Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài
-
Chương 15
Edit: Kidoisme
Trong lối đi của mộ sâu, nguồn ánh sáng ít ỏi len lói khắp các con đường, đám người vừa đẩy lùi được con quái vật tóc dài dựa vào tường mộ đứng nghỉ ngơi. Họ bị thương nhiều, có người đã mất ý thức, vết thương dần trở nên nghiêm trọng.
Người đàn ông đi cùng bọn họ quỳ gối trên đất, cây kiếm đồng chống bên cạnh. Nói thật là nếu không có thanh kiếm này, anh ta cũng không có cách nào đánh lui đám quái vật đáng sợ kia. Nhưng bù lại em trai Trinh Bắc lại rơi thẳng vào bẫy!
Đầu ngón tay anh ta sờ soạng trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng thường ngày mang theo chút nôn nóng.
“Anh hai, vết thương của Quất nhỏ không trụ được lâu đâu…” Người đàn ông lực lưỡng bên cạnh nói: “Mộ cung này cực kỳ hung hiểm, đây không phải là nơi mấy người chúng ta có thể khám phá được, giờ mà đi tiếp thì không biết còn xảy ra chuyện khủng khiếp gì nữa!”
Người được gọi là anh hai – Trinh Mộc cau mày: “Thế chả nhẽ bỏ Trinh Bắc lại cho nó từ từ chết hay sao?!”
“Em không có ý này, chỉ là…” Chỉ là nơi nguy hiểu như vậy, mạng sống mới là quan trọng nhất, những thứ khác có hay không, không quan trọng.
Nhưng cậu ta không thế nói thẳng ra kiểu vậy, người đàn ông cường tráng thở dài, ám chỉ một chút rồi ngồi xổm xuống rót cho “Quất nhỏ” bên cạnh ngụm nước.
Nhìn Tiểu Nhị nhỏ tuổi nhất trong đám, Trinh Mộc nắm chặt con dao trong tay, anh ta trầm mặc một lúc rồi đứng dậy nhặt cây kiếm cổ lên nói với cả đám người: “…..Đi, đưa Quất nhỏ ra ngoài chữa trị trước, sau đó tôi gọi thêm người xuống sau! Bất kể thế nào, sống thấy người, chết thấy xác!”
Đoàn người bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đưa người bị thương ra ngoài, Trinh Mộc xách balo xanh đi ở cuối hàng.
(Nguyên văn là Trinh Bắc nhưng mình thấy Trinh Mộc hợp lý hơn.)
Đột nhiên, cả mộ đạo không ngừng vang lên tiếng ‘ha ha ha’ cảm giác như cái băng cát xét cũ bị xước.
“Có thứ gì đó đang lại gần!” Trinh Mộc gào to một tiếng, trong lúc mọi người hoảng loạn phá nát đội hình, bỗng có một còn thằn lằn màu đỏ như máu hung dữ quăng một người xuống đất!
Trinh Mộc còn chưa kịp làm gì, con quái vật kia đã quay đầu chạy mất.
“Ai ui, đậu má cái cột sống của tôi —!” Người trên mặt đất gian nan hét ầm một tiếng, cố gắng chống đỡ bản thân đứng dậy, vừa che eo vừa nhổ nước bọt: “Mẹ kiếp ăn cả nắm đất mộ vào mồm! Anh hai ới, cuối cùng em cũng nhìn thấy anh!”
“Trinh Bắc?! Sao mày lại ở chỗ này?”
Trinh Mộc vui vẻ nâng em trai lên, chưa kịp hỏi thăm cậu ta câu nào thì Trinh Bắc giống như trẻ con không ngăn đươc hưng phấn lấy trong balo ra hạt châu to đùng: “Anh! Em tìm được Ngư Châu rồi!”
“Cái gì?”
“Anh nói đây là sự trừng phạt dành cho tôi?”
Vương Tiểu Mị mặc cái áo đơn bạc màu trắng, quần bị ném sang một bên, dùng tư thế đi ẻ ngâm mông trong nước. Nếu giờ trong tay hắn có lọ dung dịch chống viêm nhiễm, có thể hắn sẽ cảm thấy mình quả là công dân gương mẫu thực hiện theo chỉ thị của Bộ Y Tế.
Vương – Còn suýt tưởng mình bị treo lên làm nhân gói sủi cảo – Tiểu Mị đen mặt khóc huhu rửa trym.
Chết tiệt, fuck you!
“Sao vậy? Chẽ nhẽ sư huynh thấy còn chưa đủ, muốn ta làm gì đó với huynh huynh mới vừa lòng? Văn Phong Tẫn cười chế nhạo sau đó làm bộ muốn cởi quần áo: “Nếu sư huynh muốn, ta đành theo huynh…”
“…”
Gã ta vừa vươn tay xuống, Vương Tiểu Mị đã giật hết cả mình mẩy. Hắn vừa bị Văn Phong Tẫn dọa chảy cả nước tiểu, giờ gã mà làm mặt cười với hắn, Vương Tiểu Mị cũng chả dám hùng hổ trước mặt gã nữa.
Bầu không khi vốn đã dịu lại của cả hai bỗng trở về như lúc ban đầu, thậm chí Vương Tiểu Mị còn sợ Văn Phong Tẫn hơn trước.
Nhìn Vương Tiểu Mị lẳng lặng cúi đầu ngồi đó, Văn Phong Tẫn bỗng chốc thu lại gương mặt tươi cười, hai bàn tay rũ xuống bên hông nằm chặt….
Vương bánh chưng đang nghiêm túc rửa mông bỗng bị người ta ôm chặt lấy. Văn Phong Tẫn kẽ dùng sức cố định cái ót của hắn sau đó dễ như trở bàn tay ấn chặt đầu hắn lên bả vai gã, cái tay còn lại thì cho tay vào chậu nước nắm chặt vật dưới ba tấc rốn của hắn.
Ừ???
Ừ!!!
“Không, không cần đâu, tôi tự rửa — đệt má anh đừng động vào, tôi tự rửa mà aaaaa—!” Bánh chưng nhỏ họ Vương hét thảm, cố gắng đẩy bánh chưng lớn họ Lưu Manh ra ngoài.
Hắn như con cá trạch uốn éo trong ngực gã bánh chưng, một lúc sau thì xoắn lại như cái quẩy mà vẫn không tránh được ma trảo của gã, cuối cùng quyết định nằm yên, hưởng thụ móng vuốt của bánh chưng rửa hộ mình.
Vầy vò nửa ngày, chỗ nên sờ, chỗ không nên sờ gã bánh chưng lớn đến sờ hết. cuối cùng bế hắn lên cánh tay như bế trẻ con, dịu dàng dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau nước đọng lại trên mặt hắn.
“Ta không muốn Miên Đăng bị ai động vào, không muốn ai thấy cơ thể của huynh, nếu Miên Đăng bị nhìn thấy chắc chắn là đã bẩn.”
“Vì bị bẩn nên phải rửa sạch.”
“Bẩn trên da thì rửa da, bẩn trên xương thì chặt xương, bẩn trong lòng…. ta sẽ túm nó từ trong người huynh ra ngoài.”
“Được rồi Miên Đăng của ta, huynh sạch rồi….”
Văn Phong Tẫn ném cái khăn vải xuống, ôm Vương Tiểu Mị cởi truồng thật chặt rồi quyến luyến mở rộng vạt áo dựa sát vào người đối phương. Hai cơ thể lạnh lẽo dán chặt vào nhau, cố gắng truyền cho nhau chút hơi ấm.
“Miên Đăng, huynh thơm quá, ta muốn ăn thịt của huynh, cho ta cắn một miếng nhé?”
“…”
“Ha ha ha, ta đùa thôi.”
Ngực của Vương Tiểu Mị lạnh hơn, còn Văn Phong Tẫn tuy cũng lạnh nhưng vẫn còn tiếng tim đập nhè nhẹ.
Vương Tiểu Mị nhìn vẻ bướng bỉnh cùng sự mê muội trên mặt gã, gian nan nuốt ngụm nước bọt.
Về sau thằng nào dám nói vị tổ tông này đầu óc bình thường tôi sẽ liều mạng với nó! Đệt bà, đây rõ ràng là bệnh nhân tâm thần phân liệt giai đoạn cuối!
“Sư huynh, huynh đói chưa?”
“Tôi, tôi không đói, tôi vừa mới ăn…”
“Không, huynh đói, huynh muốn ăn ta.” Văn Phong Tẫn bỗng nhiên cúi đầu cười tủm tỉm với hắn, con người màu đồng mở rộng, hoa văn trên mặt lan rộng đỏ tươi như máu.
Vương Tiểu Mị lắc đầu, nhưng hắn hơi choáng, buồn ngủ nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng hắn thấy Văn Phong Tẫn kéo cổ áo xuống, lộ ra cái cổ rồi dùng ngón tay rạch lên..
Trông đau quá…
“Ăn đi Miên Đăng, ăn đi nào, ta biết huynh hay nói một đằng làm một nẻo chọc giận ta, nhưng ta không để huynh giận đâu? Chờ huynh tỉnh lại huynh sẽ về bên ta, mãi mãi ở cạnh ta…”
Môi mềm đụng phải cần cổ, Vương Tiểu Mị lè lưỡi nếm một chút.
Trời ơi, tôi khổ quá mà!
Hết chương 15
Trong lối đi của mộ sâu, nguồn ánh sáng ít ỏi len lói khắp các con đường, đám người vừa đẩy lùi được con quái vật tóc dài dựa vào tường mộ đứng nghỉ ngơi. Họ bị thương nhiều, có người đã mất ý thức, vết thương dần trở nên nghiêm trọng.
Người đàn ông đi cùng bọn họ quỳ gối trên đất, cây kiếm đồng chống bên cạnh. Nói thật là nếu không có thanh kiếm này, anh ta cũng không có cách nào đánh lui đám quái vật đáng sợ kia. Nhưng bù lại em trai Trinh Bắc lại rơi thẳng vào bẫy!
Đầu ngón tay anh ta sờ soạng trên mặt đất, gương mặt lạnh lùng thường ngày mang theo chút nôn nóng.
“Anh hai, vết thương của Quất nhỏ không trụ được lâu đâu…” Người đàn ông lực lưỡng bên cạnh nói: “Mộ cung này cực kỳ hung hiểm, đây không phải là nơi mấy người chúng ta có thể khám phá được, giờ mà đi tiếp thì không biết còn xảy ra chuyện khủng khiếp gì nữa!”
Người được gọi là anh hai – Trinh Mộc cau mày: “Thế chả nhẽ bỏ Trinh Bắc lại cho nó từ từ chết hay sao?!”
“Em không có ý này, chỉ là…” Chỉ là nơi nguy hiểu như vậy, mạng sống mới là quan trọng nhất, những thứ khác có hay không, không quan trọng.
Nhưng cậu ta không thế nói thẳng ra kiểu vậy, người đàn ông cường tráng thở dài, ám chỉ một chút rồi ngồi xổm xuống rót cho “Quất nhỏ” bên cạnh ngụm nước.
Nhìn Tiểu Nhị nhỏ tuổi nhất trong đám, Trinh Mộc nắm chặt con dao trong tay, anh ta trầm mặc một lúc rồi đứng dậy nhặt cây kiếm cổ lên nói với cả đám người: “…..Đi, đưa Quất nhỏ ra ngoài chữa trị trước, sau đó tôi gọi thêm người xuống sau! Bất kể thế nào, sống thấy người, chết thấy xác!”
Đoàn người bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đưa người bị thương ra ngoài, Trinh Mộc xách balo xanh đi ở cuối hàng.
(Nguyên văn là Trinh Bắc nhưng mình thấy Trinh Mộc hợp lý hơn.)
Đột nhiên, cả mộ đạo không ngừng vang lên tiếng ‘ha ha ha’ cảm giác như cái băng cát xét cũ bị xước.
“Có thứ gì đó đang lại gần!” Trinh Mộc gào to một tiếng, trong lúc mọi người hoảng loạn phá nát đội hình, bỗng có một còn thằn lằn màu đỏ như máu hung dữ quăng một người xuống đất!
Trinh Mộc còn chưa kịp làm gì, con quái vật kia đã quay đầu chạy mất.
“Ai ui, đậu má cái cột sống của tôi —!” Người trên mặt đất gian nan hét ầm một tiếng, cố gắng chống đỡ bản thân đứng dậy, vừa che eo vừa nhổ nước bọt: “Mẹ kiếp ăn cả nắm đất mộ vào mồm! Anh hai ới, cuối cùng em cũng nhìn thấy anh!”
“Trinh Bắc?! Sao mày lại ở chỗ này?”
Trinh Mộc vui vẻ nâng em trai lên, chưa kịp hỏi thăm cậu ta câu nào thì Trinh Bắc giống như trẻ con không ngăn đươc hưng phấn lấy trong balo ra hạt châu to đùng: “Anh! Em tìm được Ngư Châu rồi!”
“Cái gì?”
“Anh nói đây là sự trừng phạt dành cho tôi?”
Vương Tiểu Mị mặc cái áo đơn bạc màu trắng, quần bị ném sang một bên, dùng tư thế đi ẻ ngâm mông trong nước. Nếu giờ trong tay hắn có lọ dung dịch chống viêm nhiễm, có thể hắn sẽ cảm thấy mình quả là công dân gương mẫu thực hiện theo chỉ thị của Bộ Y Tế.
Vương – Còn suýt tưởng mình bị treo lên làm nhân gói sủi cảo – Tiểu Mị đen mặt khóc huhu rửa trym.
Chết tiệt, fuck you!
“Sao vậy? Chẽ nhẽ sư huynh thấy còn chưa đủ, muốn ta làm gì đó với huynh huynh mới vừa lòng? Văn Phong Tẫn cười chế nhạo sau đó làm bộ muốn cởi quần áo: “Nếu sư huynh muốn, ta đành theo huynh…”
“…”
Gã ta vừa vươn tay xuống, Vương Tiểu Mị đã giật hết cả mình mẩy. Hắn vừa bị Văn Phong Tẫn dọa chảy cả nước tiểu, giờ gã mà làm mặt cười với hắn, Vương Tiểu Mị cũng chả dám hùng hổ trước mặt gã nữa.
Bầu không khi vốn đã dịu lại của cả hai bỗng trở về như lúc ban đầu, thậm chí Vương Tiểu Mị còn sợ Văn Phong Tẫn hơn trước.
Nhìn Vương Tiểu Mị lẳng lặng cúi đầu ngồi đó, Văn Phong Tẫn bỗng chốc thu lại gương mặt tươi cười, hai bàn tay rũ xuống bên hông nằm chặt….
Vương bánh chưng đang nghiêm túc rửa mông bỗng bị người ta ôm chặt lấy. Văn Phong Tẫn kẽ dùng sức cố định cái ót của hắn sau đó dễ như trở bàn tay ấn chặt đầu hắn lên bả vai gã, cái tay còn lại thì cho tay vào chậu nước nắm chặt vật dưới ba tấc rốn của hắn.
Ừ???
Ừ!!!
“Không, không cần đâu, tôi tự rửa — đệt má anh đừng động vào, tôi tự rửa mà aaaaa—!” Bánh chưng nhỏ họ Vương hét thảm, cố gắng đẩy bánh chưng lớn họ Lưu Manh ra ngoài.
Hắn như con cá trạch uốn éo trong ngực gã bánh chưng, một lúc sau thì xoắn lại như cái quẩy mà vẫn không tránh được ma trảo của gã, cuối cùng quyết định nằm yên, hưởng thụ móng vuốt của bánh chưng rửa hộ mình.
Vầy vò nửa ngày, chỗ nên sờ, chỗ không nên sờ gã bánh chưng lớn đến sờ hết. cuối cùng bế hắn lên cánh tay như bế trẻ con, dịu dàng dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau nước đọng lại trên mặt hắn.
“Ta không muốn Miên Đăng bị ai động vào, không muốn ai thấy cơ thể của huynh, nếu Miên Đăng bị nhìn thấy chắc chắn là đã bẩn.”
“Vì bị bẩn nên phải rửa sạch.”
“Bẩn trên da thì rửa da, bẩn trên xương thì chặt xương, bẩn trong lòng…. ta sẽ túm nó từ trong người huynh ra ngoài.”
“Được rồi Miên Đăng của ta, huynh sạch rồi….”
Văn Phong Tẫn ném cái khăn vải xuống, ôm Vương Tiểu Mị cởi truồng thật chặt rồi quyến luyến mở rộng vạt áo dựa sát vào người đối phương. Hai cơ thể lạnh lẽo dán chặt vào nhau, cố gắng truyền cho nhau chút hơi ấm.
“Miên Đăng, huynh thơm quá, ta muốn ăn thịt của huynh, cho ta cắn một miếng nhé?”
“…”
“Ha ha ha, ta đùa thôi.”
Ngực của Vương Tiểu Mị lạnh hơn, còn Văn Phong Tẫn tuy cũng lạnh nhưng vẫn còn tiếng tim đập nhè nhẹ.
Vương Tiểu Mị nhìn vẻ bướng bỉnh cùng sự mê muội trên mặt gã, gian nan nuốt ngụm nước bọt.
Về sau thằng nào dám nói vị tổ tông này đầu óc bình thường tôi sẽ liều mạng với nó! Đệt bà, đây rõ ràng là bệnh nhân tâm thần phân liệt giai đoạn cuối!
“Sư huynh, huynh đói chưa?”
“Tôi, tôi không đói, tôi vừa mới ăn…”
“Không, huynh đói, huynh muốn ăn ta.” Văn Phong Tẫn bỗng nhiên cúi đầu cười tủm tỉm với hắn, con người màu đồng mở rộng, hoa văn trên mặt lan rộng đỏ tươi như máu.
Vương Tiểu Mị lắc đầu, nhưng hắn hơi choáng, buồn ngủ nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng hắn thấy Văn Phong Tẫn kéo cổ áo xuống, lộ ra cái cổ rồi dùng ngón tay rạch lên..
Trông đau quá…
“Ăn đi Miên Đăng, ăn đi nào, ta biết huynh hay nói một đằng làm một nẻo chọc giận ta, nhưng ta không để huynh giận đâu? Chờ huynh tỉnh lại huynh sẽ về bên ta, mãi mãi ở cạnh ta…”
Môi mềm đụng phải cần cổ, Vương Tiểu Mị lè lưỡi nếm một chút.
Trời ơi, tôi khổ quá mà!
Hết chương 15
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook