Tội Nhân - Lạc Lý
-
Chương 44
Edit: Luna Tan
“Mộ Tịch, em đã sớm… không còn hận tôi nữa”.
Khí tức thanh thuần, ***g ngực vững chãi, ngữ khí tự tin khiến cho lời y vừa thốt ra liền vô tung vô ảnh biến mất, trong lòng tràn đầy bi ai cùng tức giận nháy mắt cũng tan biến theo.
“Mộ Tịch, em đã sớm… không còn hận tôi nữa”.
Không biết từ khi nào y đã quen với sự quan tâm của anh, quen với cái ôm ấm áp dịu dàng, thói quen này khiến y không biết phải làm sao đối mặt với bản thân mình nữa.
Những chuyện trước kia giống như một cơn ác mộng phai mờ, Mạnh Vãn Đình của ngày xưa dần dần bị Mạnh Vãn Đình của hiện tại thay thế. Hồi tưởng về tất cả những chuyện xảy ra, lại phát hiện nỗi thống khổ trước đây đang dần dần tan biến.
Là y tự lừa mình dối người sao?
Cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể người kia truyền đến, y bi thương mỉm cười.
Từ nhỏ cũng bởi vì tính cách quá mức hiền lành ngoan ngoãn nên hay bị người ta chê cười, hiện tại xem ra, quả thật rất đúng!
Ngay cả loại thù hận này cũng có thể xua tan đi mất, y còn là đàn ông sao… Méo liên quan a!
Lâm Mộ Tịch nhếch môi cười, nước mắt vỡ bờ chảy dài trên má.
“Anh nói rất đúng, tôi đã không còn hận anh nữa, đã tha thứ rồi… Tôi chính là người nhu nhược như vậy đấy…”
Nước mắt từng giọt rơi xuống là sự thất vọng của Tiểu Tuyết, là nỗi bất hạnh mà Tiểu Tĩnh đang phải chịu đựng, khóe miệng cong lên cười nhạo chính bản thân mình nhu nhược cùng vô năng.
“Tha thứ cho tôi khiến em thấy thống khổ như vậy sao?”
Cánh tay anh càng thêm siết chặt lại: “Đừng đem tha thứ biến thành nhu nhược, tôi làm hết thảy mọi việc là vì cầu xin sự tha thứ của em. Nếu như em vĩnh viễn cũng không tha thứ cho tôi, chỉ có thể nói là do tôi quá kém cỏi”.
Lâm Mộ Tịch giãy giụa muốn thoát khỏi ***g ngực anh.
“Tôi thành tâm cầu xin em tha thứ, tôi thề nhất định sẽ tìm được Tiểu Tĩnh trở về… Như vậy hẳn sẽ cầu được sự tha thứ của em…”
Y duỗi tay ra, một quyền lại một quyền đánh xuống trên ngực Mạnh Vãn Đình.
“Tôi buông tha cho sự nghiệp của mình, từ bỏ vị hôn thê để theo em tới nơi này cũng chỉ vì hai lý do đó mà thôi”
Y lại đánh xuống người anh một lần nữa, Mạnh Vãn Đình bi thương lùi về phía sau một chút nhưng vẫn không chịu buông người kia ra.
“Không có thù hận nào không thể hóa giải, tôi sẽ làm thật tốt”
Hai người giằng co một hồi rồi cả hai cùng bất cẩn té ngã xuống đất, thân thể của y đè nặng lên trên người anh. Mạnh Vãn Đình kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lại chăm chú nhìn y.
“Mộ Tịch, em đừng tự trách mình. Là đàn ông, hãy mở lòng ra một chút”
“Anh có coi tôi là đàn ông sao?”
Mạnh Vãn Đình cười nhẹ nói: “Vậy như thế nào mới được gọi là đàn ông?”.
Lâm Mộ Tịch yên lặng, không nói thêm câu nào.
“Mộ Tịch, hãy buông tha ân oán trong lòng em, sau khi tìm được Tiểu Tĩnh, em sẽ hiểu rõ như thế nào là đàn ông”
Y ngẩng lên liếc nhìn khuôn mặt anh, cho dù là trước đây hay hiện tại, Mạnh Vãn Đình vẫn luôn bá đạo như vậy.
“Mạnh Vãn Đình, nếu như anh là người đồng tính chẳng phải đã đi tìm một người con trai để yêu sao… Người như anh, muốn gì đều có nấy, vậy tại sao… Tại sao hết lần này đến lần khác lại nói yêu tôi?”
Y tựa đầu dựa lên ***g ngực anh, không nghĩ muốn cử động, bản thân hiện tại so với trước kia càng thấy thêm khó chịu: “Tôi làm sao có thể biết như thế nào mới gọi là đàn ông? Làm việc không có kết quả, quá mức mềm yếu lại nhát gan, chưa từng trải qua bất cứ gian khổ nào, không có lòng dạ cũng không quen nổi với những chuyện như thế này… Trên người của tôi có rất nhiều điểm mà ngay cả bản thân tôi cũng thấy đáng ghét…”.
Anh đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc y: “Cũng chính vì vậy tôi lại càng thích em hơn”.
Y còn chưa kịp mở miệng nói, Mạnh Vãn Đình đã cười lớn một tiếng: “Đã lâu không bị người khác đánh, có điểm thất thố rồi”. Dứt lời liền buông y ra.
Lâm Mộ Tịch vội vàng đứng dậy kéo anh lên.
“Mộ Tịch, lại phải phiền em dìu tôi về nhà… Chân tôi thực sự thấy rất đau”
“Có phải do vừa rồi tôi đè lên người anh không?”. Y nhỏ giọng hỏi.
“Không có, là do bị bọn họ đánh thôi. Aizz… Nếu là trước kia, mấy vết thương nhỏ nhặt thế này đâu có tính là gì… Thật là, dạo này tôi thiếu rèn luyện quá”
Mạnh Vãn Đình đột nhiên thay đổi, so với thái độ lúc vừa rồi hoàn toàn khác biệt.
Đúng vậy, buông tay thôi…
Nếu như đã tha thứ… vậy cứ để như vậy đi, dù sao thiên tính của y vốn đã luôn ôn hòa rồi.
Về sau khi gặp được mẹ con Tiểu Tĩnh, y sẽ lại thỉnh cầu sự tha thứ từ họ.
Ngay cả Mạnh Vãn Đình y cũng có thể tha thứ, vậy bọn họ nhất định cũng có thể.
Về phần tính hướng của người kia… vốn không liên quan gì đến y cả.
Y không phải là người đồng tính.
“Trước cứ về phòng đã, tôi sẽ xem xét vết thương cho anh”. Lâm Mộ Tịch nhìn anh cười thoải mái.
Giải tỏa được gánh nặng trong lòng, khi đứng chung với anh như vậy cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.
…
“Xương cốt không có việc gì”. Sau khi xem vết thương xong, Lâm Mộ Tịch lên tiếng.
Mạnh Vãn Đình thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, sẽ không làm chậm trễ mọi việc”.
“Anh Chu với Vương đại ca sẽ không sao chứ?”. Y lo lắng hỏi.
Đã gần hai giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa trở về.
“Không sao đâu. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được”
“Vậy thì tốt rồi”. Nhìn vẻ mặt tự tin của anh, y cũng bất tri bất giác mà an tâm trở lại.
“Anh rốt cuộc là vì nguyên do gì mà phải vào tù?”. Bất chợt y lại thấy hiếu kỳ, tò mò hỏi.
“Còn không phải là vì ông già nhà tôi?”. Đôi mắt người kia thoáng chốc thâm trầm không thấy đáy, trên mặt vẽ lên một nụ cười đạm nhạt.
“Chẳng phải cha anh bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời sao?”
“Ừm, cứ cho là vậy đi, chính là chiếc xe đó đã bị nổ”
“Hả?!”. Lâm Mộ Tịch thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên: “Tại sao lại có thể như vậy được”.
“Có lý do nào khác ngoài mấy vụ làm ăn?”. Mạnh Vãn Đình cười khổ: “Cho nên tôi mới một mực không muốn nhắc tới chuyện này”.
“Vậy… anh là vì báo thù nên mới phải chịu tội?”
Mạnh Vãn Đình gật đầu, y cắn môi một cái, hỏi: “Anh đã làm gì?”.
Người kia cười cười mở miệng nói: “Không có gì, chính là giết người giống như mấy loại tin tức trên ti vi… Đối phương cũng là người có địa vị cho nên tôi cũng chỉ phải ở ngốc trong tù có hai năm”.
“Có phải trong đó rất khổ sở?”
“… Lâu dần sẽ thành quen thôi”
Y còn nhớ rõ những vết sẹo nhỏ chi chít, trải đầy trên người anh, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một người kiêu ngạo như Mạnh Vãn Đình khi ở trong tù làm sao có thể chịu đựng được. Nhưng chính bản thân anh lại là một sự tồn tại mâu thuẫn như vậy đó.
Biểu hiện cuồng ngạo bên ngoài kia, rốt cuộc tận sâu bên trong đang chôn dấu những thứ gì…?
“Mộ Tịch, em đã sớm… không còn hận tôi nữa”.
Khí tức thanh thuần, ***g ngực vững chãi, ngữ khí tự tin khiến cho lời y vừa thốt ra liền vô tung vô ảnh biến mất, trong lòng tràn đầy bi ai cùng tức giận nháy mắt cũng tan biến theo.
“Mộ Tịch, em đã sớm… không còn hận tôi nữa”.
Không biết từ khi nào y đã quen với sự quan tâm của anh, quen với cái ôm ấm áp dịu dàng, thói quen này khiến y không biết phải làm sao đối mặt với bản thân mình nữa.
Những chuyện trước kia giống như một cơn ác mộng phai mờ, Mạnh Vãn Đình của ngày xưa dần dần bị Mạnh Vãn Đình của hiện tại thay thế. Hồi tưởng về tất cả những chuyện xảy ra, lại phát hiện nỗi thống khổ trước đây đang dần dần tan biến.
Là y tự lừa mình dối người sao?
Cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể người kia truyền đến, y bi thương mỉm cười.
Từ nhỏ cũng bởi vì tính cách quá mức hiền lành ngoan ngoãn nên hay bị người ta chê cười, hiện tại xem ra, quả thật rất đúng!
Ngay cả loại thù hận này cũng có thể xua tan đi mất, y còn là đàn ông sao… Méo liên quan a!
Lâm Mộ Tịch nhếch môi cười, nước mắt vỡ bờ chảy dài trên má.
“Anh nói rất đúng, tôi đã không còn hận anh nữa, đã tha thứ rồi… Tôi chính là người nhu nhược như vậy đấy…”
Nước mắt từng giọt rơi xuống là sự thất vọng của Tiểu Tuyết, là nỗi bất hạnh mà Tiểu Tĩnh đang phải chịu đựng, khóe miệng cong lên cười nhạo chính bản thân mình nhu nhược cùng vô năng.
“Tha thứ cho tôi khiến em thấy thống khổ như vậy sao?”
Cánh tay anh càng thêm siết chặt lại: “Đừng đem tha thứ biến thành nhu nhược, tôi làm hết thảy mọi việc là vì cầu xin sự tha thứ của em. Nếu như em vĩnh viễn cũng không tha thứ cho tôi, chỉ có thể nói là do tôi quá kém cỏi”.
Lâm Mộ Tịch giãy giụa muốn thoát khỏi ***g ngực anh.
“Tôi thành tâm cầu xin em tha thứ, tôi thề nhất định sẽ tìm được Tiểu Tĩnh trở về… Như vậy hẳn sẽ cầu được sự tha thứ của em…”
Y duỗi tay ra, một quyền lại một quyền đánh xuống trên ngực Mạnh Vãn Đình.
“Tôi buông tha cho sự nghiệp của mình, từ bỏ vị hôn thê để theo em tới nơi này cũng chỉ vì hai lý do đó mà thôi”
Y lại đánh xuống người anh một lần nữa, Mạnh Vãn Đình bi thương lùi về phía sau một chút nhưng vẫn không chịu buông người kia ra.
“Không có thù hận nào không thể hóa giải, tôi sẽ làm thật tốt”
Hai người giằng co một hồi rồi cả hai cùng bất cẩn té ngã xuống đất, thân thể của y đè nặng lên trên người anh. Mạnh Vãn Đình kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lại chăm chú nhìn y.
“Mộ Tịch, em đừng tự trách mình. Là đàn ông, hãy mở lòng ra một chút”
“Anh có coi tôi là đàn ông sao?”
Mạnh Vãn Đình cười nhẹ nói: “Vậy như thế nào mới được gọi là đàn ông?”.
Lâm Mộ Tịch yên lặng, không nói thêm câu nào.
“Mộ Tịch, hãy buông tha ân oán trong lòng em, sau khi tìm được Tiểu Tĩnh, em sẽ hiểu rõ như thế nào là đàn ông”
Y ngẩng lên liếc nhìn khuôn mặt anh, cho dù là trước đây hay hiện tại, Mạnh Vãn Đình vẫn luôn bá đạo như vậy.
“Mạnh Vãn Đình, nếu như anh là người đồng tính chẳng phải đã đi tìm một người con trai để yêu sao… Người như anh, muốn gì đều có nấy, vậy tại sao… Tại sao hết lần này đến lần khác lại nói yêu tôi?”
Y tựa đầu dựa lên ***g ngực anh, không nghĩ muốn cử động, bản thân hiện tại so với trước kia càng thấy thêm khó chịu: “Tôi làm sao có thể biết như thế nào mới gọi là đàn ông? Làm việc không có kết quả, quá mức mềm yếu lại nhát gan, chưa từng trải qua bất cứ gian khổ nào, không có lòng dạ cũng không quen nổi với những chuyện như thế này… Trên người của tôi có rất nhiều điểm mà ngay cả bản thân tôi cũng thấy đáng ghét…”.
Anh đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc y: “Cũng chính vì vậy tôi lại càng thích em hơn”.
Y còn chưa kịp mở miệng nói, Mạnh Vãn Đình đã cười lớn một tiếng: “Đã lâu không bị người khác đánh, có điểm thất thố rồi”. Dứt lời liền buông y ra.
Lâm Mộ Tịch vội vàng đứng dậy kéo anh lên.
“Mộ Tịch, lại phải phiền em dìu tôi về nhà… Chân tôi thực sự thấy rất đau”
“Có phải do vừa rồi tôi đè lên người anh không?”. Y nhỏ giọng hỏi.
“Không có, là do bị bọn họ đánh thôi. Aizz… Nếu là trước kia, mấy vết thương nhỏ nhặt thế này đâu có tính là gì… Thật là, dạo này tôi thiếu rèn luyện quá”
Mạnh Vãn Đình đột nhiên thay đổi, so với thái độ lúc vừa rồi hoàn toàn khác biệt.
Đúng vậy, buông tay thôi…
Nếu như đã tha thứ… vậy cứ để như vậy đi, dù sao thiên tính của y vốn đã luôn ôn hòa rồi.
Về sau khi gặp được mẹ con Tiểu Tĩnh, y sẽ lại thỉnh cầu sự tha thứ từ họ.
Ngay cả Mạnh Vãn Đình y cũng có thể tha thứ, vậy bọn họ nhất định cũng có thể.
Về phần tính hướng của người kia… vốn không liên quan gì đến y cả.
Y không phải là người đồng tính.
“Trước cứ về phòng đã, tôi sẽ xem xét vết thương cho anh”. Lâm Mộ Tịch nhìn anh cười thoải mái.
Giải tỏa được gánh nặng trong lòng, khi đứng chung với anh như vậy cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.
…
“Xương cốt không có việc gì”. Sau khi xem vết thương xong, Lâm Mộ Tịch lên tiếng.
Mạnh Vãn Đình thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, sẽ không làm chậm trễ mọi việc”.
“Anh Chu với Vương đại ca sẽ không sao chứ?”. Y lo lắng hỏi.
Đã gần hai giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa trở về.
“Không sao đâu. Chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được”
“Vậy thì tốt rồi”. Nhìn vẻ mặt tự tin của anh, y cũng bất tri bất giác mà an tâm trở lại.
“Anh rốt cuộc là vì nguyên do gì mà phải vào tù?”. Bất chợt y lại thấy hiếu kỳ, tò mò hỏi.
“Còn không phải là vì ông già nhà tôi?”. Đôi mắt người kia thoáng chốc thâm trầm không thấy đáy, trên mặt vẽ lên một nụ cười đạm nhạt.
“Chẳng phải cha anh bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời sao?”
“Ừm, cứ cho là vậy đi, chính là chiếc xe đó đã bị nổ”
“Hả?!”. Lâm Mộ Tịch thiếu chút nữa là đã nhảy dựng lên: “Tại sao lại có thể như vậy được”.
“Có lý do nào khác ngoài mấy vụ làm ăn?”. Mạnh Vãn Đình cười khổ: “Cho nên tôi mới một mực không muốn nhắc tới chuyện này”.
“Vậy… anh là vì báo thù nên mới phải chịu tội?”
Mạnh Vãn Đình gật đầu, y cắn môi một cái, hỏi: “Anh đã làm gì?”.
Người kia cười cười mở miệng nói: “Không có gì, chính là giết người giống như mấy loại tin tức trên ti vi… Đối phương cũng là người có địa vị cho nên tôi cũng chỉ phải ở ngốc trong tù có hai năm”.
“Có phải trong đó rất khổ sở?”
“… Lâu dần sẽ thành quen thôi”
Y còn nhớ rõ những vết sẹo nhỏ chi chít, trải đầy trên người anh, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra một người kiêu ngạo như Mạnh Vãn Đình khi ở trong tù làm sao có thể chịu đựng được. Nhưng chính bản thân anh lại là một sự tồn tại mâu thuẫn như vậy đó.
Biểu hiện cuồng ngạo bên ngoài kia, rốt cuộc tận sâu bên trong đang chôn dấu những thứ gì…?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook