Edit: Luna Tan

Quần áo của y đã được giặt giũ sạch sẽ, gọn gàng đặt lên giường.

Lâm Mộ Tịch đưa tay vuốt nhẹ lên từng đường chỉ, cầm lên từng cái, từng cái một mặc vào.

Đã lâu rồi chưa mặc thứ gì trên người, y đứng trước gương tự nhìn mình. Hình ảnh thảm hại ngày đó một thân trần trụi, trên người rải đầy những dấu vết nhục nhã bị Mạnh Vãn Đình kéo tới trước gương bỗng nhiên trỗi dậy. Lâm Mộ Tịch chua xót quay đầu sang hướng khác.

“Bác sĩ Lâm đã chuẩn bị xong chưa?”. Tiếng Tiểu Nhị vọng lại từ phía sau.

Y bước chân ra khỏi căn phòng đã giam giữ mình suốt bấy lâu qua. Những người trong biệt thự thấy y đi tới đều đổ dồn ánh mắt nhìn lại, Lâm Mộ Tịch chỉ lẳng lặng cúi đầu đi về phía trước.

“Bác sỹ Lâm, hôm nay Mạnh tiên sinh đã phân phó tôi đưa cậu đến chỗ làm”. Tiểu Nhị đi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Giám sát sao……?

“Tôi biết”. Lâm Mộ Tịch không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Ngôi biệt thự này có tất cả ba tầng được bao phủ bởi hoa viên rộng lớn mang đậm phong cách Châu Âu, thật không hiểu Mạnh Vãn Đình làm sao có thể sống nổi trong cái thị trấn nhỏ này đến tận bây giờ.

Trong ga-ra có đến sáu, bảy chiếc siêu xe được lau chùi bóng loáng, kiểu dáng sang trọng xếp gọn gàng bên cạnh chiếc xe tồi tàn của y. Chẳng cần phải nói, chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ giá trị của chúng lớn đến mức nào.

Tiểu Nhị đắc ý nói: “Thế nào? Tất cả đều do tôi chăm sóc cả đấy!”.

Lâm Mộ Tịch im lặng gật đầu. Mạnh Vãn Đình, anh đến tột cùng là có ma lực gì lại có thể khiến cho những người này cam tâm tình nguyện hết lòng dốc sức vì anh như vậy?

Y mở cửa xe ngồi vào ghế phía sau, Tiểu Nhị nhanh chóng lái đến bệnh viện.

“Mạnh Vãn Đình thường tự lái xe sao?”

“Cũng thỉnh thoảng, hôm nay là do đại ca cố y để tôi làm tài xế đưa cậu đi làm”. Đến ngã tư đèn đỏ phía trước, Tiểu Nhị dừng xe lại, liếc qua y rồi nói: “Bác sỹ Lâm, cậu gầy đi thì phải”.

“Vậy sao?”. Lâm Mộ Tịch thờ ơ cười.

“Đi theo đại ca chắc chắn cậu đã phải chịu khổ rồi, nhưng so với lần đầu tiên tới đây, giờ cũng đã khá hơn rất nhiều……”

Người này nói chuyện cứ như rất quan tâm đến y vậy…… Lâm Mộ Tịch yên lặng thầm nghĩ, lúc này là giờ cao điểm mọi người bắt đầu đi làm nhưng ô tô cũng tương đối ít, phần lớn người dân ở đây đều sử dụng xe đạp hoặc đi bộ đến. Lúc trước mua chiếc xe này vốn là để đưa Tiểu Tĩnh đi học, hiện tại khó có thể thực hiện được……

“Đến nơi rồi”. Y hồi phục lại tinh thần nhìn ra phía ngoài, xe đang đỗ trước cửa lớn của bệnh viện, trước khi xuống xe Tiểu Nhị còn không quên lên tiếng nhắc nhở: “Bác sỹ Lâm, nói thế này không phải có ý uy hiếp cậu đâu nhưng năm giờ chiều nay tôi sẽ đến đón, cậu tốt nhất nên đến đúng giờ, đừng có giở trò với tôi”.

“Tôi hiểu, anh có thể đem xe của tôi về cho Tiểu Tuyết được không?”

“Xe?” Tiểu Nhị có chút ngạc nhiên.

Lâm Mộ Tịch thấy vậy đành kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước tôi mua chiếc xe này vốn là để đưa con gái đi học, giờ xe để ở chỗ các anh cũng không dùng gì đến, từ nay tôi tự đến chỗ làm bằng xe bus được rồi, tuyệt đối sẽ không chạy trốn, anh có thể đem chiếc xe này đến trường của con gái tôi hôm nay không? Vợ tôi cũng biết lái xe, cô ấy có thể……”.

Chưa nói hết lời, Tiểu Nhị đã phất phất tay: “Tôi hiểu ý cậu, giờ tôi sẽ gọi cho đại ca, nếu anh ấy đồng ý thì không có vấn đề gì”.

“Tiểu Nhị…… ca, cám ơn anh”

“Gọi Tiểu Nhị là được rồi, Tiểu Nhị ca nghe có chút…… Phì hì”. Tiểu Nhị vừa nói vừa không nhịn được cười, nhanh như chớp lái xe rời khỏi.

Mùi thuốc sát trùng gay mũi quen thuộc xộc vào cay xè, những người trong bệnh viện trông thấy y đều đi qua chào hỏi, gương mặt ai nấy vô cùng nhiệt tình, vui vẻ.

“Bác sỹ Lâm, như thế nào lại nghỉ lâu vậy chứ? Có mấy bệnh nhân của cậu đang xếp hàng chờ đấy”

“Bác sỹ Lâm, sắc mặt cậu trông kém quá, từ nay đừng đến khám cho cái nhà đầu tư kia nữa, cứ ở bệnh viện làm việc là tốt rồi……”

Lâm Mộ Tịch bước vào văn phòng của mình, khoác áo blouse trắng, đeo kính lên.

Không gian trước mắt bỗng trở nên vô cùng trong trẻo.

Hôm nay có rất nhiều bệnh nhân đến khám, y bận tối mắt tối mũi suốt cả buổi khiến cho cô học trò Lý Nhan theo mình học hỏi cũng phải loay hoay theo mệt muốn chết.

“Thầy Lâm, sau này thầy đừng có đi khám bệnh tại nhà nữa nha……”. Lý Nhan giả bộ làm nũng quay sang nhõng nhẽo.

“Thầy cũng đâu còn cách nào khác”. Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ cười khổ, cúi xuống mở sổ bệnh án kế tiếp.

Trước đây chưa từng có cảm giác công việc lại tốt đẹp đến như vậy.

Nếu buổi tối có thể trở về nhà thì còn tốt hơn nữa……

Bệnh nhân cứ nườm nượp nối tiếp nhau ra vào khiến y ngay cả thời gian ăn trưa cũng không có, cứ như vậy quần quật đến tận gần năm giờ chiều mới dừng tay lại.

“Lý Nhan, thầy phải đi trước đây”. Lâm Mộ Tịch vội vàng cởi áo blouse trắng vắt lên lưng ghế.

“Thầy Lâm, vẫn còn rất nhiều bệnh nhân chưa được khám a, thầy ở lại thêm chút nữa điiii… Chẳng lẽ hôm nay sư mẫu hạ lệnh cho thầy phải về sớm sao?”

“…… Thầy còn phải đến khám bệnh tại nhà nữa, aizz……”

Lý Nhan có chút trầm mặc, một lúc sau quay sang hỏi y: “Thầy Lâm, có phải nhà đầu tư kia……”.

Trong lòng thoáng chốc run rẩy.

“…… Muốn đem thầy về làm bác sỹ riêng luôn không vậy???”

Lâm Mộ Tịch khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Thầy cũng không muốn nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải qua đó mỗi ngày thôi”

“Thầy, em biết rõ cái nhà đầu tư kia thường rất hay động tay động chân với thầy…… Hiện tại thầy đã gầy như vậy rồi… có phải là thầy không nên đến đó nữa?”. Lý Nhan vẻ mặt lo lắng nói.

Y mỉm cười trấn an cô học trò: “Không sao đâu, chuyện lần trước cũng đã qua rồi, nhà đầu tư kia chỉ là nhất thời kích động, tất cả đều là quá khứ…… Lý Nhan, giờ thầy phải đi đây”

Mắt nhìn thời gian nhanh chóng trôi qua, nếu không sớm đến chỗ hẹn đúng giờ thì không biết người nóng nảy như Tiểu Nhị sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Bỏ lại Lý Nhan vẫn đang đứng trợn mắt há mồm, y vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, đến nơi đã thấy Tiểu Nhị đang đứng đợi.

“Bác sỹ Lâm, rất đúng giờ a!”. Tiểu Nhị ngoác miệng hướng y cười cười.

“Tiểu Nhị, anh đã hỏi lại Mạnh tiên sinh chưa?”. Lâm Mộ Tịch kéo cửa xe ra mau chóng ngồi vào.

“Bác sỹ Lâm, thật không biết đến tột cùng đại ca là hận cậu hay yêu cậu nữa…… Tóm lại, những chuyện phát sinh trên người cậu đều rất khác thường”

Lâm Mộ Tịch khẩn trương quay sang nhìn y.

“Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không chịu nổi đâu…… Bác sỹ Lâm đúng là người biết quan tâm đến gia đình. Đại ca đã đồng ý rồi nhưng có dặn chúng ta phải đi nhanh về nhanh đó”

Hai người đến nơi vừa đúng lúc nhà trẻ tan tầm, cửa ra vào chật ních người thân đến đón, hình ảnh đông đúc như vậy thật khác xa với cái không khí hiu quạnh nơi đây.

Các bậc phụ huynh lo lắng đứng nhìn các bé đang khoanh tay xếp hàng đi tới, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm bảo bối nhà mình.

Tiếng gọi của những bậc cha mẹ, âm thanh cười đùa của những đứa trẻ như hòa lẫn vào nhau, khung cảnh buổi xế chiều bỗng trở nên vô cùng ấm áp.

Y vừa muốn mở cửa chạy đến liền bị Tiểu Nhị giữ chặt tay lại.

“Bác sỹ Lâm, đại ca đã dặn tôi không được để cho cậu xuống xe”

Lâm Mộ Tịch ảm đạm gật đầu, mở cửa kính xe xa xăm nhìn ra bên ngoài.

Một tà áo lam nhạt lướt qua trước mắt.

Tiểu Tuyết đang đứng bên lề đường, tụ tập cùng những người khác tìm kiếm con mình. Chỉ mới vài ngày không gặp, thân thể đầy đặn hôm nào đã ốm đi rất nhiều, gió thu phất phơ tà áo xanh biếc khiến cho thân hình càng thêm đơn bạc…… Y vẫn nhớ rõ khi Tiểu Tuyết còn là một thiếu nữ, cũng cái cảm giác yếu đuối ấy khiến cho người khác không kìm nén được mà thấy đau lòng, muốn được bảo vệ, che chở cho cô.

Y quay sang nói với Tiểu Nhị: “Là người phụ nữ mặc áo lam kia, đợi chút nữa cô ấy đón được Tiểu Tĩnh, tôi muốn nói với cô ấy vài lời”.

Tiểu Nhị lần này không nói gì cả, chỉ im lặng liếc qua y rồi mở cửa xe đi xuống.

Y nhìn người kia chạy tới nói với vợ mình vài câu, sau đó chỉ tay về phía này.

Lâm Mộ Tịch ngồi trong xe mỉm cười chua xót nhìn cô, kỳ thực lúc này y rất muốn khóc lên thật lớn, chỉ là bây giờ không thể làm như vậy.

Tiểu Nhị chạy lại về xe nói: “Cô ấy sẽ tới ngay thôi, vợ của cậu quả thật rất xinh đẹp”.

Y giận đến tái mặt trừng trừng nhìn Tiểu Nhị, vợ y đúng là rất xinh đẹp nhưng những lời này được thốt ra từ miệng Tiểu Nhị lại nghe không khác gì mấy lời cợt nhả không đàng hoàng. Tiểu Nhị thấy vậy lập tức le lưỡi nói: “Chỉ là khen một câu thôi, không có ý gì khác đâu”.

Quay đầu chuyển hướng nhìn sang, lúc này Tiểu Tuyết đã đón được bảo bối, đang nắm lấy bàn tay nhỏ dắt qua đường. Mắt trông thấy bóng hình nhỏ bé ấy, y không còn kiềm chế nổi liền hướng về phía hai người gọi lớn: “Tiểu Tĩnh!”.

Cô bé nghe được tiếng gọi của y, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức hét lên chạy về phía trước.

Tiểu Tuyết mở cửa xe ra, bảo bối thoáng cái nhào vào lòng y cọ cọ.

“Ba ba, ba ba”. Cô bé sung sướng gọi to. Lâm Mộ Tịch chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào vợ không rời, Tiểu Tuyết đứng cạnh bi thương nở nụ cười.

Hồi lâu sau Tiểu Tĩnh mới bình tĩnh trở lại, y ôm cô bé đặt bên cạnh mình, một tay vòng qua ôm cả Tiểu Tuyết vào lòng.

“Tiểu Tuyết, anh rất nhớ em……”. Không có Mạnh Vãn Đình ở đây, y rốt cuộc cũng không kìm nổi cảm xúc của mình, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống. Tiểu Tuyết tựa đầu vào vai y, cơ thể ấm áp vùi sâu trong lòng.

“Anh khi nào mới có thể trở về?”. Đôi mắt cô mơ hồ đẫm lệ.

“…… Anh… không biết”. Lâm Mộ Tịch không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Tiểu Nhị ho khan một tiếng, y biết mình không có nhiều thời gian liền vội vàng nói với Tiểu Tuyết: “Tiểu Tuyết, em lái xe về này nhà trước đi, anh hiện tại…… phải về… Em hãy chăm sóc thật tốt cho Tiểu Tĩnh”.

“Có phải là anh sẽ… không bao giờ…… trở lại nữa?”. Tiểu Tuyết mở to đôi mắt ngập nước.

Y chỉ có thể yên lặng cúi đầu.

Tiểu Nhị đột nhiên lên tiếng: “Nhất định hai người sẽ còn gặp lại, đã được một lần tất sẽ có lần thứ hai”.

Lâm Mộ Tịch ngẩng đầu nhìn y, Tiểu Nhị thấy được sự cảm kích ánh lên trong đôi mắt ấy liền xấu hổ quay đầu sang hướng khác.

“Tiểu Tuyết, anh thực sự phải đi rồi”. Y mở cửa xuống xe, Tiểu Nhị và cô cũng xuống theo.

Y nhìn vợ mình ngồi vào vị trí tay lái, Tiểu Tĩnh bên cạnh quay đầu lại nhìn y lưu luyến không muốn rời.

Lâm Mộ Tịch giơ tay lên vẫy vẫy, bóng chiếc xe càng ngày càng xa dần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương