Tình trạng của Tống Tĩnh Tử dần dần ổn định, Khổng Thắng Nam trở lại với công việc, sau đêm cuồng nhiệt đó, Khổng Thắng Nam thường thẩn thờ nhìn văn kiện. Điều khiến cô băn khoăn chính là tình cảm của cô dành cho Tống Tĩnh Tử, cô vẫn luôn tin tưởng rằng Tống Tĩnh Tử chỉ là một món đồ chơi dễ kiếm, thích hợp để giải tỏa nỗi buồn hay trút giận, cô cũng không cần bận tâm đến việc họ có mối quan hệ như thế nào.

Nhưng cô không khỏi nghĩ đến rất nhiều chuyện vẩn vơ, cô thậm chí không biết tại sao mình lại như vậy.

"Thẩm phán Khổng, đây là vụ án của tuần này, có một vụ án yêu cầu cô phải ra tòa vào thứ Tư."

"Được rồi, đặt nó lên bàn, tôi sẽ xem sau."

Túi đựng tài liệu đặt trên bàn, cô nhẹ nhàng liếc nhìn tờ giấy phía trên, "Bằng chứng liên quan đến sách khiêu dâm, vui lòng cẩn thận khi xem." Cô cau mày, cầm túi đựng tài liệu lên và gọi trợ lý.

"Tại sao gần đây có nhiều trường hợp nghi ngờ phát tán văn hóa phẩm đồi trụy? Tôi nhớ Thẩm phán Tấn vừa tổ chức phiên tòa ngày hôm qua."

Thẩm phán Tấn và Khổng Thắng Nam là đồng nghiệp cùng phòng, họ cũng là thẩm phán xử lý các vụ án hình sự.

"Đúng. Có lẽ là do gần đây các hạn chế đã được nới lỏng, và tội phạm lại xuất hiện."

"Vậy thì có chuyện gì liên quan đến vụ này?"

"Có người báo cáo, và sau đó cảnh sát đã đến bắt giữ. Đó là một doanh nghiệp nhỏ."

"Khổng Sinh Nam xem qua hồ sơ, hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chợt nghĩ tới những cuốn sách mà Tống Tĩnh Tử đã đọc, chúng không có số xuất bản. Cô đã biết trước chúng là những cuốn sách được xuất bản bất hợp pháp không được phép đưa ra thị trường ở Trung Quốc đại lục, điều đó có nghĩa là phải có nơi sản xuất những cuốn sách đó.

"Vậy thì bản án sẽ được ấn định..."

Khổng Thắng Nam mở to mắt, cô nhớ ra rằng luật pháp chưa có quy định đặc biệt chi tiết nào về việc tuyên án.

"Lần trước Thẩm phán Tấn xác định bản án dựa trên luật pháp của thế kỷ trước. Mặc dù bản án rất nghiêm khắc, nhưng luật chưa được sửa đổi quả thực đã là giấy trắng mực đen."

Nói cách khác, Thẩm phán Tấn hành động theo đúng thủ tục, không hề vi phạm. Cho dù cấp trên có bắt phải chịu trách nhiệm thì cũng có thể trốn tránh bằng cách nói rằng Hiến pháp chưa được cập nhật. Thái độ của cấp trên đối với loại vụ việc này hẳn là rất chiếu lệ. Nhưng rồi một lần nữa, những cuốn sách khiêu dâm như vậy có thể gây hại gì?

"Cứ làm theo thủ tục." Khổng Thắng Nam nói điều này với vẻ chuyên nghiệp, "Anh có thể đi, tôi phải chuẩn bị cho phiên tòa vào thứ Tư." "

Được rồi, cảm ơn cô Khổng thẩm phán đã làm việc chăm chỉ."

Trợ lý đi ra ngoài, Khổng Thắng Nam trầm tư nhìn tập hồ sơ.

Trên thực tế, cô ghét người phụ nữ suốt ngày vây quanh Tống Tĩnh Tử, người đầy hình xăm. Cô ta cũng vẽ truyện tranh khiêu dâm, thoạt nhìn không phải là người nghiêm túc, loại cặn bã xã hội này chỉ có thể được kẻ ngốc như Tống Tĩnh Tử bảo vệ.

Khổng Thắng Nam hừ một tiếng, dựa vào ghế văn phòng, đầu óc hơi xao động, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp hay.

...

Tống Tĩnh Tử xuất viện ngày hôm qua, nàng vừa mới bị bệnh nặng, thực ra người rất yếu, ngồi trên ghế sô pha uống trà, còn ho khan một tiếng.

"Khụ khụ khụ..." Nàng đưa tay sờ ngực, chạm vào chiếc khăn quàng cổ.

Tống Tĩnh Tử còn nhớ rõ buổi sáng Khổng Thắng Nam đi làm, chân đã rời khỏi cửa, đột nhiên quay người trở lại lấy khăn quàng cổ quấn quanh người nàng.

[Quấn nó vào, nếu không chị sẽ bị cảm lạnh đấy. ] Thời điểm Khổng Thắng Nam nói lời này, cô rất ôn nhu, lúc đó nàng cùng Khổng Thắng Nam quá gần, lúc nói chuyện đối phương phả ra hơi ấm vào mặt nàng, khiến nàng đỏ mặt tim đập nhanh.

Tống Tĩnh Tử cúi đầu nép mình trên ghế sô pha, trên khăn quàng cổ vẫn còn có mùi của Khổng Thắng Nam, kỳ thực là mùi gỗ trong tủ quần áo, nhưng Tống Tĩnh Tử tin chắc rằng đó là mùi cơ thể của cô ấy. Tinh nghịch đặt khăn lên chóp mũi rồi bỏ ra, xoa xoa chiếc khăn mềm mại, nàng thấy thích thú với hành động này.

Nhưng một lúc sau, nàng dừng lại, cuộn tròn trên ghế sofa như một đứa trẻ và lo lắng điều gì đó. Khổng Thắng Nam thích nàng như người yêu sao? Tại sao cô ấy lại thích ngủ với nàng đến vậy? Nếu không thích thì mối quan hệ giữa họ là gì?

Dù khoảng cách là hàng nghìn dặm nhưng họ rất hòa hợp, Tống Tĩnh Tử không biết rằng thực ra nàng cũng đang lo lắng về điều tương tự như Khổng Thắng Nam.

Nàng nhìn đồng hồ, thấy đã năm giờ rưỡi chiều, Khổng Thắng Nam một tiếng nữa sẽ về, sáng nay nàng rõ ràng không có cảm tình gì với Khổng Thắng Nam. Khi bình tĩnh lại, đầu óc nàng bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. Những chuyện trong phòng bệnh càng trở nên sống động hơn trong đầu, cho dù Khổng Thắng Nam không ở bên cạnh, nàng vẫn có thể nhớ lại qua vị trí trên cơ thể..

"Mình không thể nghĩ nữa! Mình không thể nghĩ nữa!" Tống Tĩnh Tử vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy nóng rát, chỉ cần ở một mình, nàng sẽ suy nghĩ rất nhiều.

Tuy nhiên, nàng muốn biết Khổng Thắng Nam có thích mình hay không.

Cô ấy có yêu nàng không?

Đáng tiếc nếu nàng hỏi những lời này, cuộc hôn nhân của nàng với Khổng Thắng Hào sẽ có ý nghĩa gì? Hơn nữa cho dù Khổng Thắng Nam thật sự thích nàng, sau đó thì sao, nàng cũng không thể cùng Khổng Thắng Nam ở bên nhau. Từ gốc rễ là không thể được. Hơn nữa, nàng cũng không biết Khổng Thắng Nam đối với nàng thái độ như thế nào, bọn trong rất gần gũi nhưng lại luôn có tấm kính dày chắn ngang.

Ngay lúc Tống Tĩnh Tử còn đang suy nghĩ linh tinh thì chợt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa khiến toàn thân nàng giật nảy người.

"Em về rồi."

Khổng Thắng Nam trong tay cầm chiếc cặp, đến cửa thay giày, cởi áo khoác đi vào phòng khách, Tống Tĩnh Tử ngồi thẳng dậy, cười khô khan nói:

"Em về rồi à, chị có pha trà, có muốn uống không?"

"Ừm."

Khổng Thắng Nam đi đến sô pha ngồi xuống, rất gần với Tống Tĩnh Tử.

"Mới tan làm nên hơi mệt." Khổng Thắng Nam dịch một chút về phía Tống Tĩnh Tử đang ngồi, cho đến khi tay cô đặt lên đùi Tống Tĩnh Tử.


Tống Tĩnh Tử thẳng lưng, không dám biểu lộ sự tức giận.

"Tĩnh Tử..."

Khổng Thắng Nam vén tóc Tống Tĩnh Tử ra phía sau tai, sau đó say mê nhìn khuôn mặt của nàng.

"Sao vậy? Thắng Nam." Tống Tĩnh Tử theo bản năng tránh đi ánh mắt của Khổng Thắng Nam.

"Chị sợ em à?" Nhìn thấy hành vi của Tống Tĩnh Tử, Khổng Thắng Nam đột nhiên nói với nàng: "Thật xin lỗi, em luôn đối xử không tốt với chị."

"Chuyện này..."

Lời xin lỗi đột ngột của Khổng Thắng Nam vẫn khiến Tống Tĩnh Tử bất ngờ. Trong chốc lát, không đợi nàng kịp phản ứng, Khổng Thắng Nam tiếp tục nói:

"Thật ra, em muốn hiểu rõ hơn về chị, cũng rất muốn xin lỗi chị . Trong khoảng thời gian này, em đã suy xét rất nhiều, trước đây em đã ức hiếp và tịch thu những cuốn sách của chị..."

"Thắng Nam..."

Tống Tĩnh Tử không còn thấy sợ hãi Khổng Thắng Nam mà lập tức mềm lòng. Mọi bất mãn trước đây đối với cô trong chốc lát đều biến mất không dấu vết.

"Tĩnh Tử, đừng ghét em..."

"Không, không có đâu."

Tống Tĩnh Tử không dám ôm Khổng Thắng Nam mà chỉ dám cẩn thận vỗ nhẹ vai cô.

"Sau này em sẽ trả lại sách cho chị."

Khổng Thắng Nam nói như vậy, khiến Tống Tĩnh Tử có chút đắc ý, có lẽ lương tâm của Khổng Thắng Nam cuối cùng đã trở về.

"Còn..." Khổng Thắng Nam đột nhiên dừng lại, có chút do dự nhìn Tống Tĩnh Tử.

"Có chuyện gì thế?"

"Thật ra, em cũng muốn xin lỗi bạn chị. Lần trước em đã đối xử rất tệ với cô ấy phải không?"

"Khổng Thắng Nam trông giống như một con thú nhỏ bị thương, đột nhiên cư xử tốt đến mức Tống Tĩnh Tử thậm chí còn tự hỏi liệu mình có hiểu lầm gì không. (Thật ra là không)

"Em có thể cùng chị đi đến nơi làm việc của cô ấy không? Chúng ta có thể mang quà gì đó cho cô ấy. Em cũng muốn mua mấy cuốn sách về đọc." Khổng Thắng Nam nói xong, mặt cô đỏ bừng.

Ôi trời ơi! Tống Tĩnh Tử kinh ngạc nhìn Khổng Thắng Nam. Nàng không ngờ Khổng Thắng Nam lại thừa nhận mình thích đọc loại sách này!

[Mình nói rồi! Chắc chắn cô ấy đã đọc cuốn sách của mình! Mình quá xấu hổ để hỏi về nó! ]

Bây giờ hình ảnh Khổng Thắng Nam trong tâm trí Tống Tĩnh Tử đã trở thành một tsundere không thành thật.

"Không sao chứ?" Khổng Thắng Nam lại hỏi.

"Đương nhiên!" Tống Tĩnh Tử vui vẻ như vậy, Khổng Thắng Nam sau khi cho nàng ăn mật ngọt liền rơi vào bẫy!

Khổng Thắng Nam nhìn Tống Tĩnh Tử, hơi nhếch khóe miệng, cười nói: "Thật tốt."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương