Tội Nhân - Lạc Lý
-
Chương 1-1: Mở đầu
Edit: Luna Tan
Trước mắt một màn tối đen như mực!
Hai mắt bịt kín khiến những giác quan trở nên vô cùng nhạy bén. Khóa sắt lạnh buốt treo cổ tay lên cao, máu tanh lăn theo cơ thể từ từ chảy xuống, đầu gối do phải quỳ quá lâu mà dần dần trở nên tê dại… Sau lưng lại đổi sang một người khác hung hăng tiến vào, cảm giác đau đớn bị xé rách mau chóng lan rộng lấn át đi sự run rẩy đang từng cơn kéo đến. Đôi tay ai đó bóp chặt lấy vòng eo y, dục vọng thô to nóng bỏng không ngừng đỉnh tiến vào cơ thể đã sớm lạnh ngắt, nơi tư mật nhờ máu bôi trơn mà phát ra những âm thanh *** loạn. Những bàn tay ghê tởm, nhớp nháp tham lam trườn bò, mút mát lên từng thớ thịt… Hai điểm hồng anh trước ngực bị cắn xé, chà đạp đến tan nát … Nơi mẫn cảm yếu ớt nhất vẫn luôn mềm nhũn bất chợt bị ai đó nắm lấy đùa bỡn, thao lộng, cố ý dùng lực xoa nắn, cấu véo như trêu ngươi, chế nhạo sự run rẩy của y. Một tên phía sau ghé sát vào tai y ồ ồ thở dốc, kịch liệt đánh vào dây xích trên cao phát ra những âm thanh chói tai làm tăng thêm tình thú. Mà bản thân y, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhất định đây chỉ là mơ. Đầu óc vô lực rời bỏ lý trí, dần dần chìm vào mơ hồ……
Giọng nói khàn khàn sau lưng rên rỉ thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng, côn th*t nóng rực đột nhiên trướng đại, một dòng nhiệt lưu nhanh chóng phun trào. Y thống khổ ngẩng đầu há miệng thật to hớp lấy không khí. Tên kia thong thả rút ra, nhẹ nhàng ma sát khiến y có thể cảm nhận rõ cảm giác kỳ lạ đang xâm chiếm thân thể mình. Nhất thời phía sau trở nên trống rỗng, một cơn gió lạnh theo đó tản mác lùa vào. Tên kia sau khi phát tiết thỏa mãn thở dài một tiếng, toàn thân y như bị rút hết khí lực, cả người mềm nhũn gục xuống, trọng lực tất cả mặc sức dồn vào đôi tay treo trên đỉnh đầu, vô lực ngửa mặt lên nhưng rất nhanh lại lần nữa gục xuống. Máu tươi hòa cùng dịch thể nhớp nháp chảy dọc trên đùi, hậu huyệt đã sớm bị xé rách từ khi nào. Cũng may thời tiết không quá nóng nên vết thương cũng sẽ ít nhiều bớt nghiêm trọng hơn đôi chút, chỉ cần trích hai mũi kháng sinh có lẽ sẽ tốt hơn nhiều… Ngay vào lúc y đang miên man suy nghĩ, một bàn tay cứng rắn siết chặt lấy quai hàm y nâng lên: “Bác sĩ Lâm, cảm giác thế nào?”. Giọng nói trầm thấp quanh quẩn vọng lại.
Y định lên tiếng đáp trả nhưng vừa mở miệng lại phát ra thanh âm rên rỉ mà ngay cả bản thân cũng nghe không rõ.
“Có biết vừa rồi có mấy người không?”
Lâm Mộ Tịch yên lặng, mặc cho khuôn mặt đang ngày càng bị bóp nát.
“Tổng cộng là mười người. Bác sĩ Lâm chắc trước đây chưa từng được thử qua loại đại ngộ như thế này a”
Rốt cuộc cũng không khống chế nổi, thân thể lại bắt đầu run lên kịch liệt… Không có giấc mơ nào lại chân thật đến vậy. Hít thật sâu một hơi, y khàn khàn lên tiếng hỏi: “Tại sao…?”.
Người kia thâm sâu mỉm cười: “Tại sao? Bác sĩ Lâm hỏi câu này nghe hay lắm, ngay cả bản thân đã làm những chuyện gì chẳng lẽ lại không nhớ?!”.
Khăn bịt mắt thoáng chốc bị giật xuống, y cố liếc nhìn xem người đàn ông đứng trước mặt mình là ai. Một thân tây trang màu đen, tóc đen, mắt đen, ngay cả khí tức trên người cũng được bao trùm bởi một màu đen u ám ẩn ẩn hiện hiện trong căn phòng tối tăm, bẩn thỉu. Hắn chậm rãi bước tới cúi sát xuống mặt y, hơi thở trầm ổn phả ra mang lại cảm giác vô cùng áp bức, trong nháy mất toàn thân nổi lên một trận chua xót.
“Nhìn xem tôi giống ai?”
Hai mắt thật to nhìn chăm chăm người trước mặt.
Thật lâu mới gục đầu cười khổ…
Trên đời này quả nhiên có cái gọi là “nhân quả báo ứng”!
————-
“Bác sĩ Lâm, phẫu thuật sẽ rất đau đớn phải không?”
“Đương nhiên là không, khi chú phẫu thuật, Hinh Hinh chỉ cần ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ liền hết bệnh rồi”.
“Thật sao?!”
“Bác sĩ Lâm đã bao giờ nói dối Hinh Hinh chưa? Chờ đến khi Hinh Hinh khỏe lại, nhất định Tiểu Tĩnh sẽ mời Hinh Hinh đến nhà chú chơi”
“Chú nhất định phải bảo Tiểu Tĩnh đợi cháu, cháu sẽ thật nhanh, thật nhanh để khỏe lại!”
————
Thanh âm non nớt vẫn còn quanh quẩn bên tai, giọng nói lanh lảnh như chiếc dùi nhọn đâm thẳng vào ký ức, từng đốm đen dần dần xuất hiện……
“Xem ra cậu vẫn còn nhớ rõ Vãn Hinh”. Hắn lạnh lùng nhìn y, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nồng đậm ý hận, dùng ngón cái lau đi vết máu trên khóe miệng y, quan sát thật kỹ gương mặt trước mặt mình.
Căn phòng phút chốc chìm vào yên tĩnh đến đáng sợ.
“Ngay cả cơ hội cuối cùng gặp mặt con bé cũng không có, đứa em mà tôi yêu nhất trên đời, em gái cùng cha khác mẹ của tôi – Mạnh Vãn Hinh!”
Trước mắt một màn tối đen như mực!
Hai mắt bịt kín khiến những giác quan trở nên vô cùng nhạy bén. Khóa sắt lạnh buốt treo cổ tay lên cao, máu tanh lăn theo cơ thể từ từ chảy xuống, đầu gối do phải quỳ quá lâu mà dần dần trở nên tê dại… Sau lưng lại đổi sang một người khác hung hăng tiến vào, cảm giác đau đớn bị xé rách mau chóng lan rộng lấn át đi sự run rẩy đang từng cơn kéo đến. Đôi tay ai đó bóp chặt lấy vòng eo y, dục vọng thô to nóng bỏng không ngừng đỉnh tiến vào cơ thể đã sớm lạnh ngắt, nơi tư mật nhờ máu bôi trơn mà phát ra những âm thanh *** loạn. Những bàn tay ghê tởm, nhớp nháp tham lam trườn bò, mút mát lên từng thớ thịt… Hai điểm hồng anh trước ngực bị cắn xé, chà đạp đến tan nát … Nơi mẫn cảm yếu ớt nhất vẫn luôn mềm nhũn bất chợt bị ai đó nắm lấy đùa bỡn, thao lộng, cố ý dùng lực xoa nắn, cấu véo như trêu ngươi, chế nhạo sự run rẩy của y. Một tên phía sau ghé sát vào tai y ồ ồ thở dốc, kịch liệt đánh vào dây xích trên cao phát ra những âm thanh chói tai làm tăng thêm tình thú. Mà bản thân y, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhất định đây chỉ là mơ. Đầu óc vô lực rời bỏ lý trí, dần dần chìm vào mơ hồ……
Giọng nói khàn khàn sau lưng rên rỉ thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng, côn th*t nóng rực đột nhiên trướng đại, một dòng nhiệt lưu nhanh chóng phun trào. Y thống khổ ngẩng đầu há miệng thật to hớp lấy không khí. Tên kia thong thả rút ra, nhẹ nhàng ma sát khiến y có thể cảm nhận rõ cảm giác kỳ lạ đang xâm chiếm thân thể mình. Nhất thời phía sau trở nên trống rỗng, một cơn gió lạnh theo đó tản mác lùa vào. Tên kia sau khi phát tiết thỏa mãn thở dài một tiếng, toàn thân y như bị rút hết khí lực, cả người mềm nhũn gục xuống, trọng lực tất cả mặc sức dồn vào đôi tay treo trên đỉnh đầu, vô lực ngửa mặt lên nhưng rất nhanh lại lần nữa gục xuống. Máu tươi hòa cùng dịch thể nhớp nháp chảy dọc trên đùi, hậu huyệt đã sớm bị xé rách từ khi nào. Cũng may thời tiết không quá nóng nên vết thương cũng sẽ ít nhiều bớt nghiêm trọng hơn đôi chút, chỉ cần trích hai mũi kháng sinh có lẽ sẽ tốt hơn nhiều… Ngay vào lúc y đang miên man suy nghĩ, một bàn tay cứng rắn siết chặt lấy quai hàm y nâng lên: “Bác sĩ Lâm, cảm giác thế nào?”. Giọng nói trầm thấp quanh quẩn vọng lại.
Y định lên tiếng đáp trả nhưng vừa mở miệng lại phát ra thanh âm rên rỉ mà ngay cả bản thân cũng nghe không rõ.
“Có biết vừa rồi có mấy người không?”
Lâm Mộ Tịch yên lặng, mặc cho khuôn mặt đang ngày càng bị bóp nát.
“Tổng cộng là mười người. Bác sĩ Lâm chắc trước đây chưa từng được thử qua loại đại ngộ như thế này a”
Rốt cuộc cũng không khống chế nổi, thân thể lại bắt đầu run lên kịch liệt… Không có giấc mơ nào lại chân thật đến vậy. Hít thật sâu một hơi, y khàn khàn lên tiếng hỏi: “Tại sao…?”.
Người kia thâm sâu mỉm cười: “Tại sao? Bác sĩ Lâm hỏi câu này nghe hay lắm, ngay cả bản thân đã làm những chuyện gì chẳng lẽ lại không nhớ?!”.
Khăn bịt mắt thoáng chốc bị giật xuống, y cố liếc nhìn xem người đàn ông đứng trước mặt mình là ai. Một thân tây trang màu đen, tóc đen, mắt đen, ngay cả khí tức trên người cũng được bao trùm bởi một màu đen u ám ẩn ẩn hiện hiện trong căn phòng tối tăm, bẩn thỉu. Hắn chậm rãi bước tới cúi sát xuống mặt y, hơi thở trầm ổn phả ra mang lại cảm giác vô cùng áp bức, trong nháy mất toàn thân nổi lên một trận chua xót.
“Nhìn xem tôi giống ai?”
Hai mắt thật to nhìn chăm chăm người trước mặt.
Thật lâu mới gục đầu cười khổ…
Trên đời này quả nhiên có cái gọi là “nhân quả báo ứng”!
————-
“Bác sĩ Lâm, phẫu thuật sẽ rất đau đớn phải không?”
“Đương nhiên là không, khi chú phẫu thuật, Hinh Hinh chỉ cần ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ liền hết bệnh rồi”.
“Thật sao?!”
“Bác sĩ Lâm đã bao giờ nói dối Hinh Hinh chưa? Chờ đến khi Hinh Hinh khỏe lại, nhất định Tiểu Tĩnh sẽ mời Hinh Hinh đến nhà chú chơi”
“Chú nhất định phải bảo Tiểu Tĩnh đợi cháu, cháu sẽ thật nhanh, thật nhanh để khỏe lại!”
————
Thanh âm non nớt vẫn còn quanh quẩn bên tai, giọng nói lanh lảnh như chiếc dùi nhọn đâm thẳng vào ký ức, từng đốm đen dần dần xuất hiện……
“Xem ra cậu vẫn còn nhớ rõ Vãn Hinh”. Hắn lạnh lùng nhìn y, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nồng đậm ý hận, dùng ngón cái lau đi vết máu trên khóe miệng y, quan sát thật kỹ gương mặt trước mặt mình.
Căn phòng phút chốc chìm vào yên tĩnh đến đáng sợ.
“Ngay cả cơ hội cuối cùng gặp mặt con bé cũng không có, đứa em mà tôi yêu nhất trên đời, em gái cùng cha khác mẹ của tôi – Mạnh Vãn Hinh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook