13
Chuyện này chỉ có tôi và Chu Kỳ An biết.
Bởi vì cảnh sát đã đến nhà tôi nhiều lần để lấy thêm thông tin, mẹ tôi và Thẩm An Nhiên tất nhiên cũng biết.
Nhưng khi họ biết được thì không phải là an ủi, mà là mỉa mai.
Mẹ tôi tịch thu tất cả váy của tôi:
“Tại sao họ không như vậy với mấy cô gái khác mà cố tình lại là mày, có phải mày ở bên ngoài câu tam đáp tứ? Mấy cái váy này về sau không được mặc!”
Mẹ tôi đem váy ném vào thùng rác, nhưng bộ tôi mặc ngày đó rõ ràng là bộ đồng phục học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn!
Thẩm An Nhiên cũng chạy tới chọc vào vết thương của tôi:
“Em gái đúng là giỏi thật đấy, già trẻ lớn bé đều ăn được nha.
”
Sau đó sự việc này lại lan đến trường học, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều khác đi.
”
Thậm chí tôi còn bị bạn cùng lớp đồn đại là loại nữ sinh nếu được cho tiền sẽ bồi ngủ.
Khi tôi từ trong toilet đi ra, nhìn thấy Thẩm An Nhiên cùng mấy nữ sinh vây quanh lén lút cười nhạo tôi, tôi liền chắc chắn việc này là do cô ta phát tán ra ngoài.
Thẩm An Nhiên liếc mắt ám chỉ, mấy nữ sinh bên người đều tản ra.
Truyện Ngược
Chờ mọi người đều đi rồi, Thẩm An Nhiên lấy tư thế của kẻ trên bước đến trước mặt tôi:
“Thẩm Ôn Ý, mày cùng mẹ mày thấp hèn giống nhau, đêm đó mày phải chết luôn mới đúng!”
Tôi không hiểu, tôi tự nhận là chưa bao giờ trêu chọc đến cô ta, vì sao cô ta luôn hận tôi thấu xương:
“Vì sao?”
Thẩm An Nhiên đột nhiên nắm lấy bả vai tôi:
“Mày còn mặt mũi hỏi tao vì sao? Mẹ tao mất chưa được nửa năm bố tao liền lấy mẹ mày, mày dám nói mẹ mày không phải người thứ ba? Là các ngươi bức tử mẹ tao! Mẹ mày thiếu nợ, đến lượt mày trả lại, cũng không quá đáng đi?”
“À, mày không phải muốn rời khỏi nhà của tao sớm sao? Được rồi, ba tao đã chuyển mày vào lớp thường, không cần chờ đến thi vào trường đại học, đến kỳ tuyển sinh bố tao sẽ ghi danh cho mày vào một trường nghề, giấc mơ đại học của mày, sắp tan thành mây khói! ! ”
Chẳng cần thương lượng trước với tôi, bọn họ cứ vậy trực tiếp quyết định cuộc đời tôi.
Khoảnh khắc những lời của Thẩm An Nhiên rơi xuống, tôi cảm thấy tia hy vọng chống đỡ tôi bấy lâu nay, tan biến.
14
Thẩm An Nhiên nói được làm được, tôi vừa trở lại lớp, giáo viên chủ nhiệm đã gọi tôi lên văn phòng bàn việc chuyển lớp.
“Ôn Ý, tài nguyên của lớp chọn rất dồi dào, em học tốt như vậy, chuyển đến lớp thường thật đáng tiếc.
”
“Nếu không em về thương lượng lại với bố mẹ nhé?”
Cho đến khi tôi gọi về nhà từng cuộc đều không có người bắt máy, tôi liền biết việc này không còn đường quay lại.
Đến tiết thứ hai, tôi liền đem sách vở chuyển vào lớp thường.
Chu Kỳ An không biết đã đi đâu, nhìn thấy trên bàn không kịp lấy được hộp sữa cuối cùng tiễn tôi đi, chóp mũi liền đau xót.
Thật xin lỗi Chu Kỳ An, tôi phải đi rồi.
Sau này rốt cuộc không còn ai tặng tôi sữa, không còn có người gọi tôi “bạn nhỏ cùng bàn”, cũng không còn ai xoa đầu nói tôi ngốc, không hề phiền hà giảng bài cho tôi! !.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook