Tôi Ngủ Với Em Trai Của Nam Thần
-
10: Mỗi Lần Nhìn Đến Liền Nhớ Lúc Cô Tự An Ủi
"Lục Tư Tần, hắn nói hươu nói vượn thôi, cậu đừng nóng giận.
"
Vẻ mặt Nguyễn Tịch mê luyến nhìn Lục Tư Tần: "Ở trong mắt tôi, cậu là đẹp nhất.
"
Vì khuôn mặt hắn lớn lên giống Lục Tư Nam như đúc, dù cho nửa khuôn mặt có sẹo vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp trai của hắn.
"Việc của lão tử, cậu đừng có quản.
"
Lục Tư Tần nói xong liền xách áo khoác đi vào phòng học.
Nguyễn Tịch thấy Lục Tư Tần không để ý đến cô vẫn không nhụt chí, ít nhất cô dám khẳng định, cô là nữ sinh duy nhất toàn khối có trong kí ức của hắn.
"Lâm Hướng, việc vừa nói cậu không đồng ý? Tôi thật sự rất muốn đổi chỗ với cậu!"
Nguyễn Tịch xoay đầu, trên mặt vẫn giữ nét vui vẻ như cũ mà nhìn Lâm Hướng.
"Cậu không nghe thấy hắn ta nói cậu đừng lo chuyện bao đồng sao?"
Lâm Hướng giống như ăn một vạn viên kẹo chanh, sao trước kia lại không phát hiện ra việc Nguyễn Tịch là một đại mĩ nhân chứ, sau khi vén tóc mái ra cả người đều sáng lấp lánh.
"Cậu ấy không thích tôi là chuyện của cậu ấy, tôi thích cậu ấy là được.
"
Tiếng Nguyễn Tịch kiên định: "Lâm Hướng, phải làm gì cậu mới đồng ý đổi chỗ với tôi?"
"Không phải cậu muốn đổi chỗ với tôi sao? Như vậy cũng được, tiết thể dục chiều nay nam sinh muốn chạy 3000m, nếu cậu giúp tôi chạy tôi liền đổi chỗ với cậu.
"
Lâm Hướng tính toán sẽ không được đồng ý, vì thế cố ý làm khó dễ Nguyễn Tịch.
Việc chạy 3000 mét, đừng nói là nữ sinh, nam sinh cũng rất khó có kiên trì để chạy.
Trong lớp trừ quái vật thể dục Lục Tư Tần, không ít người chạy xong nằm liệt một chỗ chứ đừng nói là Nguyễn Tịch tay chân gầy yếu này.
Khi Lâm Hướng chắc chắn rằng Nguyễn Tịch sẽ bỏ ý định thì lại thấy cô nắm chặt tay kiên định nói:
"Được, tôi giúp cậu chạy! Nhưng kết thúc tiết thể dục hôm nay cậu buộc phải đổi chỗ cho tôi!"
Vẻ mặt Nguyễn Tịch sung sướng trở lại phòng học nhưng lại không chú ý đến ánh mắt đang dần trở nên u ám ở bên cạnh cửa sổ của Lục Tư Tần.
Thính lực của Lục Tư Tần vốn dĩ rất tốt, hơn nữa đến gần vị trí cửa sổ lại càng nghe được rõ ràng cuộc trò chuyện của hai người.
Nữ nhân này điên rồi sao? Chỉ vì ngồi bên cạnh hắn mà chạy 3000 mét!
Hắn không tin nữ nhân này thật sự có thể kiên trì xuống dưới sân, hắn biết nữ sinh lớp học này nhiều nhất chạy được 800m đã thở hổn hển.
Tiết thể dục!
Nguyễn Tịch cố ý thay đổi đồ thể dục nhỏ nhất, ngực của cô rất lớn, trước kia lúc học thể dục vì để nam nhân khác Lục Tư Nam nhìn đến nên cô luôn mặc bộ đồ thể dục lớn giống như bao bố để che đạy.
Màu sắc đồ thể dục vốn như muốn phóng đại thị giác, hơn nữa cái kia của Nguyễn Tịch ít nhất cũng phải cup E trở lên, trực tiếp thu lại ánh mắt của nam sinh.
Thậm chí có nam nhân không nhịn được huýt sáo, ánh mắt mọi người đều tập trung ở ngực đang lắc lư của Nguyễn Tịch.
Lục Tư Tần chưa từng cảm thấy chướng mắt nam sinh trong lớp như bây giờ, trước kia có người nói hắn là sửu bát quái sau lưng hắn, so sánh hắn không bằng Lục Tư Nam thì cũng không khó chịu như bây giờ.
Đầu tiên là nữ sinh chạy nước rút 800m, Nguyễn Tịch chạy xong 800m trán đã thấm lượng lớn mồ hôi, tóc ướt dính vào trán và má cô, phác hoạ khuôn mặt hồng phấn như đào mật.
Lục Tư Tần cảm thấy yết hầu khô khốc, một lần nhìn thấy biểu tình ấy lộ ra trên mặt Nguyễn Tịch chính là tối hôm qua, khi cô nằm trên giường mở hai chân ra xoa âm đế đến cao trào.
Sau khi chạy xong 800m, Nguyễn Tịch thoáng khom lưng nghỉ một chút liền nghe thấy tiếng còi của thầy thể dục tập trung nam sinh lại.
Nguyễn Tịch lập tức xông đến: "Lão sư, thân thể bạn học Lâm Hướng không thoải mái, 3000m của cậu ấy em sẽ chạy.
"
Mọi người đều há hốc miệng, Nguyễn Tịch điên rồi sao?
"Một nữ sinh như em chạy 3000m gì chứ.
"
Thầy thể dục đương nhiên không đồng ý.
"Lão sư, người không có quy định thời gian, chỉ cần em chạy xong là được, em từ từ chạy là được.
"
"Vậy được rồi.
"
Thầy thể dục cũng không để trong lòng, nghĩ Nguyễn Tịch lát nữa chạy hai vòng theo không kịp sẽ ra sau nghỉ ngơi.
Nhưng Nguyễn Tịch chạy chậm hơn tốc độ của nam sinh nhưng vẫn kiên trì làm mọi người rất kinh ngạc.
Một vòng đường băng 400m, cô vẫn kiên trì chạy được năm vòng.
Mồ hôi không ngừng lăn xuống từ trên trán cô, quần áo cô ướt nhẹp gắt gao dán chặt trên người cô, hai luồng ngực như giọt nước no đủ chuyển động một trên một dưới làm người nhìn hận không thể nắm ở trong tay mà xoa bóp.
Nguyễn Tịch cảm thấy đại não trống rỗng, cô bị mồ hôi che hai mắt cơ hồ không nhìn rõ phía trước.
Nhưng cô không thể từ bỏ, cô muốn bắt Lâm Hướng đổi chỗ, ngồi bên người của Lục Tư Tần.
Vì ngủ với khuôn mặt giống Lục Tư Nam như đúc, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc!
Nam sinh đều sớm đã chạy xong, mọi người vây quanh sân thể dục xem Nguyễn Tịch trừ Lục Tư Tần.
Hắn cầm bóng rổ định đi sang sân bóng rổ chơi, lúc hắn chuẩn bị đi thì nghe thấy có tiếng người hét lên "Nguyễn Tịch té xỉu!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook