Tôi Nhặt Được Bạn Trai Ở Ven Đường
-
Chương 20: Say rượu
Tiểu Hắc và thằng Chuột cũng uống khá nhiều, hai đứa dìu dắt nhau lảo đảo từng bước.
Hai người bình thường và ba kẻ say đi bộ một lúc đến ngã ba.
Chuột chỉ chỉ bên cạnh, vẫy tay với những người khác: “Anh Tiêu, anh Lộc, anh Triệu, tụi em đi trước. Bái bai.”
Nói xong, nó dẫn Tiểu Hắc loạng choạng đi về phía trước, đâm sầm vào tường.
Tiểu Hắc tỉnh hơn nó một tẹo, thấy sắp va vào tường, liền ôm eo thằng Chuột không cho đi, quát: “Ê, mày đi đâu vậy, nhìn đường coi.”
Thằng Chuột đứng yên tại chỗ, cả buổi cũng không phản ứng.
Tiểu Hắc không thể làm gì khác, đành tự mình dẫn đường, đoạn quay ra sau la to: “Ba anh ơi, tụi này đi nha.”
Triệu Tinh và Lộc An đáp lại, Tiêu Viễn sợ Tiểu Hắc không nghe thấy mình, bèn hét lớn: “Về cẩn thận!”
“Ấy.” Lộc An bị tiếng gào của anh làm giật mình, thiếu chút nữa ném người đi luôn: “Tôi nói nè, anh có thể bình thường một chút không? Rượu vào là thế đấy à?”
Triệu Tinh đứng cạnh cười đến tận mang tai: “Một mình em có ổn không?”
“Được mà, anh Triệu, anh mau về đi, cảm ơn anh chuyện lúc sáng nhé.”
Triệu Tinh đưa lưng về phía hắn, xua tay rẽ vào một đường khác.
Lộc An đỡ eo Tiêu Viễn bằng một tay, để anh dựa vào người hắn, chậm rì rì lắc lư về nhà.
Trên đường thưa thớt vài ngọn đèn, ánh đèn vàng kéo bóng của hai người ra thật dài.
Thỉnh thoảng có người qua lại trên đường, có cô gái trông thấy họ từ xa liền tránh đi.
“Tôi không có say, anh không cần dìu tôi.” Tiêu Viễn lặp đi lặp lại câu này.
Lộc An bất đắc dĩ: “Ừ ừ, biết rồi.”
“Vậy anh buông tay ra đi.” Giọng Tiêu Viễn có chút mơ hồ.
“…”
Lộc An buông ra, Tiêu Viễn liền ngã sấp mặt.
“…”
Anh nằm dạng tay dạng chân dưới đất, im ru cả buổi trời.
Mãi đến khi Lộc An cho là anh sắp ngủ luôn rồi, cái người này mới chậm chạp nói: “Hình như tôi say thật, đứng cũng không xong.”
Lộc An đứng phía sau nhìn chằm chằm người đang nằm rạp dưới đất, bất đắc dĩ thở dài: “Sao rượu vô là thành tên ngố thế này?”
Tiêu Viễn rầm rì nửa ngày rồi mới lê thân dậy khỏi mặt đất.
Đầu gối giống như bị cố định dưới đất, mãi mà không đứng lên được, anh đành giữ tư thế quỳ hồi lâu.
Lộc An xem rất vui vẻ, thậm chí còn móc điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.
Sợ anh quỳ dưới đất lâu sẽ cảm lạnh, Lộc An cười nói: “Được rồi, mau bình thân đi.”
“…”
Tiêu Viễn ngẩng đầu trừng hắn, sau đó chậm chạp đưa tay ra.
Lộc An hiểu ngay, bèn đưa tay phải kéo anh dậy.
Tay của Tiêu Viễn tuy trông xinh xắn và mảnh khảnh, nhưng lại khá mạnh, nắm tay hắn còn hơi đau.
Lộc An tiếp tục vòng tay qua eo Tiêu Viễn, chân đăm đá chân chiêu nhịp nhàng về nhà.
Hành trình đáng lẽ chỉ tốn mười phút lại đi mất nửa tiếng.
Khi đến cửa chung, Lộc An lấy chìa khóa mở cửa.
Tiêu Viễn xoay lung tung không chịu an phận.
“Anh đừng cựa quậy nữa, lát nữa lại quỳ xuống bây giờ.” Trong ngõ không có đèn, Lộc An mò mẫm hồi lâu cũng không tìm được lỗ khóa ở nơi nào.
Tiêu Viễn bên cạnh lại cứ lắc lư cái đầu như đang phê thuốc.
Lộc An tặc lưỡi, ấn Tiêu Viễn ngồi xuống đất: “Ngồi yên, không được nhúc nhích.”
Sau đó, Tiêu Viễn thực sự bất động.
Tay còn lại đã được rảnh, Lộc An lấy điện thoại chiếu sáng.
Vất vả lắm mới mở được cửa, lên cầu thang lại là một vấn đề, cầu thang hẹp, Lộc An chỉ có thể để Tiêu Viễn đi phía trước, hắn đỡ lưng anh để phòng anh ngã.
Nhưng Tiêu Viễn cao hơn hắn một bậc thang, tay hắn không bắt được lưng anh, mà chụp ngay mông.
Tiêu Viễn kêu khẽ một tiếng: “Đau nha.”
“…” Mặt Lộc An lập tức đỏ bừng, hắn theo bản năng định xoa xoa giúp, lại cảm thấy có gì đó sai sai, chỉ có thể vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi tóm nhầm chỗ.”
Tiêu Viễn không nói gì, đứng trên bậc thang lảo đảo nhìn Lộc An hết hồn hết vía.
“Đi nào, chậm thôi.” Lộc An nói, lần này chính xác nắm lấy quần áo Tiêu Viễn.
Hai người lại bắt đầu lên lầu với tốc độ rùa bò, tuy tay Lộc An đang nắm quần áo của Tiêu Viễn, nhưng cảm giác mềm mại vừa rồi không cách nào rũ bỏ, khiến tim hắn đập loạn xạ.
Sau khi đi lên tầng ba, đến cửa nhà Tiêu Viễn, Lộc An sờ soạng tìm chìa khóa trên người Tiêu Viễn, mãi mà không tìm được.
Chính hắn cũng toát mồ hôi hột: “Rốt cuộc anh giấu chìa khóa ở đâu thế hả?”
Tiêu Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng sờ nữa, sờ tiếp là cứng đó.”
“…”Khóe miệng Lộc An giật giật: “Ngài say rồi cái gì cũng dám nói.”
Tiêu Viễn duỗi chân phải ra quơ quơ, lại lấy tay chỉ chỉ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Vãn Tinh - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
3. Tự Cứu
4. Lời Đồn
=====================================
Lộc An nghi hoặc nhìn chân anh: “Anh nhét chìa khóa trong giày hả?”
Tiêu Viễn lắc đầu, Lộc An thở dài một hơi.
Lại nghe người này phun ra ba chữ: “Trong, tất, cơ.”
“!” Lộc An kinh hãi nhìn anh.
Ánh mắt Tiêu Viễn lừ đừ, mặt đỏ bừng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn không thể tin được, sờ sờ cổ chân phải của Tiêu Viễn, rồi ngây cả người.
Thật sự có người giấu chìa khóa trong tất!
Lộc An mở cửa với tâm trạng rối bời, đặt anh lên giường.
Trên giường Tiêu Viễn có mấy bộ quần áo vứt lung tung, nhìn hơi lộn xộn.
Lộc An giúp anh gấp đồ đặt cạnh gối, đoạn trừng mắt nhìn người trên giường: “Sao anh lại nhét chìa khóa vào tất vậy?”
“Có một cái à, dễ rớt mất lắm.” Tiêu Viễn hớn hở nói.
“…” Lộc An nhìn cái mặt ngố của anh, không nói nên lời: “Không phải tôi trả chìa khóa cửa chung dưới lầu cho anh rồi à?”
Tiêu Viễn lại vui vẻ nói: “Mất… từ lâu rồi…”
“…” Lộc An cẩn thận hồi tưởng, cả tháng này họ đều về chung, quả nhiên chưa từng thấy Tiêu Viễn mở cửa ở dưới lầu.
Hắn thở dài, xem ra đây vẫn là một tên luộm thuộm.
Lộc An đứng bên giường nhìn chằm chằm Tiêu Viễn hồi lâu: “Anh tự tắm được không?”
“Không… được.” Tiêu Viễn chớp mắt.
Lộc An nở nụ cười: “Anh uống say nghe lời quá nhỉ.”
“…” Tiêu Viễn cố hết sức từ trong chăn quay đầu lại, cố gắng tập trung ánh mắt đang lừ đừ của mình.
Cuối cùng kéo thành mắt lé luôn, Tiêu Viễn trừng mắt nhìn Lộc An.
Hắn bị hành động của anh chọc cười, cười nửa ngày không dừng được, hắn chưa từng thấy Tiêu Viễn ngốc như vậy.
Cười một hồi rồi cũng đành cam chịu số phận, vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt nhúng nước để lau mặt cho người ta.
Tiêu Viễn ngoan ngoãn giơ tay ngẩng đầu, Lộc An gục ngã trước sự đáng yêu này, bèn sờ đầu anh: “Ngoan quá.”
Lộc An lại vất vả cởi áo khoác giúp anh, trên cổ Tiêu Viễn lộ ra một sợi dây đỏ.
Có lẽ là ngọc bội gì đó, Lộc An vươn ngón tay móc sợi dây đỏ ra.
Đó là một cái khấu bình an bằng bạch ngọc.
Chất ngọc trong suốt, cầm trong tay nhẵn nhụi, cho dù hắn không hiểu mấy cái này, nhưng cũng biết nhất định nó không hề rẻ.
Hẳn là được một người rất quan trọng tặng.
Lộc An nhét khấu bình an lại vào trong áo cho Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn ngẩn người nhìn Lộc An, khi hắn đang muốn đứng thẳng lên, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng mổ lên môi Lộc An một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Lộc An chợt sững người, mặt nhất thời nghệt ra.
Cứ thế thẫn thờ nhìn người gần như dán mặt với mình.
Lông mi Tiêu Viễn không ngừng run rẩy, mặt đỏ như trái táo, hơi thở còn vương mùi rượu.
Tim Lộc An lập tức nhảy lên cổ họng, hô hấp trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.
Cơ thể như bị thả một quả bom, chỉ chờ một tia lửa để đốt cháy.
“Tiêu… Viễn…” Giọng Lộc An khô khốc, hắn khó khăn gọi tên anh.
Tiêu Viễn khẽ hừ một tiếng, mơ màng nhìn hắn.
Khuôn mặt của hai người vẫn giữ khoảng cách gần nhất.
Hô hấp của Lộc An dồn dập.
Một lúc sau, Lộc An mới nói: “Ngủ đi.”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Viễn khựng lại một chút, như là có điều suy nghĩ, sau đó chậm chạp gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại.
Lộc An đắp chăn giúp anh, ngồi bên giường rất lâu, mãi đến khi Tiêu Viễn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn mới đứng dậy tắt đèn rời đi.
Những chuyện Tiêu Viễn đã làm khi say rượu không thể tin là thật, Lộc An biết rõ điều đó.
Nhưng đến tối vẫn mất ngủ.
Lật qua lật lại mãi không ngủ được, y như cái bánh nướng vậy.
Nếu là bánh thì giờ đã khét rồi.
Lộc An thở dài, ngồi dậy lấy bao thuốc bên gối châm một điếu.
Hắn rất ngạc nhiên khi Tiêu Viễn hôn mình, vốn muốn xem như mấy chuyện om sòm sau khi say rượu rồi quên đi, nhưng lại mất ngủ vì chuyện này.
Hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, cũng chưa từng có ai quan tâm, chăm sóc hắn như Tiêu Viễn.
Cũng chỉ có duy nhất tên ngốc ấy tiêu tiền cho hắn mà không cần trả lại.
Lộc An búng tàn thuốc.
Với hắn, Tiêu Viễn là người đặc biệt, chuyện đó chẳng cần phải suy nghĩ.
Trước đây khi nghĩ đến Tiêu Viễn, hắn chỉ nghĩ anh là người có tình có nghĩa. Nhưng giờ khi nghĩ đến Tiêu Viễn, hắn lại nghĩ đến cảm giác vô tình chạm mông vừa rồi, đôi tay trắng nõn xinh đẹp và vòng eo có thể ôm trọn bằng một tay.
Chỉ cần nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy kích động.
Kích động muốn thoát khỏi ràng buộc.
Lộc An vứt tàn thuốc đi, châm một điếu khác, tay kia cầm điện thoại tìm bức ảnh chụp lén Tiêu Viễn hồi tối.
Trong ảnh, Tiêu Viễn ngây ngốc quỳ dưới đất, mặc chiếc áo lông rất dày, trông vừa ngốc vừa dễ thương.
Lộc An cong môi cười.
Một đốm lửa rơi xuống ga giường, hắn vội ném điện thoại đi, lấy tay phủi nó.
Kết quả là tàn thuốc trên tay trực tiếp rơi xuống mu bàn tay.
Hắn tặc lưỡi ném điếu thuốc đi, rồi thổi bụi trên ga giường.
Màn hình điện thoại trên giường vẫn sáng, Tiêu Viễn trên màn hình vẫn đang ngây ngốc nhìn hắn.
Lộc An đưa tay búng bức ảnh, nói một câu: “Đồ ngốc”, sau đó nằm xuống ép mình vào giấc ngủ.
Hai người bình thường và ba kẻ say đi bộ một lúc đến ngã ba.
Chuột chỉ chỉ bên cạnh, vẫy tay với những người khác: “Anh Tiêu, anh Lộc, anh Triệu, tụi em đi trước. Bái bai.”
Nói xong, nó dẫn Tiểu Hắc loạng choạng đi về phía trước, đâm sầm vào tường.
Tiểu Hắc tỉnh hơn nó một tẹo, thấy sắp va vào tường, liền ôm eo thằng Chuột không cho đi, quát: “Ê, mày đi đâu vậy, nhìn đường coi.”
Thằng Chuột đứng yên tại chỗ, cả buổi cũng không phản ứng.
Tiểu Hắc không thể làm gì khác, đành tự mình dẫn đường, đoạn quay ra sau la to: “Ba anh ơi, tụi này đi nha.”
Triệu Tinh và Lộc An đáp lại, Tiêu Viễn sợ Tiểu Hắc không nghe thấy mình, bèn hét lớn: “Về cẩn thận!”
“Ấy.” Lộc An bị tiếng gào của anh làm giật mình, thiếu chút nữa ném người đi luôn: “Tôi nói nè, anh có thể bình thường một chút không? Rượu vào là thế đấy à?”
Triệu Tinh đứng cạnh cười đến tận mang tai: “Một mình em có ổn không?”
“Được mà, anh Triệu, anh mau về đi, cảm ơn anh chuyện lúc sáng nhé.”
Triệu Tinh đưa lưng về phía hắn, xua tay rẽ vào một đường khác.
Lộc An đỡ eo Tiêu Viễn bằng một tay, để anh dựa vào người hắn, chậm rì rì lắc lư về nhà.
Trên đường thưa thớt vài ngọn đèn, ánh đèn vàng kéo bóng của hai người ra thật dài.
Thỉnh thoảng có người qua lại trên đường, có cô gái trông thấy họ từ xa liền tránh đi.
“Tôi không có say, anh không cần dìu tôi.” Tiêu Viễn lặp đi lặp lại câu này.
Lộc An bất đắc dĩ: “Ừ ừ, biết rồi.”
“Vậy anh buông tay ra đi.” Giọng Tiêu Viễn có chút mơ hồ.
“…”
Lộc An buông ra, Tiêu Viễn liền ngã sấp mặt.
“…”
Anh nằm dạng tay dạng chân dưới đất, im ru cả buổi trời.
Mãi đến khi Lộc An cho là anh sắp ngủ luôn rồi, cái người này mới chậm chạp nói: “Hình như tôi say thật, đứng cũng không xong.”
Lộc An đứng phía sau nhìn chằm chằm người đang nằm rạp dưới đất, bất đắc dĩ thở dài: “Sao rượu vô là thành tên ngố thế này?”
Tiêu Viễn rầm rì nửa ngày rồi mới lê thân dậy khỏi mặt đất.
Đầu gối giống như bị cố định dưới đất, mãi mà không đứng lên được, anh đành giữ tư thế quỳ hồi lâu.
Lộc An xem rất vui vẻ, thậm chí còn móc điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh.
Sợ anh quỳ dưới đất lâu sẽ cảm lạnh, Lộc An cười nói: “Được rồi, mau bình thân đi.”
“…”
Tiêu Viễn ngẩng đầu trừng hắn, sau đó chậm chạp đưa tay ra.
Lộc An hiểu ngay, bèn đưa tay phải kéo anh dậy.
Tay của Tiêu Viễn tuy trông xinh xắn và mảnh khảnh, nhưng lại khá mạnh, nắm tay hắn còn hơi đau.
Lộc An tiếp tục vòng tay qua eo Tiêu Viễn, chân đăm đá chân chiêu nhịp nhàng về nhà.
Hành trình đáng lẽ chỉ tốn mười phút lại đi mất nửa tiếng.
Khi đến cửa chung, Lộc An lấy chìa khóa mở cửa.
Tiêu Viễn xoay lung tung không chịu an phận.
“Anh đừng cựa quậy nữa, lát nữa lại quỳ xuống bây giờ.” Trong ngõ không có đèn, Lộc An mò mẫm hồi lâu cũng không tìm được lỗ khóa ở nơi nào.
Tiêu Viễn bên cạnh lại cứ lắc lư cái đầu như đang phê thuốc.
Lộc An tặc lưỡi, ấn Tiêu Viễn ngồi xuống đất: “Ngồi yên, không được nhúc nhích.”
Sau đó, Tiêu Viễn thực sự bất động.
Tay còn lại đã được rảnh, Lộc An lấy điện thoại chiếu sáng.
Vất vả lắm mới mở được cửa, lên cầu thang lại là một vấn đề, cầu thang hẹp, Lộc An chỉ có thể để Tiêu Viễn đi phía trước, hắn đỡ lưng anh để phòng anh ngã.
Nhưng Tiêu Viễn cao hơn hắn một bậc thang, tay hắn không bắt được lưng anh, mà chụp ngay mông.
Tiêu Viễn kêu khẽ một tiếng: “Đau nha.”
“…” Mặt Lộc An lập tức đỏ bừng, hắn theo bản năng định xoa xoa giúp, lại cảm thấy có gì đó sai sai, chỉ có thể vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi tóm nhầm chỗ.”
Tiêu Viễn không nói gì, đứng trên bậc thang lảo đảo nhìn Lộc An hết hồn hết vía.
“Đi nào, chậm thôi.” Lộc An nói, lần này chính xác nắm lấy quần áo Tiêu Viễn.
Hai người lại bắt đầu lên lầu với tốc độ rùa bò, tuy tay Lộc An đang nắm quần áo của Tiêu Viễn, nhưng cảm giác mềm mại vừa rồi không cách nào rũ bỏ, khiến tim hắn đập loạn xạ.
Sau khi đi lên tầng ba, đến cửa nhà Tiêu Viễn, Lộc An sờ soạng tìm chìa khóa trên người Tiêu Viễn, mãi mà không tìm được.
Chính hắn cũng toát mồ hôi hột: “Rốt cuộc anh giấu chìa khóa ở đâu thế hả?”
Tiêu Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng sờ nữa, sờ tiếp là cứng đó.”
“…”Khóe miệng Lộc An giật giật: “Ngài say rồi cái gì cũng dám nói.”
Tiêu Viễn duỗi chân phải ra quơ quơ, lại lấy tay chỉ chỉ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Vãn Tinh - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
3. Tự Cứu
4. Lời Đồn
=====================================
Lộc An nghi hoặc nhìn chân anh: “Anh nhét chìa khóa trong giày hả?”
Tiêu Viễn lắc đầu, Lộc An thở dài một hơi.
Lại nghe người này phun ra ba chữ: “Trong, tất, cơ.”
“!” Lộc An kinh hãi nhìn anh.
Ánh mắt Tiêu Viễn lừ đừ, mặt đỏ bừng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn không thể tin được, sờ sờ cổ chân phải của Tiêu Viễn, rồi ngây cả người.
Thật sự có người giấu chìa khóa trong tất!
Lộc An mở cửa với tâm trạng rối bời, đặt anh lên giường.
Trên giường Tiêu Viễn có mấy bộ quần áo vứt lung tung, nhìn hơi lộn xộn.
Lộc An giúp anh gấp đồ đặt cạnh gối, đoạn trừng mắt nhìn người trên giường: “Sao anh lại nhét chìa khóa vào tất vậy?”
“Có một cái à, dễ rớt mất lắm.” Tiêu Viễn hớn hở nói.
“…” Lộc An nhìn cái mặt ngố của anh, không nói nên lời: “Không phải tôi trả chìa khóa cửa chung dưới lầu cho anh rồi à?”
Tiêu Viễn lại vui vẻ nói: “Mất… từ lâu rồi…”
“…” Lộc An cẩn thận hồi tưởng, cả tháng này họ đều về chung, quả nhiên chưa từng thấy Tiêu Viễn mở cửa ở dưới lầu.
Hắn thở dài, xem ra đây vẫn là một tên luộm thuộm.
Lộc An đứng bên giường nhìn chằm chằm Tiêu Viễn hồi lâu: “Anh tự tắm được không?”
“Không… được.” Tiêu Viễn chớp mắt.
Lộc An nở nụ cười: “Anh uống say nghe lời quá nhỉ.”
“…” Tiêu Viễn cố hết sức từ trong chăn quay đầu lại, cố gắng tập trung ánh mắt đang lừ đừ của mình.
Cuối cùng kéo thành mắt lé luôn, Tiêu Viễn trừng mắt nhìn Lộc An.
Hắn bị hành động của anh chọc cười, cười nửa ngày không dừng được, hắn chưa từng thấy Tiêu Viễn ngốc như vậy.
Cười một hồi rồi cũng đành cam chịu số phận, vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt nhúng nước để lau mặt cho người ta.
Tiêu Viễn ngoan ngoãn giơ tay ngẩng đầu, Lộc An gục ngã trước sự đáng yêu này, bèn sờ đầu anh: “Ngoan quá.”
Lộc An lại vất vả cởi áo khoác giúp anh, trên cổ Tiêu Viễn lộ ra một sợi dây đỏ.
Có lẽ là ngọc bội gì đó, Lộc An vươn ngón tay móc sợi dây đỏ ra.
Đó là một cái khấu bình an bằng bạch ngọc.
Chất ngọc trong suốt, cầm trong tay nhẵn nhụi, cho dù hắn không hiểu mấy cái này, nhưng cũng biết nhất định nó không hề rẻ.
Hẳn là được một người rất quan trọng tặng.
Lộc An nhét khấu bình an lại vào trong áo cho Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn ngẩn người nhìn Lộc An, khi hắn đang muốn đứng thẳng lên, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng mổ lên môi Lộc An một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Lộc An chợt sững người, mặt nhất thời nghệt ra.
Cứ thế thẫn thờ nhìn người gần như dán mặt với mình.
Lông mi Tiêu Viễn không ngừng run rẩy, mặt đỏ như trái táo, hơi thở còn vương mùi rượu.
Tim Lộc An lập tức nhảy lên cổ họng, hô hấp trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.
Cơ thể như bị thả một quả bom, chỉ chờ một tia lửa để đốt cháy.
“Tiêu… Viễn…” Giọng Lộc An khô khốc, hắn khó khăn gọi tên anh.
Tiêu Viễn khẽ hừ một tiếng, mơ màng nhìn hắn.
Khuôn mặt của hai người vẫn giữ khoảng cách gần nhất.
Hô hấp của Lộc An dồn dập.
Một lúc sau, Lộc An mới nói: “Ngủ đi.”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Viễn khựng lại một chút, như là có điều suy nghĩ, sau đó chậm chạp gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại.
Lộc An đắp chăn giúp anh, ngồi bên giường rất lâu, mãi đến khi Tiêu Viễn hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn mới đứng dậy tắt đèn rời đi.
Những chuyện Tiêu Viễn đã làm khi say rượu không thể tin là thật, Lộc An biết rõ điều đó.
Nhưng đến tối vẫn mất ngủ.
Lật qua lật lại mãi không ngủ được, y như cái bánh nướng vậy.
Nếu là bánh thì giờ đã khét rồi.
Lộc An thở dài, ngồi dậy lấy bao thuốc bên gối châm một điếu.
Hắn rất ngạc nhiên khi Tiêu Viễn hôn mình, vốn muốn xem như mấy chuyện om sòm sau khi say rượu rồi quên đi, nhưng lại mất ngủ vì chuyện này.
Hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, cũng chưa từng có ai quan tâm, chăm sóc hắn như Tiêu Viễn.
Cũng chỉ có duy nhất tên ngốc ấy tiêu tiền cho hắn mà không cần trả lại.
Lộc An búng tàn thuốc.
Với hắn, Tiêu Viễn là người đặc biệt, chuyện đó chẳng cần phải suy nghĩ.
Trước đây khi nghĩ đến Tiêu Viễn, hắn chỉ nghĩ anh là người có tình có nghĩa. Nhưng giờ khi nghĩ đến Tiêu Viễn, hắn lại nghĩ đến cảm giác vô tình chạm mông vừa rồi, đôi tay trắng nõn xinh đẹp và vòng eo có thể ôm trọn bằng một tay.
Chỉ cần nghĩ vậy, hắn liền cảm thấy kích động.
Kích động muốn thoát khỏi ràng buộc.
Lộc An vứt tàn thuốc đi, châm một điếu khác, tay kia cầm điện thoại tìm bức ảnh chụp lén Tiêu Viễn hồi tối.
Trong ảnh, Tiêu Viễn ngây ngốc quỳ dưới đất, mặc chiếc áo lông rất dày, trông vừa ngốc vừa dễ thương.
Lộc An cong môi cười.
Một đốm lửa rơi xuống ga giường, hắn vội ném điện thoại đi, lấy tay phủi nó.
Kết quả là tàn thuốc trên tay trực tiếp rơi xuống mu bàn tay.
Hắn tặc lưỡi ném điếu thuốc đi, rồi thổi bụi trên ga giường.
Màn hình điện thoại trên giường vẫn sáng, Tiêu Viễn trên màn hình vẫn đang ngây ngốc nhìn hắn.
Lộc An đưa tay búng bức ảnh, nói một câu: “Đồ ngốc”, sau đó nằm xuống ép mình vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook