậu có thể dịch chuyển ngay lập tức.

 

<Sau khoảng 30 phút>

 

JaeHyun đến xưởng của Lee JaeSang. Khi cậu đến đó, Lee JaeSang đang đợi cậu với vẻ mệt mỏi.

 

“J-J-JaeHyun. C-Cậu đây rồi.”

 

"Phải rồi. Anh đã vất vả rồi, tiền bối.”

 

JaeHyun nhẹ nhàng nói thêm. Lee JaeSang trông như sắp kiệt sức khi dụi con mắt thâm quầng đó.

 

Anh ta nhanh chóng lấy chìa khóa mở chiếc két sắt ra và lấy ra một chiếc hộp với ánh vàng kim rực rỡ.

 

"Đây là…"

 

Lee JaeSang vừa gật đầu vừa ngáp.

 

JaeHyun nuốt nước bọt. Chiếc hộp trước mắt cậu chứa một loại thần dược mà mười năm sau dù có tiền cũng không mua nổi.

 

Một vật phẩm thiết yếu mà các Pháp sư cần có để tăng vĩnh viễn năng lực mana của họ.

 

JaeHyun đã thành công trong việc tạo ra một viên chỉ với 60 triệu won.

 

‘Bây giờ thì ... kiểm tra tác dụng thôi nhỉ?’

 

JaeHyun nở một nụ cười sung sướng đến tận mang tai.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương