Chính Trương Giai Di ở trong điện thoại nói, chiều nay cô ta cùng ba người khác chơi mạt chược, vận may không tồi, thắng không ít tiền nên muốn mời mọi người đi ăn cơm.

Chẳng qua có điều khiến Tề Đan Đan và Vu Chi không ngờ tới, ba người khác kia lại bao gồm một người đàn ông.

Hơn nữa người này Vu Chi cũng biết.

Trong tiệc sinh nhật Tề Đan Đan, người đàn ông kia chính là người làm phiền cô trong lúc cô đang ăn.

Vu Chi trực tiếp bỏ qua anh ta, ngồi xuống cạnh Tề Đan Đan.

Phòng rất lớn, nhưng các cô tổng cộng chỉ có sáu người.

Ba người Trương Giai Di không ngừng thảo luận về chuyện sảy ra lúc đánh bài.

Chỉ có Hà Hàn ân cần rót hai cốc nước hoa quả, đặt xuống trước mặt các cô.

Vu Chi cười với anh ta, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Tề Đan Đan có quen biết với Hà Hàn, nâng cằm với anh ta, trêu chọc nói: "Ôi, anh tôi thật tốt nha."
Hà Hàn cười cười với họ.

Vu Chi cố ý quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa.

Nếu không nhầm thì, ngày hôm đó, người thêm WeChat của cô, cũng là người đàn ông này.

Cô không muốn để ý đến anh ta, nhưng Hà Hàn cố tình muốn đến gần cô.

"Tiểu Chi?"
Nghe thấy có người gọi mình, Vu Chi theo bản năng ngẩng đầu, người kia nhìn lại, cô liền thấy gương mặt soái khí tươi cười rạng rỡ của Hà Hàn.

"Thì ra em thật sự tên là Tiểu Chi nha."
Nghe thấy cách xưng hô ái muội này, khoé miệng Vu Chi hơi hơi giật, nói với anh ta: "Tôi tên là Vu Chi, anh gọi tôi là Vu mỹ nữ là được."
Một câu nói nháy mắt kéo dãn khoảng cách của hai người.

Nhưng thật ra da mặt Hà Hàn rất dày, nghe Vu Chi nói xong, vẫn không thèm để ý, cười nói: "Mỹ nữ khẳng định là mỹ nữ, có điều anh thấy gọi Tiểu Chi thuận miệng hơn, không bằng cứ gọi như vậy đi."
Vu Chi:......!
Da mặt người này cũng dày thật.

Vu Chi nhìn gương mặt tươi cười của anh ta, thầm nghĩ, thôi quên đi, cô không muốn cùng anh ta so đo.

Nghĩ vậy, cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tuy rằng Vu Chi không quá thích ăn cơm cùng người khác, nhưng đồ ăn chỗ này thật đúng là không chê vào đâu được.


Mục tiêu của Hà Hàn vô cùng trực tiếp, bữa cơm ngày hôm nay chính là vì muốn đến gần Vu Chi.

Mấy người Tề Đan Đan muốn nhìn không rõ cũng khó.

Trong lòng Tề Đan Đan lập tức nổi lên cảnh giác, dù sao Vu Chi cũng là vợ của anh em, sao có thể để cho người khác nhớ thương như vậy.

Cơm ăn được một nửa, nhân viên phục vụ mang một hộp điểm tâm ngọt đến.

"Hà tiên sinh, điểm tâm ngọt của ngài tới rồi."
Nghe được hai chữ điểm tâm ngọt này, Vu Chi đang cúi đầu ăn cơm lập tức ngẩng dậy.

Đôi mắt cô nhìn chăm chú chiếc hộp trên tay người phục vụ, nhìn nó bị Hà Hàn nhận lấy, đi về phía cô.

"Tiểu Chi, anh thấy em thích ăn điểm tâm ngọt cho nên đặc biệt để tài xế chạy đi mua."
Vu Chi cắn đũa, trộm nuốt nước bọt.

Trên hộp viết chữ: "souffle".

Trước kia, Vu Chi đã từng ăn qua loại điểm tâm này, cái này một chạm liền hòa tan, cả miệng đầy mùi trầm hương.

Không được, sẽ chảy nước miếng mất.

Bất quá, cô cũng phải là một kẻ tham ăn có chí khí.

Không thể giống như đứa trẻ con, ai cho đồ cũng ăn được.

Vu Chi tự hô to trong lòng như vậy, bên ngoài lại bất động thanh sắc vẫy tay, trái lương tâm nói: "Tôi không muốn ăn."
Nghe được những lời này, Hà Hàn vô cùng là sửng sốt, nhìn cô cúi đầu giống như thật sự không có hứng thú.

Đương nhiên nếu tay phải đang cầm đũa của cô không chọc chọc đĩa nữa thì có lẽ sẽ càng đáng tin hơn.

Hà Hàn không khỏi bật cười.

"Ăn đi."
Anh ta nói xong còn đem hộp mở ra.

Bên trong là bốn chiếc bánh kem được bọc tinh xảo.

Vu Chi muốn ngừng mà không được, cứ nhìn mãi.

"Thật ngại quá, Hà tiên sinh, tôi thật sự không.....muốn ăn, nếu không thì chia cho mấy cô gái kia đi."
Nói rồi, Vu Chi còn đẩy bánh kem sang một bên, quay đầu về phía Tề Đan Đan.


Kết quả nhận được cái nhìn đầy ý cười của Tề Đan Đan, khen ngợi cách làm của cô.

Hà Hàn nhìn bộ dáng này của cô, nhướn mày lại lần nữa hỏi: "Em không ăn thật à?"
Vu Chi ngẩng đầu nhìn Hà Hàn đứng bên trái mình, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Tôi nói rồi, tôi không muốn ăn, tuy rằng tôi thích ăn điểm tâm ngọt, nhưng cũng vô cùng kén chọn, tôi chỉ ăn đồ ông xã đưa thôi."
Vu Chi nói xong còn giơ tay trái ra, giật giật ngón áp út để anh ta thấy được nhẫn trên tay mình, tỏ vẻ mình đã kết hôn.

Hà Hàn dường như không ngờ tới kết quả này, cả người sửng sốt.

Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Trương Giai Di.

Mà Trương Giai Di lúc này đang cúi đầu, làm bộ như không thấy gì, không dám nhìn thẳng anh ta.

Hà Hàn thu hồi ánh mắt, trong mắt có chút tức giận, có điều khi quay lại nhìn Vu Chi, tức giận nháy mắt liền tiêu tan.

Trên mặt anh ta lại treo lên tươi cười: "Xem ra là tôi đường đột, tôi còn tưởng Vu tiểu thư là độc thân, có điều hiện tại ngẫm lại cũng là do tôi ngốc, người phụ nữ ưu tú giống cô sao còn có thể cô đơn đến bây giờ chứ."
Nói xong anh ta trở về chỗ ngồi của mình, bưng chén rượu: "Vu tiểu thư, kính cô một ly, coi như tôi xin lỗi."
Vu Chi không nghĩ tới anh ta là người sảng khoái như vậy.

Lúc theo đuổi thì nói thẳng, biết mình kết hôn liền lập tức rời đi.

Không những thay đổi thái độ, ngay cả cách xưng hô cũng trở nên khách khí.

Lúc đầu cô còn thấy anh ta phiền, hiện tại hảo cảm cũng tăng lên một chút.

Có điều, Vu Chi vẫn chỉ đơn thuần muốn làm bạn bè với anh ta mà thôi, không hề có suy nghĩ ngoài lề nào.

Vu Chi nâng chén rượu, nhấp một ngụm: "Hiểu lầm thôi mà."
Hà Hàn cười lạnh một tiếng: "Hừ, đúng, hiểu lầm thôi....." Lúc nói những lời này, Hà Hàn còn trừng mắt nhìn về phía Trương Giai Di.

Chuyện đã tới nước này, anh ta cần ở lại thêm chút nữa, thời điểm rời đi cũng vô cùng thân sĩ trả tiền cơm.

Hà Hàn vừa đi, Tề Đan Đan "Bang" một tiếng, đập bàn đứng dậy, ngữ khí lạnh băng: "Trương Giai Di, cô làm được cái chuyện tốt gì đây."
Trương Giai Di ngẩng đầu, miễn cưỡng khởi động khí thế: "Tôi...tôi làm gì? Tôi mời các cô đi ăn cơm là sai sao?"
Tề Đan Đan: "À, mời ăn cơm, với mục đích không trong sáng."
Trương Giai Di tiếp tục chết không thừa nhận: "Việc này hôm nay cũng không thể trách tôi nha, tôi cũng không biết người Hà Hàn thích là Vu Chi, nếu biết tôi đã không mời các cô tới."
Vu Chi ngẩng đầu, ngữ khí nhàn nhạt: "WeChat của tôi là cô cho anh ta."
Trương Giai Di: "Là tôi cho, nhưng tôi không nghĩ tới anh ta có loại ý nghĩ đấy với cô."
Tề Đan Đan cười lạnh: "A, không biết."
Đối với loại người đánh chết cũng không chịu thừa nhận như Trương Giai Di, có thể làm sao bây giờ, đương nhiên dạy dỗ một trận rồi.

Vu Chi không có phản ứng, Tề Đan Đan trực tiếp đứng dậy, đi tới chỗ Trương Giai Di.


Có lẽ bởi vì gia đình mình cũng bị tiểu tam phá hoại, Tề Đan Đan đối với loại sinh vật tiểu tam này thật sự căm thù đến tận xương tủy.

Mà cô từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với vận động, ví dụ như: TaeKwon Do.

Tề Đan Đan cởi giày cao gót ra, nhấc chân đá thẳng tới trước ngực Trương Giai Di, khiến cô ta kêu lên một tiếng thảm thiết.

Trương Giai Di đi giày cao gót không đứng vững liền ngã ra sau.

Mặt đất phía sau là đá cẩm thạch.

Một tiếng "Cộp" vang lên, cái ót cô ta đập mạnh xuống sàn nhà.

Có thể cú ngã khá mạnh, cô ta nằm rạp xuống nền nhà không nhúc nhích.

Hai cô gái cùng bàn cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng chạy tới đỡ Trương Giai Di.

Trương Giai Di được nâng dậy, lắc lắc đầu.

Cô ta nhìn Tề Đan Đan đứng trước mặt, lập tức tức giận nói: "Tề Đan Đan, mày con tiện nhân này, bà đây không để cho mày yên đâu."
Tề Đan Đan nhìn cô ta được hai người phía sau đỡ mãi không dậy nổi, cười miệt thị: "Tao chờ mày."
Nói xong liền đi lại giày cao gót, ngoắc tay với Vu Chi vẫn đang đứng yên lặng ở một bên: "Tiểu Chi, chúng ta đi."
Cửa phòng đóng lại, bên trong truyền ra tiếng chửi của Trương Giai Di.

Tề Đan Đan còn hất cằm với Vu Chi, hỏi: "Vừa rồi tôi có đẹp trai không hả?"
Vu Chi cạn lời: "Cô xúc động quá rồi, đừng quên sắp tới công ty ba cô còn muốn hợp tác cùng với công ty ba cô ta đấy."
Bị Vu Chi nhắc nhở xong Tề Đan Đan mới phản ứng lại: "Ai a, tôi quên mất."
"Ai nha, không sao, vừa lúc làm lão già họ Tề kia khó xử một chút, để ông ta không có thời gian đi tìm mấy tiểu yêu tinh kia nữa."
Ngữ khí của Tề Đan Đan rất tùy ý, cứ như tên tra nam kia không phải là cha mình vậy.

Nói xong, cô nàng còn bổ sung một câu: "Dù sao thì người cũng đánh rồi, hiện tại hối hận cũng vô dụng."
Hai người rời khỏi khách sạn liền thấy không xa có một chiếc xe, một người đàn ông mặc thường phục đang dựa bên cạnh.

Áo ngắn tay màu xanh nước biển, bên dưới là quần jean với đôi giày màu xanh trắng.

Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn chút ẩm ướt, gương mặt tuấn mỹ không cảm xúc, nhưng khi nhìn đến Vu Chi, khóe miệng kia lại bất giác nhếch lên.

Lục Bách Sâm cất điện thoại vào túi, đôi chân thon dài thẳng tắp bước hai bước liền đến chỗ các cô.

Anh mặc quần áo thường ngày, so với đồ vest trước kia thì ít gò bó hơn, mang thêm vài phần lười biếng.

Vu Chi cười hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lục Bách Sâm trả lời: "Tới đón em"
Tề Đan Đan đứng bên cạnh thể hiện vẻ mặt bị ngược cẩu, nhìn Lục Bách Sâm vô cùng quen thuộc một tay nhận túi xách, một tay dắt Vu Chi.

Cô nàng bĩu môi: "Được rồi, nếu cô có người đến đón rồi thì tôi đi đây."
Vu Chi quay đầu lại nói: "Đi cùng nhau đi, đã trễ thế này rồi, một mình cô trở về không an toàn."
"Không có việc gì, tôi trực tiếp lái xe trở về."
Tề Đan Đan nói, xua xua tay với bọn họ, đi đến bãi đỗ xe.


Vu Chi bị Lục Bách Sâm kéo tới bên cạnh xe, vừa mở ghế phụ ra, liền thấy bên trong có một cái hộp nhỏ.

Cái này rất quen thuộc đối với Vu Chi, đôi mắt cô lập tức phát sáng: "A, bánh kem!"
Lục Bách Sâm nhìn bộ dáng không có tiền đồ của cô, bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Lên xe."
Tâm tình Vu Chi lập tức tốt lên, vui mừng rạo rực cầm lấy chiếc hộp, ngồi lên xe.

Lục Bách Sâm ngồi trên ghế lái, nhìn cô chỉ lo mở hộp, lại lần nữa bất đắc dĩ thở dài.

Đầu tiên cúi người duỗi tay kéo đai an toàn, muốn giúp cô cài.

Nhưng Vu Chi hiểu giải sai rồi, còn tưởng rằng anh muốn thưởng, bẹp một cái hôn lên môi anh.

Khiến Lục Bách Sâm sửng sốt, sau đó phụt cười: "Cứ như đứa ngốc vậy, buổi tối ăn ít thôi, anh mua về để hết trong tủ lạnh, ngày mai em ăn."
Vừa nghe còn có rất nhiều, Vu Chi lại là kích động bẹp một cái: "Sâm ca, hôm nay anh làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tốt với em như vậy."
Lục Bách Sâm dừng lại, hỏi: "Có lúc nào anh đối với em không tốt?"
Vu Chi cầm cái thìa, múc một miếng đưa vào miệng: "Không cho em ăn đồ ngọt, chính là đối với em không tốt."
"Nói linh tinh."
"Mau nói, có phải em làm chuyện gì khiến anh vui vẻ hay không, nói cho em, để em nhớ kỹ lần sau lại làm lần nữa."
Lục Bách Sâm cạn ngôn.

"Là Đan Đan gửi WeChat cho anh."
"Nói cái gì?"
Lục Bách Sâm móc di động ra: "Tự xem đi."
Vu Chi cắn cái thìa, đưa tay mở khóa điện thoại, vào WeChat.

Đan đan: Sâm ca, mau tới, tiệm cơm Minh Thành, có người coi trọng vợ anh này.

Đan đan: Sâm ca, người ta lấy điểm tâm ngọt dụ vợ anh, anh có cảm thấy cô ấy sẽ bị bắt cóc không?
Lục Bách Sâm: Sẽ.

Nhìn đến đoạn này, Vu Chi nhịn không được phun trào: "Mới không có, một khối bánh kem là có thể lừa được em sao, đùa à, phải thật nhiều khối mới có thể, được không hả."
Lục Bách Sâm đang lái xe:.....!
Đan đan: Vẫn còn, chưa bị lừa đi đâu.

Đan đan: Vợ anh nói, không phải ai đưa điểm tâm ngọt cũng ăn, chỉ ăn đồ chồng cho, anh đã biết phải mang cái gì đến chưa hả?
Lục Bách Sâm: Ừ.

Lục Bách Sâm: Để ý đến cô ấy.

Vu Chi tắt điện thoại di động, quay đầu hỏi: "Chỉ bởi vì một câu nói mà hôm nay anh mua bánh kem cho em à."
Lục Bách Sâm gật đầu: "Một câu là đủ rồi."
Nói xong còn vươn tay xoa xoa đầu cô, khen: "Hôm nay biểu hiện rất tốt, chưa bị lừa đi."
Vu Chi cắt lời: "Đùa à, em dễ bị lừa như vậy sao?"
Khóe miệng Lục Bách Sâm nhếch lên, trả về một chữ: Có.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Bách Sâm: Đây là tôi dùng điểm tâm ngọt lừa vợ.

Vu Chi:........!
Vu Chi: Không phải tôi ấu trĩ, mà là ở trước mặt Sâm ca, tôi căn bản không cần lớn lên, ha ha ha ha, hâm mộ chết các người!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương