Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài
-
Chương 64
(*) Hạn bạt: một loại yêu quái trong truyền thuyết Trung Quốc, hình dạng tương tự cương thi.
Edit: Kidoisme
Vương Tiểu Mị mở hai mắt ra, hoa đào nở rộ là hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy. Mất một lúc hắn mới phân biệt rõ đang ở nơi nào, chắc chắn mình và Văn Phong Tẫn đã về địa cung.
Bên cạnh có người ấn bụng nhỏ của hắn, Vương Tiểu Mị dựa sát vào người gã đàn ông, mỗi tội giữa bọn họ bây giờ đã có “tiu ét đây” lộng hành. *Tức là cái xx đó =)))) *
Khóe miệng Vương Tiểu Mị giật giật, giơ cao nắm đấm chân lý. Gã đàn ông phía sau ư ử kêu than, gác cằm lên vai hắn nói bằng chất giọng dinh dính: “Đau…”
“Xoa.”
Vương Tiểu Mị cười lạnh: “Ma quân nhà chúng ta ngầu ha, bảo người ta xoa cũng như ra lệnh ấy nhỉ?”
Hơi thở Văn Phong Tẫn lành lạnh, cười nhạt nhẽo: “Nhỡ nó gãy thì phải làm sao?”
Vương Tiểu Mị quay đầu trừng gã: “Vốn dĩ đã không thẳng rồi!”
Cong như cây nhang muỗi còn dám to mồm!
“Tránh ra, hôm nay là ngày bạn em tới chơi phải không? Tuy hai chúng ta đã thành bánh chưng nhưng tốt xấu gì cũng phải dọn nhà chứ, người ta đến nhìn thấy hai con cương thi còn đang hú hí trong quan tài thì ra thể thống cống rãnh gì nữa?”
Vương Tiểu Mị nhanh tay đẩy gã, nào đâu va phải cơ bắp rắn chắc sau lớp áo. Hắn ngẩn ra, mặt không đổi sắc xoa thêm hai phát nữa sau đó mới huýt sáo bò ra khỏi quan tài.
Gã đàn ông híp mắt hưởng thụ cảm giác da thịt thân thiết, khi cánh tay kia rời khỏi đôi mắt lập dị híp lại, Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm hai cái răng hổ.
Vương Tiểu Mị đã đổi sang mặc cổ phục, mái tóc dài được Văn Phong Tẫn tỉ mỉ chải bằng lược sừng trâu sau đó cố định bằng cột tóc quý giá, cuối cùng điểm thêm một chiếc trâm cài.
Thừa dịp Văn Phong Tẫn đỏm dáng trước gương, Vương Tiểu Mị học gã nhắm mắt âm thầm gọi đám Mộc Nhất.
Chờ gã đàn ông chuẩn bị xong, đám Mộc Nhất cũng đã tới Thiền Điện.
“Ừm… nên đãi khách gì đây?” Vương Tiểu Mị do dự hỏi rồi giao việc cho Mộc Nhất Mộc Thập: “Mộ cung nhiều cơ quan, Mộ Tam đi đóng hết lại kéo khách quý rơi xuống xó xỉnh nào đó tìm không được, à còn đèn nến, thắp được miếng nào thì thắp hết lên, đừng để nhà cửa tối như hưởng ứng giờ trái đất…”
“Anh nhớ nhà mình nhiều cốc đẹp lắm… Đợi khách tới không thiếu thứ chiêu đãi.” Vương Tiểu Mị quay đầu hỏi Văn Phong Tẫn: “Em hay uống rượu với bạn ở đâu?”
Gã cười cười đáp: “Dưới tán cây tương tư.”
“Được rồi…”
Vương Tiểu Mị nghĩ nghĩ: “Tiểu Văn Tử em xách quan tài ra chỗ khác được không, uống rượu bên cạnh giường ngủ nó không được hay cho lắm.”
“Mộc Nhất cậu mang mấy cái bàn nhỏ, đệm ở Thiền Điện qua đây, cả mấy chén rượu pha lê nữa!”
“À khoan, rượu, mộ cung có rượu sao anh không biết?” Vương Tiểu Mị trừng mắt: “Em dám giấu anh trữ rượu?”
“Lúc hạ táng ta có chôn theo nhưng cũng ít khi động tới.” Văn Phong Tẫn buồn cười nhìn Vương Tiểu Mị vắt óc thu xếp nhà cửa: “Ra dáng phu nhân nhà họ Văn quá.”
Vương Tiểu Mị: “…Phi!”
Ai là phu nhân cơ? Em mới là phu nhân ấy! Thích ông đây cởi quần cho em xem luôn này!
Vương Tiểu Mị trợn trắng mắt, thúc giục Văn Phong Tẫn đi nhanh. Mộc Nhất vui vẻ làm việc, nhảy cao hai mét lên trần nhà bò ngang bò dọc, coi đó thành trò chơi giết thời gian.
Ma quân nghe lời mình răm rắp, Vương Tiểu Mị có cảm giác thành tựu, sung sướng ưỡn ngực. Tuy nhiên hắn không hề biết trong mắt Văn Phong Tẫn, hắn đã đặt mộ cung vào lòng, thật tâm coi mộ cung trở thành nhà bọn họ, nghiêm túc chăm chút tỉ mỉ.
Rất đáng yêu, rất trung thành.
Chờ Vương Tiểu Mị chạy việc xong, toàn bộ mộ cung rực rỡ gấp nhiều lần — đã có hơi thở sinh hoạt.
Hắn định hỏi Văn Phong Tẫn khi nào bạn tới, gã đàn ông đáp lời: “Tới rồi.”
Vương Tiểu Mị vội vàng chỉnh trang quần áo, đứng thẳng người nhìn ra ngoài cửa.
Từng ngọn nến bật sáng, đoàn người xuất hiện trước Thiền Điện.
Đi đầu là người đàn ông mặc trang phục võ tướng, bên hông dắt thanh nhuyễn kiếm. Y ôm trong ngực thức gì đó, âm thanh giáp sắt, giày sắt ma sát với nền đất tạo ra tiếng ‘lộc cộc’ ‘lộc cộc’ hơi chóe. Người đàn ông không đội mũ, tóc tai buộc đơn giản, dáng đi bừa bãi thả lỏng, hoàn toàn không giống một tướng quân oai phong mà chỉ như cậu trai mười tám mười chín tuổi lông nhông ngoài đường.
Vương Tiểu Mị: …Quả nhiên không thể trông mặt bắt hình dong, mười chín tuổi đầu đã chết, giờ thành cương thi ít nhất cũng khoảng một nghìn tuổi.
Đoàn “người” phía sau đưa y vào thiền điện, nháy mắt tan biến.
Người đàn ông tiếp tục bước lên trước, gương mặt hoàn toàn không dữ tợn như Vương Tiểu Mị tưởng tượng mà lại cực kỳ giống người sống. Nhìn kỹ hơn, cái bọc y ôm trong ngực hóa ra là con người.
Người… cuộn thành cục, không có chân.
Hiển nhiên đối phương đã thấy bọn họ, cười sang sảng chào Văn Phong Tẫn. Đến khi nhìn Vương Tiểu Mị đứng bên cạnh gã, y giật mình ngạc nhiên.
Vương Tiểu Mị còn chưa kịp đứng dậy tiếp đón, người đàn ông đã ôm quyền chào hỏi: “Chúc mừng Văn tiền bối, vị này chắc hắn là Văn phu nhân? Ôi, không ngờ ta có thể được gặp người thật.” Tầm mắt y đảo qua cánh tay nắm chặt của hai người, giọng điệu pha chút hâm mộ.
“Tình cảm hai vị tốt quá, không giống ta và phu nhân, em ấy chỉ được cái chọc ta tức giận.”
Mắt Văn Phong Tẫn ánh lên chút ý cười, không đầu không đuôi khoe khoang: “Sư huynh quả thực rất quan tâm ta.”
Vương Tiểu Mị: …Nói nhăng nói cuội, thích anh cho em đoạn tử tuyệt tôn không?
Hơn nữa phu nhân? Vương Tiểu Mị trộm đánh giá thiếu niên bị quấn kín mít: “À, vị đây chính là phu nhân? Sao cô ấy không nói lời nào?”
“Nói?” Tướng quân nhếch miệng cười rộ lên: “Ngài được tế luyện từ máu qua quân, ta và phu nhân chỉ là cương thi tu luyện bình thường. Hai trăm năm trước, ta rụng lông đỏ tu thành ‘Hạn Bạt’ khôi phục ký ức cũng như thân thể, còn phu nhân ta chậm chạp hơn, đến giờ chưa thể nói chuyện.”
Y nhẹ nhàng kéo lớp vải xuống lộ ra cục lông đen sì, đôi mắt thẫn thờ, móng tay đen khô quắt tí thì dọa Vương Tiểu Mị giật nảy.
Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng ôm chặt hắn, tránh cho Vương Tiểu Mị ngất xỉu tại chỗ.
Tướng quân đối diện không hề ý thức được ‘nhan sắc’ phu nhân mình kỳ lạ ra sao, thấy bàn tay người đó xòe ra, y cúi người đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
Vương Tiểu Mị: …!
Đù đù đù đù, chân ái, chân ái!!!
Hôn thế cũng được hả? Lông cọ vào không ngứa miệng sao???
Văn Phong Tẫn thấy nhiều rồi nên cũng không trách, lôi Vương Tiểu Mị cứng đờ tới dưới tán cây tương tư.
Bàn lùn được thiết kế để trưng nóng rượu, rượu thượng hạng ủ lâu mùi thơm tỏa ra bốn phía, tướng quân ôm vợ vừa ngửi thấy đã tấm tắc khen ngon.
Quanh bàn chỉ có ba cái đệm, thấy tướng quân không có ý định đặt vợ xuống đất, Vương Tiểu Mị cũng không gọi Mộc Nhất mang đồ nữa.
“Tiểu Mị.” Văn Phong Tẫn đột nhiên kêu tên hắn.
Vương Tiểu Mị ngồi thẳng dậy: “Sao thế?”
Gã đàn ông mỉm cười: “Chưa giới thiệu với huynh, đây là người bạn ta đã nhắc tới. Hai trăm năm sau khi ta chết, y trở thành tướng quân phục quốc, tên An Giai. Người bên cạnh là phu nhân của y, An Thành Tĩnh.”
Vương Tiểu Mị nhanh chóng gật đầu với khách quý.
Văn Phong Tẫn quay sang bảo An Giai: “Sư huynh của ta chắc hẳn ngươi đã biết.”
“Đúng, ta có duyên được gặp phu nhân một lần, tuy lúc đó ngài chưa tỉnh.” An Giai chọn tư thế thoải mái nhất ôm vợ, cười nói: “Ta là quan võ, năm đó đọc sách sử vẫn thường xuyên hâm mộ tình cảm của hai người, ai ngờ duyên số kỳ diệu, lúc chết rồi có thể kết bạn làm quen.”
“…Ha ha, cậu quá khen.”
Vào cả sách sử?
Rìa lý? Ngài chắc chắn không phải tiếng xấu muôn đời sao? Khóe miệng Vương Tiểu Mị giật giật, nghĩ tới chuyện năm đó Văn Phong Tẫn làm trước hắn khi chết, thôi được rồi, sau khi hắn chết chắc chắn gã chỉ ác hơn chứ không kém, mong là không biến hoàng đế thành con quay.
Hâm mộ tình cảm? Vương Tiểu Mị lạnh lùng tưởng niệm, kiếp trước hắn với Văn Phong Tẫn thì có gì đáng hâm mộ?!
À, chắc là tình huynh đệ đồng môn cảm động máu chó loạn xì bùa, cuối cùng hắn chết gã đàn ông tuẫn táng theo.
Ha ha.
Muốn đập chết Văn Phong Tẫn quá.
Dù trong lòng Vương Tiểu Mị phun tào ra sao nhưng trước mặt bạn bè Văn Phong Tẫn, hắn tuyệt đối phải giữ thể diện cho anh chồng. Lâu rồi bọn họ không gặp, hắn làm um lên vừa xấu mặt mình vừa xấu mặt gã đàn ông.
Vậy nên Vương Tiểu Mị cố gắng thẳng lưng, liên tục nở nụ cười thanh lịch tiêu chuẩn.
Người xưa gặp bạn đơn giản hơn thời hiện đại nhiều, chỉ ăn cơm nói chuyện, uống rượu ngắm cảnh.
An Giai thân là võ tướng nhưng không thuộc kiểu người khoác lác, y nói năng từ tốn, hay sử dụng mấy câu từ hoa mỹ, thậm chí thường xuyên đối thơ với Văn đại ca. Hương men bốc lên, An Giai ngâm nga giai điệu nổi tiếng năm đó, Vương Tiểu Mị càng nghe càng như lọt trong sương mù.
Tới khi An Giai bắt đầu nói về chuyện quá khứ, hắn mới biết thì ra y là cháu nội Khánh Quốc công, sau khi thành tướng quân cũng thuộc dạng nhà mặt phố, được giáo dục trong môi trường cao quý.
Dù đã thành bánh chưng, cũng là dạng bánh chưng cao – giàu – đẹp.
Cơ mà phú quý sẽ đi liền với lợi ích, chín mươi phần trăm hôn nhân giữa An Giai và phu nhân phải môn đăng hộ đối. Hắn nhìn cái bọc y ôm trong ngực, không ngờ dưới hoàn cảnh như vậy hai người có thể gắn bó khăng khít, quả là người đàn ông tốt.
Văn Phong Tẫn giống An Giai?
Giống chỗ nào?
Có hai viên bi à?
Vương Tiểu Mị âm thầm giơ ngón giữa với anh chồng.
Hết chương 64
Edit: Kidoisme
Vương Tiểu Mị mở hai mắt ra, hoa đào nở rộ là hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy. Mất một lúc hắn mới phân biệt rõ đang ở nơi nào, chắc chắn mình và Văn Phong Tẫn đã về địa cung.
Bên cạnh có người ấn bụng nhỏ của hắn, Vương Tiểu Mị dựa sát vào người gã đàn ông, mỗi tội giữa bọn họ bây giờ đã có “tiu ét đây” lộng hành. *Tức là cái xx đó =)))) *
Khóe miệng Vương Tiểu Mị giật giật, giơ cao nắm đấm chân lý. Gã đàn ông phía sau ư ử kêu than, gác cằm lên vai hắn nói bằng chất giọng dinh dính: “Đau…”
“Xoa.”
Vương Tiểu Mị cười lạnh: “Ma quân nhà chúng ta ngầu ha, bảo người ta xoa cũng như ra lệnh ấy nhỉ?”
Hơi thở Văn Phong Tẫn lành lạnh, cười nhạt nhẽo: “Nhỡ nó gãy thì phải làm sao?”
Vương Tiểu Mị quay đầu trừng gã: “Vốn dĩ đã không thẳng rồi!”
Cong như cây nhang muỗi còn dám to mồm!
“Tránh ra, hôm nay là ngày bạn em tới chơi phải không? Tuy hai chúng ta đã thành bánh chưng nhưng tốt xấu gì cũng phải dọn nhà chứ, người ta đến nhìn thấy hai con cương thi còn đang hú hí trong quan tài thì ra thể thống cống rãnh gì nữa?”
Vương Tiểu Mị nhanh tay đẩy gã, nào đâu va phải cơ bắp rắn chắc sau lớp áo. Hắn ngẩn ra, mặt không đổi sắc xoa thêm hai phát nữa sau đó mới huýt sáo bò ra khỏi quan tài.
Gã đàn ông híp mắt hưởng thụ cảm giác da thịt thân thiết, khi cánh tay kia rời khỏi đôi mắt lập dị híp lại, Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm hai cái răng hổ.
Vương Tiểu Mị đã đổi sang mặc cổ phục, mái tóc dài được Văn Phong Tẫn tỉ mỉ chải bằng lược sừng trâu sau đó cố định bằng cột tóc quý giá, cuối cùng điểm thêm một chiếc trâm cài.
Thừa dịp Văn Phong Tẫn đỏm dáng trước gương, Vương Tiểu Mị học gã nhắm mắt âm thầm gọi đám Mộc Nhất.
Chờ gã đàn ông chuẩn bị xong, đám Mộc Nhất cũng đã tới Thiền Điện.
“Ừm… nên đãi khách gì đây?” Vương Tiểu Mị do dự hỏi rồi giao việc cho Mộc Nhất Mộc Thập: “Mộ cung nhiều cơ quan, Mộ Tam đi đóng hết lại kéo khách quý rơi xuống xó xỉnh nào đó tìm không được, à còn đèn nến, thắp được miếng nào thì thắp hết lên, đừng để nhà cửa tối như hưởng ứng giờ trái đất…”
“Anh nhớ nhà mình nhiều cốc đẹp lắm… Đợi khách tới không thiếu thứ chiêu đãi.” Vương Tiểu Mị quay đầu hỏi Văn Phong Tẫn: “Em hay uống rượu với bạn ở đâu?”
Gã cười cười đáp: “Dưới tán cây tương tư.”
“Được rồi…”
Vương Tiểu Mị nghĩ nghĩ: “Tiểu Văn Tử em xách quan tài ra chỗ khác được không, uống rượu bên cạnh giường ngủ nó không được hay cho lắm.”
“Mộc Nhất cậu mang mấy cái bàn nhỏ, đệm ở Thiền Điện qua đây, cả mấy chén rượu pha lê nữa!”
“À khoan, rượu, mộ cung có rượu sao anh không biết?” Vương Tiểu Mị trừng mắt: “Em dám giấu anh trữ rượu?”
“Lúc hạ táng ta có chôn theo nhưng cũng ít khi động tới.” Văn Phong Tẫn buồn cười nhìn Vương Tiểu Mị vắt óc thu xếp nhà cửa: “Ra dáng phu nhân nhà họ Văn quá.”
Vương Tiểu Mị: “…Phi!”
Ai là phu nhân cơ? Em mới là phu nhân ấy! Thích ông đây cởi quần cho em xem luôn này!
Vương Tiểu Mị trợn trắng mắt, thúc giục Văn Phong Tẫn đi nhanh. Mộc Nhất vui vẻ làm việc, nhảy cao hai mét lên trần nhà bò ngang bò dọc, coi đó thành trò chơi giết thời gian.
Ma quân nghe lời mình răm rắp, Vương Tiểu Mị có cảm giác thành tựu, sung sướng ưỡn ngực. Tuy nhiên hắn không hề biết trong mắt Văn Phong Tẫn, hắn đã đặt mộ cung vào lòng, thật tâm coi mộ cung trở thành nhà bọn họ, nghiêm túc chăm chút tỉ mỉ.
Rất đáng yêu, rất trung thành.
Chờ Vương Tiểu Mị chạy việc xong, toàn bộ mộ cung rực rỡ gấp nhiều lần — đã có hơi thở sinh hoạt.
Hắn định hỏi Văn Phong Tẫn khi nào bạn tới, gã đàn ông đáp lời: “Tới rồi.”
Vương Tiểu Mị vội vàng chỉnh trang quần áo, đứng thẳng người nhìn ra ngoài cửa.
Từng ngọn nến bật sáng, đoàn người xuất hiện trước Thiền Điện.
Đi đầu là người đàn ông mặc trang phục võ tướng, bên hông dắt thanh nhuyễn kiếm. Y ôm trong ngực thức gì đó, âm thanh giáp sắt, giày sắt ma sát với nền đất tạo ra tiếng ‘lộc cộc’ ‘lộc cộc’ hơi chóe. Người đàn ông không đội mũ, tóc tai buộc đơn giản, dáng đi bừa bãi thả lỏng, hoàn toàn không giống một tướng quân oai phong mà chỉ như cậu trai mười tám mười chín tuổi lông nhông ngoài đường.
Vương Tiểu Mị: …Quả nhiên không thể trông mặt bắt hình dong, mười chín tuổi đầu đã chết, giờ thành cương thi ít nhất cũng khoảng một nghìn tuổi.
Đoàn “người” phía sau đưa y vào thiền điện, nháy mắt tan biến.
Người đàn ông tiếp tục bước lên trước, gương mặt hoàn toàn không dữ tợn như Vương Tiểu Mị tưởng tượng mà lại cực kỳ giống người sống. Nhìn kỹ hơn, cái bọc y ôm trong ngực hóa ra là con người.
Người… cuộn thành cục, không có chân.
Hiển nhiên đối phương đã thấy bọn họ, cười sang sảng chào Văn Phong Tẫn. Đến khi nhìn Vương Tiểu Mị đứng bên cạnh gã, y giật mình ngạc nhiên.
Vương Tiểu Mị còn chưa kịp đứng dậy tiếp đón, người đàn ông đã ôm quyền chào hỏi: “Chúc mừng Văn tiền bối, vị này chắc hắn là Văn phu nhân? Ôi, không ngờ ta có thể được gặp người thật.” Tầm mắt y đảo qua cánh tay nắm chặt của hai người, giọng điệu pha chút hâm mộ.
“Tình cảm hai vị tốt quá, không giống ta và phu nhân, em ấy chỉ được cái chọc ta tức giận.”
Mắt Văn Phong Tẫn ánh lên chút ý cười, không đầu không đuôi khoe khoang: “Sư huynh quả thực rất quan tâm ta.”
Vương Tiểu Mị: …Nói nhăng nói cuội, thích anh cho em đoạn tử tuyệt tôn không?
Hơn nữa phu nhân? Vương Tiểu Mị trộm đánh giá thiếu niên bị quấn kín mít: “À, vị đây chính là phu nhân? Sao cô ấy không nói lời nào?”
“Nói?” Tướng quân nhếch miệng cười rộ lên: “Ngài được tế luyện từ máu qua quân, ta và phu nhân chỉ là cương thi tu luyện bình thường. Hai trăm năm trước, ta rụng lông đỏ tu thành ‘Hạn Bạt’ khôi phục ký ức cũng như thân thể, còn phu nhân ta chậm chạp hơn, đến giờ chưa thể nói chuyện.”
Y nhẹ nhàng kéo lớp vải xuống lộ ra cục lông đen sì, đôi mắt thẫn thờ, móng tay đen khô quắt tí thì dọa Vương Tiểu Mị giật nảy.
Văn Phong Tẫn nhẹ nhàng ôm chặt hắn, tránh cho Vương Tiểu Mị ngất xỉu tại chỗ.
Tướng quân đối diện không hề ý thức được ‘nhan sắc’ phu nhân mình kỳ lạ ra sao, thấy bàn tay người đó xòe ra, y cúi người đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng.
Vương Tiểu Mị: …!
Đù đù đù đù, chân ái, chân ái!!!
Hôn thế cũng được hả? Lông cọ vào không ngứa miệng sao???
Văn Phong Tẫn thấy nhiều rồi nên cũng không trách, lôi Vương Tiểu Mị cứng đờ tới dưới tán cây tương tư.
Bàn lùn được thiết kế để trưng nóng rượu, rượu thượng hạng ủ lâu mùi thơm tỏa ra bốn phía, tướng quân ôm vợ vừa ngửi thấy đã tấm tắc khen ngon.
Quanh bàn chỉ có ba cái đệm, thấy tướng quân không có ý định đặt vợ xuống đất, Vương Tiểu Mị cũng không gọi Mộc Nhất mang đồ nữa.
“Tiểu Mị.” Văn Phong Tẫn đột nhiên kêu tên hắn.
Vương Tiểu Mị ngồi thẳng dậy: “Sao thế?”
Gã đàn ông mỉm cười: “Chưa giới thiệu với huynh, đây là người bạn ta đã nhắc tới. Hai trăm năm sau khi ta chết, y trở thành tướng quân phục quốc, tên An Giai. Người bên cạnh là phu nhân của y, An Thành Tĩnh.”
Vương Tiểu Mị nhanh chóng gật đầu với khách quý.
Văn Phong Tẫn quay sang bảo An Giai: “Sư huynh của ta chắc hẳn ngươi đã biết.”
“Đúng, ta có duyên được gặp phu nhân một lần, tuy lúc đó ngài chưa tỉnh.” An Giai chọn tư thế thoải mái nhất ôm vợ, cười nói: “Ta là quan võ, năm đó đọc sách sử vẫn thường xuyên hâm mộ tình cảm của hai người, ai ngờ duyên số kỳ diệu, lúc chết rồi có thể kết bạn làm quen.”
“…Ha ha, cậu quá khen.”
Vào cả sách sử?
Rìa lý? Ngài chắc chắn không phải tiếng xấu muôn đời sao? Khóe miệng Vương Tiểu Mị giật giật, nghĩ tới chuyện năm đó Văn Phong Tẫn làm trước hắn khi chết, thôi được rồi, sau khi hắn chết chắc chắn gã chỉ ác hơn chứ không kém, mong là không biến hoàng đế thành con quay.
Hâm mộ tình cảm? Vương Tiểu Mị lạnh lùng tưởng niệm, kiếp trước hắn với Văn Phong Tẫn thì có gì đáng hâm mộ?!
À, chắc là tình huynh đệ đồng môn cảm động máu chó loạn xì bùa, cuối cùng hắn chết gã đàn ông tuẫn táng theo.
Ha ha.
Muốn đập chết Văn Phong Tẫn quá.
Dù trong lòng Vương Tiểu Mị phun tào ra sao nhưng trước mặt bạn bè Văn Phong Tẫn, hắn tuyệt đối phải giữ thể diện cho anh chồng. Lâu rồi bọn họ không gặp, hắn làm um lên vừa xấu mặt mình vừa xấu mặt gã đàn ông.
Vậy nên Vương Tiểu Mị cố gắng thẳng lưng, liên tục nở nụ cười thanh lịch tiêu chuẩn.
Người xưa gặp bạn đơn giản hơn thời hiện đại nhiều, chỉ ăn cơm nói chuyện, uống rượu ngắm cảnh.
An Giai thân là võ tướng nhưng không thuộc kiểu người khoác lác, y nói năng từ tốn, hay sử dụng mấy câu từ hoa mỹ, thậm chí thường xuyên đối thơ với Văn đại ca. Hương men bốc lên, An Giai ngâm nga giai điệu nổi tiếng năm đó, Vương Tiểu Mị càng nghe càng như lọt trong sương mù.
Tới khi An Giai bắt đầu nói về chuyện quá khứ, hắn mới biết thì ra y là cháu nội Khánh Quốc công, sau khi thành tướng quân cũng thuộc dạng nhà mặt phố, được giáo dục trong môi trường cao quý.
Dù đã thành bánh chưng, cũng là dạng bánh chưng cao – giàu – đẹp.
Cơ mà phú quý sẽ đi liền với lợi ích, chín mươi phần trăm hôn nhân giữa An Giai và phu nhân phải môn đăng hộ đối. Hắn nhìn cái bọc y ôm trong ngực, không ngờ dưới hoàn cảnh như vậy hai người có thể gắn bó khăng khít, quả là người đàn ông tốt.
Văn Phong Tẫn giống An Giai?
Giống chỗ nào?
Có hai viên bi à?
Vương Tiểu Mị âm thầm giơ ngón giữa với anh chồng.
Hết chương 64
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook