Chương 1

 

“Đồ khốn điên khùng! Anh đang bảo tôi làm một cái khiên thịt đỡ đòn cho anh đấy à!”

 

“Không, anh bạn à. Đừng hiểu lầm như vậy chứ. Với cả, cậu có nói cậu cần tiền mà đúng không?”

 

Ngay cả khi được Jeong WooMin can ngăn, Min JaeHyun vẫn quát lên giận dữ. Giọng nói của cậu ta vang vọng trong quán café.

 

JaeHyun liếc nhìn Jeong WooMin đang đứng trước mặt cậu ta, và cắn môi trong sự tức giận.

 

‘Mẹ kiếp. Hèn gì mà anh ta nói anh ta sẽ đưa mình theo trong cuộc đột kích hầm ngục.’

 

Cậu còn đang thắc mắc tại sao Jeong WooMin lại đột nhiên liên lạc với mình như vậy.

 

Jeong WooMin.

 

Đối tác của JaeHyun ở cơ quan Xâm Nhập Giả. Anh ta là người giám sát và phân chia công việc cho những xâm nhập giả hoạt động tự do, những người không thuộc bất kỳ bang hội nào.

 

Vậy nên khi Jeong WooMin liên lạc với JaeHyun, cậu cho rằng mình được giao một công việc để đổi lấy một thứ gì đó.

 

Nhưng khi cậu nghe thấy yêu cầu – Mẹ kiếp thật.

 

Yêu cầu chính là đứng ở tuyến đầu với một chiếc khiên, trong một hầm ngục đầy những thây ma sống.

 

Điều đó có nghĩa là họ sẽ sử dụng cậu như một chiếc khiên thịt trong những tình huống nguy hiểm.

 

‘Ha…’

 

Đương nhiên Jeong WooMin biết rõ JaeHyun đến từ nơi nào.

 

Tuy vậy, chẳng còn cách nào khác cả.

 

MJaeHyun chỉ là một xâm nhập giả hạng D trung cấp giữa đám người đã thức tỉnh. Và cũng là một Chiến binh.

 

Trông cậu không có vẻ gì là giàu kinh nghiệm hay khéo léo hơn thứ hạng của mình cả. Vậy nên cách JaeHyun bị đối xử hiện tại có thể nói là cực kỳ bình thường.

 

JaeHyun thở dài và hạ thấp giọng xuống.

 

“Tại sao vẫn còn những công việc như thế này tồn tại vậy, trong khi những người có thứ hạng thấp hơn tôi lại đảm nhận những nhiệm vụ thuận lợi hơn chứ?!”

 

“Ừm, cậu biết tại sao mà anh bạn. Thời buổi này hiếm có nơi nào thuê xâm nhập giả loại Chiến binh lắm, dù họ có thứ hạng cao thì cũng vậy.”

 

“Vậy ra anh đang nhục mạ tôi vì tôi là một thằng khùng thích võ thuật sao? Hừ, xin lỗi vì phạm phải tội lỗi tày trời khi có hứng thú với võ thuật nhé.”

 

Người cuồng võ thuật.

 

Đó là một cụm từ dùng để hạ thấp những xâm nhập giả chuyên về chiến đấu.

 

Những xâm nhập giả đã thức tỉnh được chia theo nhiệm vụ của mình, ví dụ như Chiến binh hoặc Pháp sư, nhưng xâm nhập giả loại Pháp sư có thể nhận được rất nhiều ủy thác cho dù họ có thứ hạng thấp đến thế nào đi chăng nữa. Mặt khác, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy đối với những Chiến binh.

 

Jeong WooMin nhấp một ngụm cà phê trước mặt cậu và lên tiếng.

 

“Thực tế thì… đúng là vậy. Hiện tại các Pháp sư đã đảm nhiệm hầu hết các công việc rồi. Tốc độ hoàn thành ủy thác của các võ sư khá chậm, cộng thêm việc họ thường xuyên gặp phải các chấn thương, vậy nên khi chọn người nhận ủy thác các quản lý thường không chọn họ.”

 

Đúng là một sự thật cay đắng mà.

 

So với những người săn ma vật ở hậu phương, các võ sư ở tiền tuyến chỉ có thể nhận lại những vết thương nặng nề mà thôi.

 

Và đương nhiên việc các Pháp sư đóng vai trò to lớn trong các cuộc chiến đấu quy mô lớn là không phải bàn cãi.

 

Nghe những lời này của Jeong WooMin, JaeHyun cắn một miếng vào cây kem Americano trong tay.

 

Cạch!

 

JaeHyun đặt chiếc cốc thủy tinh xuống bàn cái rụp và lau miệng bằng ống tay áo.

 

‘Mình hiểu rồi. Nếu là 10 năm trước thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng bây giờ chẳng có nơi nào chịu dung thứ cho các võ sư cả. Khốn thật… Đáng lẽ ra lúc đó mình nên chọn trở thành Pháp sư mới phải…’

 

<11 năm trước, khi cậu đang học năm ba Trung học>

 

JaeHyun đạt điểm số khá tốt trong bài kiểm tra thức tỉnh năng lực và nhập học ở Học viện Millaes, chuyên về đào tạo xâm nhập giả.

 

Vào thời điểm đó, số điểm mà JaeHyun đạt được ở bài kiểm tra năng khiếp pháp thuật là hẳn 97%.

 

Ngay cả Pháp sư hàng đầu Hàn Quốc lúc đó cũng chỉ đạt được số điểm 92%, vậy nên điểm số của JaeHyun có thể nói là cao nhất trên thế giới.

 

Mặt khác, số điểm chiến đấu của cậu chỉ có 34%.

 

Tuy vậy, JaeHyun vẫn chọn võ thuật.

 

Cậu không có bất kỳ lý do nào vĩ đại hay mục đích cao cả nào khi làm thế. Lúc đó cậu chỉ có khuynh hướng bài trừ Pháp sư mà thôi.

 

Đương nhiên, hiện tại mọi thứ đã đối nghịch hoàn toàn. Võ sư thì hết thời, và Pháp sư thì được thờ phụng như thần.

 

‘Nếu mình chọn trở thành một Pháp sư 11 năm trước, cuộc đời mình bây giờ liệu có khá khẩm hơn chút nào không?’

 

JaeHyun lắc đầu để đuổi những suy nghĩ vô dụng đó ra khỏi đầu mình.

 

Bình thường, sự phát triển của một xâm nhập giả sẽ dừng lại ở độ tuổi 20.

 

Nói cách khác, ngay cả khi bây giờ JaeHyun đã biết hối hận, sẽ không có gì thay đổi cả.

 

Ở một lúc nào đó trong quá khứ, tất cả những người mong ước được trở thành Pháp sư đều ghen tỵ với tài năng của cậu.

 

Tuy vậy, giờ cậu chỉ là một xâm nhập giả hạng D, không hơn không kém.

 

Sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại của JaeHyun đúng là một trời một vực.

 

Sau một khoảnh khắc yên lặng—

 

Người gợi lại cuộc trò chuyện một lần nữa là Jeong WooMin.

 

“Anh bạn à. Những cơ hội thế này không phải lúc nào cũng tới đâu. Tôi đã định giao nhiệm vụ này cho một người khác, nhưng tôi nhớ tới tình cảnh của cậu. Nên tôi tới hỏi cậu trước.”

 

“……”

 

JaeHyun biết từ đầu rằng cậu không còn lựa chọn nào khác. Nếu cậu muốn tồn tại trong tình hình này, cậu buộc phải nhận những công việc nguy hiểm.

 

<Một lát sau>

 

JaeHyun cất tiếng sau khi đánh giá tình hình.

 

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhận nó.”

 

“Cậu quyết định đúng đắn đó anh bạn à.”

 

Một nụ cười rạng rỡ nở trên mặt Jeong WooMin.

 

“Vậy thì, hẹn anh 8 giờ ngày mai ở địa điểm tôi sẽ hẹn trước nhé. Đừng tới muộn đấy.”

 

“Ý anh là sao, ‘hẹn tôi’? Anh cũng bận rộn với công việc ở cơ quan lắm mà. Đừng lo về chuyện đó, cứ làm những gì anh cần làm đi.”

 

Trước những lời này của JaeHyun, Jeong WooMin cười nhẹ và thì thầm.

 

“Không đâu, tôi cũng có việc phải làm ở đó vào ngày mai mà. Hẹn gặp lại cậu nhé, anh bạn.”

 

***

 

<Ngày hôm sau>

 

Mặc dù đã nói vậy, nhưng Jeong WooMin không hề xuất hiện ở cổng vào của hầm ngục.

 

Thời gian nhanh chóng trôi qua cái mốc 8 giờ mà cậu đã hẹn gặp Jeong WooMin, và giờ thì đã gần 9 giờ. JaeHyun đi đi lại lại một mình ở cổng hầm ngục và lẩm bẩm.

 

“…Jeong WooMin, tên khốn đó. Anh ta nói có sẽ gặp mình vào ngày hôm nay, nhưng giờ ngay cả cái bóng của anh ta mình cũng không thấy. Đáng ra anh ta không nên nói anh ta sẽ tới mới phải.”

 

Một lần nữa, một người như Jeong WooMin sẽ chọn quan tâm tới những người có tài năng tốt hơn rồi.

 

Cậu chỉ là một võ sư hạng D tầm thường, nhưng Jeong WooMin lại là một Pháp sư hạng A. Thứ hạng mà anh ta sẽ nhận được sự chào đón nồng nhiệt cho dù anh ta có đi tới đâu chăng nữa.

 

Một người như vậy sẽ không dành toàn bộ sự chú ý cho mình cậu.

 

‘Thật ra từ lúc đầu mình đã không hiểu tại sao người như anh ta lại làm việc trong một cơ quan xâm nhập giả bình thường như thế…’

 

Anh ta có thể tham gia vào bất cứ bang hội nào. Nhưng không ngờ anh ta lại phí thời gian ở cơ quan đó…

 

JaeHyun chẳng thể nào hiểu được cách suy nghĩ của anh ta. Nhưng bởi cậu nhận được sự giúp đỡ từ đó, nên cậu cũng không tìm hiểu sâu vấn đề làm gì.

 

Dù sao thì ai cũng có hoàn cảnh của riêng mình.

 

JaeHyun thở dài khi quan sát cảnh vật xung quanh. 

 

Trong lúc cậu đang làm vậy, cậu chợt nhìn thấy những xâm nhập giả hệ chiến đấu đi tới, những người đang ở trong hoàn cảnh y hệt như cậu.

 

Họ có tầm hơn bốn mươi người. Khi họ kéo những chiếc khiên nhỏ tí ra, biểu cảm của mọi người đều thể hiện rằng họ biết mình sắp toi đời.

 

‘Nếu họ kéo khiên ra tí nữa thì chắc là khiên đã thủng một lỗ rồi.’

 

Lần này cậu nhìn ra hướng khác.

 

Không giống những người lao động khác, bầu không khí giữa các Pháp sư đều rất chân thành và biểu cảm của họ cũng tươi sáng hơn.

 

Chỉ nhìn qua thôi cũng thấy đây là một bang hội lớn với đầy xâm nhập giả bậc cao. Thật là xứng với cái tên Hội Sao Băng, nơi được cho là một bang hội tân binh mới nổi.

 

Nhìn khung cảnh trước mắt, JaeHyun tự xem lại tình huống của mình.

 

Thật lòng mà nói, cậu không hề muốn tham gia vào cuộc xâm nhập này chút nào.

 

Tuy nhiên, tiền cọc cho căn phòng của cậu là 5 triệu won cộng với 350,000 tiền thuê phòng. Nghĩ tới số tiền mọc cánh bay đi để trả cho đồ ăn và sửa chữa áo giáp cùng với những thứ lặt vặt khác, cậu không còn lựa chọn nào ngoài việc đi xâm nhập hầm ngục cả.

 

*TL/N: 5,350,000 won ≈ 95,616,805 VNĐ.

 

Đương nhiên vì cậu vẫn còn là một thanh niên mới 27 tuổi, JaeHyun có thể hỏi xin cha mẹ giúp đỡ.

 

Trên hết, cha của cậu, Min Seong-Oh là một xâm nhập giả hạng A. Một trong những người được ngưỡng mộ bởi toàn thể dân chúng.

 

Nhưng thật không may là cha cậu chẳng hề có chút yêu thương nào dành cho cậu cả. Còn về phần mẹ cậu thì bà đã mất từ lâu rồi.

 

Min Seong-Oh.

 

Cha của JaeHyun, người đã ngược đãi mẹ con cậu bằng cả lời nói lẫn thể chất, là loại rác rưởi của nhân loại.

 

Đó là lý do cậu bỏ nhà ra đi mà không một xu dính túi ngay khi cậu trưởng thành.

 

Cậu muốn thoát ra khỏi cái bóng của cha mình.

 

Nhưng cũng vì thế mà giờ đây JaeHyun lâm vào cảnh nghèo khổ.

 

Không phải cậu chưa từng thử làm những công việc khác. Nhưng đây là điều duy nhất cậu được học ở học viện, và rồi cậu nhận ra những ủy thác khác chẳng hề phù hợp với mình chút nào. Cậu không thể làm việc lâu ở những nơi khác và rồi trở lại đây.

 

Ừm, và rồi kết quả là cậu đang lâm vào tình cảnh phải dùng thân mình làm khiên thịt thay cho chiếc khiên trong tay.

 

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ sau JaeHyun, người đang chìm trong suy nghĩ từ nãy tới giờ.

 

“Hở? JaeHyun! Chúng ta lại gặp nhau rồi này?”

 

JaeHyun quay ra sau và nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Ngay sau đó, khuôn mặt quen thuộc của một người đàn ông trung niên lọt vào tầm mắt JaeHyun.

 

Lee Myung-Ho.

 

JaeHyun đã gặp ông ta vài lần trong các hầm ngục ở vị trí quân trinh sát, bởi ông ta cũng là một xâm nhập giả hệ chiến đấu như JaeHyun.

 

“Anh Myung-Ho, anh cũng tới sao?”

 

“Ừ. Dạo gần đây thiếu việc quá… Những ủy thác thế này có thể hơi nguy hiểm một chút, nhưng họ trả cho chúng ta khá nhiều.”

 

“Yeah… Ừm, đúng là vậy thật. Đặc biệt là khi…”

 

“Và không còn chỗ nào dành cho xâm nhập giả hệ chiến đấu như nơi này đâu. Đúng không? Dù sao thì, lũ trẻ ngày nay không còn hứng thú gì với thanh kiếm nữa. Ném ra một quả cầu lửa từ phía hậu phương có phải là ngầu hơn không?”

 

‘‘Hứng thú’ là cái gì. Tôi sắp chết đói rồi đây này.’

 

Đương nhiên cậu không dám thốt ra những lời ấy. Cậu chỉ có thể nhún vai và thở dài.

 

Lee Myung-Ho lắc đầu thể hiện rằng ông ta không để tâm tới chuyện này cho lắm, và đặt tay lên vai JaeHyun.

 

‘Thôi, sao cũng được. Hãy làm hết sức mình vào chuyến xâm nhập lần này. Vậy cậu có muốn đi uống chút soju sau khi kết thúc không?”

 

“Ừ được… nghe có vẻ hay đó. Nhưng tôi đang không có nhiều tiền cho lắm…”

 

“Không được đâu. Lần trước cũng là tôi trả mà.”

 

Trước giọng điệu nghiêm khắc của Lee Myung-Ho, đôi vai JaeHyun chùng xuống và cậu trưng ra vẻ mặt nuối tiếc.

 

Lee Myung-Ho nhìn cậu với sự cảm thông trong khoảnh khắc, và rồi gãi đầu nói.

 

“À! Được rồi. Được rồi! Vậy thì tôi sẽ trả cho lần này, và nhớ đây là lần cuối tôi làm vậy đấy!”

 

‘Ông ta đúng là người dễ dãi.’

 

JaeHyun cười thầm trong lòng.

 

Đây chính xác là lần thứ tám cậu được uống đồ miễn phí rồi.

 

“Mọi người, tập trung ở cổng của hầm ngục đi! Chúng ta sẽ tiến vào trong 30 phút nữa.”

 

Nghe thấy thông báo đột ngột của thành viên bang hội, JaeHyun và Lee Myung-Ho lập tức mất tinh thần.

 

Cả hai nhanh chóng di chuyển tới khu vực bắt đầu của giọng nói.

 

Đúng lúc đó, JaeHyun chợt dừng lại và mở chiếc điện thoại cậu vừa rút ra từ túi áo ngực.

 

“JaeHyun. Sao không đi tiếp nữa vậy?”

 

Thấy JaeHyun không tiếp tục đi theo ông ta, Lee Myung-Ho quay đầu lại để xem xem JaeHyun đang làm gì.

 

Một nụ cười nhanh chóng nở trên gương mặt của Lee Myung-Ho.

 

“Ha! Cậu lại kiểm tra điện thoại nữa à? Hình như trước khi vào hầm ngục lần nào cậu cũng làm vậy hết. Cậu nhìn cái gì mà chăm chú thế? Đang xem ảnh của bạn gái à?”

 

“…Không có gì đâu. Đi thôi.”

 

Biểu cảm cứng nhắc của JaeHyun đã trở nên hiền hòa hơn chút ít.

 

Trên màn hình chiếc điện thoại cũ là tấm ảnh của mẹ cậu, Lee SeonHwa và cậu thời nhỏ.

 

JaeHyun chợt nở một nụ cười đầy cay đắng.

 

‘Con sẽ trở về an toàn.’

 

JaeHyun chuyển chiếc điện thoại về chế độ hầm ngục và đi sát vào Lee Myung-Ho. Với nụ cười vẫn giữ trên mặt, cậu tiến vào hầm ngục cùng với Lee Myung-Ho.

 

***

 

“Ê! Đỡ đòn! Giơ khiên lên hẳn hoi tử tế đi. Đứng thẳng hàng vào!”

 

“Mẹ kiếp! Lũ chúng mày không hiểu tiếng người đấy à? Có chết cũng phải giữ nguyên vị trí cho tao!”

 

Vị Pháp sư của bang hội mà JaeHyun đang bảo vệ không hề ngưng lại những lời nguyền rủa và chửi bới. Bởi đây là một ủy thác trinh sát và mạng sống của mọi người đều có thể mất bất cứ lúc nào, các Pháp sư cũng cực kỳ lo sợ và giận dữ.

 

Các Chiến binh, bao gồm JaeHyun, có nhiệm vụ của riêng họ.

 

Trong lúc các Pháp sư đang thi triển bùa phép, các Chiến binh cần bảo vệ ranh giới chiến đấu và ngăn cản cuộc tấn công của những đợt ma vật liên tiếp.

 

“Ánh sáng của Alfheim…”

 

“Lửa thiêng theo lệnh của Surt, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trong tầm mắt…”

 

Trong suốt khoảng thời gian đó, các Pháp sư sẽ dùng thần chú lên các ma vật bằng các câu phép kỳ cục.

 

Ầm ầm!

 

Các ma vật đang chạy tới chỗ dàn Chiến binh lập tức hóa thành tro.

 

“Phù…”

 

Đôi tay đang cầm khiên giờ ướt đẫm mồ hôi. JaeHyun thở dốc khi cậu trở về vị trí của mình ở ranh giới chiến đấu.

 

Các ma vật xuất hiện trong hầm ngục lần này là loại cương thi.

 

Chúng được hồi sinh ngay cả khi bị giết, vậy nên phải dùng vũ khí chứa thánh năng hoặc tấn công bằng thánh pháp thì mới có thể tiêu diệt chúng tận gốc. Mọi người đã tốn khá nhiều công sức khi đối đầu với chúng.

 

Kieeeehhhhh!

 

Kaaaak!

 

Tuy vậy, với sự mạnh mẽ của hội các Pháp sư, những thành viên của Sao Băng nhanh chóng quét sạch lũ thây ma đó.

 

‘Nếu mọi chuyện cứ diễn biến như thế này thì mình không cần lo mất mạng nữa.’

 

JaeHyun nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua và tự thấy ngu ngốc khi tốn cả ngày lo rằng mình sẽ chết. Với cái đà này, họ có thể dọn dẹp hầm ngục trước khi trời tối là cái chắc.

 

Cuộc chiến gian khổ với đám ma vật tiếp tục thêm bốn tiếng đồng hồ nữa.

 

Thủ lĩnh cuộc xâm nhập quan sát hầm ngục đã bị san bằng, và rồi đứng lại lên tiếng.

 

“Nơi này có vẻ đã xong xuôi rồi. Hãy nghỉ ngơi một chút đi!”

 

“Mọi người nghe thấy rồi chứ? Chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một lúc trước khi tiếp tục! Xâm nhập giả ở tiền tuyến đâu rồi! Trở về đi!”

 

Những người đang đi lại ở tuyến trên quay đầu lại khi nghe lệnh của thủ lĩnh xâm nhập và hội viên.

 

Lee Myung-Ho, người đang đi ngay cạnh JaeHyun, bắt đầu lên tiếng.

 

“Wow… Cho dù có nhìn thế nào đi nữa thì nơi này cũng thật là hoành tráng.”

 

“Đúng thế. Với độ lớn này, chúng ta thậm chí có thể xây dựng một sân bóng đá ở đây đó.”

 

JaeHyun bày tỏ sự đồng ý khi cậu quan sát xung quanh.

 

Đây đúng là một hầm ngục rộng lớn mà.

 

‘Mình không chắc liệu có phải đây là một hầm ngục hạng A không nữa, nhưng đúng là khổng lồ thật.’

 

Hầm ngục mà Hội Sao Băng đang cố gắng xử lý thuộc hạng A. Theo như tờ báo mới ra lò gần đây, đây là lần đầu tiên một bang hội tân binh đi xử lý một hầm ngục hạng A nhanh chóng như thế này.

 

‘Mình không muốn thừa nhận, nhưng hội các Pháp sư kia… thật sự rất mạnh mẽ.’

 

Một vài cánh cửa trông như cửa vào hang động lộ ra trong màn đêm đầy sương giá.

 

Một trong những cánh cửa đó có thể dẫn tới căn phòng của boss.

 

JaeHyun nhìn dãy cánh cửa như thế và nuốt nước bọt.

 

Cho dù Hội Sao Băng tân binh có hùng mạnh dến thế nào đi nữa, đây cũng là hầm ngục hạng A, nơi mà mỗi năm có cả trăm xâm nhập giả tinh hoa phải bỏ mạng.

 

Đây không phải là nơi cho phép người ta mất cảnh giác.

 

“Hm… vậy là căn phòng của boss là nơi duy nhất còn lại à?”

 

JaeHyun điều chỉnh lại nhịp thở của mình khi ngồi trên một chiếc ghế gấp ở ngoài rìa, và tiện thể giãn gân cốt một chút luôn.

 

<Đúng lúc đó>

 

“Hở?”

 

Tất cả sức lực trong cơ thể cậu đột nhiên biến mất, và JaeHyun bắt đầu lắc lư như một tờ giấy mỏng.

 

 

- ……Đang tải Hệ thống Aesir.

 

- Kết nối với người dùng sẽ bị ngắt tạm thời.

 

- Hệ thống đang khởi động lại. 

 

“Hở? Đây là gì thế…”

 

Một giọng nói chợt vang lên.

 

JaeHyun tập trung vào giọng nói vô hồn như máy mình vừa nghe được, và trưng ra biểu cảm kinh ngạc.

 

‘Không phải Hệ thống Aesir đã được tải xuống từ trước rồi sao? Trước đây đã bao giờ xảy ra chuyện này đâu.’

 

Tuy nhiên, những dòng thông báo khó hiểu không chỉ dừng lại ở đó.

 

 

- …Hệ thống Aesir không thể khởi động lại vì các tác nhân không xác định.

 

‘Khởi động… thất bại?’

 

Quá trình tải hệ thống và khởi động lại thất bại là những chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đây.

 

Những tình huống kỳ lạ mà cậu chưa bao giờ thấy trên bảng thông cáo của cộng đồng xâm nhập giả đã thức tỉnh vẫn tiếp tục diễn ra. Tâm trí của JaeHyun chợt trở nên trống rỗng trong một khoảnh khắc.

 

<Đúng lúc đó>

 

Một giọng nói tới từ nơi vô định bắt đầu vang lên trong đầu JaeHyun.

 

[……ánh sáng………đi theo……]

 

 

- Một thực thể không xác định đang xâm nhập vào Hệ thống Aesir!

 

- Đang trở về trạng thái an toàn.

 

- …thất bại!

 

‘Một thực thể không xác định…? Giọng nói vừa giờ là cái quái quỷ gì vậy……’

 

“Có phải nó bảo mình… đi theo ánh sáng không?”

 

“Hở? JaeHyun, cậu đang nói gì thế?”

 

“Không có gì. Tôi nghĩ tôi vừa nghe thấy ai đó kêu tôi đi theo…”

 

JaeHyun vẫn chưa nói hết câu.

 

Oooowoooowowww….

 

Một con thiêu thân phát ra ánh sáng trắng chợt bay tới trước mặt cậu.

 

‘Ánh sáng này… có phải là mình nên đi theo ánh sáng này không?’

 

JaeHyun lo lắng nuốt nước bọt.

 

‘Cái khỉ gì đang xảy ra thế này?’


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương