Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
-
Chương 145
Lấy danh nghĩa nhận con nuôi để đưa bé con đi sao?
Không, Tần Tử Nhu không thể chấp nhận được.
Cô ta vừa mới biết cha của đứa bé là một người đàn ông đã có vợ, Nhạc Nhạc của mình là một đứa con ngoài giá thú danh không chính ngôn không thuận, còn chưa thể lấy lại tinh thần sau cú sốc lớn đó thì đã phải nghe tin người đàn ông kia muốn đưa bé con đi.
“Không, tôi sẽ không giao Nhạc Nhạc cho anh.” Tần Tử Nhu kích động phản kháng, từng câu từng chữ chất vấn Phương Tử Minh, “Anh có biết tôi đã phải hy sinh nhiều như thế nào vì Nhạc Nhạc không? Chưa kết hôn đã có con, một mình rời xa quê hương, thậm chí ngay cả bằng tốt nghiệp cũng từ bỏ. Để nuôi Nhạc Nhạc, tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu cực khổ, thà rằng bản thân ăn mặc cần kiệm cũng muốn dành cho con những điều tốt nhất, khi đó anh ở đâu chứ? Anh dựa vào cái gì mà muốn nhẹ nhàng bâng quơ cướp Nhạc Nhạc đi?”
Cô ta cắn chặt môi, tức giận túm lấy áo Phương Tử Minh, đẩy mạnh anh ta: “Cút đi, anh cút đi, Nhạc Nhạc là của tôi, dù tôi có chết cũng không cho anh!”
Cơ thể nhỏ xinh áp sát vào người anh ta, ngay cả trong lúc hỗn loạn, Phương Tử Minh vẫn ngửi thấy một mùi hương thanh khiết. Anh ta cảm thấy xấu hổ khi phát hiện ra chỗ mềm mại nào đó của người phụ nữ bởi vì dùng sức mà dán vào lưng mình, cảm xúc rất rõ ràng.
Trong lòng anh ta dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, chưa kịp suy nghĩ đã quay người lại nắm lấy tay đối phương, quát: “Cô quậy đủ chưa, có thể bình tĩnh một chút hay không?”
Bị anh ta nắm chặt hai tay, Tần Tử Nhu không thể chống đỡ, nửa dựa vào ngực người đàn ông, ra sức giãy giụa: “Tôi không muốn bình tĩnh, tôi không muốn nghe anh nói. Anh đi ngay cho tôi, đi khỏi nhà tôi, sau này hãy tránh xa tôi và Nhạc Nhạc ra.”
Phương Tử Minh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô ta, thấy Tần Tử Nhu thở hổn hển, khuôn mặt thanh tú nhuộm màu đỏ ửng diễm lệ, lửa giận hừng hực trong đôi mắt, có một loại quyến rũ khác hẳn với dĩ vãng, anh ta không khỏi mím môi.
Anh ta bất giác thả lỏng tay, cố gắng giải thích một cách kiên nhẫn: “Tôi nhận nuôi Nhạc Nhạc thực sự là vì muốn tốt cho con, bởi vì sau này con sẽ là đứa con duy nhất của tôi. Vợ tôi là một người phụ nữ rất tốt bụng, cô ấy sẽ chăm sóc Nhạc Nhạc chu đáo. Chẳng lẽ cô muốn Nhạc Nhạc làm một đứa con ngoài giá thú sao?”
Tần Tử Nhu mở to hai mắt: “Anh lừa tôi. Đừng nói tôi sẽ đồng ý để Nhạc Nhạc rời xa tôi, cho dù Nhạc Nhạc thực sự đến nhà anh, sau này anh làm sao có thể không sinh con, vợ anh sẽ đối xử với một đứa trẻ không phải do mình sinh ra như thế nào? Còn nữa, nếu như chẳng may cô ta phát hiện ra thân phận của Nhạc Nhạc thì lúc ấy Nhạc Nhạc mới thật sự đáng thương. Tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Phương Tử Minh chần chờ một chút, vẫn quyết định nói sự thật cho cô ta: “Tôi bảo đảm sau này chỉ có một đứa con là Nhạc Nhạc. Bởi vì tôi là một người theo lối sống DINK, tôi đã thống nhất với vợ mình là sẽ không sinh con. Sự ra đời của Nhạc Nhạc là một điều ngoài ý muốn, trở thành con riêng không phải lỗi của thằng bé, nhận nuôi thằng bé mới có thể bù đắp những thiếu sót khi con được sinh ra. Sau này con sẽ đường đường chính chính là người nhà và cũng là người thừa kế tài sản duy nhất của nhà họ Phương. Chẳng lẽ cô nhẫn tâm để sau này Nhạc Nhạc bị cười chê là con riêng, cả đời phải xấu hổ ư? Nếu về sau Nhạc Nhạc khổ sở thì phải làm sao đây? Cô coi như là suy nghĩ cho tương lai của con đi”
“Không!” Tần Tử Nhu phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống.
Phương Tử Minh hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô ta đặt lên ghế sofa, liên tục hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Tần Tử Nhu nhắm chặt mắt lại, nhất quyết không nhìn anh ta.
“Anh đi đi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Cô ta lặng lẽ rơi nước mắt.
Phương Tử Minh nhìn người phụ nữ đang buồn bã khóc thút thít, phát hiện ra đối phương nhỏ bé yếu ớt như vậy, lần đầu tiên trong lòng anh ta dâng lên một chút yêu thương.
Đây là lần đầu tiên Tần Tử Nhu muốn tránh xa anh ta mãnh liệt như vậy, thậm chí còn mở miệng đuổi anh ta đi.
Anh ta cũng biết quyết định đưa Nhạc Nhạc đi là rất khó đối với Tần Tử Nhu và cô ta không thể tiếp thu ngay được nên anh ta lập tức đứng dậy, dịu dàng nói: “Vậy tôi đi trước đây. Cô cứ suy nghĩ đề nghị của toi đi, tất cả đều vì tương lai của Nhạc Nhạc. Cô cũng không muốn hại con phải không?”
Tần Tử Nhu không nói gì, cho đến khi nghe tiếng bước chân dần xa, cửa phòng bị đóng lại ‘cạch’ một tiếng, cô ta mới mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy sự hoang mang. Mình thật sự muốn đưa Nhạc Nhạc đi ư? Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Phương Tử Minh ở cùng mẹ con Nhạc Nhạc cả đêm, chạy lên chạy xuống cũng mệt mỏi. Chờ đến khi xuống dưới, anh ta ngồi phịch xuống ghế lái, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một hồi lâu sau anh ta mới mở mắt ra, xoa xoa thái dương, chuẩn bị lái xe đi.
Vừa liếc mắt, Phương Tử Minh liền nhìn thấy chiếc điện thoại bị ném trong hộp đựng đồ, anh ta giật mình: Hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đó?
Không ổn rồi, anh ta nhíu chặt mày, vậy mà mình lại quên cuộc hẹn với Ngu Tịch Lam.
Anh ta thật sự hồ đồ quá, cứ gặp phải chuyện của Nhạc Nhạc là đầu óc lại u mê, thế mà lại quên béng đi Ngu Tịch Lam.
Anh ta cuống quít cầm lấy di động, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, của Ngu Tịch Lam, của trợ lý Chu và còn một vài người bạn khác.
Trái tim anh ta đập liên hồi, lo lắng nghĩ cách giải thích với Ngu Tịch Lam về chuyện lần này.
Chắc chắn Ngu Tịch Lam sẽ điện hỏi trợ lý Chu khi không tìm thấy mình, chỉ mong cậu ta có thể nhanh trí một chút mà tìm được cái cớ để ứng phó.
Nghĩ đến đây, anh ta gọi cho trợ lý Chu đầu tiên.
Bên kia vừa nhấc máy, Phương Tử Minh lập tức hỏi: “Vợ tôi có gọi điện cho cậu không? Cậu trả lời như thế nào?”
Trợ lý Chu lập tức trả lời: “Chị nhà gọi hai cuộc, hỏi sao anh lại không nghe máy. Tôi nói công ty có việc đột xuất, anh ở lại mở họp. Sau đó chị nhà gọi điện lần thứ hai, nói mua đồ ăn và đích thân mang đến. Tôi nói vừa mới họp xong, anh đã lái xe về rồi.”
Trợ lý Chu nói dối rất bình tĩnh bởi vì phải ngăn Ngu Tịch Lam tới công ty, nếu không cô sẽ phát hiện ra cậu ta toàn nói dối cô. Phương Tử Minh hoàn toàn không ở công ty mà là không biết đi đâu rồi.
Về việc Phương Tử Minh rốt cuộc đã làm gì, trợ lý Chu tỏ vẻ đàn ông ngoài làm mấy việc gì gì đó ra thì còn làm gì nữa. Đơn giản là anh ta nuôi một người phụ nữ bên ngoài. Chính cậu ta chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Phương Tử Minh lập tức có ý tưởng: “Cậu mau giúp tôi mua một món trang sức, sau đó tôi lái xe tới lấy.”
Cứ nói là muốn tạo cho Ngu Tịch Lam một niềm vui bất ngờ, nhưng đồ trang sức có vấn đề, khiến thời gian bị trì hoãn, anh ta lại không muốn Ngu Tịch Lam phải thất vọng nên kiên trì chờ sửa xong trang sức mới rời đi.
Mặc dù lý do hơi gượng ép nhưng cứ ứng phó cho qua rồi nói tiếp.
“Đã hiểu, tôi sẽ nhắc cửa hàng trang sức giải thích như thế nào, sếp Phương cứ yên tâm.”
Trợ lý Chu quả thực có năng lực, nhanh chóng gửi địa chỉ đến điện thoại di động của Phương Tử Minh.
Phương Tử Minh lập tức lái xe tới đó, anh ta chỉ có thể cầu nguyện Ngu Tịch Lam lúc đó đừng quá tức giận và tin vào lời nguỵ biện của anh ta.
Anh ta lái xe rất nhanh, đột nhiên màn hình điện thoại di động sáng lên, trên đó hiện lên hai chữ ‘bà xã’ chói lọi.
Phương Tử Minh không kịp chờ đến lúc tấp vào lề đường dừng xe, vội vàng nhấc máy: “Alo, bà xã!”
Anh ta thậm chí còn không biết giọng nói của mình nghe yếu ớt đến mức nào.
“Bây giờ anh đang ở đâu, tại sao không nghe điện thoại?” Giọng nói của Ngu Tịch Lam trong điện thoại có hơi nóng giận.
Cho dù là ai thì khi bị cho leo cây cũng đều tức giận, huống chi cô còn không liên lạc được và không biết được đối phương đang ở đâu, anh ta không biết rằng cô sẽ lo lắng ư?
“Trợ lý Chu nói anh đã rời công ty từ lâu rồi, tại sao không nghe điện thoại? Anh không biết là em đang định gọi cho cảnh sát vì cho rằng anh bị bắt cóc sao?”
Vì Diệp Uẩn Ninh đã bị bắt cóc hai lần nên không thể trách cô nghĩ đến tình huống xấu.
Phương Tử Minh không ngừng vội vàng xin lỗi và dỗ dành: “Xin lỗi bà xã, chỉ tại anh rời công ty rồi mới nhớ ra là chưa đi lấy món quà bất ngờ cho em nên lái xe đi lấy luôn. Không ngờ lại xảy ra chút tình huống ngoài ý muốn. Anh để điện thoại trên xe nên không biết em gọi. Anh không đúng khi để em phải lo lắng. Đợi lát nữa em cứ phạt anh nhé. À phải rồi, bà xã, bây giờ em đang ở đâu, có phải đang ở nhà không? Anh về ngay đây.”
Ở đầu bên kia, Ngu Tịch Lam dù có tức giận đến đâu thì cũng phải nhìn thấy người mới nói tiếp được, cô lập tức nén giận nói: “Vậy thì anh lái xe cẩn thận một chút, chờ khi nào về đến nhà rồi nói.”
“Tuân lệnh, cảm ơn bà xã, anh về ngay đây!” Phương Tử Minh đặt điện thoại xuống, bất tri bất giác cái trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Không dám trì hoãn thêm nữa, anh ta vội vàng đến cửa hàng mà trợ lý Chu nhắc tới, lấy đồ rồi nhanh chóng lên xe về nhà.
Anh ta sốt ruột muốn đến ngay trước mặt Ngu Tịch Lam để giảm bớt sự nghi ngờ của cô nên đã lái xe với vận tốc cao nhất.
Khi đến một ngã tư, anh ta rẽ phải rồi phóng nhanh mà không để ý phía trước có một chiếc ô tô đang chầm chậm đi tới
Khi nhìn thấy ánh đèn ô tô loá mắt, anh ta đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, á, sắp đâm xe rồi.
Tốc độ xe quá nhanh, đối phương không kịp tránh né, xảy ra tai nạn đến nơi rồi.
Không còn kịp nữa!
Trái tim anh ta như nhảy lên tới cổ họng, Phương Tử Minh chưa bao giờ cận kề cái chết đến thế. Nhìn thấy hai chiếc xe sắp va chạm, anh ta liều mạng quay tay lái.
‘Rầm’, chiếc xe phanh gấp trên đường, rẽ vào góc cua và tông mạnh vào một tòa nhà.
Đầu của Phương Tử Minh đập mạnh vào vô lăng, mảnh kính vỡ trước mặt bắn tung tóe khắp mặt anh ta, trên mặt dính đầy vết máu, tầm nhìn tối sầm đi. Anh ta mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái hôn mê.
Đường phố đầy hỗn loạn và lộn xộn. Có người qua đường dừng lại gọi cảnh sát và cũng có người tới gần xem xét.
Tiếng còi xe cứu thương kêu to “Wee woo wee woo”, Phương Tử Minh nhanh chóng được giải cứu và đưa đến bệnh viện.
Ngu Tịch Lam đang ngồi hờn dỗi ở nhà, cô rất bất mãn với cách xử sự của Phương Tử Minh, dù anh ta có giải thích thế nào thì hành vi của đối phương đều chứng tỏ rõ ràng rằng anh ta không đặt cô trong tim.
Cô đợi trong nhà hàng cả tiếng đồng hồ, đối phương cũng không gọi điện báo cho cô biết. Họp hành gì mà quan trọng đến mức khiến anh ta không có cả thời gian gọi điện thoại? Nếu không gọi được thì ít nhất cũng phải nhắc trợ lý báo cho mình một tiếng chứ?
Ngu Tịch Lam thề rằng lát nữa dù anh ta có tặng món quà gì thì chính mình cũng không thể dễ dàng tha thứ, trừ khi anh ta sửa được tật xấu này.
Cô khoanh tay im lặng hồi lâu mà vẫn không đợi được Phương Tử Minh quay lại. Đang định lấy điện thoại ra tra hỏi thì tiếng chuông di động vang lên trước.
Thấy là cuộc gọi lạ, Ngu Tịch Lam nghi hoặc nghe máy: “Alo, ai vậy?”
Đợi đến khi nghe được lời nói trong điện thoại, sắc mặt Ngu Tịch Lam thay đổi rõ rệt, cô đứng bật dậy, sợ hãi kêu lên: “Anh nói gì cơ, chồng tôi gặp tai nạn xe cộ sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu, có nghiêm trọng không?”
Ngu Tịch Lam mềm nhũn chân tay, không thể đứng vững.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức lao ra khỏi cửa.
Không, Tần Tử Nhu không thể chấp nhận được.
Cô ta vừa mới biết cha của đứa bé là một người đàn ông đã có vợ, Nhạc Nhạc của mình là một đứa con ngoài giá thú danh không chính ngôn không thuận, còn chưa thể lấy lại tinh thần sau cú sốc lớn đó thì đã phải nghe tin người đàn ông kia muốn đưa bé con đi.
“Không, tôi sẽ không giao Nhạc Nhạc cho anh.” Tần Tử Nhu kích động phản kháng, từng câu từng chữ chất vấn Phương Tử Minh, “Anh có biết tôi đã phải hy sinh nhiều như thế nào vì Nhạc Nhạc không? Chưa kết hôn đã có con, một mình rời xa quê hương, thậm chí ngay cả bằng tốt nghiệp cũng từ bỏ. Để nuôi Nhạc Nhạc, tôi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu cực khổ, thà rằng bản thân ăn mặc cần kiệm cũng muốn dành cho con những điều tốt nhất, khi đó anh ở đâu chứ? Anh dựa vào cái gì mà muốn nhẹ nhàng bâng quơ cướp Nhạc Nhạc đi?”
Cô ta cắn chặt môi, tức giận túm lấy áo Phương Tử Minh, đẩy mạnh anh ta: “Cút đi, anh cút đi, Nhạc Nhạc là của tôi, dù tôi có chết cũng không cho anh!”
Cơ thể nhỏ xinh áp sát vào người anh ta, ngay cả trong lúc hỗn loạn, Phương Tử Minh vẫn ngửi thấy một mùi hương thanh khiết. Anh ta cảm thấy xấu hổ khi phát hiện ra chỗ mềm mại nào đó của người phụ nữ bởi vì dùng sức mà dán vào lưng mình, cảm xúc rất rõ ràng.
Trong lòng anh ta dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, chưa kịp suy nghĩ đã quay người lại nắm lấy tay đối phương, quát: “Cô quậy đủ chưa, có thể bình tĩnh một chút hay không?”
Bị anh ta nắm chặt hai tay, Tần Tử Nhu không thể chống đỡ, nửa dựa vào ngực người đàn ông, ra sức giãy giụa: “Tôi không muốn bình tĩnh, tôi không muốn nghe anh nói. Anh đi ngay cho tôi, đi khỏi nhà tôi, sau này hãy tránh xa tôi và Nhạc Nhạc ra.”
Phương Tử Minh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô ta, thấy Tần Tử Nhu thở hổn hển, khuôn mặt thanh tú nhuộm màu đỏ ửng diễm lệ, lửa giận hừng hực trong đôi mắt, có một loại quyến rũ khác hẳn với dĩ vãng, anh ta không khỏi mím môi.
Anh ta bất giác thả lỏng tay, cố gắng giải thích một cách kiên nhẫn: “Tôi nhận nuôi Nhạc Nhạc thực sự là vì muốn tốt cho con, bởi vì sau này con sẽ là đứa con duy nhất của tôi. Vợ tôi là một người phụ nữ rất tốt bụng, cô ấy sẽ chăm sóc Nhạc Nhạc chu đáo. Chẳng lẽ cô muốn Nhạc Nhạc làm một đứa con ngoài giá thú sao?”
Tần Tử Nhu mở to hai mắt: “Anh lừa tôi. Đừng nói tôi sẽ đồng ý để Nhạc Nhạc rời xa tôi, cho dù Nhạc Nhạc thực sự đến nhà anh, sau này anh làm sao có thể không sinh con, vợ anh sẽ đối xử với một đứa trẻ không phải do mình sinh ra như thế nào? Còn nữa, nếu như chẳng may cô ta phát hiện ra thân phận của Nhạc Nhạc thì lúc ấy Nhạc Nhạc mới thật sự đáng thương. Tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Phương Tử Minh chần chờ một chút, vẫn quyết định nói sự thật cho cô ta: “Tôi bảo đảm sau này chỉ có một đứa con là Nhạc Nhạc. Bởi vì tôi là một người theo lối sống DINK, tôi đã thống nhất với vợ mình là sẽ không sinh con. Sự ra đời của Nhạc Nhạc là một điều ngoài ý muốn, trở thành con riêng không phải lỗi của thằng bé, nhận nuôi thằng bé mới có thể bù đắp những thiếu sót khi con được sinh ra. Sau này con sẽ đường đường chính chính là người nhà và cũng là người thừa kế tài sản duy nhất của nhà họ Phương. Chẳng lẽ cô nhẫn tâm để sau này Nhạc Nhạc bị cười chê là con riêng, cả đời phải xấu hổ ư? Nếu về sau Nhạc Nhạc khổ sở thì phải làm sao đây? Cô coi như là suy nghĩ cho tương lai của con đi”
“Không!” Tần Tử Nhu phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống.
Phương Tử Minh hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô ta đặt lên ghế sofa, liên tục hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Tần Tử Nhu nhắm chặt mắt lại, nhất quyết không nhìn anh ta.
“Anh đi đi, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Cô ta lặng lẽ rơi nước mắt.
Phương Tử Minh nhìn người phụ nữ đang buồn bã khóc thút thít, phát hiện ra đối phương nhỏ bé yếu ớt như vậy, lần đầu tiên trong lòng anh ta dâng lên một chút yêu thương.
Đây là lần đầu tiên Tần Tử Nhu muốn tránh xa anh ta mãnh liệt như vậy, thậm chí còn mở miệng đuổi anh ta đi.
Anh ta cũng biết quyết định đưa Nhạc Nhạc đi là rất khó đối với Tần Tử Nhu và cô ta không thể tiếp thu ngay được nên anh ta lập tức đứng dậy, dịu dàng nói: “Vậy tôi đi trước đây. Cô cứ suy nghĩ đề nghị của toi đi, tất cả đều vì tương lai của Nhạc Nhạc. Cô cũng không muốn hại con phải không?”
Tần Tử Nhu không nói gì, cho đến khi nghe tiếng bước chân dần xa, cửa phòng bị đóng lại ‘cạch’ một tiếng, cô ta mới mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy sự hoang mang. Mình thật sự muốn đưa Nhạc Nhạc đi ư? Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Phương Tử Minh ở cùng mẹ con Nhạc Nhạc cả đêm, chạy lên chạy xuống cũng mệt mỏi. Chờ đến khi xuống dưới, anh ta ngồi phịch xuống ghế lái, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một hồi lâu sau anh ta mới mở mắt ra, xoa xoa thái dương, chuẩn bị lái xe đi.
Vừa liếc mắt, Phương Tử Minh liền nhìn thấy chiếc điện thoại bị ném trong hộp đựng đồ, anh ta giật mình: Hình như mình đã quên mất chuyện quan trọng gì đó?
Không ổn rồi, anh ta nhíu chặt mày, vậy mà mình lại quên cuộc hẹn với Ngu Tịch Lam.
Anh ta thật sự hồ đồ quá, cứ gặp phải chuyện của Nhạc Nhạc là đầu óc lại u mê, thế mà lại quên béng đi Ngu Tịch Lam.
Anh ta cuống quít cầm lấy di động, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, của Ngu Tịch Lam, của trợ lý Chu và còn một vài người bạn khác.
Trái tim anh ta đập liên hồi, lo lắng nghĩ cách giải thích với Ngu Tịch Lam về chuyện lần này.
Chắc chắn Ngu Tịch Lam sẽ điện hỏi trợ lý Chu khi không tìm thấy mình, chỉ mong cậu ta có thể nhanh trí một chút mà tìm được cái cớ để ứng phó.
Nghĩ đến đây, anh ta gọi cho trợ lý Chu đầu tiên.
Bên kia vừa nhấc máy, Phương Tử Minh lập tức hỏi: “Vợ tôi có gọi điện cho cậu không? Cậu trả lời như thế nào?”
Trợ lý Chu lập tức trả lời: “Chị nhà gọi hai cuộc, hỏi sao anh lại không nghe máy. Tôi nói công ty có việc đột xuất, anh ở lại mở họp. Sau đó chị nhà gọi điện lần thứ hai, nói mua đồ ăn và đích thân mang đến. Tôi nói vừa mới họp xong, anh đã lái xe về rồi.”
Trợ lý Chu nói dối rất bình tĩnh bởi vì phải ngăn Ngu Tịch Lam tới công ty, nếu không cô sẽ phát hiện ra cậu ta toàn nói dối cô. Phương Tử Minh hoàn toàn không ở công ty mà là không biết đi đâu rồi.
Về việc Phương Tử Minh rốt cuộc đã làm gì, trợ lý Chu tỏ vẻ đàn ông ngoài làm mấy việc gì gì đó ra thì còn làm gì nữa. Đơn giản là anh ta nuôi một người phụ nữ bên ngoài. Chính cậu ta chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.
Phương Tử Minh lập tức có ý tưởng: “Cậu mau giúp tôi mua một món trang sức, sau đó tôi lái xe tới lấy.”
Cứ nói là muốn tạo cho Ngu Tịch Lam một niềm vui bất ngờ, nhưng đồ trang sức có vấn đề, khiến thời gian bị trì hoãn, anh ta lại không muốn Ngu Tịch Lam phải thất vọng nên kiên trì chờ sửa xong trang sức mới rời đi.
Mặc dù lý do hơi gượng ép nhưng cứ ứng phó cho qua rồi nói tiếp.
“Đã hiểu, tôi sẽ nhắc cửa hàng trang sức giải thích như thế nào, sếp Phương cứ yên tâm.”
Trợ lý Chu quả thực có năng lực, nhanh chóng gửi địa chỉ đến điện thoại di động của Phương Tử Minh.
Phương Tử Minh lập tức lái xe tới đó, anh ta chỉ có thể cầu nguyện Ngu Tịch Lam lúc đó đừng quá tức giận và tin vào lời nguỵ biện của anh ta.
Anh ta lái xe rất nhanh, đột nhiên màn hình điện thoại di động sáng lên, trên đó hiện lên hai chữ ‘bà xã’ chói lọi.
Phương Tử Minh không kịp chờ đến lúc tấp vào lề đường dừng xe, vội vàng nhấc máy: “Alo, bà xã!”
Anh ta thậm chí còn không biết giọng nói của mình nghe yếu ớt đến mức nào.
“Bây giờ anh đang ở đâu, tại sao không nghe điện thoại?” Giọng nói của Ngu Tịch Lam trong điện thoại có hơi nóng giận.
Cho dù là ai thì khi bị cho leo cây cũng đều tức giận, huống chi cô còn không liên lạc được và không biết được đối phương đang ở đâu, anh ta không biết rằng cô sẽ lo lắng ư?
“Trợ lý Chu nói anh đã rời công ty từ lâu rồi, tại sao không nghe điện thoại? Anh không biết là em đang định gọi cho cảnh sát vì cho rằng anh bị bắt cóc sao?”
Vì Diệp Uẩn Ninh đã bị bắt cóc hai lần nên không thể trách cô nghĩ đến tình huống xấu.
Phương Tử Minh không ngừng vội vàng xin lỗi và dỗ dành: “Xin lỗi bà xã, chỉ tại anh rời công ty rồi mới nhớ ra là chưa đi lấy món quà bất ngờ cho em nên lái xe đi lấy luôn. Không ngờ lại xảy ra chút tình huống ngoài ý muốn. Anh để điện thoại trên xe nên không biết em gọi. Anh không đúng khi để em phải lo lắng. Đợi lát nữa em cứ phạt anh nhé. À phải rồi, bà xã, bây giờ em đang ở đâu, có phải đang ở nhà không? Anh về ngay đây.”
Ở đầu bên kia, Ngu Tịch Lam dù có tức giận đến đâu thì cũng phải nhìn thấy người mới nói tiếp được, cô lập tức nén giận nói: “Vậy thì anh lái xe cẩn thận một chút, chờ khi nào về đến nhà rồi nói.”
“Tuân lệnh, cảm ơn bà xã, anh về ngay đây!” Phương Tử Minh đặt điện thoại xuống, bất tri bất giác cái trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Không dám trì hoãn thêm nữa, anh ta vội vàng đến cửa hàng mà trợ lý Chu nhắc tới, lấy đồ rồi nhanh chóng lên xe về nhà.
Anh ta sốt ruột muốn đến ngay trước mặt Ngu Tịch Lam để giảm bớt sự nghi ngờ của cô nên đã lái xe với vận tốc cao nhất.
Khi đến một ngã tư, anh ta rẽ phải rồi phóng nhanh mà không để ý phía trước có một chiếc ô tô đang chầm chậm đi tới
Khi nhìn thấy ánh đèn ô tô loá mắt, anh ta đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, á, sắp đâm xe rồi.
Tốc độ xe quá nhanh, đối phương không kịp tránh né, xảy ra tai nạn đến nơi rồi.
Không còn kịp nữa!
Trái tim anh ta như nhảy lên tới cổ họng, Phương Tử Minh chưa bao giờ cận kề cái chết đến thế. Nhìn thấy hai chiếc xe sắp va chạm, anh ta liều mạng quay tay lái.
‘Rầm’, chiếc xe phanh gấp trên đường, rẽ vào góc cua và tông mạnh vào một tòa nhà.
Đầu của Phương Tử Minh đập mạnh vào vô lăng, mảnh kính vỡ trước mặt bắn tung tóe khắp mặt anh ta, trên mặt dính đầy vết máu, tầm nhìn tối sầm đi. Anh ta mơ mơ màng màng rơi vào trạng thái hôn mê.
Đường phố đầy hỗn loạn và lộn xộn. Có người qua đường dừng lại gọi cảnh sát và cũng có người tới gần xem xét.
Tiếng còi xe cứu thương kêu to “Wee woo wee woo”, Phương Tử Minh nhanh chóng được giải cứu và đưa đến bệnh viện.
Ngu Tịch Lam đang ngồi hờn dỗi ở nhà, cô rất bất mãn với cách xử sự của Phương Tử Minh, dù anh ta có giải thích thế nào thì hành vi của đối phương đều chứng tỏ rõ ràng rằng anh ta không đặt cô trong tim.
Cô đợi trong nhà hàng cả tiếng đồng hồ, đối phương cũng không gọi điện báo cho cô biết. Họp hành gì mà quan trọng đến mức khiến anh ta không có cả thời gian gọi điện thoại? Nếu không gọi được thì ít nhất cũng phải nhắc trợ lý báo cho mình một tiếng chứ?
Ngu Tịch Lam thề rằng lát nữa dù anh ta có tặng món quà gì thì chính mình cũng không thể dễ dàng tha thứ, trừ khi anh ta sửa được tật xấu này.
Cô khoanh tay im lặng hồi lâu mà vẫn không đợi được Phương Tử Minh quay lại. Đang định lấy điện thoại ra tra hỏi thì tiếng chuông di động vang lên trước.
Thấy là cuộc gọi lạ, Ngu Tịch Lam nghi hoặc nghe máy: “Alo, ai vậy?”
Đợi đến khi nghe được lời nói trong điện thoại, sắc mặt Ngu Tịch Lam thay đổi rõ rệt, cô đứng bật dậy, sợ hãi kêu lên: “Anh nói gì cơ, chồng tôi gặp tai nạn xe cộ sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu, có nghiêm trọng không?”
Ngu Tịch Lam mềm nhũn chân tay, không thể đứng vững.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức lao ra khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook