Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài
-
Chương 46
Edit: Kidoisme
“Reng —— Reng —— ”
“Ôi —— sáng sớm tinh mơ ai gọi điện thế —— ”
Đỉnh đầu Vương Tiểu Mị rối như cái ổ gà, bàn tay thò ra quan tài sờ soạng lung tung cuối cùng cũng tới được cái di động, cặp mắt hét mở bấm chuẩn phím màu xanh lục.
“Alo ~” Vương Tiểu Mị ngáp ngắn ngáp dài, dài âm thanh nghe qua có vẻ uể oải: “Ai thế?”
Chị Lôi ở đầu bên kia nghe được giọng nói của hắn, cười cười đáp: “Là chị…”
Một đôi môi dán sát vào Vương Tiểu Mị, chuẩn xác hôn nhẹ lên tai hắn. Chủ nhân của nó sáng ra chưa tỉnh ngủ, lười biếng gác cằm lên vai Vương Tiểu Mị, mái tóc bạc rối tung.
“Là ai thế sư huynh…” Giọng nói khàn khàn của gã đàn ông phảng phất mang theo dòng điện truyền thẳng sang đầu bên kia. Hormone giống đực xông thẳng lên đại não, chị Lôi hết hồn bỏ điện thoại ra xa rồi xoa lỗ tai run lập cập, mặt già không nhịn được đỏ lừ.
“Khụ khụ, chị quấy rầy hai cậu rồi hả?”
“Hở? Có đâu mà.” Vương Tiểu Mị không hiểu ý chị ta, bỏ điện thoại xuống ngó đồng hồ rồi lại áp vào tai: “Sáu rưỡi sáng bọn tôi dậy hết rồi, lát nữa có việc cần đi sớm.”
Hắn không hiểu nhưng Văn Phong Tẫn hiểu.
Đôi môi gã đàn ông chậm rãi di chuyển, gã cố ý liếm dọc tai Vương Tiểu Mị, tiếng nước phóng đại qua loa điện thoại nhiều lần.
“Chậc…”
Vương Tiểu Mị giật cả mình, mà chị Lôi lạnh lùng dùng tay cọ chóp mũi.
Còn nói không quấy rầy, đàn ông buổi sáng là cái dạng thừa sức lực nhất, chúng mày không thể quan tâm cảm nhận của con chó độc thân ba mươi năm như chị sao? Chị mày tức lên thiêu chết cụ chúng mày đấy nhé!
“Đừng nghịch.” Vương Tiểu Mị che lỗi tai đỏ bừng do bị ‘cắn’, xấu hổ cảnh cáo gã đàn ông đang dựa vào quan tài cười đầy ẩn ý.
Thà Văn Phong Tẫn cười to thì chả sao, đây gã lại show ra nụ cười đặc trưng phạm quy, Vương Tiểu Mị không đủ tự tin cưỡng lại xoay người nhận điện thoại.
Gã đàn ông dùng giọng mũi không mặn không nhạt ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt như ăn thịt người dõi theo từng bước đi của người thương.
Lâu rồi hai người chưa làm vài chuyện vui vẻ.
Văn Phong Tẫn gác lên thành quan tài, mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm. Da thịt gã lõa lồ trong không khí, áo ngủ bị kéo tuột xuống tận thắt lưng, mái tóc bạc đáp trên tay như dải sao sáng. Mỹ nhân đẹp tựa tiên giáng trần mỗi tội chẳng được ai ngó ngàng tới.
“Chị Lôi tìm bọn tôi có chuyện gì thế?” Vương Tiểu Mị hỏi.
Chị Lôi trầm mặc, ăn xong bát cơm chó hạng sang rồi mới mở lời: “Trinh Bắc bị phán tử hình, hôm qua hành quyết.”
Vương Tiểu Mị ngạc nhiên, cơn buồn ngủ bay sạch. Hắn nhớ tới Trinh Bắc, cậu trai có nụ cười thiên thần nhưng trái tim kinh khủng hơn cả ác quỷ.
“…Ừm, tôi biết rồi.”
“Nhà họ Trinh giờ rối chẳng khác nào cuộn chỉ. Trinh Hạo bị Trinh Bắc xẻo chết chưa nói, giờ Trinh Bắc bị phán án tử cả nhà cả cửa còn mỗi cậu hai Trinh Mộc. Bà Trinh điên lên, thậm chí còn muốn ném cả y vào ngục giam, ngày ngày nguyền rủa nói Trinh Mộc hại chết con trai bà ta.”
Chị Lôi nhớ tới ngày Trinh Bắc bị xử tử, Trinh Mộc quỳ trên đất gào khóc thực sự làm người ta rất khó chịu.
Nuôi ra được thằng đầu óc ngu si như Trinh Hạo lại còn có thêm đứa em không khác nào ma vương Trinh Bắc, ấy thế mà còn muốn đưa người tử tế nhất vào vòng lao lý.
“Nhà họ Trinh đúng là một lũ ngu đần!” Chị ta tức giận mắng: “Mẹ nó đồ đàn bà thiếu não!”
Vương Tiểu Mị nghe xong cũng cạn lời với bố Trinh mẹ Trinh, con nào mà chả là cục thịt rơi ra trên người mẹ, yêu thương con cả không được thì bắt hai thằng còn lại chôn cùng?
Một loại gạo nuôi trăm loại người…
“Sao đó thì sao?” Vương Tiểu Mị nhăn mày hỏi tiếp.
Chị Lôi đầu bên kia thở dài ngao ngán: “Chị có chút qua lại với cậu hai Trinh Mộc nên cũng muốn xen vào giúp đỡ. Nhưng trong lòng ai chả hiểu người sống sót ra khỏi ‘đất’ là người được lợi nhiều nhất, chị, Tiểu La, Trinh Mộc, Trinh Bắc… Giờ nhà họ Trinh như con chó hoang thấy người là cắn, phiền chết đi được.”
Không đợi Vương Tiểu Mị nói chị Lôi đã cười rộ lên: “Không sao, Tưởng Lôi Lôi này chưa biết sợ là gì nhé?! Mấy năm nay chị ‘xuống đất’ cũng chả phải ăn chay! Đúng lúc chị với Tiểu La đấu giá bên làng du lịch tiện thể nghỉ ngơi luôn. Có Liêu Việt Kiếm rồi thì chả cần làm ăn gì nữa.”
“À còn nữa mấy món cậu đưa chị đấu giá gần xong rồi đấy, trời ơi một cái ly thôi cũng đủ để ăn tiêu phung phí mười năm…”
Vương Tiểu Mị nhớ tới con số trong thẻ, vui vẻ cười theo.
Tôi đã thành đại gia rồi ha ha, ha ha ha…
Chị Lôi thực sự không cảm thấy Vương Tiểu Mị giống cương thi ác độc mà lại thấy giống mấy đứa nhóc con trong nhà, ngoan ngoãn đáng yêu, mềm mềm dễ mến.
Tuy nhiên chồng hắn, Văn Phong Tẫn thì quả thực là con cương thi cổ lô sĩ khiếp cả hồn.
“Cả chuyện bọn cậu bảo chị chú ý tới vũ khí của Trinh Bắc.” Chị Lôi nói: “Chị tìm ra rồi.”
“Hở?!” Vương Tiểu Mị nhanh miệng hỏi: “Chị biết ai làm?”
“Đúng, vũ khí kia từng xuất hiện khoảng hai mươi năm trước, vài tay trộm mộ từng dùng. Người chế tạo ra nó tên là Bạch Thành, ông ta đã biến mất bí ẩn mang theo cả công thức rèn nên nó.”
“Thế hả…” Vũ khí đó đúng như được làm ra chỉ để ‘khắc chế’ Văn Phong Tẫn, Vương Tiểu Mị không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không nên cứ mãi lo sợ. Hiện tại manh mối đã đứt đoạn, hắn chỉ đành nhờ chị Lôi tiếp tục chú ý hộ mình.
Chị Lôi hiểu, an ủi hắn vài câu. Vương Tiểu Mị cười cười: “Chắc là tôi sợ bóng sợ gió, à mà chờ sóng gió này qua đi có thể nhờ chị giúp tôi chuyện này không?’
Chị Lôi hết hồn: “Không phiền, nói đi chị làm!”
Vương Tiểu Mị nhăn mày: “Tôi muốn xây một cái miếu nhỏ dưới ngọn núi, tiền thế nào cũng được… đặt lên là ‘Huyền Phong’.”
Năm đó hắn xuyên không tới Huyền Phong Thư Viện, từng cánh đồng lúa, từng đứa trẻ hắn dạy vẫn còn khắc sâu trong tim.
Hắn hận Thư Viện nhưng không có nghĩa ai hắn cũng hận.
Tuyệt vọng năm đó Văn Phong Tẫn trải qua khiến cả hai người đánh mất đi chút lương thiện cuối cùng, lạnh lùng đồ sát tất cả…
Tuy nhờ nhìn Văn Phong Tẫn có vẻ đã lành tính, tươi cười nhiều hơn nhưng từ khi hắn khôi phục ‘trí nhớ’ đã nhận ra gã đàn ông chỉ đang cố tình chiều theo ước muốn của hắn, kiểu như đang làm nhiệm vụ qua màn.
Không có nhiệm vụ liệu Văn Phong Tẫn còn nở nụ cười hay không?
Vương Tiểu Mị không thích giết chóc, Văn Phong Tẫn thu bản tính của mình. Vương Tiểu Mị muốn sống bình thường, Văn Phong Tẫn tươi cười ngày ngày đi chợ mua rau, dạo trung tâm thương mại cùng hắn…
Hắn biết nếu đổi lại mình thích giết chóc, thích một cuộc đời vinh quang, gã đàn ông sẽ không như bây giờ.
Văn Phong Tẫn không thay đổi, gã chỉ đang giả vờ.
Đấy là bản năng của gã, gã kiêng kị Vương Tiểu Mị từng chết một lần, muốn lấy lòng hắn, muốn trở thành người hoàn mỹ nhất xứng đôi với hắn.
Là một dạng biến tấu khác của trói buộc.
[Ta là người phù hợp nhất với huynh, huynh chỉ có thể chọn ta.]
Yêu là chiếm hữu, yêu là giữ cho riêng mình đều là những quy tắc Văn Phong Tẫn gò ép lại theo tiêu chuẩn của Vương Tiểu Mị.
Cứu người, tuân thủ quy tắc, làm theo pháp luật giống như nhiệm vụ gã phải thực hiện trong trò chơi công lược Vương Tiểu Mị.
Ngoài trò chơi, gã lại trở về là một Văn Phong Tẫn cao ngạo, lạnh lùng, ác độc.
Không phải Vương Tiểu Mị chán ghét gì gã… Hắn quay đầu nhìn Văn Phong Tẫn chống tay vào thành quan tài cười khẽ mang theo chút mùi vị đàn ông không kiềm chế được lúc sáng sớm.
Mà là vì… hơi khó giải quyết.
Nói thêm vài câu với chị Lôi, Vương Tiểu Mị cúp máy.
Hormone đàn ông lập tức bao lấy hắn, gã bánh chưng cùng cái đầu bạc trườn qua, mười ngón tay giao nhau, da thịt cận kề…
Văn Phong Tẫn trao cho Vương Tiểu Mị cái hôn buổi sáng ngọt ngào, hai người ôm nhau thật chặt…
“Ta muốn làm.”
“Không được, có người dưới nhà kìa.”
“…”
“Chậc.”
“Chậc gì mà chậc, nhanh lên!”
Vương Tiểu Mị chui ra ngoài quan tài mặc quần áo, gã đàn ông bĩu môi giúp hắn thắt đai lưng rồi mới kéo áo ngủ lên.
Lúc Văn Phong Tẫn nghe được Vương Tiểu Mị muốn xây chùa cho Huyền Phong Thư Viện thú thực là gã không hề để ý.
Đôi mắt hẹp dài hơi híp mắt, lạnh nhạt tới cực điểm.
Người đã chết, gã không có thời gian để tưởng nhớ.
Bạch Ngọc dưới nhà ngồi xổm trên sopha trừng đôi mắt sáng.
Muốn chạy… nhưng bên ngoài có nguy hiểm chờ cậu ta tự sa vào lưới.
Ở lại… trên tầng có hai sinh vật lạ không rõ chủng tộc ngủ trong quan tài.
Ôi, sao làm người gian nan vậy! Bạch Ngọc chảy hai hàng nước mắt bi thương thống khổ. Tuy nhiên chưa đợi cậu ta ca thán xong cầu thang đã vang lên tiếng bước chân. Lông tóc Bạch Ngọc dựng ngược nhìn chằm chằm hai bóng người đang xuống.
“Cậu tỉnh rồi ha.” Vương Tiểu Mị chào một tiếng rồi đi rửa mặt, Văn Phong Tẫn lạnh lùng theo sau.
Bạch – vốn tưởng sắp chết – Ngọc trừng mắt chó: Ủa xong rồi? Sao không đe dọa, diệt khẩu tôi? Ủa ủa???
Mắt cậu ta giữ nguyên tư thế nhìn bọn Vương Tiểu Mị rửa mặt, nấu cơm, ăn…
Mẹ kiếp thực sự không có kìa!!!
“Cho hỏi…” Bạch Ngọc yếu ớt nhấc tay: “Các người…buông tha cho tôi hả?”
Vương Tiểu Mị đặt bữa sáng lên bàn khó hiểu hỏi lại: “Không thì sao?”
Bạch Ngọc: “Thì cũng phải uy hiếp, bảo tôi không được lắm mồm chứ?”
Vương Tiểu Mị còn chưa trả lời, Văn Phong Tẫn bên cạnh đột nhiên thanh lịch để bát cơm xuống, liếc cậu ta rồi đột nhiên cười nhạo thành tiếng.
Nháy mắt Bạch Ngọc biến thành Bạch Hèn.
“Hờ.”
“…”
Chỉ với một tiếng cười mà có thể bao hàm đủ mọi ý tứ cà khịa trên trời dưới đất, vô số mũi tên vô hình được bắn từ miệng gã đàn ông thọc thẳng vào trái tim quả cầu đen Bạch Ngọc:…
Xin lỗi, tôi vốn yếu đuối như vậy đấy.
Hết chương 46
“Reng —— Reng —— ”
“Ôi —— sáng sớm tinh mơ ai gọi điện thế —— ”
Đỉnh đầu Vương Tiểu Mị rối như cái ổ gà, bàn tay thò ra quan tài sờ soạng lung tung cuối cùng cũng tới được cái di động, cặp mắt hét mở bấm chuẩn phím màu xanh lục.
“Alo ~” Vương Tiểu Mị ngáp ngắn ngáp dài, dài âm thanh nghe qua có vẻ uể oải: “Ai thế?”
Chị Lôi ở đầu bên kia nghe được giọng nói của hắn, cười cười đáp: “Là chị…”
Một đôi môi dán sát vào Vương Tiểu Mị, chuẩn xác hôn nhẹ lên tai hắn. Chủ nhân của nó sáng ra chưa tỉnh ngủ, lười biếng gác cằm lên vai Vương Tiểu Mị, mái tóc bạc rối tung.
“Là ai thế sư huynh…” Giọng nói khàn khàn của gã đàn ông phảng phất mang theo dòng điện truyền thẳng sang đầu bên kia. Hormone giống đực xông thẳng lên đại não, chị Lôi hết hồn bỏ điện thoại ra xa rồi xoa lỗ tai run lập cập, mặt già không nhịn được đỏ lừ.
“Khụ khụ, chị quấy rầy hai cậu rồi hả?”
“Hở? Có đâu mà.” Vương Tiểu Mị không hiểu ý chị ta, bỏ điện thoại xuống ngó đồng hồ rồi lại áp vào tai: “Sáu rưỡi sáng bọn tôi dậy hết rồi, lát nữa có việc cần đi sớm.”
Hắn không hiểu nhưng Văn Phong Tẫn hiểu.
Đôi môi gã đàn ông chậm rãi di chuyển, gã cố ý liếm dọc tai Vương Tiểu Mị, tiếng nước phóng đại qua loa điện thoại nhiều lần.
“Chậc…”
Vương Tiểu Mị giật cả mình, mà chị Lôi lạnh lùng dùng tay cọ chóp mũi.
Còn nói không quấy rầy, đàn ông buổi sáng là cái dạng thừa sức lực nhất, chúng mày không thể quan tâm cảm nhận của con chó độc thân ba mươi năm như chị sao? Chị mày tức lên thiêu chết cụ chúng mày đấy nhé!
“Đừng nghịch.” Vương Tiểu Mị che lỗi tai đỏ bừng do bị ‘cắn’, xấu hổ cảnh cáo gã đàn ông đang dựa vào quan tài cười đầy ẩn ý.
Thà Văn Phong Tẫn cười to thì chả sao, đây gã lại show ra nụ cười đặc trưng phạm quy, Vương Tiểu Mị không đủ tự tin cưỡng lại xoay người nhận điện thoại.
Gã đàn ông dùng giọng mũi không mặn không nhạt ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt như ăn thịt người dõi theo từng bước đi của người thương.
Lâu rồi hai người chưa làm vài chuyện vui vẻ.
Văn Phong Tẫn gác lên thành quan tài, mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm. Da thịt gã lõa lồ trong không khí, áo ngủ bị kéo tuột xuống tận thắt lưng, mái tóc bạc đáp trên tay như dải sao sáng. Mỹ nhân đẹp tựa tiên giáng trần mỗi tội chẳng được ai ngó ngàng tới.
“Chị Lôi tìm bọn tôi có chuyện gì thế?” Vương Tiểu Mị hỏi.
Chị Lôi trầm mặc, ăn xong bát cơm chó hạng sang rồi mới mở lời: “Trinh Bắc bị phán tử hình, hôm qua hành quyết.”
Vương Tiểu Mị ngạc nhiên, cơn buồn ngủ bay sạch. Hắn nhớ tới Trinh Bắc, cậu trai có nụ cười thiên thần nhưng trái tim kinh khủng hơn cả ác quỷ.
“…Ừm, tôi biết rồi.”
“Nhà họ Trinh giờ rối chẳng khác nào cuộn chỉ. Trinh Hạo bị Trinh Bắc xẻo chết chưa nói, giờ Trinh Bắc bị phán án tử cả nhà cả cửa còn mỗi cậu hai Trinh Mộc. Bà Trinh điên lên, thậm chí còn muốn ném cả y vào ngục giam, ngày ngày nguyền rủa nói Trinh Mộc hại chết con trai bà ta.”
Chị Lôi nhớ tới ngày Trinh Bắc bị xử tử, Trinh Mộc quỳ trên đất gào khóc thực sự làm người ta rất khó chịu.
Nuôi ra được thằng đầu óc ngu si như Trinh Hạo lại còn có thêm đứa em không khác nào ma vương Trinh Bắc, ấy thế mà còn muốn đưa người tử tế nhất vào vòng lao lý.
“Nhà họ Trinh đúng là một lũ ngu đần!” Chị ta tức giận mắng: “Mẹ nó đồ đàn bà thiếu não!”
Vương Tiểu Mị nghe xong cũng cạn lời với bố Trinh mẹ Trinh, con nào mà chả là cục thịt rơi ra trên người mẹ, yêu thương con cả không được thì bắt hai thằng còn lại chôn cùng?
Một loại gạo nuôi trăm loại người…
“Sao đó thì sao?” Vương Tiểu Mị nhăn mày hỏi tiếp.
Chị Lôi đầu bên kia thở dài ngao ngán: “Chị có chút qua lại với cậu hai Trinh Mộc nên cũng muốn xen vào giúp đỡ. Nhưng trong lòng ai chả hiểu người sống sót ra khỏi ‘đất’ là người được lợi nhiều nhất, chị, Tiểu La, Trinh Mộc, Trinh Bắc… Giờ nhà họ Trinh như con chó hoang thấy người là cắn, phiền chết đi được.”
Không đợi Vương Tiểu Mị nói chị Lôi đã cười rộ lên: “Không sao, Tưởng Lôi Lôi này chưa biết sợ là gì nhé?! Mấy năm nay chị ‘xuống đất’ cũng chả phải ăn chay! Đúng lúc chị với Tiểu La đấu giá bên làng du lịch tiện thể nghỉ ngơi luôn. Có Liêu Việt Kiếm rồi thì chả cần làm ăn gì nữa.”
“À còn nữa mấy món cậu đưa chị đấu giá gần xong rồi đấy, trời ơi một cái ly thôi cũng đủ để ăn tiêu phung phí mười năm…”
Vương Tiểu Mị nhớ tới con số trong thẻ, vui vẻ cười theo.
Tôi đã thành đại gia rồi ha ha, ha ha ha…
Chị Lôi thực sự không cảm thấy Vương Tiểu Mị giống cương thi ác độc mà lại thấy giống mấy đứa nhóc con trong nhà, ngoan ngoãn đáng yêu, mềm mềm dễ mến.
Tuy nhiên chồng hắn, Văn Phong Tẫn thì quả thực là con cương thi cổ lô sĩ khiếp cả hồn.
“Cả chuyện bọn cậu bảo chị chú ý tới vũ khí của Trinh Bắc.” Chị Lôi nói: “Chị tìm ra rồi.”
“Hở?!” Vương Tiểu Mị nhanh miệng hỏi: “Chị biết ai làm?”
“Đúng, vũ khí kia từng xuất hiện khoảng hai mươi năm trước, vài tay trộm mộ từng dùng. Người chế tạo ra nó tên là Bạch Thành, ông ta đã biến mất bí ẩn mang theo cả công thức rèn nên nó.”
“Thế hả…” Vũ khí đó đúng như được làm ra chỉ để ‘khắc chế’ Văn Phong Tẫn, Vương Tiểu Mị không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không nên cứ mãi lo sợ. Hiện tại manh mối đã đứt đoạn, hắn chỉ đành nhờ chị Lôi tiếp tục chú ý hộ mình.
Chị Lôi hiểu, an ủi hắn vài câu. Vương Tiểu Mị cười cười: “Chắc là tôi sợ bóng sợ gió, à mà chờ sóng gió này qua đi có thể nhờ chị giúp tôi chuyện này không?’
Chị Lôi hết hồn: “Không phiền, nói đi chị làm!”
Vương Tiểu Mị nhăn mày: “Tôi muốn xây một cái miếu nhỏ dưới ngọn núi, tiền thế nào cũng được… đặt lên là ‘Huyền Phong’.”
Năm đó hắn xuyên không tới Huyền Phong Thư Viện, từng cánh đồng lúa, từng đứa trẻ hắn dạy vẫn còn khắc sâu trong tim.
Hắn hận Thư Viện nhưng không có nghĩa ai hắn cũng hận.
Tuyệt vọng năm đó Văn Phong Tẫn trải qua khiến cả hai người đánh mất đi chút lương thiện cuối cùng, lạnh lùng đồ sát tất cả…
Tuy nhờ nhìn Văn Phong Tẫn có vẻ đã lành tính, tươi cười nhiều hơn nhưng từ khi hắn khôi phục ‘trí nhớ’ đã nhận ra gã đàn ông chỉ đang cố tình chiều theo ước muốn của hắn, kiểu như đang làm nhiệm vụ qua màn.
Không có nhiệm vụ liệu Văn Phong Tẫn còn nở nụ cười hay không?
Vương Tiểu Mị không thích giết chóc, Văn Phong Tẫn thu bản tính của mình. Vương Tiểu Mị muốn sống bình thường, Văn Phong Tẫn tươi cười ngày ngày đi chợ mua rau, dạo trung tâm thương mại cùng hắn…
Hắn biết nếu đổi lại mình thích giết chóc, thích một cuộc đời vinh quang, gã đàn ông sẽ không như bây giờ.
Văn Phong Tẫn không thay đổi, gã chỉ đang giả vờ.
Đấy là bản năng của gã, gã kiêng kị Vương Tiểu Mị từng chết một lần, muốn lấy lòng hắn, muốn trở thành người hoàn mỹ nhất xứng đôi với hắn.
Là một dạng biến tấu khác của trói buộc.
[Ta là người phù hợp nhất với huynh, huynh chỉ có thể chọn ta.]
Yêu là chiếm hữu, yêu là giữ cho riêng mình đều là những quy tắc Văn Phong Tẫn gò ép lại theo tiêu chuẩn của Vương Tiểu Mị.
Cứu người, tuân thủ quy tắc, làm theo pháp luật giống như nhiệm vụ gã phải thực hiện trong trò chơi công lược Vương Tiểu Mị.
Ngoài trò chơi, gã lại trở về là một Văn Phong Tẫn cao ngạo, lạnh lùng, ác độc.
Không phải Vương Tiểu Mị chán ghét gì gã… Hắn quay đầu nhìn Văn Phong Tẫn chống tay vào thành quan tài cười khẽ mang theo chút mùi vị đàn ông không kiềm chế được lúc sáng sớm.
Mà là vì… hơi khó giải quyết.
Nói thêm vài câu với chị Lôi, Vương Tiểu Mị cúp máy.
Hormone đàn ông lập tức bao lấy hắn, gã bánh chưng cùng cái đầu bạc trườn qua, mười ngón tay giao nhau, da thịt cận kề…
Văn Phong Tẫn trao cho Vương Tiểu Mị cái hôn buổi sáng ngọt ngào, hai người ôm nhau thật chặt…
“Ta muốn làm.”
“Không được, có người dưới nhà kìa.”
“…”
“Chậc.”
“Chậc gì mà chậc, nhanh lên!”
Vương Tiểu Mị chui ra ngoài quan tài mặc quần áo, gã đàn ông bĩu môi giúp hắn thắt đai lưng rồi mới kéo áo ngủ lên.
Lúc Văn Phong Tẫn nghe được Vương Tiểu Mị muốn xây chùa cho Huyền Phong Thư Viện thú thực là gã không hề để ý.
Đôi mắt hẹp dài hơi híp mắt, lạnh nhạt tới cực điểm.
Người đã chết, gã không có thời gian để tưởng nhớ.
Bạch Ngọc dưới nhà ngồi xổm trên sopha trừng đôi mắt sáng.
Muốn chạy… nhưng bên ngoài có nguy hiểm chờ cậu ta tự sa vào lưới.
Ở lại… trên tầng có hai sinh vật lạ không rõ chủng tộc ngủ trong quan tài.
Ôi, sao làm người gian nan vậy! Bạch Ngọc chảy hai hàng nước mắt bi thương thống khổ. Tuy nhiên chưa đợi cậu ta ca thán xong cầu thang đã vang lên tiếng bước chân. Lông tóc Bạch Ngọc dựng ngược nhìn chằm chằm hai bóng người đang xuống.
“Cậu tỉnh rồi ha.” Vương Tiểu Mị chào một tiếng rồi đi rửa mặt, Văn Phong Tẫn lạnh lùng theo sau.
Bạch – vốn tưởng sắp chết – Ngọc trừng mắt chó: Ủa xong rồi? Sao không đe dọa, diệt khẩu tôi? Ủa ủa???
Mắt cậu ta giữ nguyên tư thế nhìn bọn Vương Tiểu Mị rửa mặt, nấu cơm, ăn…
Mẹ kiếp thực sự không có kìa!!!
“Cho hỏi…” Bạch Ngọc yếu ớt nhấc tay: “Các người…buông tha cho tôi hả?”
Vương Tiểu Mị đặt bữa sáng lên bàn khó hiểu hỏi lại: “Không thì sao?”
Bạch Ngọc: “Thì cũng phải uy hiếp, bảo tôi không được lắm mồm chứ?”
Vương Tiểu Mị còn chưa trả lời, Văn Phong Tẫn bên cạnh đột nhiên thanh lịch để bát cơm xuống, liếc cậu ta rồi đột nhiên cười nhạo thành tiếng.
Nháy mắt Bạch Ngọc biến thành Bạch Hèn.
“Hờ.”
“…”
Chỉ với một tiếng cười mà có thể bao hàm đủ mọi ý tứ cà khịa trên trời dưới đất, vô số mũi tên vô hình được bắn từ miệng gã đàn ông thọc thẳng vào trái tim quả cầu đen Bạch Ngọc:…
Xin lỗi, tôi vốn yếu đuối như vậy đấy.
Hết chương 46
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook