Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài
-
Chương 59
Edit: Kidoisme
Nếu thi thể không có linh hồn thì có cảm thấy đau không?
Vương Tiểu Mị không biết, hắn càng không rõ nên gọi mình là cương thi hay chỉ đơn giản là ‘hoạt tử nhân’. (*)
(*) theo tui tra được là người sống trong cổ mộ, ai biết thì bình luận nhé.
Hắn có thể cảm nhận được nóng lạnh, cảm nhận được vị ngon ngọt của đồ ăn nhưng cùng lúc đó, hắn biết mình không phải là người, tạm thời chưa bàn tới sức mạnh và các chức năng khác của cơ thể.
Một chút nhận thức sâu bên trong lòng hắn dần thoái hóa, điều này khiến mọi sinh vật bên cạnh hắn đều e sợ, tôn kính.
Lấy ví dụ người bình thường khi đứng cạnh kẻ bắt cóc nguy hiểm, sâu dưới linh hồn sẽ sinh ra tuyệt vọng sợ hãi, Vương Tiểu Mị cũng thế, nhưng cảm xúc của hắn nhạt hơn rất nhiều, thậm chí người bên ngoài không hề phát hiện ra.
Có lẽ trải nghiệm kiếp trước đã ảnh hưởng đến hắn bây giờ.
Dù gì hắn từng lăn lộn dưới thời kỳ mạng sống chẳng bằng rơm rạ.
Vương Tiểu Mị nằm trên chiếc giường sắt lạnh như băng, quần áo cởi gần hết chỉ đắp một tấm vải mỏng. Thuốc tê không hiệu quả với hắn cho nên Nhất Ngôn chỉ có thể mỉm cười móc ra cái lư hương quái dị từ trong ngăn tủ.
Làn khói tím nhàn nhạt tỏa ra, nháy mắt bao trọn căn phòng.
Văn Phong Tẫn nhăn mày nhìn đối phương: “Nhà ngươi có nó?”
“Tôi làm nghề này thì cũng phải có chút vốn liếng chứ.” Nhất Ngôn đổ chất lỏng lên vải sau đó bịt mũi, cười tinh quái như con hồ ly: “Tuy nhiên giá cả đành tính cho khách quý rồi.”
“Sự quý hiếm đó, kẻ hèn xin ngài hiểu.”
“Ờ.” Văn Phong Tẫn nhàn nhạt đáp: “Ngươi cứ việc dùng.”
Dưới mộ cung gã chất đầy bảo vật quý hiếm, trong đó thứ con người ao ước nhiều như lông trâu, chút ‘quý hiếm’ Nhất Ngôn kể lể gã chẳng để vào mắt.
Đôi mắt híp cong lên mang theo chút vui vẻ: “Xem ra hôm nay tôi thực sự đón được hai vị khách quý.”
Văn Phong Tẫn chẳng để ý tới y, thân hình cao lớn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mị, mái tóc bạc rối tung, vài sợi nhẹ nhàng chạm lên bụng hắn. Đôi mắt gã lạnh nhạt, ẩn sâu bên trong chút dịu dàng mỉm cười hỏi: “Sợ không?”
Vương Tiểu Mị mím môi lắc đầu.
Bàn tay to chạm lên mặt hắn, ngón tay khẽ cử động: “Ngoan, nói chuyện.”
“Sợ…” Vương Tiểu Mị khịt mũi, đáng thương làm nũng.
Văn Phong Tẫn cười thành tiếng: “Yên tâm, ta ở đây bên cạnh huynh nhé.”
“Ừm…”
Chóp mũi Vương Tiểu Mị ngửi được mùi hương, hắn không biết nó có tác dụng gì bởi lẽ đến cả thuốc tê hắn còn không sợ, nhưng đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới, đầu không đau, thậm chí cảm giác khi ngón tay Văn Phong Tẫn cọ sát cũng đã biến mất…
Nói hắn sợ không đúng, nhưng nói hắn không sợ là giả.
Từ nhỏ đến lớn phẫu thuật ruột thừa Vương Tiểu Mị cũng chưa từng làm, xuyên tới cổ đại tuy đã bị thương nhưng chuyện bảo vệ người yêu so với việc bị thằng lang băm ất ơ chui ở đâu ra phẫu thuật hỏng giống nhau hả?
Nói thật hắn không tin Nhất Ngôn, có những người chỉ cần nhìn cái mặt thôi cũng đủ biết “tôi chả phải người thường”. Trong nhận thức của Vương Tiểu Mị, Nhất Ngôn là tay bác sĩ kỳ quái, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, tàn nhẫn.
Người như vậy chỉ cần cho y điểm tựa, y có thể dùng một tách trà dần dần đưa đối phương vào quỹ đạo mình muốn.
Tóm cái váy lại: tên này khó chơi.
Văn Phong Tẫn nhìn Vương Tiểu Mị cứng đờ, gật đầu ra hiệu: “Có thể.”
Nhất Ngôn xoay người trầm mặc nói với thiếu nữ đằng sau: “Nào, vào việc.”
Thiếu nữ phía sau đúng là “Thủy thủ mặt trăng” lần trước cứu bọn họ, tuy nhiên hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, tóc đã nhuộm lại về đen trông chẳng khác nào nữ sinh cấp ba ngoan ngoãn.
Nhất Ngôn gọi điện kêu thiếu nữ tới, Vương Tiểu Mị tò mò lắm cơ mà ngại mở miệng ra hỏi.
Cô không nói gì, đứng yên ôm khay rồi pha thuốc theo hiệu lệnh.
Chuyên nghiệp đúng như dân trong nghề.
Vương Tiểu Mị trừng mắt nhìn Văn Phong Tẫn, được một lúc mí mắt hắn nặng trĩu nhịn không được đóng lại dưới sự cổ vũ hết mình từ vị trí Bạch Ngọc.
Đèn giải phẫu chiếu vào càng làm làn da trắng nhợt nhạt, lông mi Vương Tiểu Mị tạo thành cái bóng trên mặt, Văn Phong Tẫn không nói gì, đứng im canh chừng hắn.
Đôi mắt hẹp dài của Nhất Ngôn quét qua, ý cười trên môi càng sâu ra hiệu thiếu nữ đưa cho mình lọ nước suối.
Bình thủy tinh nghiêng ngả, vài giọt chất lỏng đổ xuống ngực Vương Tiểu Mị. Nói thật dóc thịt gì đó Nhất Ngôn nói chỉ muốn lừa hắn, cách lấy vũ văn rất đơn giản, ít nhất là trước khi nó kí sinh trên người chủ nhân thứ hai.
Nước dần thẩm thấu qua da, làn da trắng bệch trở nên hồng hào, vũ văn như rễ cây sinh trưởng bỗng chốc nổi lên toàn bộ.
Theo dòng nước đi xuống càng ngày càng có nhiều nhánh con khác mọc lên, thậm chí nó còn khiêu khích phóng sợi chỉ nhỏ nhô lên trên cơ thể!
Vũ văn như con cổ trùng say rượu, uốn éo theo dòng nước, Nhất Ngôn giật mình, ngạc nhiên cảm thán: “Ôi trời, khoa trương hơn tôi tưởng nữa.”
“Xem ra thân thể khách quý đây thích hợp nuôi vũ văn hơn Nghiêm Thuần nhiều, nó đã lớn sát tới mặt rồi.”
Mồm mép y như đang trêu đùa đứa bạn mập mạp tham ăn tục uống, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ.
Ảnh ngược sâu trong mắt làm mặt Văn Phong Tẫn lạnh xuống, chán ghét không chút che giấu.
Ngón tay Nhất Ngôn nhẹ nhàng miết “sợi chỉ đỏ”, nghiêng đầu hỏi: “Ngài không thích à? Nó là tác phẩm tôi tâm đắc nhất đấy.”
“Giết.”
Văn Phong Tẫn nhìn Nhất Ngôn.
Nhất Ngôn nhìn Văn Phong Tẫn.
“…Chậc, tới khí chất cũng thay đổi.” Nhất Ngôn cười ầm: “Xem ra gọi bạn ngài là tác phẩm cũng chưa đúng lắm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sản phẩm tế huyện hoàn mỹ đến thế, quả thực rất thỏa mãn.”
“Đứa nhỏ bên cạnh ngài là do tôi làm.” Nhất Ngôn vỗ đầu thiếu nữ, cô im lặng ngoan ngoãn tận hưởng.
“Tài liệu tổ tiên để lại cực kỳ quý giá, tôi nghiên cứu nhiều năm cũng chỉ có thể tạo ra nó, vậy mà tôi cứ tưởng mình đã đạt tới đỉnh cao…”
“Cho tới khi tôi thấy bạn ngài.”
“Quả nhiên, linh hồn mới là thứ quan trọng nhất…” Nhất Ngôn lẩm bẩm: “Ngài có thể cho tôi mượn nghiên cứu… – á”
Giường sắt phát ra vài tiếng ‘két két’ chói tai cùng với tiếng đồ đạc va chạm.
Bạch Ngọc đang chìm trong đống tài liệu giật mình hoảng sợ, mỗi tội khi quay đầu nhìn vào bên trong đã không còn một tiếng động nào.
“Cẩn thận vào.” Cậu ta ngãi đầu tiếp tục cắm mặt xuống đọc sách.
Nhiều tài liệu quan trọng như vậy, nhớ được bao nhiêu lâu thì nhớ.
“Tách”.
“Tách”.
Chất lỏng màu đỏ rơi liên tục xuống sàn tạo thành mấy đóa hoa nhỏ.
Nhất Ngôn dùng tay che má phải, máu theo khe hở bát đầu chảy xuống, y đau khổ nhíu mày, nụ cười gượng gạo trên mặt cũng chả nhếch lên nổi.
Văn Phong Tẫn ra tay chỉ trong nháy mắt, Nhất Ngôn không biết gã hành động lúc nào. Đôi mắt gã đàn ông xám xịt, ẩn chứa bão tố: “Nhớ kỹ cảm giác đau đớn này, đừng làm những chuyện khiến ta không thoải mái.”
Văn Phong Tẫn nhếch miệng cười sung sướng, đôi môi mỏng tràn ngập sát khí.
Không còn Vương Tiểu Mị, gã đàn ông chẳng cần che giấu bản thân, thỏa thích làm “ma quân” ngàn người ghê sợ miệt thị Nhất Ngôn.
Sức mạnh khiến gã thành tuyệt đối, có thể tùy ý thao túng sống chết, tất cả mánh khóe Nhất Ngôn bày ra trước mặt gã hoàn toàn phí công.
Con người khi giẫm chết một con kiến có cảm thấy buồn không?
Không, cho nên khi Văn Phong Tẫn giết người, gã cũng như thế.
“Ta không để ý mục đích của ngươi, nhưng nếu ngươi dám áp nó lên người sư huynh, ta sẽ móc não ngươi xuống.”
“Lập tức hủy diệt vũ văn, hiểu tiếng người không?”
“…Hiểu.”
Nhất Ngôn trầm mặc, cầm thuốc đỏ bông gòn lên tùy ý xử lý miệng vết thương dữ tợn từ cằm đổ xuống. Thiếu nữ bên cạnh y chịu ảnh hưởng nặng, đứng im bất động phảng phất như con rô bốt không ai điều khiển.
Sau khi sửa sang lại nhan sắc, trên mặt Nhất Ngôn mất đi nụ cười, y nhìn vũ văn đã ăn xong nước thuốc không dám giãy giụa, lấy ra một cây kéo dài bằng đồng từ từ gắp nó ra khỏi cơ thể Vương Tiểu Mị.
Uy áp như con rắn độc quấn quanh cổ Nhất Ngôn phảng phất như gã chỉ cần dùng chút sức lực Nhất Ngôn sẽ hồn lìa khỏi xác, vĩnh viễn trở về với tổ tiên!
Đó mới chỉ là uy áp của Văn Phong Tẫn—
Giết bao nhiêu người mới có được sát khí như vậy? Cánh tay cầm vũ văn cứ như bị axit tạt trúng, tỏa ra tiếng ‘xèo xèo’ ghê rợn.
Mà người trên giường vẫn im lặng như cũ, kể cả khi vũ văn đã biến mất hắn vẫn chẳng tỉnh lại tỏ thái độ.
Tuy nhiên Nhất Ngôn vẫn có thể cảm nhận được tiếng tim đập dưới lớp quần áo, y cắn răng, tại sao gã đàn ông có thể tạo ra tác phẩm hoàn hảo đến thế, đặt thành quả y dành cả đời nghiên cứu chẳng khác nào bãi rác phế thải…
Không phải y không muốn có con rối riêng, nhưng mỗi lần y hoàn thành tác phẩm nào, rất nhanh nó sẽ thành công cụ giết người, không hề có ý thức nhân loại…
Máu đặc biệt.
Quả nhiên lợi hại như lời đồn.
Tuyệt phẩm đó cần bao nhiêu lâu để tế luyện? Cần bao nhiêu máu để hoàn thành?!
“Được rồi.” Nhất Ngôn lạnh lùng lê thân tới bên cạnh bồn rửa mặt, y rũ đầu trong mắt là tình cảm thiêu đốt mãnh liệt.
Đồ mà người thường dùng cả đời mơ ước, đám quái vật không cần mất bao nhiêu công đã đạt được.
Đó là lý do Nhất Ngôn chán ghét dị tộc, rõ ràng không phải con người mà dám sống cùng con người, nhiễu loạn trật tự thế giới!
Những con quái vật ngu xuẩn không cần nỗ lực!
“Tiền công sẽ đến tay nhà ngươi vào ngày mai.”
Văn Phong Tẫn nhàn nhạt nói, nâng Vương Tiểu Mị trên giường dậy cẩn thận mặc quần áo cho hắn, sau đó ôm hắn rời khỏi cửa tiệm.
Từ đầu đến cuối không hề nhìn Nhất Ngôn lấy một lần.
Mất giá trị lợi dụng, y chẳng khác nào đồ bỏ.
Bóng dáng ba người biến mất sau cánh cửa, Nhất Ngôn tức giận, rắn răng tay nắm thành quyền.
Hết chương 59
Nếu thi thể không có linh hồn thì có cảm thấy đau không?
Vương Tiểu Mị không biết, hắn càng không rõ nên gọi mình là cương thi hay chỉ đơn giản là ‘hoạt tử nhân’. (*)
(*) theo tui tra được là người sống trong cổ mộ, ai biết thì bình luận nhé.
Hắn có thể cảm nhận được nóng lạnh, cảm nhận được vị ngon ngọt của đồ ăn nhưng cùng lúc đó, hắn biết mình không phải là người, tạm thời chưa bàn tới sức mạnh và các chức năng khác của cơ thể.
Một chút nhận thức sâu bên trong lòng hắn dần thoái hóa, điều này khiến mọi sinh vật bên cạnh hắn đều e sợ, tôn kính.
Lấy ví dụ người bình thường khi đứng cạnh kẻ bắt cóc nguy hiểm, sâu dưới linh hồn sẽ sinh ra tuyệt vọng sợ hãi, Vương Tiểu Mị cũng thế, nhưng cảm xúc của hắn nhạt hơn rất nhiều, thậm chí người bên ngoài không hề phát hiện ra.
Có lẽ trải nghiệm kiếp trước đã ảnh hưởng đến hắn bây giờ.
Dù gì hắn từng lăn lộn dưới thời kỳ mạng sống chẳng bằng rơm rạ.
Vương Tiểu Mị nằm trên chiếc giường sắt lạnh như băng, quần áo cởi gần hết chỉ đắp một tấm vải mỏng. Thuốc tê không hiệu quả với hắn cho nên Nhất Ngôn chỉ có thể mỉm cười móc ra cái lư hương quái dị từ trong ngăn tủ.
Làn khói tím nhàn nhạt tỏa ra, nháy mắt bao trọn căn phòng.
Văn Phong Tẫn nhăn mày nhìn đối phương: “Nhà ngươi có nó?”
“Tôi làm nghề này thì cũng phải có chút vốn liếng chứ.” Nhất Ngôn đổ chất lỏng lên vải sau đó bịt mũi, cười tinh quái như con hồ ly: “Tuy nhiên giá cả đành tính cho khách quý rồi.”
“Sự quý hiếm đó, kẻ hèn xin ngài hiểu.”
“Ờ.” Văn Phong Tẫn nhàn nhạt đáp: “Ngươi cứ việc dùng.”
Dưới mộ cung gã chất đầy bảo vật quý hiếm, trong đó thứ con người ao ước nhiều như lông trâu, chút ‘quý hiếm’ Nhất Ngôn kể lể gã chẳng để vào mắt.
Đôi mắt híp cong lên mang theo chút vui vẻ: “Xem ra hôm nay tôi thực sự đón được hai vị khách quý.”
Văn Phong Tẫn chẳng để ý tới y, thân hình cao lớn ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mị, mái tóc bạc rối tung, vài sợi nhẹ nhàng chạm lên bụng hắn. Đôi mắt gã lạnh nhạt, ẩn sâu bên trong chút dịu dàng mỉm cười hỏi: “Sợ không?”
Vương Tiểu Mị mím môi lắc đầu.
Bàn tay to chạm lên mặt hắn, ngón tay khẽ cử động: “Ngoan, nói chuyện.”
“Sợ…” Vương Tiểu Mị khịt mũi, đáng thương làm nũng.
Văn Phong Tẫn cười thành tiếng: “Yên tâm, ta ở đây bên cạnh huynh nhé.”
“Ừm…”
Chóp mũi Vương Tiểu Mị ngửi được mùi hương, hắn không biết nó có tác dụng gì bởi lẽ đến cả thuốc tê hắn còn không sợ, nhưng đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới, đầu không đau, thậm chí cảm giác khi ngón tay Văn Phong Tẫn cọ sát cũng đã biến mất…
Nói hắn sợ không đúng, nhưng nói hắn không sợ là giả.
Từ nhỏ đến lớn phẫu thuật ruột thừa Vương Tiểu Mị cũng chưa từng làm, xuyên tới cổ đại tuy đã bị thương nhưng chuyện bảo vệ người yêu so với việc bị thằng lang băm ất ơ chui ở đâu ra phẫu thuật hỏng giống nhau hả?
Nói thật hắn không tin Nhất Ngôn, có những người chỉ cần nhìn cái mặt thôi cũng đủ biết “tôi chả phải người thường”. Trong nhận thức của Vương Tiểu Mị, Nhất Ngôn là tay bác sĩ kỳ quái, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, tàn nhẫn.
Người như vậy chỉ cần cho y điểm tựa, y có thể dùng một tách trà dần dần đưa đối phương vào quỹ đạo mình muốn.
Tóm cái váy lại: tên này khó chơi.
Văn Phong Tẫn nhìn Vương Tiểu Mị cứng đờ, gật đầu ra hiệu: “Có thể.”
Nhất Ngôn xoay người trầm mặc nói với thiếu nữ đằng sau: “Nào, vào việc.”
Thiếu nữ phía sau đúng là “Thủy thủ mặt trăng” lần trước cứu bọn họ, tuy nhiên hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng sạch sẽ, tóc đã nhuộm lại về đen trông chẳng khác nào nữ sinh cấp ba ngoan ngoãn.
Nhất Ngôn gọi điện kêu thiếu nữ tới, Vương Tiểu Mị tò mò lắm cơ mà ngại mở miệng ra hỏi.
Cô không nói gì, đứng yên ôm khay rồi pha thuốc theo hiệu lệnh.
Chuyên nghiệp đúng như dân trong nghề.
Vương Tiểu Mị trừng mắt nhìn Văn Phong Tẫn, được một lúc mí mắt hắn nặng trĩu nhịn không được đóng lại dưới sự cổ vũ hết mình từ vị trí Bạch Ngọc.
Đèn giải phẫu chiếu vào càng làm làn da trắng nhợt nhạt, lông mi Vương Tiểu Mị tạo thành cái bóng trên mặt, Văn Phong Tẫn không nói gì, đứng im canh chừng hắn.
Đôi mắt hẹp dài của Nhất Ngôn quét qua, ý cười trên môi càng sâu ra hiệu thiếu nữ đưa cho mình lọ nước suối.
Bình thủy tinh nghiêng ngả, vài giọt chất lỏng đổ xuống ngực Vương Tiểu Mị. Nói thật dóc thịt gì đó Nhất Ngôn nói chỉ muốn lừa hắn, cách lấy vũ văn rất đơn giản, ít nhất là trước khi nó kí sinh trên người chủ nhân thứ hai.
Nước dần thẩm thấu qua da, làn da trắng bệch trở nên hồng hào, vũ văn như rễ cây sinh trưởng bỗng chốc nổi lên toàn bộ.
Theo dòng nước đi xuống càng ngày càng có nhiều nhánh con khác mọc lên, thậm chí nó còn khiêu khích phóng sợi chỉ nhỏ nhô lên trên cơ thể!
Vũ văn như con cổ trùng say rượu, uốn éo theo dòng nước, Nhất Ngôn giật mình, ngạc nhiên cảm thán: “Ôi trời, khoa trương hơn tôi tưởng nữa.”
“Xem ra thân thể khách quý đây thích hợp nuôi vũ văn hơn Nghiêm Thuần nhiều, nó đã lớn sát tới mặt rồi.”
Mồm mép y như đang trêu đùa đứa bạn mập mạp tham ăn tục uống, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ.
Ảnh ngược sâu trong mắt làm mặt Văn Phong Tẫn lạnh xuống, chán ghét không chút che giấu.
Ngón tay Nhất Ngôn nhẹ nhàng miết “sợi chỉ đỏ”, nghiêng đầu hỏi: “Ngài không thích à? Nó là tác phẩm tôi tâm đắc nhất đấy.”
“Giết.”
Văn Phong Tẫn nhìn Nhất Ngôn.
Nhất Ngôn nhìn Văn Phong Tẫn.
“…Chậc, tới khí chất cũng thay đổi.” Nhất Ngôn cười ầm: “Xem ra gọi bạn ngài là tác phẩm cũng chưa đúng lắm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một sản phẩm tế huyện hoàn mỹ đến thế, quả thực rất thỏa mãn.”
“Đứa nhỏ bên cạnh ngài là do tôi làm.” Nhất Ngôn vỗ đầu thiếu nữ, cô im lặng ngoan ngoãn tận hưởng.
“Tài liệu tổ tiên để lại cực kỳ quý giá, tôi nghiên cứu nhiều năm cũng chỉ có thể tạo ra nó, vậy mà tôi cứ tưởng mình đã đạt tới đỉnh cao…”
“Cho tới khi tôi thấy bạn ngài.”
“Quả nhiên, linh hồn mới là thứ quan trọng nhất…” Nhất Ngôn lẩm bẩm: “Ngài có thể cho tôi mượn nghiên cứu… – á”
Giường sắt phát ra vài tiếng ‘két két’ chói tai cùng với tiếng đồ đạc va chạm.
Bạch Ngọc đang chìm trong đống tài liệu giật mình hoảng sợ, mỗi tội khi quay đầu nhìn vào bên trong đã không còn một tiếng động nào.
“Cẩn thận vào.” Cậu ta ngãi đầu tiếp tục cắm mặt xuống đọc sách.
Nhiều tài liệu quan trọng như vậy, nhớ được bao nhiêu lâu thì nhớ.
“Tách”.
“Tách”.
Chất lỏng màu đỏ rơi liên tục xuống sàn tạo thành mấy đóa hoa nhỏ.
Nhất Ngôn dùng tay che má phải, máu theo khe hở bát đầu chảy xuống, y đau khổ nhíu mày, nụ cười gượng gạo trên mặt cũng chả nhếch lên nổi.
Văn Phong Tẫn ra tay chỉ trong nháy mắt, Nhất Ngôn không biết gã hành động lúc nào. Đôi mắt gã đàn ông xám xịt, ẩn chứa bão tố: “Nhớ kỹ cảm giác đau đớn này, đừng làm những chuyện khiến ta không thoải mái.”
Văn Phong Tẫn nhếch miệng cười sung sướng, đôi môi mỏng tràn ngập sát khí.
Không còn Vương Tiểu Mị, gã đàn ông chẳng cần che giấu bản thân, thỏa thích làm “ma quân” ngàn người ghê sợ miệt thị Nhất Ngôn.
Sức mạnh khiến gã thành tuyệt đối, có thể tùy ý thao túng sống chết, tất cả mánh khóe Nhất Ngôn bày ra trước mặt gã hoàn toàn phí công.
Con người khi giẫm chết một con kiến có cảm thấy buồn không?
Không, cho nên khi Văn Phong Tẫn giết người, gã cũng như thế.
“Ta không để ý mục đích của ngươi, nhưng nếu ngươi dám áp nó lên người sư huynh, ta sẽ móc não ngươi xuống.”
“Lập tức hủy diệt vũ văn, hiểu tiếng người không?”
“…Hiểu.”
Nhất Ngôn trầm mặc, cầm thuốc đỏ bông gòn lên tùy ý xử lý miệng vết thương dữ tợn từ cằm đổ xuống. Thiếu nữ bên cạnh y chịu ảnh hưởng nặng, đứng im bất động phảng phất như con rô bốt không ai điều khiển.
Sau khi sửa sang lại nhan sắc, trên mặt Nhất Ngôn mất đi nụ cười, y nhìn vũ văn đã ăn xong nước thuốc không dám giãy giụa, lấy ra một cây kéo dài bằng đồng từ từ gắp nó ra khỏi cơ thể Vương Tiểu Mị.
Uy áp như con rắn độc quấn quanh cổ Nhất Ngôn phảng phất như gã chỉ cần dùng chút sức lực Nhất Ngôn sẽ hồn lìa khỏi xác, vĩnh viễn trở về với tổ tiên!
Đó mới chỉ là uy áp của Văn Phong Tẫn—
Giết bao nhiêu người mới có được sát khí như vậy? Cánh tay cầm vũ văn cứ như bị axit tạt trúng, tỏa ra tiếng ‘xèo xèo’ ghê rợn.
Mà người trên giường vẫn im lặng như cũ, kể cả khi vũ văn đã biến mất hắn vẫn chẳng tỉnh lại tỏ thái độ.
Tuy nhiên Nhất Ngôn vẫn có thể cảm nhận được tiếng tim đập dưới lớp quần áo, y cắn răng, tại sao gã đàn ông có thể tạo ra tác phẩm hoàn hảo đến thế, đặt thành quả y dành cả đời nghiên cứu chẳng khác nào bãi rác phế thải…
Không phải y không muốn có con rối riêng, nhưng mỗi lần y hoàn thành tác phẩm nào, rất nhanh nó sẽ thành công cụ giết người, không hề có ý thức nhân loại…
Máu đặc biệt.
Quả nhiên lợi hại như lời đồn.
Tuyệt phẩm đó cần bao nhiêu lâu để tế luyện? Cần bao nhiêu máu để hoàn thành?!
“Được rồi.” Nhất Ngôn lạnh lùng lê thân tới bên cạnh bồn rửa mặt, y rũ đầu trong mắt là tình cảm thiêu đốt mãnh liệt.
Đồ mà người thường dùng cả đời mơ ước, đám quái vật không cần mất bao nhiêu công đã đạt được.
Đó là lý do Nhất Ngôn chán ghét dị tộc, rõ ràng không phải con người mà dám sống cùng con người, nhiễu loạn trật tự thế giới!
Những con quái vật ngu xuẩn không cần nỗ lực!
“Tiền công sẽ đến tay nhà ngươi vào ngày mai.”
Văn Phong Tẫn nhàn nhạt nói, nâng Vương Tiểu Mị trên giường dậy cẩn thận mặc quần áo cho hắn, sau đó ôm hắn rời khỏi cửa tiệm.
Từ đầu đến cuối không hề nhìn Nhất Ngôn lấy một lần.
Mất giá trị lợi dụng, y chẳng khác nào đồ bỏ.
Bóng dáng ba người biến mất sau cánh cửa, Nhất Ngôn tức giận, rắn răng tay nắm thành quyền.
Hết chương 59
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook