Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài
-
Chương 18
Edit: Kidoisme
Ánh trăng tròn treo trên không trung, những ngôi sao lập lòe như bức họa bất đồng với những tia sáng xanh lạnh lẽo chiếu trên nền đất.
Mây mù mờ mịt ướt đẫm mái hiên cổ kính, đêm dài đen kịt, ánh trăng vương trên vai áo hỷ đỏ thẫm của bọn họ lộ ra những tia sáng màu vàng, có một vài giọt sương ngang nhiên trượt trên mặt.
Vương Tiểu Mị ngơ ngẩn nhìn con đường cổ kính mọc đầy rong rêu được lát đá, chỉ còn lại đống gỗ mục để nhận ra đây từng là tòa Thư Viện ngàn năm tuổi mỹ lệ.
“Miên Đăng huynh làm sao vậy?” Người phía sau ôm trầm lấy hắn, bọc hắn vào trong lồng ngực ấm áp.
Có lẽ Văn Phong Tẫn cũng nhìn thấy tòa di tích cổ bỏ hoang lâu ngày, ánh mắt gã sâu kín cười nhẹ nhàng.
“Không có gì, chỉ là tôi thấy nó hơi quen mắt….Với lại, tôi không ngờ trước mộ chúng ta lại có một cái đền cổ như vậy.” – Vương Tiểu Mị nhìn đống tro tàn trên đất, chả hiểu sao hắn đột nhiên rất khó chịu, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt lấy cổ.
Cảm giác đó khiến cổ họng hắn đông cứng lại, nuốt xuống không được mà nhổ cũng chả xong, nói chung cực kỳ phức tạp.
“Chỗ này khá giống trong giấc mơ của tôi…”
“Sư huynh đã quên rồi? Lúc chúng ta gặp nạn môn phái vẫn còn đang hưng thịnh, sao có thể giống được chứ?” Văn Phong Tẫn cúi đầu dịu dàng nhìn hắn: “Nơi này hội tụ linh khí đất trời nhưng sau đó đã bị đám cặn bã chiếm đóng, ta thấy tiếc nên ra tay giải quyết bọn họ, cuối cùng thành lập địa cung ở đây luôn.”
“Sư huynh, huynh nói có phải ta đã làm chuyện tốt không?”
Vương tiểu Mị nhìn những hạt mưa đậu trên mái, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, tốt lắm.”
Văn Phong Tẫn chậm rãi cười thật tươi, gương mặt đẹp trai lộ ra nụ cười dữ tợn. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mị, nhìn hắn khó chịu vậy mà gã lại cảm thấy thống khoái.
Nhìn đi sư huynh, nhìn xem những tên chó chết từng hãm hại chúng ta, những tên dơ bẩn đê tiện bị ta dùng lửa đốt sống thành tro tàn. Ta lập địa cung ở đây là muốn cho chúng thấy, bọn chúng dù chết rồi vẫn phải đứng nhìn hai chúng ta hạnh phúc cùng nhau.
“Đừng nhìn nữa Miên Đăng…” Bóng đêm che khuất gương mặt ác quỷ, gã dùng gương mặt bệnh hoạn nhất dịu dàng nói với người trong lòng: “Có gì đẹp đâu, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc nhé?”
“Hở? Ừ….” Vương Tiểu Mị bị gã xoa ngực, sau đó được ôm đến dưới gốc cây đại thụ. Ở đó có một chiếc bàn đã đã vỡ một tiếng cùng mấy cái ghế mọc đầy rong rêu.
Văn Phong Tẫn cúi đầu lau hết bụi bẩn rồi sóng vai ngồi xuống với Vương Tiểu Mị.
Cái cây này, trừ việc một bên tươi tốt um sùm một bên cong queo chết héo thì tổng thể bình thường không có vấn đề gì cả.
Gió thổi đến mang theo hương gỗ, chóp mũi Vương Tiểu Mị ngửi được mùi của thiên nhiên, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa dịu dàng, nỗi buồn ban nãy hóa thành hư vô, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Cũng chả biết sao khi hắn vừa ngồi xuống đã thấy rất mát mẻ, kiểu như cái cây này tỏa ra vậy.
“Phong Tẫn, đây là cây gì thế? Sao nó lại lạnh như cây bạc hà vậy?”
Văn Phong Tẫn hỏi nhạc nhiên, đôi mắt hẹp dài đột nhiên lóe lên ánh sáng. Gã đàn ông thâm ý cười, nhẹ nhàng nhìn Vương Tiểu Mị rồi kéo tay áo lên, lộ ra khớp xương thon dài đẹp đẽ.
Gã kéo dài giọng, nhẹ nhàng kể lể: “Đây chỉ là cái cây bình thường thôi, sư huynh có thể cảm thấy mát mẻ chắc là vì….”
Vương Tiểu Mị: “Vì sao?”
“Bởi vì đây là cái cây ta treo cổ đám cặn bã kia chăng…Một trăm ba mươi bảy người bị treo trên cái cây phiêu lãng, còn có người bị cành cây chém đứt đầu, còn có đôi khi mấy con chim sà xuống ăn nữa, đứng dưới nhìn thú vị lắm ~ ầy~”
Vương Tiểu Mị: “…”
Tôi, tôi, tôi, tôi lịt pẹ anh!
Sau lưng vang lên tiếng gió lạnh, giống như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn…
Vương Tiểu Mị gào thét nhảy dựng lên sau đó vừa định chạy đã bị Văn Phong Tẫn kéo lại ôm vào ngực, hắn uốn éo định né đã nghe gã cười sảng khoái.
“Ta lừa huynh thôi.” Gã nói.
Con ngươi màu đen đồng chiếm hơn nửa hốc mắt, nhìn người trong ngực như con nai ngơ ngác hoảng sợ, thương tiếc trong mắt quay cuồng mãnh liệt.
“Ha ha, sư huynh thật đáng yêu.”
Đáng yêu con mẹ anh! Vương Tiểu Mị xoa xoa da gà da vịt trên tay: “Anh dọa chết rồi rồi đấy anh biết không?”
“Sư huynh đã chết lâu rồi.”
“Anh tin tôi cắn chết anh không?” Sao mồm anh rộng dữ vậy?
Anh nói xem anh còn gạt tôi gì nữa?
Gâu gâu gâu!
Vương Tiểu Mị nhe răng gầm gừ, Văn Phong Tẫn hứng thú nâng cánh tay gắn lên rồi dịu dàng hôn vào chỗ xanh trắng lạnh như băng. Nhìn hắn xù lông, gã chỉ cười nhẹ, chớp mắt nói: “Được đó, huynh muốn cắn chỗ nào?”
Ủa anh chờ mong cái gì thế anh giai? Gâu gâu!!
Hắn không thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Văn Phong Tẫn, chỉ nghe gã nói chuyện trên đỉnh đầu mình: “Hôm nay ta đưa huynh đến đây còn chuyện khác, Miên Đăng huynh nhìn đi.”
Gã kéo ra chiếc kéo màu vàng, đặt trong lòng bàn tay Vương Tiểu Mị.
“Huynh từng nghe đến tục kết tóc chưa?”
“Bất tử chưa bao giờ từng là ước mơ cả đời của ta, ta chỉ muốn cùng huynh kết tóc thành phu thê…”
“Dù khó khăn, dù hoạn nạn vẫn luôn khăng khít như răng với môi, cho dù chúng ta biến thành hình dáng gì đều sẽ không ruồng bỏ, cẩn thận đặt đối phương tận sâu đáy lòng. Sư huynh, ta từng nói sẽ chờ huynh thì ta chắc chắn sẽ chờ cho đến khi cùng trời cuối đất.”
“Ta làm được rồi, còn huynh, huynh sẽ thực hiện lời hứa gả cho ta chứ?”
Sương mù mãnh liệt giăng kín bầu trời, ngôi vài ngôi sao dần nhạt màu, trăng ngả sau rặng mây trắng.
Tia nắng soi lên hỷ phục đỏ rực như máu xua tan cái lạnh đêm đông nhẹ nhàng bao lấy hai người…
Văn Phong Tẫn chưa từng ấm áp đến thế, dịu dàng đến thế. Từ trước đến giờ gã vẫn mang gương mặt khôn khéo âm trầm khiến người khác say mê.
Vương Tiểu Mị hơi hoảng, phảng phất như nhìn thấy đứa nhóc ở Thư Viện năm nào, bướng bỉnh ăn vạ sau này muốn cưới hắn, giống như gã đàn ông này thực sự, thực sự rất yêu thương hắn…
“Anh đã nghĩ kỹ rồi nhỉ?” Vương Tiểu Mị thở dài cầm lấy cây kéo vàng.
“Đứng dưới ánh sáng mặt trời cùng huynh quang minh chính đại trở thành phu thê là chấp niệm cả đời của ta, ta sống chỉ vì ngày hôm nay, chờ huynh nói với ta: huynh nguyện ý.”
Văn Phong Tẫn rũ mắt nhìn Vương Tiểu Mị, buồn tủi như sắp khóc đến nơi.
Trên thực tế có lẽ Văn Phong Tẫn không biết dù che giấu đến đâu gương mặt gã vẫn có chút gì đó tàn nhẫn, dù cho gã đang hôn môi hay mỉm cười.
Giống hệt như giây tiếp theo, gã sẽ xé rách mộng đẹp rồi cùng đối phương đồng quy vu tận.
Vương Tiểu Mị đã sớm biết gã đàn ông vốn không phải người dịu dàng như gã lộ ra, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế bản thân đắm chìm trong sự ấm áp của gã….
Mẹ kiếp hắn đúng là con chó ham mê sắc đẹp.
Vương Tiểu Mị cười khổ, duỗi tay bắt lấy tóc của hai người rồi túm vào một chỗ, sau đó dùng sợi giây cố định nói với nhau.
Tóc của hắn rất mềm, còn tóc của Văn Phong Tẫn cứng như rễ tre.
Mọi người hay nói người tóc mềm tính tình tốt, còn người tóc cứng thì cá tính mạnh, rất cứng rắn.
Mặt trời dần dần lên cao, vạn vật xung quanh bắt đầu sống lại, cỏ cây xanh biếc như phiến ngọc, bọt nước rơi từ lá xuống, không khí xung quanh tràn ngập linh khí, chim chóc hót vang trời.
Dưới tán cây, người phía sau ôm hắn lên đùi, đầu gác ở cổ hắn, miệng ngân nga giai điệu cổ xưa. Gã nhìn người trong lòng khẽ khàng bện tóc, ngón tay tinh tế chạm nhẹ lên mặt hắn.
Cây kéo cắt đứt sợi dây buộc, hai bím tóc quấn chặt vào nhau tựa như không bao giờ tách rời.
Tiếng hát dừng lại, cánh tay Văn Phong Tẫn ôm chặt thân thể hắn, nắm luôn cảm bím tóc mới bện xong.
“Miêng Đăng, huynh gọi Phong Tẫn đi…”
Vương Tiểu Mị hơi xấu hổ nhưng vẫn hô một tiếng: “Phong Tẫn…”
“Miên Đăng, huynh nói yêu ta đi….” Giọng nói khàn khàn bắt đầu biến chất.
Vương Tiểu Mị dừng nửa ngày mới nói được: “Tôi, tôi, tôi, tôi yêu anh.”
Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Vương Tiểu Mị tưởng gã không nghe thấy, đột nhiên bả vai bị hai giọt nước rơi xuống.
Hở? Mưa sao?
Vương Tiểu Mị muốn vươn tay đón nước, hắn ngửa đầu nói với gã: “Phong Tẫn ơi, mưa rồi —“
“Đừng nhìn!”
Bàn tay lạnh lùng che mắt Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị ngơ ngẩn gục đầu xuống, trong lòng hắn không ngờ gã đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng thường ngày đột nhiên như mất đi lớp ngụy trang, lộ ra gương mặt bi thống tuyệt vọng, cặp mắt đen tối chảy hai dòng nước trong suốt.
Văn Phong Tẫn khóc rồi.
Không phải vì vui mà khóc.
Tại sao?
Hắn đã làm theo hết rồi mà?
Thật lâu sau, người sau lưng đứng lên, cẩn thận cắt bím tóc kia cất vào ngực sau đó lại đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng thường ngày: “Đi nào sư huynh, mình về đi…”
Vương Tiểu Mị bị gã bế, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh muốn Miên Đăng hay muốn tôi…?”
Người phía trước cứng người, bàn tay càng dùng sức: “Huynh nói gì thế, huynh là Miên Đăng mà, chúng ta về nhà.”
Nhìn bả vai gã, Vương Tiểu Mị thở dài.
Hắn lạnh lòng.
Ánh trăng tròn treo trên không trung, những ngôi sao lập lòe như bức họa bất đồng với những tia sáng xanh lạnh lẽo chiếu trên nền đất.
Mây mù mờ mịt ướt đẫm mái hiên cổ kính, đêm dài đen kịt, ánh trăng vương trên vai áo hỷ đỏ thẫm của bọn họ lộ ra những tia sáng màu vàng, có một vài giọt sương ngang nhiên trượt trên mặt.
Vương Tiểu Mị ngơ ngẩn nhìn con đường cổ kính mọc đầy rong rêu được lát đá, chỉ còn lại đống gỗ mục để nhận ra đây từng là tòa Thư Viện ngàn năm tuổi mỹ lệ.
“Miên Đăng huynh làm sao vậy?” Người phía sau ôm trầm lấy hắn, bọc hắn vào trong lồng ngực ấm áp.
Có lẽ Văn Phong Tẫn cũng nhìn thấy tòa di tích cổ bỏ hoang lâu ngày, ánh mắt gã sâu kín cười nhẹ nhàng.
“Không có gì, chỉ là tôi thấy nó hơi quen mắt….Với lại, tôi không ngờ trước mộ chúng ta lại có một cái đền cổ như vậy.” – Vương Tiểu Mị nhìn đống tro tàn trên đất, chả hiểu sao hắn đột nhiên rất khó chịu, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt lấy cổ.
Cảm giác đó khiến cổ họng hắn đông cứng lại, nuốt xuống không được mà nhổ cũng chả xong, nói chung cực kỳ phức tạp.
“Chỗ này khá giống trong giấc mơ của tôi…”
“Sư huynh đã quên rồi? Lúc chúng ta gặp nạn môn phái vẫn còn đang hưng thịnh, sao có thể giống được chứ?” Văn Phong Tẫn cúi đầu dịu dàng nhìn hắn: “Nơi này hội tụ linh khí đất trời nhưng sau đó đã bị đám cặn bã chiếm đóng, ta thấy tiếc nên ra tay giải quyết bọn họ, cuối cùng thành lập địa cung ở đây luôn.”
“Sư huynh, huynh nói có phải ta đã làm chuyện tốt không?”
Vương tiểu Mị nhìn những hạt mưa đậu trên mái, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, tốt lắm.”
Văn Phong Tẫn chậm rãi cười thật tươi, gương mặt đẹp trai lộ ra nụ cười dữ tợn. Ánh mắt gã nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mị, nhìn hắn khó chịu vậy mà gã lại cảm thấy thống khoái.
Nhìn đi sư huynh, nhìn xem những tên chó chết từng hãm hại chúng ta, những tên dơ bẩn đê tiện bị ta dùng lửa đốt sống thành tro tàn. Ta lập địa cung ở đây là muốn cho chúng thấy, bọn chúng dù chết rồi vẫn phải đứng nhìn hai chúng ta hạnh phúc cùng nhau.
“Đừng nhìn nữa Miên Đăng…” Bóng đêm che khuất gương mặt ác quỷ, gã dùng gương mặt bệnh hoạn nhất dịu dàng nói với người trong lòng: “Có gì đẹp đâu, chúng ta đi ngắm mặt trời mọc nhé?”
“Hở? Ừ….” Vương Tiểu Mị bị gã xoa ngực, sau đó được ôm đến dưới gốc cây đại thụ. Ở đó có một chiếc bàn đã đã vỡ một tiếng cùng mấy cái ghế mọc đầy rong rêu.
Văn Phong Tẫn cúi đầu lau hết bụi bẩn rồi sóng vai ngồi xuống với Vương Tiểu Mị.
Cái cây này, trừ việc một bên tươi tốt um sùm một bên cong queo chết héo thì tổng thể bình thường không có vấn đề gì cả.
Gió thổi đến mang theo hương gỗ, chóp mũi Vương Tiểu Mị ngửi được mùi của thiên nhiên, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa dịu dàng, nỗi buồn ban nãy hóa thành hư vô, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Cũng chả biết sao khi hắn vừa ngồi xuống đã thấy rất mát mẻ, kiểu như cái cây này tỏa ra vậy.
“Phong Tẫn, đây là cây gì thế? Sao nó lại lạnh như cây bạc hà vậy?”
Văn Phong Tẫn hỏi nhạc nhiên, đôi mắt hẹp dài đột nhiên lóe lên ánh sáng. Gã đàn ông thâm ý cười, nhẹ nhàng nhìn Vương Tiểu Mị rồi kéo tay áo lên, lộ ra khớp xương thon dài đẹp đẽ.
Gã kéo dài giọng, nhẹ nhàng kể lể: “Đây chỉ là cái cây bình thường thôi, sư huynh có thể cảm thấy mát mẻ chắc là vì….”
Vương Tiểu Mị: “Vì sao?”
“Bởi vì đây là cái cây ta treo cổ đám cặn bã kia chăng…Một trăm ba mươi bảy người bị treo trên cái cây phiêu lãng, còn có người bị cành cây chém đứt đầu, còn có đôi khi mấy con chim sà xuống ăn nữa, đứng dưới nhìn thú vị lắm ~ ầy~”
Vương Tiểu Mị: “…”
Tôi, tôi, tôi, tôi lịt pẹ anh!
Sau lưng vang lên tiếng gió lạnh, giống như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn…
Vương Tiểu Mị gào thét nhảy dựng lên sau đó vừa định chạy đã bị Văn Phong Tẫn kéo lại ôm vào ngực, hắn uốn éo định né đã nghe gã cười sảng khoái.
“Ta lừa huynh thôi.” Gã nói.
Con ngươi màu đen đồng chiếm hơn nửa hốc mắt, nhìn người trong ngực như con nai ngơ ngác hoảng sợ, thương tiếc trong mắt quay cuồng mãnh liệt.
“Ha ha, sư huynh thật đáng yêu.”
Đáng yêu con mẹ anh! Vương Tiểu Mị xoa xoa da gà da vịt trên tay: “Anh dọa chết rồi rồi đấy anh biết không?”
“Sư huynh đã chết lâu rồi.”
“Anh tin tôi cắn chết anh không?” Sao mồm anh rộng dữ vậy?
Anh nói xem anh còn gạt tôi gì nữa?
Gâu gâu gâu!
Vương Tiểu Mị nhe răng gầm gừ, Văn Phong Tẫn hứng thú nâng cánh tay gắn lên rồi dịu dàng hôn vào chỗ xanh trắng lạnh như băng. Nhìn hắn xù lông, gã chỉ cười nhẹ, chớp mắt nói: “Được đó, huynh muốn cắn chỗ nào?”
Ủa anh chờ mong cái gì thế anh giai? Gâu gâu!!
Hắn không thoát khỏi vòng tay rắn chắc của Văn Phong Tẫn, chỉ nghe gã nói chuyện trên đỉnh đầu mình: “Hôm nay ta đưa huynh đến đây còn chuyện khác, Miên Đăng huynh nhìn đi.”
Gã kéo ra chiếc kéo màu vàng, đặt trong lòng bàn tay Vương Tiểu Mị.
“Huynh từng nghe đến tục kết tóc chưa?”
“Bất tử chưa bao giờ từng là ước mơ cả đời của ta, ta chỉ muốn cùng huynh kết tóc thành phu thê…”
“Dù khó khăn, dù hoạn nạn vẫn luôn khăng khít như răng với môi, cho dù chúng ta biến thành hình dáng gì đều sẽ không ruồng bỏ, cẩn thận đặt đối phương tận sâu đáy lòng. Sư huynh, ta từng nói sẽ chờ huynh thì ta chắc chắn sẽ chờ cho đến khi cùng trời cuối đất.”
“Ta làm được rồi, còn huynh, huynh sẽ thực hiện lời hứa gả cho ta chứ?”
Sương mù mãnh liệt giăng kín bầu trời, ngôi vài ngôi sao dần nhạt màu, trăng ngả sau rặng mây trắng.
Tia nắng soi lên hỷ phục đỏ rực như máu xua tan cái lạnh đêm đông nhẹ nhàng bao lấy hai người…
Văn Phong Tẫn chưa từng ấm áp đến thế, dịu dàng đến thế. Từ trước đến giờ gã vẫn mang gương mặt khôn khéo âm trầm khiến người khác say mê.
Vương Tiểu Mị hơi hoảng, phảng phất như nhìn thấy đứa nhóc ở Thư Viện năm nào, bướng bỉnh ăn vạ sau này muốn cưới hắn, giống như gã đàn ông này thực sự, thực sự rất yêu thương hắn…
“Anh đã nghĩ kỹ rồi nhỉ?” Vương Tiểu Mị thở dài cầm lấy cây kéo vàng.
“Đứng dưới ánh sáng mặt trời cùng huynh quang minh chính đại trở thành phu thê là chấp niệm cả đời của ta, ta sống chỉ vì ngày hôm nay, chờ huynh nói với ta: huynh nguyện ý.”
Văn Phong Tẫn rũ mắt nhìn Vương Tiểu Mị, buồn tủi như sắp khóc đến nơi.
Trên thực tế có lẽ Văn Phong Tẫn không biết dù che giấu đến đâu gương mặt gã vẫn có chút gì đó tàn nhẫn, dù cho gã đang hôn môi hay mỉm cười.
Giống hệt như giây tiếp theo, gã sẽ xé rách mộng đẹp rồi cùng đối phương đồng quy vu tận.
Vương Tiểu Mị đã sớm biết gã đàn ông vốn không phải người dịu dàng như gã lộ ra, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế bản thân đắm chìm trong sự ấm áp của gã….
Mẹ kiếp hắn đúng là con chó ham mê sắc đẹp.
Vương Tiểu Mị cười khổ, duỗi tay bắt lấy tóc của hai người rồi túm vào một chỗ, sau đó dùng sợi giây cố định nói với nhau.
Tóc của hắn rất mềm, còn tóc của Văn Phong Tẫn cứng như rễ tre.
Mọi người hay nói người tóc mềm tính tình tốt, còn người tóc cứng thì cá tính mạnh, rất cứng rắn.
Mặt trời dần dần lên cao, vạn vật xung quanh bắt đầu sống lại, cỏ cây xanh biếc như phiến ngọc, bọt nước rơi từ lá xuống, không khí xung quanh tràn ngập linh khí, chim chóc hót vang trời.
Dưới tán cây, người phía sau ôm hắn lên đùi, đầu gác ở cổ hắn, miệng ngân nga giai điệu cổ xưa. Gã nhìn người trong lòng khẽ khàng bện tóc, ngón tay tinh tế chạm nhẹ lên mặt hắn.
Cây kéo cắt đứt sợi dây buộc, hai bím tóc quấn chặt vào nhau tựa như không bao giờ tách rời.
Tiếng hát dừng lại, cánh tay Văn Phong Tẫn ôm chặt thân thể hắn, nắm luôn cảm bím tóc mới bện xong.
“Miêng Đăng, huynh gọi Phong Tẫn đi…”
Vương Tiểu Mị hơi xấu hổ nhưng vẫn hô một tiếng: “Phong Tẫn…”
“Miên Đăng, huynh nói yêu ta đi….” Giọng nói khàn khàn bắt đầu biến chất.
Vương Tiểu Mị dừng nửa ngày mới nói được: “Tôi, tôi, tôi, tôi yêu anh.”
Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Vương Tiểu Mị tưởng gã không nghe thấy, đột nhiên bả vai bị hai giọt nước rơi xuống.
Hở? Mưa sao?
Vương Tiểu Mị muốn vươn tay đón nước, hắn ngửa đầu nói với gã: “Phong Tẫn ơi, mưa rồi —“
“Đừng nhìn!”
Bàn tay lạnh lùng che mắt Vương Tiểu Mị.
Vương Tiểu Mị ngơ ngẩn gục đầu xuống, trong lòng hắn không ngờ gã đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng thường ngày đột nhiên như mất đi lớp ngụy trang, lộ ra gương mặt bi thống tuyệt vọng, cặp mắt đen tối chảy hai dòng nước trong suốt.
Văn Phong Tẫn khóc rồi.
Không phải vì vui mà khóc.
Tại sao?
Hắn đã làm theo hết rồi mà?
Thật lâu sau, người sau lưng đứng lên, cẩn thận cắt bím tóc kia cất vào ngực sau đó lại đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng thường ngày: “Đi nào sư huynh, mình về đi…”
Vương Tiểu Mị bị gã bế, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh muốn Miên Đăng hay muốn tôi…?”
Người phía trước cứng người, bàn tay càng dùng sức: “Huynh nói gì thế, huynh là Miên Đăng mà, chúng ta về nhà.”
Nhìn bả vai gã, Vương Tiểu Mị thở dài.
Hắn lạnh lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook