Tôi Nguyện Dùng Trái Tim Dưỡng Trăng Sáng
Chương 26: C26: Chiến lược

“Xin em hãy thận trọng đối xử với tình cảm dồi dào kia của em.”

Tần Kí Minh là người rất bao che khuyết điểm.

Hoặc là nói… có hơi nuông chiều quá độ.

Hồi nhỏ Lâm Nguyệt Doanh đam mê thủ công, sẽ cắt cúc áo trên áo sơ mi của Tần Kí Minh rồi đắc ý vui vẻ xâu chúng lại, làm thành vòng cổ và vòng tay xinh đẹp cho búp bê và thú nhồi bông của cô.

Từ khi phát hiện ra sở thích nhỏ này của cô, lúc Tần Kí Minh chọn áo sơ mi sẽ để ý những chiếc cúc áo đó, chọn những chiếc cúc tinh tế có khả năng được cô thích, được cô cắt đi.

Sau này cô học âm nhạc, học chơi bóng rổ, học đá bóng, sở thích nào cũng kiên trì không được lâu, Tần Kí Minh dày công chọn giáo viên cho cô, mua trang bị, tốn một mớ tiền, nhưng Lâm Nguyệt Doanh học được một khoảng thời gian là hết hứng, nét mặt đau khổ, cực kỳ đáng thương hỏi Tần Kí Minh, có thể không học không.

Đương nhiên có thể.

Cô làm gì cũng được.

Lâm Nguyệt Doanh không cần dựa vào những kỹ năng này để kiếm sống, chẳng qua là thứ đồ có thể khiến thế giới tinh thần của cô phong phú, khiến cuộc sống hiện thực đầy đủ mà thôi, nếu đã tạo thành gánh nặng và tâm lý không phù hợp với cô, còn tiếp tục kiên trì, chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi sao.

Tần Kí Minh luôn cưng chiều cô như vậy.

Ông nội chơi với nhiều bạn bè, Tần Kí Minh cũng thường nghe ông nội và những người bạn cũ kia nói chuyện trên trời dưới bể. Trong đó có một giáo sư nghiên cứu tâm lý, rất tâm đắc trong việc giáo dục con trẻ, từng nhắc tới một quan điểm, nói không thể coi trách phạt và mắng chửi nghiêm khắc là tình yêu dành cho con trẻ, không thì, khi đứa trẻ kén vợ kén chồng gặp phải người đối xử bạo lực như vậy với mình, cũng sẽ hiểu nhầm cho rằng đó là một loại yêu.

Quan điểm này để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho Tần Kí Minh.

Tần Kí Minh vẫn luôn ghi nhớ những cái đó, lại thống nhất với ông nội, chăm sóc cẩn thận Lâm Nguyệt Doanh, chăm sóc cô con gái duy nhất trong nhà, bao dung với sai lầm của cô, cố gắng hết mức có thể cho cô tình yêu và chiều chuộng, dạy cô phân biệt đúng sai, dạy cô thể hiện chính xác thiện chí của mình thế nào, dũng cảm đi yêu người khác ra sao.

Tần Kí Minh không ngờ có một ngày, những điều anh từng dạy cô, có một ngày sẽ bị cô dùng hết trên người mình.

May mà đầu óc cô tỉnh táo rất nhanh.

Tần Kí Minh vẫn cần rút rời gian để xử lý nguồn cơn của những tin đồn kia.

Mạnh Gia Trung.

Lúc tìm được Mạnh Gia Trung, anh ta đang ở trong quán bar vui vẻ uống rượu, Tần Kí Minh đi một mình tới, áo sơ mi đen quần đen, đeo một đôi gang tay bằng da dê mềm mại. Hồi đó Lâm Nguyệt Doanh đã mua hai đôi, cùng là màu đen, là kiểu dáng nam nữ giống nhau, cô mua là vì để đủ điều kiện mua chiếc túi nhỏ có màu sắc mà cô ước ao nọ.


Bình thường số lần Tần Kí Minh đeo đôi gang tay này không tính quá nhiều, dù sao thì công việc hàng ngày cũng không cần phải đánh người.

Mạnh Gia Trung và đám bạn hư hỏng của anh ta đã uống hết một bình rồi, đang mở bình thứ hai, tiếng nhạc mở rất to, bảy cô gái trang điểm thành cô nàng thỏ giơ bảng đèn cầm tay, đang nhảy múa, chúc mừng anh ta lại chọn được một phần rượu. Bình rượu đặt ở trong đá trong tủ thuỷ tinh trong suốt để ướp lạnh, hơi nước ngưng tụ do khối đá và không khí tiếp xúc nhau, Mạnh Gia Trung kéo cô gái bên cạnh muốn cô ta uống rượu —

“Gia Trung.”

Mạnh Gia Trung nghe thấy tiếng động, ngẩn người, run rẩy quay người nhìn thấy Tần Kí Minh, môi trắng bệch: “Chú Kí Minh.”

Tuy Mạnh Gia Trung và Lâm Nguyệt Doanh chỉ kém nhau một tháng, nhưng theo vai vế thì là thấp hơn một bậc, anh ta và Lâm Nguyệt Doanh còn tốt, sinh cùng năm, tuy trên danh nghĩa phải gọi một tiếng cô, bình thường toàn là trực tiếp xưng hô bằng tên.

Không được làm vậy với Tần Kí Minh, anh ta vẫn thật thà gọi một tiếng chú.

Trong đám bạn hư hỏng của Mạnh Gia Trung có hai người là bạn từ thủa nhỏ, cũng quen biết Tần Kí Minh, kính cẩn kêu một câu chào chú ạ.

Tần Kí Minh gật đầu, ra hiệu Mạnh Gia Trung đứng dậy theo mình.

Mạnh Gia Trung không muốn đi, cũng không dám không đi.

So với việc mất mặt trước bao nhiêu người… rõ ràng nghe lời Tần Kí Minh sẽ tốt hơn, ít nhất thì anh ta vẫn giữ được một chút mặt mũi không đáng tiền.

Ở tầng mười ba của quán bar, đi thang máy xuống tầng mười một, có một phòng ăn.

Mạnh Gia Trung theo Tần Kí Minh tiến vào phòng vip

Tần Kí Minh nói: “Đóng cửa.”

Mạnh Gia Trung nghe lời đóng cửa, vừa quay người, bốp, một cái tát nặng nề đánh trên mặt, đánh cho anh ta lùi lại hai bước, sau gáy đập mạnh vào cánh cửa.

Nhất thời bị đánh đơ luôn, anh ôm mặt, rầm một cái quỳ thẳng xuống, khóc: “Chú Kí Minh, chú Kí Minh, cháu sai rồi.”

Cửa sổ trong phòng đã mở, cửa sổ thuỷ tinh mơ hồ phản chiếu ánh đèn trên đỉnh xe cảnh sát, một xanh một đỏ, một đỏ một xanh, lập loè nhấp nháy.

Vì để phòng ngừa xảy ra điều ngoài ý muốn, cũng vì để tăng thêm tuần tra an toàn, ở cửa một vài điểm ăn chơi lớn sẽ có mấy xe cảnh sát đỗ.


Tần Kí Minh ngồi trên chiếc ghế chính diện Mạnh Gia Trung quỳ, bình tĩnh hoà nhã hỏi: “Cậu biết tôi tới tìm cậu làm gì?”

Mạnh Gia Trung quỳ bò qua, hối hận vô cùng: “Xin lỗi, chú Kí Minh, Tiểu Hồng nói với cháu… tháng tám, không phải chú với cô Nguyệt Doanh xích mích một chút với nhau sao? Hồi đó trong lòng cháu vẫn còn tức giận, không có chỗ xả… tên ch ó đẻ Ngô Kiến Xuân kia chuốc cháu uống nhiều quá, cháu không giữ được miệng, mới… mới…”

Anh ta lúng búng, không dám nói tiếp, lắp ba lắp bắp ngẩng đầu, còn chưa nhìn rõ mặt Tần Kí Minh, lại là một cái tát, nặng nề đánh lên mặt anh ta, đánh đến mức cả mặt Mạnh Gia Trung lệch hẳn sang một bên, dưới mũi nóng ướt, giơ tay chạm vào, máu cả bàn tay.

“Nói từ đầu đến cuối,” Tần Kí Minh bình tĩnh nói, “Đừng để tôi phải hỏi từng câu một.”

Mạnh Gia Trung ôm mặt, khó khăn mở miệng: “Là… trong lòng cháu vẫn tức giận, rồi nói vài lời không hay, cháu nói cô Nguyệt Doanh ra vẻ gì chứ, ra vẻ nữa thì cũng không phải là con… con dâu từ nhỏ chú nuôi sao, còn nói cô ấy dụ dỗ chú, ngoài mặt thì đứng đắn, thực ra sau lưng còn không phải là bị đ*ụ sao, nói chú lâu vậy mà không có bạn gái, chắc chắn sớm đã ăn nằm với cô ấy rồi.”

Tần Kí Minh nâng tay, túm tóc anh ta, giật mạnh ra đằng sau, vào lúc Mạnh Gia Trung kêu ra tiếng, bốp bốp bốp bốp, đánh anh ta bốn cái bạt tai liền.

Mũi Mạnh Gia Trung chảy đầy máu, khóc lóc: “Chú, chú, cháu nói toàn là sự thật.”

Tần Kí Minh nói: “Lời cậu nói quá khó nghe.”

Mạnh Gia Trung đau đến nhe răng há mồm, không dám khóc rống lên, đợi Tần Kí Minh vừa buông tay, anh ta tự mình đánh mình, vừa đánh vừa chửi, đánh đến mức hai tay tê rần, Tần Kí Minh mới giơ chân, mũi giày nghiến vào cằm cậu ta, đẩy lên, bình tĩnh nhìn Mạnh Gia Trung mặt đầy máu mũi và nước mắt.

“Nể tình cậu gọi tôi một tiếng chú,” Tần Kí Minh nói, “Cho cậu hai sự lựa chọn, một, tiếp tục bịa đặt, đợi luật sư của tôi tới đích thân thăm hỏi bố mẹ cậu, hỏi xem bọn họ thích dự thính ở toà án nào; hai —”

“Cháu chọn hai,” Mạnh Gia Trung ôm mặt, vội vàng gật đầu, “Chú, chú, cháu chọn số hai.”

Tần Kí Minh thả chân, thuận tay bóc túi khăn giấy trên bàn.

“Hai, bắt đầu từ bây giờ, cậu nghe thấy ai còn đang bịa đặt Nguyệt Doanh, nói không tốt về em ấy,” Tần Kí Minh rút khăn giấy, cẩn thận tỉ mỉ lau máu mũi và nước mắt trên mặt Mạnh Gia Trung, ôn hoà nói, “Thì cứ giống như hôm nay tôi làm với cậu — biết nên làm gì rồi chứ?”

Mạnh Gia Trung gật đầu: “Biết, biết.”

“Biết sớm thì tốt bao nhiêu,” Tần Kí Minh thở dài, tháo gang tay, dùng gang tay nặng nề đánh lên mặt anh ta hai cái, “Không nhận được chút dạy bảo, không nghe lời.”

Mạnh Gia Trung vẫn đang quỳ, lại hung ác đánh lên mặt mình: “Tại cháu, đều cái mồm uống rượu vào hư hỏng, tại cháu…”


Bốp bốp bốp.

Lúc anh ta tự đánh mình âm thanh càng vang dội, Tần Kí Minh đứng dậy, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.

Gang tay da dê không bị làm bẩn, hai ngày mùng một và mùng hai, vẫn ở nhà Hà Hàm.

Tối qua Hà Hàm nói bóng nói gió, Tần Kí Minh nghe hiểu, chỉ là giả vờ không hiểu.

Lúc bước vào cửa nhà, trong phòng khách đầy tiếng cười đùa, trên sô pha, Lâm Nguyệt Doanh đã cởi giày, chân trần giẫm trên sô pha, rúc vào trong ngực Hà Hàm. Bộ phim điện ảnh đang chiếu trên màn hình chẳng qua chỉ làm nền cho hai người nói chuyện, Lâm Nguyệt Doanh còn đang kể về những chuyện thú vị trong hội ở trường của mình —

Thật là thần kỳ, những thứ vô vị như vậy, qua miệng cô, đều trở nên trầm bổng du dương.

Hà Hàm cười than vãn, nói cô gái tốt thế này, không biết sau này sẽ lợi cho con trai nhà ai, vừa ngoẹo đầu —

“Kí Minh, con đi đâu vậy?”

Lâm Nguyệt Doanh chôn trong lòng bà cũng ló đầu ra.

“Đi gặp bạn học cũ,” Tần Kí Minh nói, “Uống ít rượu.”

Lâm Nguyệt Doanh hỏi: “Bạn học nam hay là bạn học nữ vậy?”

Tần Kí Minh đứng nguyên vị trí: “Nam.”

Hà Hàm lộ ra biểu cảm thất vọng: “Con cũng nên liên lạc nhiều với bạn học nữ ngày trước, tình bạn thời đi học là quý giá nhất, nếu có thể phát triển tình yêu, cũng là thuần khiết nhất…”

“Mẹ, con mệt rồi,” Tần Kí Minh nói: “Con đi nghỉ ngơi trước.”

Hà hàm phất tay: “Đi đi.”

Trong lồ ng ngực, Lâm Nguyệt Doanh chủ động cọ cọ Hà Hàm, khuyên bà, nói mẹ đừng gấp, anh có suy nghĩ của riêng mình.

“Con biết mẹ lo lắng cuộc sống tình cảm của anh, nhưng loại chuyện này không gấp được,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Nói không chừng bạn gái của anh xa tận chân trời gần ngay trước mắt — đột nhiên có một ngày rơi vào trong lòng mẹ.”

Hà Hàm nhéo tay Lâm Nguyệt Doanh, nét mặt u sầu, than thở: “Con nói cũng phải, haz, thằng nhóc này, bảo nó yêu đương thôi mà như đòi mạng nó không bằng. Hơn nữa, mẹ cũng có yêu cầu khác đâu, chỉ cần là con gái, chỉ cần đừng vi phạm luân lý đạo đức, nó muốn thế nào cũng được, mẹ tuyệt đối sẽ không nói một câu phản đối.”

Lâm Nguyệt Doanh cứng đờ, vẫn ngoan ngoãn dán vào Hà Hàm, nhắm mắt lại.


Cô vốn định tìm Mạnh Gia Trung tính sổ, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Mạnh Gia Trung đâu, Hồng Hồng nhờ anh trai mình đi hỏi, cuối cùng cũng chỉ nói, hình như Mạnh Gia Trung đi Thượng Hải chơi rồi.

Người không ở đây, Lâm Nguyệt Doanh chuẩn bị dạy dỗ anh ta xong cũng không được, chớp mắt, kết thúc nghỉ tết, Lâm Nguyệt Doanh lại phải tiếp tục đi làm.

Khai xuân đầu năm, Lâm Nguyệt Doanh ở công ty tăng ca vẽ bản đồ, kiến thức giáo sư trong trường quả thực không theo kịp phiên bản mới nhất của phần mềm, một trang bản đồ làm cô không thể không tăng ca, bữa tối cũng ăn ở công ty, gọi đồ ăn bên ngoài, một cái hamburger một cốc coca, cô vội vàng ăn, lại tiếp tục làm, đến tận tám rưỡi tối mới xong.

Tần Kí Minh gọi điện thoại, nói xe anh đỗ ở dưới lầu công ty, bảo cô tăng ca xong thì qua đó, anh lái xe đưa cô về chỗ ở.

Lâm Nguyệt Doanh sửa đúng anh: “Là về nhà em.”

Tần Kí Minh nói: “Không có anh, cũng được tính là nhà em à?”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Nguyệt Doanh đã đợi được thang máy, cô chẳng suy nghĩ nói: “Sao lại không tính? Đợi em thành gia lập nghiệp, tìm được bạn trai kết hôn, không phải chính là nhà em sao?”

Không đợi Tần Kí Minh trả lời, cô lại nói: “Em vào tháng máy đây, tín hiệu không tốt, cúp trước nhé.”

Lâm Nguyệt Doanh xách chiếc túi bé bỏng xinh đẹp của mình, chân giẫm trên đôi giày cao gót ra khỏi cửa xoay tròn của công ty.

Chiếc xe màu đen nháy đèn.

Bước chân Lâm Nguyệt Doanh nhanh nhẹn lên ghế lái phụ, cúi đầu kiểm tra, hai ngày trước cô lén quấn tóc lên quả anh đào trên dây an toàn vẫn còn,

Tần Kí Minh nói: “Đưa em về chỗ ở.”

Lâm Nguyệt Doanh sửa đúng: “Đưa em về nhà.”

Tần Kí Minh thản nhiên: “Bây giờ em vẫn chưa lập gia đình.”

Lâm Nguyệt Doanh nói: “Nói không chừng rất nhanh thôi, cái thứ tình yêu này, luôn rất đột nhiên. Bây giờ con trai theo đuổi em có thể đứng đầy một sân bỏng rổ, hoặc là ngày mai em đột nhiên ưng ý một trong số đó.”

Tần Kí Minh nói: “Cũng chẳng phải chọn vật nuôi, công chúa nhỏ, xin em hãy thận trọng đối xử với tình cảm dồi dào kia của em.”

“Làm sao?,” Lâm Nguyệt Doanh không thắt dây an toàn, hai tay chống lên, nghiêng người về phía Tần Kí Minh, cô mở to mắt, môi cách má anh chưa đến hai cm, hơi ngẩng mặt, là góc độ ngửa lên nhìn, “Anh đột nhiên để ý tới cuộc sống tình cảm của em, có phải là phát hiện thực ra anh cực kỳ luyến tiếc em không? Là luyến tiếc của anh trai dành cho em gái, hay là —”

Tần Kí Minh híp mắt, giơ tay, nhéo má cô, ngăn cản cô tiếp tục nói: “Đừng nói linh tinh.”

Lâm Nguyệt Doanh cười hi hi, đập vào tay Tần Kí Minh: “Em giỡn anh mà anh, anh xem anh kia, vành tai đỏ hết lên rồi.”

Cô bình tĩnh như thường ngồi lại ghế lái phụ, như không có chuyện gì kéo dây an toàn, “Cho dù anh không nỡ em cũng không có cách nào cả — khoảng thời gian trước, em nóng đầu nói rất nhiều câu linh tinh, anh đừng để trong lòng nhé.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương