Trong phòng nghỉ, nhìn Thiên Duy vẫn nằm bất động trên giường, Quý Hân túm cổ áo hắn, hùng hổ nhấc lên rồi lại hạ xuống nhẹ nhàng, hai tay chuyển lên má hắn định nhéo thật đau nhưng lại chỉ dám vuốt một cái.
"Haizz...!đánh thì xót mà không đánh thì bực" Quý Hân thở dài, kéo cánh tay Thiên Duy làm gối, thản nhiên nằm xuống cạnh hắn.
Nhưng nghĩ lại, Thiên Duy cũng chưa từng bảo bố mẹ anh ấy mất, nên không tính là nói dối, tất cả do mình tưởng tượng sai lệch...!Mà cũng đâu thể trách mình, người bình thường nào có bố mẹ quyền cao chức trọng, giàu nứt đố đổ vách, thương yêu chăm chút lại bỏ nhà ra đi từ năm 16 tuổi lên núi lập nghiệp chứ.
À Thiên Duy có phải người bình thường đâu...!thế mình vẫn là người sai à? Bực thế nhỉ, hay mình cắn cho cái rồi bảo muỗi đốt.

Thôi kìm chế nào Quý Hân, Thiên Duy thơm ngon thế này nhỡ mày mất khống chế thì toang.
Quý Hân nhìn Thiên Duy chằm chằm, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh, cảm nhận hơi ấm của anh, mí mắt cô dần dần cụp xuống.
Ban đêm sóng yên biển lặng, không gian thanh tịnh với ánh sáng bàng bạc của mặt trăng chiếu vào căn phòng.

Chàng trai nằm bất động cả một ngày cuối cùng cũng tỉnh, đôi đồng tử lướt một lượt nhìn cảnh vật thì dừng lại trên khuôn mặt phúng phính của cô gái đang nép trong lòng hắn.
Thiên Duy trợn tròn mắt tưởng mình nằm mơ, tay chân hắn cứng đờ, thở cũng không dám thở mạnh lo sợ cô gái biến mất.


Chỉ có trái tim hắn là phản chủ đập loạn nhịp đến nỗi cách một mét cũng nghe được.
Trải qua bao nhiêu chuyện, Quý Hân vốn đã mệt nhoài.

Cô ngủ ngon lành, lúc cựa mình cũng dụi dụi đầu vào ngực hắn, vòng tay vắt qua eo hắn ôm chặt, một chân còn luồn giữa hai chân hắn coi hắn như gối mà gác.
Hành động gần gũi, kích thích này chẳng khác nào đòi mạng Thiên Duy.

Hắn hít một hơi thật sâu, đầu cúi xuống kề má Quý Hân, ánh mắt như bị bỏ đói lâu năm chỉ muốn ngoạm đối phương một cái thoả mãn chiếc bụng rỗng nhưng lại sợ đối phương tỉnh giấc nên chỉ dám hôn nhẹ.
Giây phút môi hắn chạm má cô, cảm nhận vùng da đàn hồi chân thật của Quý Hân, hắn như phát nghiện, hôn rồi lại hôn, hôn thêm một cái lại thèm một cái.
Má phải của Quý Hân dần có cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, cô đạp cái gối ôm là hắn ra, quay đầu sang bên khác.

Hắn vẫn còn nuối tiếc nhẹ nhàng chồm dậy hôn tiếp má bên trái.
***
Trên biển đón ngày mới sớm hơn trên đất liền, người sống trên biển còn nhiều hơn trên mặt đất như bà Châu lúc mặt trời vừa nhô lên đã ra ngoài hít thở không khí rồi.

Bà vừa mở cửa Thiên Duy cũng vừa lúc đi đến.
Hai người ngồi đối diện nhau, bà Châu nhìn cậu con trai lâu năm không gặp có chút xúc động, mở lời trước: "Mẹ biết hiện tại con rất thành công, không có bố mẹ con vẫn sống tốt nhưng ít ra một năm cũng nên về thăm bố mẹ một lần chứ, sao lại đi biệt tăm như vậy?"
Thiên Duy nhìn thẳng bà Châu, đôi mắt đã không còn vô hồn như trước nhưng lại im lặng không trả lời.


Hắn viết vào điện thoại đưa trước mặt bà Châu, dòng chữ: "Con xin lỗi."
Bà Châu như hiểu ý: "Bây giờ con không nói được sao? À bác sĩ có bảo con bị chấn động tâm lý do chịu đả kích nặng phải mất một thời gian mới khôi phục được."
Lời bà Châu vừa dứt, Thiên Duy đã quỳ dưới sàn, kính cẩn dập đầu ba cái với bà.

Bà Châu giật mình vội bước đến nâng hắn lên nhưng hắn vẫn cúi thấp người.
"Con là đang muốn cảm ơn mẹ sao? Vì mẹ đã cứu Quý Hân?"
Thiên Duy gật đầu.
Bà Châu ngồi trên ghế nhớ lại cảnh tượng hôm qua, Thiên Duy ôm chặt lấy Quý Hân, đau khổ lẫn hạnh phúc trào dâng trong nước mắt như người mất tất cả chỉ chờ chết thì tìm lại được lẽ sống.
Bà nở nụ cười phúc hậu, ôn tồn nói:"Nhìn con lúc này, như thể mẹ đã cứu chính con vậy."
Hắn gật đầu dứt khoát, đôi mắt nâu đen vẫn còn hơi đỏ nhìn người mẹ đang đọc thấu tâm can hắn.
"Haha tốt quá, con cuối cùng cũng biết khóc biết cười rồi." bà Châu cười tươi nhưng mắt đã nhoè lệ, ôm chầm lấy Thiên Duy: "Vậy mà mẹ còn tự trách do lúc mang thai con mẹ đi dẹp phiến loạn trên biển phải nghe tiếng bom đạn nhiều quá nên con bị ảnh hưởng.

Haha hồi trước dẫn con đi xem bói, ông thầy nói gì mà "Song Kiếp" nghe sợ chết khiếp mà tính ra ổng phán cũng chuẩn ha.


Mẹ phải gọi báo cho bố con mới được."
Bà Châu càng nói càng kích động, chạy vụt đi lấy điện thoại.
"Alo ông hả, tôi đi vớt cá mà ai ngờ vớt được con dâu đó...!Ơ tôi nói thật mà, Thiên Duy dẫn bạn gái ra mắt chúng ta đấy ông về nhanh nhé.

Haha không phải đẻ mà chúng ta có thêm đứa con gái xinh xắn đáng yêu hời quá còn gì.

Hai đứa nó còn yêu nhau mặn nồng, cứ tình hình này có khi cuối năm sau chúng ta có cháu bồng hahaha...!Ông không tin thì về mà coi, trời ạ Thiên Duy nó còn biết đỏ mặt...!Tôi thề, chuyện ly kỳ hấp dẫn còn hơn phim truyền hình về tôi kể ông nghe."
Sáng hôm sau lúc Quý Hân tỉnh dậy đã là gần trưa.

Cuối cùng cũng được ngủ đủ giấc Quý Hân vươn vai cả người sảng khoái, nhưng hình như ngủ nhiều quá nên hai má bị dị ứng, cứ đỏ đỏ sưng sưng nhưng lại không đau không ngứa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương