Edit: Kidoisme

Đã chết người.

Chết ngay trước mặt bọn họ, hắn dùng tay bóp chạy yết hầu, sắc mặt khủng bố dữ tợn hét lên thảm thiết, đôi mắt tuyệt vọng nhìn bọn họ cầu cứu cuối cùng như quả khinh khí cầu xì hơi xẹp xuống, cuối cùng biến thành một lớp da người..

Người sống sót chứng kiến tất cả mọi chuyện, dù cho bọn họ có xuống mộ bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên cả đám chứng kiến một cái chết khó tin đến thế.

Nhiều lắm đám quái vật gặp được cũng chỉ có ma thổi đèn, lửa nóng, xác sống,… lợi hại hơn một chút có quỷ đánh tường, cơ quan, tóm lại đều là ảo giác.

Thậm chí bọn họ còn tìm được cách đối phó với mấy loại quái đó từ đời thuở nào rồi, tốc độ cứ phải nói là nhanh hơn tên lửa.

Thế mà lần này chỉ vừa mới đến cửa, thậm chí còn chưa vào hẳn chủ mộ đã cho bọn họ đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác!

Trinh Mộc và chị Lôi cùng liếc người đàn ông họ Nghiêm, hắn còn đang mải nghiên cứu bộ da hai đàn em để lại.

Đột nhiên nó phồng lên như được nhồi khí, sau đó bắt đầu chạy xung quanh bọn họ!

Mẹ kiếp, có ai đã từng gặp qua hai đứa trẻ mặc áo tang chạy lông nhông ngoài đường chưa?!

Không những thế nó còn phát ra tiếng ‘ha ha ha chít chít chít’ đậm chất giọng trẻ con, nghe mà phát ớn!

Lông gà lông vịt của đám trộm mộ nổi đầy người.

“Trinh Bắc!” Trinh Mộc hét to một tiếng rồi rút Trường Phong kiếm chạy tới trước mặt cậu ta lôi người ra sau lưng bảo vệ, cặp lông mày sắc bén nhíu chặt nhìn chằm chằm thứ đang chạy loạn.

Tiểu La cũng thò tay vào balo lấy vũ khí bảo vệ chị Lôi.

Người đàn ông họ Nghiêm nhìn đồ vật trên đất, nửa ngày sau bỗng lộ ra nụ cười quái đản, đàn em Tiểu Lý của hắn là người có võ công cao cường, gã cầm con dao ngắn bảo vệ chặt chẽ đại ca đứng phía sau.

Gương mặt vẫn treo nụ cười trên môi.

Những người đã bỏ mạng… đáng đời! Ai kêu bọn chúng không đủ bản lĩnh, nếu là gã, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng thế.

Thời khắc nguy cấp bọn họ đã thành lập nhóm với nhau, chỉ có mình Trinh Hạo đứng một mình, thấy đám quái vật càng ngày càng gần anh ta rít lên thảm thiết: “Á – á á á á! Họ Nghiêm ông mù à? Sao không cứu tôi, cứu tôi nhanh lên –!”

“Trinh Mộc, mẹ cái thằng ngu này, mau cút qua đây bảo vệ tao!”

Người đàn ông họ Nghiêm còn chưa lên tiếng Tiểu Lý đã cười thành tiếng, gã nhìn Trinh Hạo không vừa mắt từ lâu cho nên huýt sáo liếc qua gương mặt đen sì của Trinh Mộc: “Kìa, chủ nhân mày gọi ~”

Giới trộm mộ đồn đại con trai nhà họ Trinh chỉ có cậu cả, còn cậu hai, cậu ba là con chó cậu cả nuôi.

Gã muốn xem Trinh Mộc sẽ nén giận đi qua cứu thằng hèn kia hay là để anh ta chết mất xác.

Nhưng…Tiểu Lý cười ranh mãnh, một con chó khi người chủ chết đi thì sẽ không còn tác dụng, đối với họ vốn là chuyện tốt mà…nhỉ?

Gã ngẩng đầu lên nhìn cười đàn ông mặt cứng, thấy hắn đang cười chỉ cảm thấy khó hiểu.

Chẳng nhẽ đại ca cũng ghét Trinh Hạo?

Cũng đúng, bất kỳ thằng đàn ông nào bị làm nhục như vậy cũng sẽ nổi giận. Nhưng Trinh Mộc khác, nội tâm của y giống như một quả núi cố chấp, vừa bao dung vừa nhẫn nại.

Y nhìn chằm chằm Trường Phong kiếm, hai má vì cắn chặt răng mà hóp lại. Trinh Mộc nhìn Trinh Hạo bằng đôi mắt lạnh lùng, hít thở vài cái áp chế lửa giận vừa muốn chạy lên đã bị giữ chặt hai tay.

Trinh Mộc ngạc nhiên nhìn qua bên phải, chị Lôi dùng lực cực kỳ lớn không có cách nào thoát ra được: “Xin lỗi cậu nha, chị sợ quá nên chân tê, nhờ cậu giữ chị chút.”

“……….”

Sau đó y nhìn qua bên phải, Trinh Bắc sắp khóc níu chặt lấy ống tay áo của y, lúc bị nhìn thì cúi đầu như con cún: “Anh, em sợ lắm, đừng đi mà…”

“……….”

Trinh Mộc trầm mặc, mệt cho bọn họ nghĩ cớ làm y không đi cứu người, hai con quái vật kia nhân lúc này đã chạy tới trước mặt Trinh Hạo.

Anh ta hét ầm lên, đám quái nhân lúc này bò lên người.

Trinh Hạo sợ quá, nằm vật ra đất ngất xỉu.

Đồng tử Trinh Mộc co chặt vội vàng chạy qua, y cầm Trường Phong kiếm quăng đám quái vật ra ngoài. Lúc này cả đám mới nhìn rõ bọn chúng có hình người, tuy trong suốt nhưng có vẻ là hai thiếu niên giống hệt nhau đang nhếch miệng cười!

Trinh Mộc tưởng mình sắp phải trải qua một trận chiến khốc liệt, kết quả y vừa tiến lên, ‘người canh mộ’ đã lập tức dừng lại, không những không tấn công mà còn lùi về sau một bước.

“…Chít chít?” Trên người thằng này có mùi Mộc Nhất bảo!

“…Chít chít.” Không được ăn không được ăn, chủ nhân sẽ tức giận…

Dưới con mắt sắp toét ra của đám trộm mộ, hai con quái vật chụm đầu vào nhau thì thầm. Vương Tiểu Mị nói đó là hành động cute đáng yêu nhưng thực chất chỉ càng tô điểm thêm sự hung hãn…

“Thầy ơi!” Tiểu La nắm chặt vũ khí: “Mấy con này ớn quá, nếu giờ chúng ta không hành động chắc chắn sẽ bị bọn chúng hại chết!”

“Im miệng!” Chị Lôi đập lên bả vai cậu ta, tầm mắt dừng trước hai con quái vật, đột nhiên hô nhỏ: “Nhìn kìa.”

Tiểu La ngó qua, phát hiện hai người canh mộ bỗng dưng co rúm như sợ hãi điều gì đó rồi biến thành một vũng nước chuồn mất.

!!!

Mọi người không thể không nhìn về phía đối thủ của chúng nó, Trinh Mộc.

Lịt pẹ sao thằng này ngầu thế!

Mộc Cửu, Mộc Thập thực ra chỉ sợ bị Văn Phong Tẫn chửi cho một trận: “Chít chít?”

Trinh Mộc: Ủa ủa???

Nhưng thôi kệ đi, có thể khiến đám quái vật kia sợ là chuyện tốt.

Trinh Mộc không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, chạy nhanh lên ném Trinh Hạo xuống đất rồi hò: “Nghiêm tiên sinh! Giờ chúng ta có chạy không?”

Người đàn ông họ Nghiêm ngạc nhiên, theo bản năng đánh giá xung quanh, không mặn không nhạt nói: “Chạy cái gì, mật mã không khó đoán.”

“Căn cứ vào lời nhắc nhở trên sách lụa cùng với bia mộ, mật mã chủ mộ chọn lựa chắc chắn phải quan trọng với bản thân gã…”

“Năm 1326 Bắc Lịch làm lễ cập quan (*) ở Thư Viện, năm 1328 Bắc Lịch xây dựng thế lực, năm 1330 Bắc Lịch báo thù cho cả gia tộc đồng thời tiêu diệt các thế lực thù địch, năm 1334 Bắc Lịch nhặt được tiên đan rồi cùng sư huynh chạy trốn khỏi Thư Viện không thành, sư huynh tự vẫn, dùng tiên trở thành kẻ bất tử. Năm 1335 Bắc Lịch tiêu diệt sư huynh đệ đồng môn, diệt hết người có liên quan tới chuyện này, ép Hoàng Đế đương triều thoái vị, nâng đỡ Tân Hoàng…Năm 1445 Bắc Lịch làm xong địa cung, cùng sư huynh nằm xuống quan tài, vì tình hợp táng (*)…

(*) chôn chung một huyệt.

“Òa, chủ mộ nghe có vẻ si tình, làm nhiều cho sư huynh quá… Chậc, đúng là đàn ông tốt!” Trinh Bắc nháy mắt: “Tôi đoán ngày quan trọng có thể là ngày sư huynh chết hoặc là năm 1445 ngày gã chôn cùng…”

Chị Lôi vô cùng đồng ý: “Nhưng không biết ngày nào quan trọng nhất đối với chủ nhân ngôi mộ, nếu mà sai…”

Họ Nghiêm giật nhẹ khóe miệng: “Thực ra các người chỉ đoán đúng một nửa.”

“Một nửa?”

“Đúng vậy, mật mã này quả thực có liên quan tới người sư huynh đó, nhưng không nằm trong những ngày tôi vừa đọc. Mật mã chính là–!”

“Sinh nhật của sư huynh chủ mộ, năm 1306 Bắc Lịch!!!”

Mọi người: “……………”

Ủa lịt pẹ nếu ông biết sao ông không nhập con đũy mẹ ông luôn đi, ông để bọn tôi chạy quái vật như chó còn mình thì đứng thăm thú xung quanh hả???

Còn nữa cái thằng chủ mộ, bao nhiêu tuổi rồi mà còn bày đặt để sinh nhật người yêu làm mật mã vào mồ, bị thần kinh à?

Bố tổ sư!

Trinh Mộc và chị Lôi nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Cảm giác xấu hổ bao trùm lên tất cả mọi người, Nghiêm tiên sinh ho nhẹ một tiếng nhìn sang Tiểu Lý.

Không hổ danh là đàn em của hắn, Tiểu Lý nhanh chóng đọc thông tin đại ca mình phân phó.

Gã nói: “Đại ca anh đúng là người hiểu biết!”

Nghiêm tiên sinh hài lòng gật đầu: “Bình thường, do tôi chăm chỉ mà thôi.”

Trinh Mộc, Trinh Bắc: “……….”

Chị Lôi, Tiểu La: “………….”

…Không sợ huyệt mộ ghê gớm, chỉ sợ đồng đội ngu hơn con bò!

Nhưng không sao, bọn họ nhanh chóng mở cửa, Trinh Mộc cõng Trinh Hạo còn Trinh Bắc cẩn thận đi theo sau y.

Qua cánh cửa rồi mới thấy khu tiếp theo tường được khắc cực kỳ nhiều hoa văn, mỗi viên gạch dưới chân đều mang nét độc đáo riêng.

Nếu nói bên ngoài chỉ được mỗi cái to lớn hào hùng thì bên trong mới thực sự đáng sợ!

Người đàn ông họ Nghiêm nhìn hoa văn, ngón tay dùng sức nắm chặt lại sau đó lại buông ra, vuốt ve lên vách tường…

Văn Phong Tẫn…ta tới rồi…

Thực sự rất muốn nhìn thấy gương mặt ngươi…

Văn Phong Tẫn, ta muốn bắt được ngươi, tất cả là ngươi nợ ta!

Sâu trong địa cung, Văn Phong Tẫn nằm trong quan tài, đưa tay lên vuốt nhẹ ‘tân nương’ đang mặc áo hỉ ngủ say của gã. Gương mặt ‘tân nương’ sống động như thật, mái tóc đen dài mềm mại luồn qua kẽ tay.

“…Sư huynh của ta lúc nào cũng đẹp.”

“Từ khi ta còn là thiếu niên đã luôn khát khao ngày nào tỉnh lại cũng có thể vuốt ve huynh như thế này…”

“Ta đã thả bọn nó vào rồi, huynh đừng lo, rất nhanh huynh sẽ không cần thống khổ như vậy nữa…”

Khóe mắt Vương Tiểu Mị run run nhưng cuối cùng vẫn không thể tỉnh lại.

Lộ trình kế tiếp của đám trộm mộ cứ như đi tour tham quan du lịch, bọn họ tùy ý băng qua những tòa lâu đài đồ sộ không có bất kỳ người canh mộ nào cản lại.

Lăng mộ là nơi người chết yên giấc vĩnh hằng, kinh khủng đến mức khiến người ta lạnh cả bả vai.

Đèn pin không tài nào chiếu sáng kiến trúc to lớn, bọn họ như con kiến đi nhầm vào vực sâu, nhỏ bé đến độ thấp thỏm lo âu không biết có bao nhiêu con quái vật dữ tợn đang cười nhạo mình…

“Thầy, tại sao giờ bên trong yên bình quá, em cứ bồn chồn.” Tiểu La trộm nói với chị Lôi.

Chị Lôi không nói năng gì, chỉ liếc cậu cho có.

“Phụt ~” Đèn dầu xung quanh cung điện đột nhiên bật sáng, hàng ngàn ngọn nến lung linh nối đuôi nhau phô bày ra những công trình hùng vĩ.

Đủ loại quái vật lộ ra, nhe nanh múa vuốt híp mắt cẩn thận đánh giá bọn họ.

Chị Lôi: “…Hôm qua mày đã đánh răng chưa đâu mà mồm thối quá vậy?”

Tiểu La: “……..”

“Còn đứng đó làm gì?!” Tiểu Lý giơ con dao ngắn, chảy mồ hôi lạnh nhìn đống quái vật: “Con mẹ chúng mày, thằng nào dẫm phải cơ quan?”

Nguy hiểm ập tới, Trinh Mộc vất Trinh Hạo hôn mê xuống đất rồi rút Trường Phong kiếm, cau mày chuẩn bị ứng chiến.

Mà Nghiêm tiên sinh không nói năng gì, trừng lớn đôi mắt nhìn cung điện lập lòe quỷ dị trước mắt, cuối cùng lộ ra một nụ cười cứng đờ!

“Tiểu Lý, vứt vũ khí xuống, chủ nhân ngôi mộ gửi lời mời tới chúng ta!”

Hết chương 31

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương