Tội Nhân - Lạc Lý
-
Chương 32
Edit: Luna Tan
“Mộ Tịch, cậu thật sự đi sao?”. Đứng trước cửa nhà ga, Kiếm Bình lên tiếng hỏi.
Trên người chỉ mang duy nhất một chiếc ba lô đựng những đồ dùng thiết yếu. Ví tiền trong túi áo dán sát vào người cùng với chi phiếu và hình của Tiểu Tĩnh.
“Cậu có đủ tiền không? Quyển sổ tiết kiệm lớn nhất hình như đã bị Tiểu Tuyết đã cầm đi rồi… Nếu như không đủ, chỗ này tôi còn một ít…”. Cậu với tay vào túi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ khác.
Dung Kiếm Bình là một nhà văn tự do, ngay cả bản thân mình còn gánh vác không nổi, hơn nữa lại là người không biết cách quản lý tiền bạc. Nhà văn bây giờ cũng rất khó kiếm ăn, tính cách cậu ấy lại như vậy, tiền trong tay kia rất có thể đã là tất cả tài sản của cậu rồi.
Cho tới bây giờ, y đã nợ cậu quá nhiều, cũng đã ỷ lại vào cậu quá nhiều. Lúc này đây, y muốn tự mình dựa vào sức lực của bản thân.
“Không sao, tôi sẽ vừa đi làm vừa tìm Tiểu Tĩnh”. Giọng nói Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng lại điềm tĩnh.
Lần giải phẫu kia, cho dù có thật sự liên quan đến y hay không, y cũng sẽ không nhắc đến nữa. Đem quá khứ toàn bộ vứt bỏ, những ngày tháng sau này, y chỉ muốn tìm lại vợ con mình…
“Kiếm Bình, tôi đi đây”
Người kia trầm mặc một hồi, sau đó thoáng ôm nhẹ y nói: “Trên đường bảo trọng, người cậu như vậy… phải biết cẩn thận…”.
Lời nói mơ hồ nhưng y biết rõ cậu đang muốn nói đến cái gì.
“Dĩ nhiên rồi, cậu từ lúc nào lại thích lải nhải giống như bà già vậy chứ… Tôi bỏ đi thật đấy”. Lâm Mộ Tịch cười cười, đẩy cậu ra.
Trong nháy mắt nhẫn tâm xoay người thì đột nhiên bị một cánh tay giữ chặt: Mộ Tịch, cậu còn quên nói điều gì đó?”.
Hốc mắt không tự chủ nóng rực lên, y nhu hòa cười: “Có việc gì tôi sẽ tới tìm cậu”.
……
Ở Trung Quốc có đến hai mươi tám khu tự trị, hơn nữa có rất nhiều sơn thôn, tiểu trang nhỏ bé không hề có mặt trên bản đồ, thế nhưng Tiểu Tĩnh của y rất có thể đang ở những nơi như thế này.
Tìm khắp Trung Quốc… nói ra thì ra, nhưng để làm được quả thật rất khó.
Lâm Mộ Tịch rút tấm bản đồ ra khỏi bọc cẩn thận xem xét.
Y bây giờ đang ở tỉnh Giang Tây, nếu như bị bọn buôn lậu lừa bán, rốt cuộc có bị bán đi xa không? Bọn buôn người… sẽ đem bọn trẻ mang đến nhưng nơi cực kỳ xa xôi hay sẽ không kiêng nể gì mà ra tay ở những nơi gần? Nên đến những nơi xa hơn trước hay nên ở lại Giang Tây để tìm kiếm?
Bản đồ trong tay giống như hoàn toàn vô dụng, Lâm Mộ Tịch đứng tại phòng vé trong đại sảnh nhìn những chữ viết chạy loằng ngoằng trên màn hình cực lớn, đau đầu muốn chết!
Quả nhiên rất ngây thơ… y bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Rời khỏi lĩnh vực mà mình quen thuộc, y cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được.
Đang xem xét liệu có đủ thời gian không thì sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm nho nhỏ.
“Chú… chú muốn đi đâu?”
Lâm Mộ Tịch quay đầu lại, một cô bé cầm vé tàu trong tay sợ hãi nhìn y.
“Có chuyện gì vậy?”. Cô bé chỉ nhỉnh hơn Tiểu Tĩnh một chút, trong lòng lại cảm thấy xót xa một trận, y ngồi xổm xuống nói chuyện.
“Cháu có hai vé tàu đi Hồ Bắc muốn bán… năm mươi đồng… chú có muốn mua không?”
Đôi mắt bé con to tròn lại vương chút sợ hãi.
Hồ Bắc? Cũng rất tiện, nơi đó bao vây ba mặt đều là núi, nói không chừng Tiểu Tĩnh có lẽ đang ở nơi này.
Cô bé rất có thể là do ý trời chỉ đến cho y. Cũng tốt thôi, vậy cứ thuận theo tự nhiên mà đến Hồ Bắc vậy.
Sau khi quyết định, Lâm Mộ Tịch liền nhìn đứa nhỏ nói: “Được, chú sẽ mua”.
Vừa mới rút ví ra, đột nhiên sau lưng liền bị ai đó đẩy mạnh… Vốn đang trong tư thế ngồi xổm, hơn nữa lực đẩy lại rất mạnh khiến y ngã nhào xuống đất, đầu óc ong ong choáng váng.
Sau lưng lại bị đạp đạp liên tiếp, nhất thời không thể đứng lên nổi.
Lâm Mộ Tịch bi thống cười, vừa định đứng lên liền có người chạy tới trước mặt đạp thêm một cước.
“A!”. Bả vai bị đá trúng, tiền trong tay lập tức rơi xuống. Theo mặt đất nhìn lại, một kẻ nhanh chóng chạy đến đoạt lấy ví tiền của y rồi lập tức biến mất.
Tuy trong ba lô vẫn còn một bọc tiền khác nhưng trong chiếc ví bị cướp kia lại có ảnh chụp của Tiểu Tĩnh. Lâm Mộ Tịch vội vàng hô lớn, giãy giụa đứng lên đuổi theo: “Cướp! Cướp!”.
Nhà ga vô cùng hỗn loạn nhưng không hề có lấy một người giúp y ngăn cản tên cướp kia lại.
Trước mắt vẫn còn sây sẩm, y cố tìm kiếm trong đám người cái kẻ đang chạy mỗi lúc một xa dần…
Xong rồi! Đang trong tâm trạng ảo não, tuyệt vọng thì tên cướp kia đột nhiên ngã xuống, sau đó bị một người khác nắm chặt tóc kéo lên đấm vào mặt mấy phát. Chờ cho đến khi tên kia không gượng dậy nổi nữa cũng là lúc Lâm Mộ Tịch đuổi tới.
“Cám ơn anh, nhờ có anh tôi mới…”
Y hổn hển ngẩng đầu lên nhìn vị ân nhân cứu mạng của mình.
Mặc trên người một bộ y phục màu đen nhàn nhã vừa bình thường lại có chút rẻ mạt, dưới chân là một đôi giày mới tinh, nhìn thế nào cũng thấy rất thư thái, giống như anh có thể ăn mặc như vậy đi đến bất cứ nơi đâu cũng không hề mệt mỏi. Sau lưng cũng đeo một chiếc ba lô giống y, bất quá càng nhìn lên trên, cảm xúc trong y lại càng trầm xuống hẳn.
Người đứng trước mặt y lúc này… mái tóc đen cắt xén có chút phiêu lộng trong gió.
Tên cướp dưới chân lấy lại sức lực liền lập tức chồm dậy, xung quanh đột nhiên có thêm ba kẻ khác không biết kéo đến từ lúc nào hùng hổ vây quanh hai người bọn họ nhe răng ra cười. Những người còn lại trong nhà ga đều lùi lại cách chúng rất xa.
Lần đầu gặp phải tình huống như vậy khiến Lâm Mộ Tịch vô cùng khẩn trương nhìn quanh bốn phía, chỉ hy vọng cảnh sát thật nhanh xuất hiện, mà người đàn ông anh tuấn bên cạnh lại chẳng hề có chút biểu cảm gì.
Y nắm hai tay lại chuẩn bị nghênh chiến, người kia nhanh như chớp đã tiến đến đứng chắn trước mặt y cản lại.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng vẫn không nhịn được mà phải tán dương, thân thể quả nhiên nhanh nhẹn! Chỉ cần nhìn qua cũng biết là người đã trải qua các khóa huấn luyện quy củ, so với mấy tên cướp giật nhỏ bé ở nhà ga liền thấy rõ thực lực hai bên rất khác xa nhau, thể hình thì lại càng không phải nói đến, bốn tên cướp rất nhanh bỏ chạy trối chết.
Người kia đi đến trước mặt y cười đắc ý: “Thấy tôi thế nào?”.
Thân hình Lâm Mộ Tịch vốn thấp bé hơn anh, nếu nhìn thẳng vừa hay đúng đến cổ… Trên đó vẫn còn quấn một dải băng dày đặc.
“Mạnh Vãn Đình, anh đến đây để làm gì?”
Đúng là âm hồn không chịu tiêu tán!
Lâm Mộ Tịch lạnh như băng dò xét soi mói, người kia thoải mái xoa xoa tóc mình: “Tôi đến để chuộc tội với em!”.
“Mộ Tịch, cậu thật sự đi sao?”. Đứng trước cửa nhà ga, Kiếm Bình lên tiếng hỏi.
Trên người chỉ mang duy nhất một chiếc ba lô đựng những đồ dùng thiết yếu. Ví tiền trong túi áo dán sát vào người cùng với chi phiếu và hình của Tiểu Tĩnh.
“Cậu có đủ tiền không? Quyển sổ tiết kiệm lớn nhất hình như đã bị Tiểu Tuyết đã cầm đi rồi… Nếu như không đủ, chỗ này tôi còn một ít…”. Cậu với tay vào túi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ khác.
Dung Kiếm Bình là một nhà văn tự do, ngay cả bản thân mình còn gánh vác không nổi, hơn nữa lại là người không biết cách quản lý tiền bạc. Nhà văn bây giờ cũng rất khó kiếm ăn, tính cách cậu ấy lại như vậy, tiền trong tay kia rất có thể đã là tất cả tài sản của cậu rồi.
Cho tới bây giờ, y đã nợ cậu quá nhiều, cũng đã ỷ lại vào cậu quá nhiều. Lúc này đây, y muốn tự mình dựa vào sức lực của bản thân.
“Không sao, tôi sẽ vừa đi làm vừa tìm Tiểu Tĩnh”. Giọng nói Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng lại điềm tĩnh.
Lần giải phẫu kia, cho dù có thật sự liên quan đến y hay không, y cũng sẽ không nhắc đến nữa. Đem quá khứ toàn bộ vứt bỏ, những ngày tháng sau này, y chỉ muốn tìm lại vợ con mình…
“Kiếm Bình, tôi đi đây”
Người kia trầm mặc một hồi, sau đó thoáng ôm nhẹ y nói: “Trên đường bảo trọng, người cậu như vậy… phải biết cẩn thận…”.
Lời nói mơ hồ nhưng y biết rõ cậu đang muốn nói đến cái gì.
“Dĩ nhiên rồi, cậu từ lúc nào lại thích lải nhải giống như bà già vậy chứ… Tôi bỏ đi thật đấy”. Lâm Mộ Tịch cười cười, đẩy cậu ra.
Trong nháy mắt nhẫn tâm xoay người thì đột nhiên bị một cánh tay giữ chặt: Mộ Tịch, cậu còn quên nói điều gì đó?”.
Hốc mắt không tự chủ nóng rực lên, y nhu hòa cười: “Có việc gì tôi sẽ tới tìm cậu”.
……
Ở Trung Quốc có đến hai mươi tám khu tự trị, hơn nữa có rất nhiều sơn thôn, tiểu trang nhỏ bé không hề có mặt trên bản đồ, thế nhưng Tiểu Tĩnh của y rất có thể đang ở những nơi như thế này.
Tìm khắp Trung Quốc… nói ra thì ra, nhưng để làm được quả thật rất khó.
Lâm Mộ Tịch rút tấm bản đồ ra khỏi bọc cẩn thận xem xét.
Y bây giờ đang ở tỉnh Giang Tây, nếu như bị bọn buôn lậu lừa bán, rốt cuộc có bị bán đi xa không? Bọn buôn người… sẽ đem bọn trẻ mang đến nhưng nơi cực kỳ xa xôi hay sẽ không kiêng nể gì mà ra tay ở những nơi gần? Nên đến những nơi xa hơn trước hay nên ở lại Giang Tây để tìm kiếm?
Bản đồ trong tay giống như hoàn toàn vô dụng, Lâm Mộ Tịch đứng tại phòng vé trong đại sảnh nhìn những chữ viết chạy loằng ngoằng trên màn hình cực lớn, đau đầu muốn chết!
Quả nhiên rất ngây thơ… y bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Rời khỏi lĩnh vực mà mình quen thuộc, y cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được.
Đang xem xét liệu có đủ thời gian không thì sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm nho nhỏ.
“Chú… chú muốn đi đâu?”
Lâm Mộ Tịch quay đầu lại, một cô bé cầm vé tàu trong tay sợ hãi nhìn y.
“Có chuyện gì vậy?”. Cô bé chỉ nhỉnh hơn Tiểu Tĩnh một chút, trong lòng lại cảm thấy xót xa một trận, y ngồi xổm xuống nói chuyện.
“Cháu có hai vé tàu đi Hồ Bắc muốn bán… năm mươi đồng… chú có muốn mua không?”
Đôi mắt bé con to tròn lại vương chút sợ hãi.
Hồ Bắc? Cũng rất tiện, nơi đó bao vây ba mặt đều là núi, nói không chừng Tiểu Tĩnh có lẽ đang ở nơi này.
Cô bé rất có thể là do ý trời chỉ đến cho y. Cũng tốt thôi, vậy cứ thuận theo tự nhiên mà đến Hồ Bắc vậy.
Sau khi quyết định, Lâm Mộ Tịch liền nhìn đứa nhỏ nói: “Được, chú sẽ mua”.
Vừa mới rút ví ra, đột nhiên sau lưng liền bị ai đó đẩy mạnh… Vốn đang trong tư thế ngồi xổm, hơn nữa lực đẩy lại rất mạnh khiến y ngã nhào xuống đất, đầu óc ong ong choáng váng.
Sau lưng lại bị đạp đạp liên tiếp, nhất thời không thể đứng lên nổi.
Lâm Mộ Tịch bi thống cười, vừa định đứng lên liền có người chạy tới trước mặt đạp thêm một cước.
“A!”. Bả vai bị đá trúng, tiền trong tay lập tức rơi xuống. Theo mặt đất nhìn lại, một kẻ nhanh chóng chạy đến đoạt lấy ví tiền của y rồi lập tức biến mất.
Tuy trong ba lô vẫn còn một bọc tiền khác nhưng trong chiếc ví bị cướp kia lại có ảnh chụp của Tiểu Tĩnh. Lâm Mộ Tịch vội vàng hô lớn, giãy giụa đứng lên đuổi theo: “Cướp! Cướp!”.
Nhà ga vô cùng hỗn loạn nhưng không hề có lấy một người giúp y ngăn cản tên cướp kia lại.
Trước mắt vẫn còn sây sẩm, y cố tìm kiếm trong đám người cái kẻ đang chạy mỗi lúc một xa dần…
Xong rồi! Đang trong tâm trạng ảo não, tuyệt vọng thì tên cướp kia đột nhiên ngã xuống, sau đó bị một người khác nắm chặt tóc kéo lên đấm vào mặt mấy phát. Chờ cho đến khi tên kia không gượng dậy nổi nữa cũng là lúc Lâm Mộ Tịch đuổi tới.
“Cám ơn anh, nhờ có anh tôi mới…”
Y hổn hển ngẩng đầu lên nhìn vị ân nhân cứu mạng của mình.
Mặc trên người một bộ y phục màu đen nhàn nhã vừa bình thường lại có chút rẻ mạt, dưới chân là một đôi giày mới tinh, nhìn thế nào cũng thấy rất thư thái, giống như anh có thể ăn mặc như vậy đi đến bất cứ nơi đâu cũng không hề mệt mỏi. Sau lưng cũng đeo một chiếc ba lô giống y, bất quá càng nhìn lên trên, cảm xúc trong y lại càng trầm xuống hẳn.
Người đứng trước mặt y lúc này… mái tóc đen cắt xén có chút phiêu lộng trong gió.
Tên cướp dưới chân lấy lại sức lực liền lập tức chồm dậy, xung quanh đột nhiên có thêm ba kẻ khác không biết kéo đến từ lúc nào hùng hổ vây quanh hai người bọn họ nhe răng ra cười. Những người còn lại trong nhà ga đều lùi lại cách chúng rất xa.
Lần đầu gặp phải tình huống như vậy khiến Lâm Mộ Tịch vô cùng khẩn trương nhìn quanh bốn phía, chỉ hy vọng cảnh sát thật nhanh xuất hiện, mà người đàn ông anh tuấn bên cạnh lại chẳng hề có chút biểu cảm gì.
Y nắm hai tay lại chuẩn bị nghênh chiến, người kia nhanh như chớp đã tiến đến đứng chắn trước mặt y cản lại.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng vẫn không nhịn được mà phải tán dương, thân thể quả nhiên nhanh nhẹn! Chỉ cần nhìn qua cũng biết là người đã trải qua các khóa huấn luyện quy củ, so với mấy tên cướp giật nhỏ bé ở nhà ga liền thấy rõ thực lực hai bên rất khác xa nhau, thể hình thì lại càng không phải nói đến, bốn tên cướp rất nhanh bỏ chạy trối chết.
Người kia đi đến trước mặt y cười đắc ý: “Thấy tôi thế nào?”.
Thân hình Lâm Mộ Tịch vốn thấp bé hơn anh, nếu nhìn thẳng vừa hay đúng đến cổ… Trên đó vẫn còn quấn một dải băng dày đặc.
“Mạnh Vãn Đình, anh đến đây để làm gì?”
Đúng là âm hồn không chịu tiêu tán!
Lâm Mộ Tịch lạnh như băng dò xét soi mói, người kia thoải mái xoa xoa tóc mình: “Tôi đến để chuộc tội với em!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook