Edit: Luna Tan

Kiếm Bình gắt gao nhìn chằm chằm cơ thể y.

“Chuyện gì đã xảy ra?”. Giọng nói vô cùng bình thản nhưng trong mắt lại hiện lên tia lửa giận.

Lâm Mộ Tịch quay đầu sang hướng khác, cắn chặt môi dưới.

“Cậu mau quay lại nói rõ cho mình biết”. Dung Kiếm Bình nhịn không được bắt lấy bả vai y đè xuống.

“… Cậu chẳng phải đã nhìn thấy hết rồi sao?!”

Nhất thời căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng, một lúc lâu sau cậu mới lến tiếng hỏi: “Là ai đã gây ra chuyện này?”.

Lâm Mộ Tịch mệt mỏi cười: “Anh trai của Hinh Hinh”.

“Lại là vì cô bé kia sao?”

Y gật gật đầu, không hề quay lại.

“Trước hãy đi tắm đã”. Kiếm Bình đứng dậy đỡ y lên.

Lâm Mộ Tịch đẩy tay cậu ra: “Không cần, mình có thể tự đi được”.

“Có thể?!”. Dung Kiếm Bình bình tĩnh nói: “Mình không phải bác sĩ nhưng không có nghĩa kiến thức trước đây học được đều đã quên hết. Ở chỗ này chỉ có một cái vòi hoa sen, nếu cậu nghĩ tự mình làm được thì cứ thử đi”.

Tuy nhìn bề ngoài cậu có vẻ lỗ mãng nhưng một khi nghiêm túc thì khó có ai có thể địch được.

“Giúp mình vào trong… mình thực sự không đứng dậy nổi nữa rồi”

Kiếm Bình thở dài một hơi, khoác tay y dìu vào phòng tắm.

Ở đây không có bồn, cậu đành phải lấy một chiếc ghế con đặt xuống rồi để Lâm Mộ Tịch tựa vào người cậu, giúp y rửa đi những vết máu cùng dịch thể nhơ nhớp còn sót lại.

Cổ tay đã sớm bị xé rách, khắp nơi loang lổ những vết bầm xanh tím, từ đầu gối trở lên, máu loãng dần dần trôi xuống.

Vết bẩn trên người từ từ bị rửa trôi để lộ ra làn da trằng nõn mịn màng.

“Mộ Tịch, chỗ này có cần mình giúp không?”. Kiếm Bình nhẹ nhàng hỏi.

“Không cần, mình tự làm được. Cậu… quay sang chỗ khác một lúc đi…”

Dung Kiếm Bình nghe lời quay đầu sang hướng khác, cánh tay giữ lấy tay y bất giác tăng thêm lực đạo.

Ngón tay cứng nhắc di chuyển đến hậu huyệt, khó khăn đưa vào… Vừa chạm đến miệng vết thương, toàn thân liền run lên đau đớn.

“Mộ Tịch, hay để mình giúp cậu”.

“Không sao!”. Lâm Mộ Tịch khẽ cắn môi, ngón tay chậm rãi đi vào. Dòng nước ấm áp tràn theo đến tràng bích nóng rực, lúc mới đầu cảm giác vô cùng đau đớn, cho đến khi chất lỏng trắng ngà hòa cùng máu khô được rửa trôi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Có đến mười người thay phiên nhau làm nhục y liên tiếp khiến những thứ ô uế trong cơ thể rất khó đi hết… Y không kiên trì nổi liền gục đầu xuống thở hổn hển.

“Đã xong chưa?”. Kiếm Bình thành thành thực thực nhìn ống nước trước mặt, không dám quay đầu lại.

“Chờ một chút”. Lâm Mộ Tịch hít sâu một hơi, tiếp tục tẩy rửa. Hai tay bị treo lên cao trong thời gian dài trở nên cứng ngắc, chỉ chốc lát sau không thể nhấc lên nổi.

“Xong rồi chứ?”. Kiếm Bình hỏi lại.

“Kiếm Bình… Mình thực sự mệt quá… Cậu giúp mình một chút được không?”

“… Chỉ cần cậu không thấy ngại là được”. Kiếm Bình quay đầu lại, y lập tức cúi gằm mặt xuống, không hề nhìn thấy biểu tình trên mặt người kia.

“Giờ cậu dựa lưng vào mặt ghế rồi dang hai chân ra… Được rồi, cứ như vậy…”. Lâm Mộ Tịch nghe theo lời cậu, thân thể lỗ liệu phơi bày trong không khí, nhắm mắt lại hung hăng cắn nát môi mình.

Ngón tay Dung Kiếm Bình linh hoạt nhẹ nhàng ra vào cơ thể, dùng kỹ thuật chuyên nghiệp đưa nước vào trong đảo nhẹ quanh vách thịt mềm mại giúp tẩy đi những thứ dơ bẩn đáng khinh trong người.

Cảm nhận được dòng nước ấm áp xối vào hậu huyệt xua tan đi lạnh lẽo cùng đau đớn, sàn nhà bằng gạch men trước mắt bắt đầu lắc lư chao đảo, y rốt cuộc cũng không chịu nổi, chìm vào bất tỉnh.

“Ba Ba, Hinh Hinh đâu rồi?”

“Ba Ba, Hinh Hinh đâu rồi?”

“Hinh Hinh, Hinh Hinh, Hinh Hinh…”

Lâm Mộ Tịch giật mình mở to đôi mắt, ánh sáng bên ngoài chiếu lên thân hình nhỏ bé cô độc, chiếc chăn mỏng tùy ý vắt ngang qua cơ thể trần trụi, hơi xoay đầu lại liền nhìn thấy Kiếm Bình đang ngủ say trên sàn nhà.

Xoa xoa hai mắt bằng đôi tay đau nhức rã rời, Lâm Mộ Tịch từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua…

Trải qua ký ức khủng khiếp như vậy khiến y lần nữa gặp phải cơn ác mộng, trong mơ là hình dáng Tiểu Tĩnh đang khóc lóc đòi đến gặp Hinh Hinh…

Cổ họng vô cùng khô khốc nhưng lại không muốn đánh thức người đang say ngủ, y động đậy cơ thể muốn tự mình đi lấy nước… Thế nhưng vừa mới đứng lên, hai chân đã lập tức mềm nhũn, cả người chao đảo quay cuồng…

“Mộ Tịch!”. Dung Kiếm Bình mở to đôi mắt đang ngái ngủ vội vàng chạy tới: “Sao cậu lại đứng dậy? Cơ thể còn đang yếu, chưa thể cử động được đâu!”.

“Kiếm Bình, mình thấy hơi khát……”

“A! Mình vô ý quá”. Dứt lời liền lập tức chạy đi rót nước đem tới.

Cậu ngồi bên giường nhìn y uống hết mới nói: “Hay là cậu ngủ thêm chút nữa đi”.

Lâm Mộ Tịch lắc đầu, xoay người nằm lại lên giường.

“Mộ Tịch, cậu có muốn báo cảnh sát không?”. Kiếm Bình đột nhiên hỏi.

Y quay sang nhìn cậu, mi mi hơi rủ xuống: “Đây vốn dĩ là lỗi của mình, đã hại chết một mạng người nên giờ mới phải đền tội, lẽ ra mình phải vào tù ngồi rồi mới đúng… Đến lúc đó cũng sẽ bị người khác đánh cho tơi tả như vậy cả thôi. Là mình xứng đáng bị thế, không có gì phải oán trách ai cả”.

Lâm Mộ Tịch bình thản nói, sâu trong lòng cảm giác như được giải thoát.

“Cậu đang nói bậy nói bạ cái gì vậy?”. Dung Kiếm Bình vô cùng tức giận quát: “Cậu đã nghiên cứu y học nhiều năm như vậy hẳn phải biết rõ, mỗi người đều có một thể chất khác nhau, khả năng chịu đựng cũng không thể giống nhau được. Từ trước đến nay, có bác sỹ giải phẫu nào chưa từng có bệnh nhân chết trên tay mình? Luật sư của Mạnh Vãn Hinh cũng đã mời rất nhiều chuyên gia hàng đầu từ trong và ngoài nước đến kiểm định nhưng đều tìm ra không ra bất cứ sai lầm nào, vậy tại sao cậu cứ luôn tự coi mình là tội nhân chứ?”. Dung Kiếm Bình nắm chặt tay lại nhìn người trên giường trước sau vẫn bình thản như một liền không thể nói được câu gì.

Còn y cũng chẳng hề lắng nghe những điều cậu nói, bên tai chỉ còn văng vẳng những thanh âm xa xôi đâu đó vọng lại.

“Đúng là chuyên gia đến từ thành phố lớn có khác! Vừa rồi anh đã làm như thế nào vậy? Mau chỉ cho tôi với!”

“Lâm Mộ Tịch, bằng cấp của cậu cao như vậy sao lại chuyển đến làm việc ở cái thị trấn nhỏ bé này? Chúng tôi không có đủ tiền trả lương cho cậu đâu nha…”

“Bác sỹ Lâm, không có ai luôn luôn thành công trong ca phẫu thuật của mình, đây không phải lỗi của cậu, hãy suy nghĩ lại trước khi rời đi, được chứ?”

“Lâm Mộ Tịch, cậu là nhân tài hiếm có do đích thân bệnh viện bồi dưỡng, lần này thực sự không phải lỗi do cậu, chúng tôi cũng đã thảo luận kỹ rồi, hy vọng cậu có thể tiếp tục ở lại”

“Mộ Tịch, cho dù anh quyết định thế nào đi chăng nữa, em và Tiểu Tĩnh sẽ luôn ở bên anh!”

“Ba ba đi đâu Tiểu Tĩnh cũng sẽ đi theo đó…”

“Cấp cứu không thành công, bệnh nhân đã tử vong, mời Bác sĩ Lâm ký vào giấy chứng tử”

“Nhanh lấy thuốc trợ tim!”

“Bác sĩ Lâm, phải làm sao bây giờ, bệnh nhân không có mạch đập nữa?!”

“Khi chú làm giải phẫu, Hinh Hinh chỉ cần nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ lập tức khỏi bệnh a”

“Hinh Hinh, đây là Tiểu Tĩnh, con gái chú. Tiểu Tĩnh năm nay bốn tuổi, nhỏ hơn Hinh Hinh hai tuổi…”

“Mộ Tịch, cậu đúng là người có tài! Cái chức Phó chủ nhiệm phải tới năm bốn mươi tuổi tôi mới có thể đạt được đấy nha”

“Bác sĩ Lâm thật tài giỏi. Cậu là người duy nhất trong bệnh viện có cách chữa trị đặc biệt như vậy đấy. Tối nay nhất định phải mời chúng tôi ăn cơm đó”

“Mọi người chú ý, danh sách học bổng hiện đã được dán trên bảng thông báo. Nếu ai có gì thắc mắc…”

“Không cần phải xem đâu, lần này chắc chắn vẫn là Mộ Tịch mời cơm rồi!”

“Anh là Lâm Mộ Tịch – chủ tịch hội học sinh có phải không? Đúng là rất đẹp trai!”

“Tôi tên là Lâm Mộ Tịch, rất vui được làm quen với mọi người”

————————

“Mộ Tịch, cậu vẫn đang nghe mình nói chứ?”

Y mau chóng hồi phục lại tinh thần: “Kiếm Bình?”.

“Chẳng nhẽ cậu có vấn đề gì rồi sao?”

Dung Kiếm Bình xót xa nhìn người trước mặt.

“Mộ Tịch, chuyện xảy không có ai trách cậu cả, chỉ có chính cậu tự coi mình là tội đồ mà thôi!”

“Anh trai Hinh Hinh oán trách tôi!”

Kiếm Bình bị lời nói kia làm cho tức giận, xông lên tóm lấy bả vai y mắng: “Lâm Mộ Tịch, cậu mau tỉnh lại đi! Đứa bé đó bẩm sinh thể chất đã yếu, cho dù cậu có muốn cũng không giúp được! Chuyện ngày hôm qua đâu thể dễ dàng bỏ qua! Cậu dù sao cũng là một người đàn ông lại để cho bọn họ…”.

Đang nói cậu bỗng nhiên im bặt.

Tối qua? Đúng rồi, tối qua đã có người cố ý đâm vào xe y rồi thừa dịp y còn chưa tỉnh táo liền bịt mắt trói lại đưa đến một nơi rất xa, rất xa. Bọn chúng đưa y đến một nơi… sau đó treo y lên rồi…

Ký ức sâu thẳm bỗng chốc ùa về trong trí nhớ, đáy lòng dâng lên một nỗi nhục nhã xót xa khôn lường.

Ánh đèn mờ ảo, khóa sắt lay động, những bàn tay thô ráp ghê tởm, hung khí thô bạo, còn có người đàn ông trong bộ đồ màu đen.

Mạnh Vãn Đình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương